Thiêu Đốt Tình Yêu: Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Chương 56: Yêu hận đan xen


Chương trước Chương tiếp

Ngoài cửa, thoáng hiện bóng người màu đen ẩn giữa một nơi u tối ảm đạm.

Giữa đôi mắt tối tăm, sóng nước mênh mông có chút đau buồn. . . . . .

Dường như hắn không thể nghe được nữa, xoay người nặng nề bước đi, từng bước một, chậm rãi đi xa. . . . . .

Bóng dáng cô đơn tịch mịch, giống như đứa trẻ bị toàn bộ thế giới bỏ rơi.

"Em không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng mà. . . . . . Bệnh của em bắt đầu từ khi nào?" Hạ Khiêm Dật thoáng nhăn mày, nhìn phản ứng tình hình bệnh của cô có chút khó giải quyết.

Đôi mắt suy yếu của Nguyệt Tiêm Ảnh bỗng dưng mở to, "Tôi muốn hỏi anh, có phải bệnh của tôi có liên quan tới thuốc uống trước kia hay không? Mỗi lần phát bệnh, tôi đều uống. . . . . . Nhưng tôi đã ngừng rất lâu,, cũng không tái phát lại."

"Thuốc ở đâu? Cần nghiên cứu thành phần của nó một chút."

"Phòng ngủ, trong ngăn kéo trong tủ đầu giường."

"Tốt lắm, bây giờ tôi liền đi lấy tới nghiên cứu." Nói xong, hắn ta xoay người rời khỏi.

Đôi mắt trong suốt nổi lên chút đau thương mờ mịt, trong lòng đã sáng tỏ, muốn để cho Hạ Khiêm Dật chứng thật một chút là vì để thuyết phục bản thân tiếp nhận sự thật này.

Cô và dì Mạc đã ở chung mười mấy năm, coi bà như người thân nhất, nhưng mà. . . . . Vì sao bà phải làm như thế, vì sao lại cho cô thuốc độc chứ?

Vì sao người mà cô tin tưởng, tất cả đều muốn bán đứng cô, vứt bỏ cô. . . . . . Vì sao. . . . . . Là cô quá ngốc quá ngu xuẩn sao? Chỉ đơn giản là thật tình liền phải trả giá, kết quả bị trúng tên lần nửa, người đầy thương tích. . . . . .

Đau đớn trên thân thể thua xa với đau đớn ở trong lòng, trong lòng truyền đến từng đợt cảm giác mát.

Một giọt nước mắt sáng trong mang theo nhiệt độ lạnh lẽo, chậm rãi chảy xuống theo khóe mắt.

Đột nhiên trên mặt truyền đến ấm áp, "Tuyết nhi, muốn khóc, thì khóc đi, không nên đè nén bản thân."

Nâng mắt, một tia ánh sáng mặt nạ màu bạc, bay vào trong mắt cô, xua tan khói mù trong đáy mắt cô. Đáy mắt hắn hiện lên một màu máu, hung ác ứ đọng trong đáy mắt trong nháy mắt liền hóa thành nước, lóe ra ánh sáng nhu hòa. Sợi tóc đen bóng có chút hỗn độn, một túm dính trên mắt nạ của hắn, ngăn cản rét lạnh phóng tới từ mặt nạ lạnh lẽo.

Nguyệt Tiêm Ảnh sững sờ nhìn hắn, trong mắt chứa một tầng hơi nước nhìn hắn không hề chớp mắt .

Lòng ngón tay to vuốt ve hai gò má trắng mịn của cô, "Bây giờ còn đau không?"

Một tiếng thân thiết, thật giống như một tảng đá quăng vào hồ nước trong lòng cô, nháy mắt kích thích sóng lớn. Nước mắt đè nén đã lâu cũng phun trào ra, "Hu hu. . . . . ."

Nước mắt trong suốt lóe ra đau buồn. . . . . .

Cô giống như đứa trẻ chịu đựng oan ức, nghe thấy được một câu an ủi của người thân, nháy mắt nơi mềm mại trong đáy lòng đã bị kích thích, bùng nổ.

Nguyệt Tiêm Ảnh ôm lấy thân thể hắn, "Hu hu. . . . . . Bọn họ. . . . . Bọn họ đều không cần tôi, vì sao đều phải gạt tôi. . . . . . Vì sao. . . . . ."

Cô khóc đến rất buông thả, dường như muốn đem tất cả đau đớn đè nén trong lòng nhiều năm qua một lần phóng thích ra hết.

Thân thể nhỏ nhắn mềm mại ở giữa đau đớn run rẩy không ngừng.

Tay nâng ở giữa trên không ngừng lại một chút, đôi mắt tối đen của Ám Dạ Lệ có ánh sáng dao động, xẹt qua hơi lạnh. Làm sao hắn lại không, bị người mình tin tưởng nhất bán đứng, rồi bị hủy cả gương mặt.

Bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vuốt sau lưng Nguyệt Tiêm Ảnh, Ám Dạ Lệ lặng im không nói, vẫn duy trì im lặng.

Bỗng dưng, một cơn gió lạnh thổi qua.

"Các người đang làm cái gì!" Giọng nói thô bạo giống như một tiếng sấm lớn xẹt qua.

Nguyệt Tiêm Ảnh hoảng sợ, sợ tới mức lập tức dừng tiếng khóc, hai tay buông ra, muốn nghiêng đầu nhìn Ám Dạ Tuyệt, nhưng lại sợ nhìn thấy vẻ mặt âm u hung ác của hắn.

So với thái độ của Nguyệt Tiêm Ảnh, Ám Dạ Lệ có vẻ bình tĩnh hơn, hai tay hắn ta ôm cô, quay đầu che giấu nước mắt, phụt ra nụ cười chế nhạo, "Sao? Chúng tôi đang làm cái gì, chẳng lẽ Tuyệt thiếu không nhìn ra sao?"

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Không cho phép anh đụng vào cô ấy!" Hai tay Ám Dạ Tuyệt siết chặt lại, gân xanh nổi lên, xương ngón tay kêu khách khách, trong lồng ngực chứa đầy lửa giận, dường như một giây sau sẽ bùng nổ. Vẻ mặt hờn giận không vui của hắn giống như vật sỡ hữu của mình bị cướp đi, tư thế muốn bảo vệ cô.

"Của cậu?" Ám Dạ Lệ nhíu mi lại, "Ha ha. . . . . . Nói không chừng ngày mai liền không còn của cậu nửa, hơn nửa, tôi đã sớm chạm qua rồi đụng nhiều hơn vài cái cũng không sao cả!" Nói xong, Ám Dạ Lệ nâng cằm Nguyệt Tiêm Ảnh, dần dần cúi đầu xuống. . . . . .

Khoảnh khắc cánh môi sắp tiếp cận cánh môi của cô, một sức lực xách hắn ta lên, đánh xuống một quyền mang theo sức lực mãnh mẽ ——

"Ầm——" Mặt nạ màu bạc rơi xuống đất, tiếng rơi kim loại cùng tiếng va chạm mặt đất cùng vang lên.

Ám Dạ Lệ quay đầu, khóe miệng bật ra tơ máu đỏ tươi. Hắn ngẩng đầu, lấy mu bàn tay lau lau khóe miệng, "Hừ! Sức lực bây giờ lớn hơn so với trước kia."

Mặc dù có mấy sơi tóc che lại, nhưng vết sẹo xấu xí vẫn lộ ra trong không khí.

"Mặt của anh. . . . . ." Giọng nói Ám Dạ Tuyệt không kiềm nổi run rẩy .

"Đây là tác phẩm của cậu, sao hả? Còn không biết sao, muốn thưởng thức một chút hay không!" Ám Dạ Lệ vén sợi tóc bên má phải lên, vì để cho Ám Dạ Tuyệt càng thấy rõ ràng, tiến lên hai bước, "Đây là đau đớn cậu mang đến cả đời tôi!"

"Anh hai, lần đó là ngoài ý muốn, bởi vì phía sau có. . . . . ." Tuy vẻ mặt Ám Dạ Tuyệt không đổi, nhưng giờ phút này, trái tim của hắn đang kịch liệt run rẩy .

Hắn ta là Ám Dạ Lệ! Nguyệt Tiêm ảnh còn tưởng rằng hắn ta đã. . . . . . Chỉ là, hắn ta nhìn Ám Dạ Tuyệt có oán hận, dường như muốn xé tan hắn ra, rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

"Anh hai? Ha ha. . . . . ." Ám Dạ Lệ chế giễu ra tiếng, tươi cười tác động đến bắp thịt bên phải của hắn ta, làm cho vẻ mặt của hắn ta càng thêm vẻ hung dữ, "Tôi không phải là anh hai của cậu! Lúc cậu đẩy tôi vào biển lửa, chúng ta cũng đã thành kẻ thù! Chắc cậu không dự đoán được, mạng của tôi sẽ cứng rắn như vậy, còn chưa chết! Bây giờ, hẳn là cuộc sống mỗi ngày đều khó khăn!"

Mày rậm của Ám Dạ Tuyệt nhíu chặt quấn quanh hỗn loạn ưu sầu, "Thật sự không phải như anh tưởng tượng như vậy, lúc trước nếu em không làm như vậy, anh . . . . ."

“Không cần giải thích hành vi đê tiện của chính mình!"

"Tốt lắm!" Con ngươi đen nặng nề, "Anh muốn em bồi thường cho anh thế nào?"

Ám Dạ Lệ khẽ cười, từng bước một tới gần hắn, "Tôi muốn cậu bồi thường gấp đôi nhục nhã mà tôi đã chịu mấy năm nay, cậu hủy nửa bên mặt tôi, tôi muốn hủy cả khuôn mặt cậu, tới nếm thử cuộc sống hèn mọn cùng châm biếm mà tôi đã chịu mấy năm nay. Sao hả, bỏ được sao?" Ám Dạ Lệ nhìn thấy nét mặt hắn hơi sững sờ, ý cười trong mắt càng thêm dày đặc, "Thoải mái chút đi, nói đùa mà thôi. Muốn một khuôn mặt của cậu, dường như quá dễ dàng cho cậu rồi."

"Vậy tổ chức ‘Ám’ thì sao?" Ám Dạ Tuyệt dừng một chút, nói: "Em giao tổ chức 'Ám' cho anh, vậy có thể dập tắt lửa giận trong lòng anh không."

"Đó là thiên hạ một tay cậu xây dựng, cậu không tiếc chấp tay tặng người khác?"
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...