Thiêu Đốt Tình Yêu: Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Chương 60: Cùng bị hủy diệt


Chương trước Chương tiếp

"Vì sao dì lại đối với tôi như vậy?" Đây là điều mà Nguyệt Tiêm Ảnh không hiểu nhất, "Vì sao dì lại muốn hành hạ tôi như vậy?" Phần đau thương trong đáy lòng Nguyệt Tiêm Ảnh đã bùng nổ, giống như người bệnh tâm thần lớn tiếng gầm thét.

Trên mặt dì Mạc thoáng hiện chút mỉm cười, "Hừ!" Hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ai bảo cô là con gái của Mộ Uyển Doanh."

"Dì hận mẹ tôi? Vì sao?"

"Vì sao?" Dì Mạc hỏi lại một câu, "Một người phụ nữ đoạt tình yêu của tôi, cô nói có nên hận cô ta hay không! Tôi và Dương Quân Phong vốn yêu thương vui vẻ với nhau, nếu mẹ của cô không ngang ngược đoạt tình yêu, sao anh ấy có thể vứt bỏ tôi, cưới mẹ của cô chứ?"

Thì ra còn có đoạn chuyện cũ năm xưa như vậy, trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh khiếp sợ, khiếp sợ đến trợn tròn tròng mắt, "Dì đem mối hận của mẹ đổ lên trên người tôi. Cho nên sắp xếp xe nổ mạnh, làm cho bọn họ tin chắc tôi đã chết, sau đó dì có thể giữ tôi ở bên người, hành hạ từng chút từng chút một, trong lòng dì chỉ có hận."

"Con gái của Mộ Uyển Doanh ngu xuẩn nhiều như vậy năm, cuối cùng bây giờ cũng có chút thông hiểu, đáng tiếc đã là người sắp chết rồi."

Cánh môi trắng bệch khẽ run lên, "Tôi chết, dì sẽ vui vẻ sao? Mẹ cũng đã. . . . . . Đã qua đời, vì sao dì còn không thể buông bỏ thù hận chứ?"

"Cô ta chết quá thoải mái, mối hận trong lòng tối khó mà tách rời!" Đôi mắt hiện lên mùi khát máu , "Hành hạ cô làm cho Mộ Uyển Doanh chết cũng cảm thấy lo lắng!"

"Dì thật ác độc!" Nguyệt Tiêm Ảnh nghiến răng nghiến lợi nói, chợt, miệng cô cong lên, tươi cười yếu ớt bí mật mang theo lạnh lẽo, "Dù sao tôi cũng không sống bao lâu nửa, có thể cùng hủy diệt với dì, dì nói, là dì có lời, hay là tôi?"

"Cô . . . . ." Ánh mắt dì Mạc bắt đầu căng thẳng, lập tức đề cao phòng bị, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua, muốn chạy tới lấy "roi Ngân Tuyết" giấu dưới ghế sô pha , nhưng Nguyệt Tiêm Ảnh đã vọt lên, Nguyệt Tiêm Ảnh không để ý đến sống chết của mình tiến lên đẩy bà tới ban công hàng rào sắt ——

Nửa thân thể của bà ta treo ở trên lan can, bà ta gắt gao nắm chặt song sắt, vẫn không buông tay, "Cô mau buông tha cho tôi, tốt xấu gì tôi cũng nuôi dưỡng cô mười mấy năm."

"Nuôi dường tôi? Mỗi ngày cho tôi uống từng chút thuốc độc coi như là nuôi dưỡng tôi sao ?" Nguyệt Tiêm Ảnh không để ý đến nguy hiểm, giẫm lên chỗ mặt trên lưới sắt lan can lại muốn bước tiếp một bước .

"Ầm ——" đột nhiên, cửa bị đá văng ra.

Ám Dạ Lệ điều tra tài liệu của cô, biết cô còn có chỗ này, lập tức chạy đến, nhưng thật không ngờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

"Tuyết nhi, nguy hiểm!" Ám Dạ Lệ tiến lên ôm Nguyệt Tiêm Ảnh xuống, giận dữ nói: "Em đang làm cái gì? Có biết hay mặt trên rất nguy hiểm không."

Dì Mạc chưa hết hoảng sợ, tay vẫn nắm chặt lan can không rời, ngồi chồm hổm xuống há mồm thở dốc.

Ánh mắt lạnh nhạt của Nguyệt Tiêm Ảnh va chạm vào đôi mắt như hồ sâu của Ám Dạ Lệ, hư ảo cười, giống như một làn khói mềm mại thanh thoát, lập tức tỏa ra.

Thân thể mềm nhũn, ngã vào trong lòng Ám Dạ Lệ.

"Tiêm Ảnh!"

Trước khi rơi vào hôn mê liền nghe thấy một tiếng thét kinh hãi.

***********************

Tuyết rơi.

Trời đầy bông tuyết bay lượn, thật giống như bông liễu mùa xuân bay tán loạn. Chỉ là tuyết rơi như lông ngỗng càng dày đặc hơn, dương dương rơi vãi, giống như tế điện tổ chức một màn long trọng.

Trên khuôn mặt trắng xanh không có một chút cảm xúc, giống như búp bê gốm sứ tinh xảo dễ vỡ, chỉ có thể nhìn từ xa không thể tiu6 gần ngắm nhìn. Khuôn mặt không chút phấn son lộ ra như hoa sen trong suốt tươi mát thanh nhã, chỉ là phần thanh nhã này lộ ra như hoa tuyết lạnh lẽo.

Trên người mặc áo ngủ trắng mỏng, bao trùm thân thể nhỏ nhắn gầy yếu, nhỏ gầy như vậy, dường như chỉ cần một trận gió là có thể thổi cô ngã rồi.

Cửa sổ sát đất hơi hơi mở ra, gió lạnh mạnh mẽ lẻn vào, vén lên tóc ngắn trên vai cô, tóc lại dài không ít, chỉ là. . . . . . Vẻ u sầu trong lòng cũng như tơ phiền não cùng tăng lên.

Cô chậm rãi vươn tay, bông tuyết sáng trong trắng tinh rơi xuống lòng bàn tay cô, nhưng trong giây lát, lại tan biến.

. . . . . .

Ám Dạ Lệ nhẹ nhàng mở cửa phòng, cũng không có quấy rầy đến cô.

Tuyết trắng nhẹ nhàng bay lượn theo gió lạnh, da thịt trắng nõn gần như trong suốt. Cô liền giống như bông tuyết từ trên trời bay xuống, thuần khiết sáng trong, đồng thời mang theo xa cách cùng lạnh lùng. Ám Dạ Lệ ngừng thở, rất sợ quấy rầy đến cô, sẽ tan biến không thấy. . . . . .

"Trời rất lạnh, không nên mặc ít như vậy." Tiếng nói trầm thấp cùng chiếc áo phủ lên trên vai cô.

Ám Dạ Lệ đóng cửa sổ lại, ánh mắt dời xuống, khi thấy hai chân cô không có mang giầy, chỉ quấn một lớp băng vải, mày của hắn hơi hơi kéo căng, "Sao em. . . . . ." Vốn muốn nói cô vài câu, nhưng hắn quá cưng chiều cô, cưng chiều đến không nhẫn tâm nói cô một câu.

Thở dài một tiếng, ôm ngang cô lên, thả xuống trên giường, lập tức dùng chăn lông thật dày bao trùm thân thể nhỏ gầy của cô lại.

"Nếu thích tuyết, có muốn anh cùng em đi trên tuyết một chút không?" Giọng điệu của Ám Dạ Lệ gần như là lấy lòng cô nói.

Con mắt sáng trống rỗng, lặng lẽ chốc lát, dường như cô do dự xong, không có mở miệng mà chỉ lắc đầu với Ám Dạ Lệ.

Đã một tháng , Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn nhốt mình ở trong phòng, không ra cổng trước không bước cổng trong, dường như muốn đóng chặt trái tim mình lại. Không phải ánh mắt mờ mịt nhìn bầu trời ngẩn người, thì chính là nằm ngủ say trên giường không dậy nổi. Cô trở nên im lặng, trên mặt không còn bất cứ nét mặt nào, tựa hồ trái tim đã chết, đã không còn cách gì tác động cảm xúc nửa rồi.

Chỉ là, một tháng này, cô trở nên gầy hơn, trên mặt tiều tụy, ánh mắt lõm vài, càng làm nổi bật ánh mắt sáng ngời, mà phần đau thương trong đáy mắt cô cũng càng ngày càng rõ ràng.

"Tuyết Nhi, em không nên hành hạ bản thân mình như vậy, có được hay không, em như vậy Lệ ca ca sẽ rất đau lòng ." Ám Dạ Lệ cầm chặt bàn tay lạnh băng của cô, hi vọng có thể đem tất cả nhiệt độ của mình sưởi ấm cho cô.

Giống như thường ngày, cô không có một chút phản ứng.

Dường như Ám Dạ Lệ đã quen cô im lặng như vậy, tiếp tục tự nói: "Nhìn xem tay em lạnh như vậy, uống một ly sữa ấm có được hay không?"

Hắn nhớ rõ trước đây Mộ Trần Tuyết thích nhất là uống sữa tươi.

Một ly sữa nóng đưa vào trong tay Nguyệt Tiêm Ảnh , cô máy móc đưa tay lên, thong thả uống.

Khoảng thời gian này, chỉ cần cho cô cái gì, cô liền ăn cái đó, cũng không quan tâm những thứ thức nă này mình có thích hay không.

Uống sữa xong, Ám Dạ Lệ lấy cái ly, "Ngủ một giấc thật ngon?" Hắn muốn đỡ Nguyệt Tiêm Ảnh nằm thẳng xuống.

Nhưng, bỗng dưng cô lại xốc chăn xuống giường, bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh.

Ám Dạ Lệ kinh hãi, lập tức đi theo.

"Nôn, nôn ——" Bả vai gầy yếu của Nguyệt Tiêm Ảnh gầy yếu run rẩy dữ dội.

Ám Dạ Lệ tiến lên, không quan tâm mùi hôi thối chua xót cô nôn ra, vỗ vỗ phía sau lưng của cô.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...