Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi
Chương 38
“Vương gia sao vẫn còn ở đây?”
Hắn nghe vậy sửng sốt, ta cũng có thể cảm giác trán hắn đột nhiên xuất hiện ba đường hắc tuyến. Chỉ nghe hắn nói:
“Trời không còn sớm, Hiểu Hiểu ngươi mau cùng ta trở về.”
“Không được, ta chờ Tần Duệ, hắn lát nữa chắc chắn tới tìm ta.”
Tựa hồ, mặt của hắn trong thoáng chốc cứng ngắc, rồi sau đó liền bước nhanh rời đi. Hàn vương mới vừa đi không bao lâu, Qua Tử huynh đã tới. Hắn vẻ mặt lo lắng, thấy ta mới thở phào nhẹ nhõm nói:
“Xuân Tiêu, ta thấy ngươi đi lâu mà chưa trở về đình nghỉ chân, còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện.”
Dữ tợn lườm hắn, ta nói:
“Vậy giữa ban ngày, có thể xảy ra chuyện gì? Dù sao bất quá cũng chỉ là lạc đường mà thôi.”
Hắc nghe vậy hắc hắc cười, rồi sau đó kéo tay của ta nói:
“Xuân Tiêu, yến hội đã giải tán, chúng ta trở về thôi.”
“Được.”
“Xuân Tiêu, ngươi hôm nay làm thơ thật. . .
A!!!”
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết sợ hãi, ta còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn chắn sau lưng.
“Làm sao vậy?” Ta hỏi.
Chỉ nghe Qua Tử huynh thảm thiết kêu:
“Xuân Tiêu, có rắn a!”
Rắn? Nơi nào? Ta đang muốn vươn thân ra xem kĩ, hắn một phen ôm ta, cả thân thể hoàn toàn chắn trước ta, tầm mắt một mảnh bóng tối, ta có thể cảm giác tay của hắn khẽ run, hắn nói:
“Xuân Tiêu, ngươi. . .Ngươi đừng sợ, ta lập tức. . .Lập tức liền đuổi nó đi.”
“Ngươi sợ rắn.” Đây không phải câu nghi vấn mà hoàn toàn là câu khẳng định.
“Đúng, khi còn bé. . .Bị rắn độc cắn, cho nên bây giờ nhìn thấy rắn liền sợ.”
Khó trách, nhất triêu bị xà giảo, thập niên phạ tỉnh thằng. [1] Bất quá ngươi sợ không có nghĩa là tiểu gia cũng sợ. Thoát khỏi ngực của hắn, ta tiến lên nhìn, là một con rắn màu xanh lục, không độc. Nhanh chóng vươn tay nắm được người nó, rồi sau đó vung tay quăng nó vào rừng trúc.
[1] Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Cái này gọi là từ nơi nào tới thì trở về chỗ đó, cũng may mà ta không sát sinh.
Qua Tử huynh trợn mắt há mồm nhìn ta, lắp bắp nói:
“Ngươi. . .Ngươi không sợ rắn?”
Ta nhíu mày nói “Vì sao phải sợ?” Hắn im lặng nhìn ta một cái, lại kéo tay ta dẫn đường.
Trước mặt. . .Cho dù mới vừa rồi sợ như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn đều là đến chắn trước mặt ta. Trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, khắp cả người ấm áp. Tần Duệ, ngươi đối với ta, thật sự rất tốt.
Không nhịn được, ta dừng lại cước bộ, ngẩng đầu hỏi hắn:
“Công tử, ngươi thích Xuân Tiêu ở điểm nào?” Hắn nhìn ta, ấm áp cười một tiếng, ngày xuân gió lướt qua mặt, phía trước là rừng hoa đào, bên cạnh là rừng trúc xanh tươi, gió thổi, bóng cây rừng trúc lay động, tất cả hình ảnh cũng đều rực rỡ hơn.
Hắn mặt mày giãn ra, trên môi vui vẻ càng sâu, hắn nói:
“Thích chính là thích, Xuân Tiêu, cùng ngươi ở một chỗ ta rất vui vẻ.”
Ta cũng cười, bật cười vì mình đột nhiên ấu trĩ không giống như mình thường ngày. Nói:
“Cùng ngươi ở một chỗ, ta cũng rất vui vẻ.” Qua Tử huynh, ngươi quả thật mang đến cho ta rất nhiều vui vẻ.
Trở lại Phù Dung các, ta nằm trên giường, cảm thấy ngày hôm nay thật mệt mỏi. Loại mệt mỏi này từ thân tới tâm. Vẫn là suy nghĩ thật kĩ kế hoạch chạy trốn. Hành Cửu không đợi ta gọi, tự mình từ trong vòng tay nhẹ nhàng ra ngoài. Hắn cau mày nhìn tư thế ngủ chữ “Đại” (大) của ta, tựa hồ là muốn nói gì, lại tựa hồ suy nghĩ có nên nói hay không, dáng vẻ muốn nói lại thôi khiến cho ta không thoải mái ngồi dậy.
“Hành Cửu, làm sao vậy? Có chuyện ngươi cứ nói thẳng, mặt còn cứ nhăn như vậy nữa, ngươi cũng mau nhăn thành bánh bao!”
Hành Cửu nhìn ta, nói:
“Xuân Tiêu, ngươi cảm thấy làm nữ nhân có quen không?”
“Cũng được.” Ta thuận miệng đáp.
“Ngươi hỏi điều này làm gì?”
“Xuân Tiêu, hôm nay ngươi cùng tiểu hoàng đế kia ở rừng đào. . .Ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện. Nghe nói Đại Diễn có một bảo vật, tên là “Diệp kính” có thể giúp người chuyển đổi giới tính. Nhưng đây chỉ là tin đồn mà thôi, không ai biết là thật hay giả. Ta chỉ biết, hiện nay diệp kính được cất giấu ở trong hoàng cung.”
Đầu óc ta đột nhiên mơ hồ, hồi lâu mới phản ứng trước lời của hắn, trong bụng dâng lên vui mừng không thể tả. Ta kích động kéo cổ tay hắn nói:
“Ngươi là nói ta có thể trở về? Ta có thể biến lại thân nam nhi?”
Thế giới này, còn có cái gì có thể bằng làm nam nhân, ở thân nam nhân vô cùng thoải mái?!
“Cũng không phải, diệp kính không thể đưa ngươi trở về thời không lúc đầu, chỉ là có thể đổi thành thân nam nhi mà thôi.”
“Ý của ngươi là. . .?”
“Ý tứ tức là, ngươi có thể vào thân thể hoàng đế rồi làm hoàng đế! Cũng có thể chọn thân thể Hoàng đại nhân.”
“Ta muốn chọn thân thể Đoàn Tu.”
Ta há miệng hét lớn. Thật ra thì Hành Cửu a, thân thể ngươi cũng rất tốt, nhưng là khẳng định ngươi không để cho ta dùng. Những ân khách cổ đại này, ta thấy vẻ ngoài của Đoàn Tu rất được. Ho khan một tiếng:
“Ngươi nhất định phải lấy thân thể Đoàn Tu? Vậy còn Lục thị lang?”
“Ta nhận làm đệ đệ nuôi!” Tuy nói muốn lấy thân thể của hắn, ta cũng không nghĩ đón nhận cả tình nhân của hắn, mỗi người khẩu vị bất đồng, ho khan một tiếng:
“Xuân Tiêu, bây giờ quan trọng là, ngươi phải lấy được diệp kính, diệp kính ở trong hoàng cung, được đại nội cao thủ nghiêm ngặt trông coi.”
Hắn lại nhìn ta một cái, rồi sau đó nói “Ngươi xác định chỉ bằng một chút hứng thú của tiểu hoàng đế kia đối với ngươi, là có thể lấy được nó?”
Nhụt chí cúi đầu, đúng vậy, bảo vật hoàng cung có thể dễ dàng cho một ngoại nhân?
“Vậy làm sao bây giờ?”
Hành Cửu híp mắt, trong mắt tinh quang chợt lóe nói “Hắn không phải nói muốn dẫn ngươi vào cung sao? Vậy ngươi vào cung là được.”