Thiếp Vốn Hiền Lương
Chương 4: Mang danh ác phụ
Từ xưa đã nói dưa hái xanh không ngọt, trước khi thành thân hắn đã nói rõ sự tình với Chu Tử Huyên, rằng hắn đã có người trong lòng, để cho nàng thành toàn hắn và Phương Phỉ; nhưng Chu Tử Huyên nghe xong lời của hắn lại vẫn cố chấp như cũ phải gả vào Đinh phủ, còn nói với hắn muốn cùng Phương Phỉ thành hảo tỷ muội, nguyện ý tôn Phương Phỉ làm tỷ tỷ nàng nhận làm muội, giống như giai thoại về chị em Nga Hoàng và Nữ Anh, hai chị em cùng lấy chung một chồng.
Hắn cho rằng lời của nàng là thật, bị ma quỷ ám ảnh nên đồng ý, mà do hoàng thượng tứ hôn, Tử Huyên không lắc đầu hắn cũng chỉ có thể đồng ý, cho rằng chỉ cần Chu Tử Huyên cùng Phương Phỉ ở chung với nhau hòa thuận, không gây sự thì hắn cũng cho nàng đất dung thân.
Nhưng ai có thể nghĩ đến Chu Tử Huyên là người lòng dạ độc ác, nói cái gì muốn cùng Phương Phỉ làm tỷ muội kỳ thực căn bản không tha cho Phương Phỉ! Phương Phỉ vào cửa lúc kính trà cho nàng, nàng làm bộ có lễ làm cho Phương Phỉ bị phỏng, làm cho hắn liền không muốn nhìn đến nàng; nhưng Phương Phỉ chính là người lương thiện, còn muốn vì nàng cầu tình, hắn cũng là vì nể mặt mũi Phương Phỉ mới tha thứ cho nàng.
Chỉ tiếc trên đời không phải hảo tâm chắc chắn có hảo báo , Phương Phỉ coi Chu Tử Huyên như tỷ muội để đối đãi, thế nhưng Chu Tử Huyên lại xem Phương Phỉ như cái đinh trong mắt, lại làm hại Phương Phỉ đẻ non thật sự là làm cho hắn không thể nhịn được nữa. Vẫn như cũ vẫn là Phương Phỉ vì nàng cầu tình, hắn cũng không muốn trước mặt người khác không để mặt mũi cho nàng, liền cũng chỉ cấm túc nàng ở trong phòng, bởi vì hắn không thể chịu đựng được người bên gối mà có tâm địa rắn rết như vậy.
Trên thực tế Đinh gia mọi người đều không thích Chu Tử Huyên, mà chỉ thích Phương Phỉ; nhưng bọn họ là do hoàng thượng tứ hôn, hơn nữa Đinh gia thế nhưng đường đường là hầu phủ, nên biểu hiện ra là mọi người đối đãi với nàng cũng không tệ lắm; người một nhà cũng chỉ là muốn nàng rời khỏi Đinh gia, hắn có thể thề là không có ai nghĩ tới nàng lại lấy cái chết làm phương thức rời đi như thế.
Nhưng sự tình đến cuối cùng lại bị Tử Huyên khiến cho như vậy xong việc, nàng như vậy tuyệt quyết mà đi, lưu lại cục diện rối rắm như vậy cho hắn, đồng thời còn làm cho trong lòng hắn có điểm nói không rõ chua chát.
Thu hồi ánh mắt ở trên mặt Chu Tử Huyên, hắn cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một hơi xoay người lại đi hướng thư phòng, hoàng thượng tứ hôn thê tử tự sát mà chết, việc này là nhất định phải nói rõ ràng minh bạch .
Lúc Đinh hầu gia đi tới cửa lại một lần nữa quay đầu lại liếc mắt nhìn linh sàng, trong lòng thở dài: Chu Tử Huyên, rốt cuộc là ngươi hại ta, vẫn là ta không có hại người đâu? Có lẽ một năm kia chúng ta không nên gặp nhau, mẹ của ngươi không nên vì cứu ta, cứu hoàng đế mà chết, mà ta cũng không nên cứu ngươi.
Hắn đi không lâu sau Đinh thái phu nhân cũng gấp xuất phủ mà đi, trong phòng rốt cuộc thanh tĩnh lại. Tử Huyên liền cố gắng thử di động ngón tay của nàng, thế nhưng ngón tay mặc kệ nàng cố gắng thế nào bất quá cũng là thoáng có thể nhúc nhích mà thôi, ngay lúc nàng còn đang nản lòng lại nghe có tiếng bước chân từ cửa đi tới; nàng lập tức không hề động hơi mở mắt ra nhìn sang: có vị giai nhân thanh lệ đi đến.
Nghe tới cửa nha hoàn chào gọi nàng là Tam di nương, trong khi Tam di nương cùng bọn nha hoàn đối thoại, Tử Huyên nghe được liền đoán chắc là Tam di nương, thiếp của Đinh hầu gia, hình như cùng với Phương Phỉ Phương di nương có họ hàng với nhau, họ Lãnh.
Lãnh thị phất tay làm cho bọn nha hoàn vội đi xuống, không để cho người đang trước mặt hầu hạ, nàng tự tay lấy một ít giấy tiền để vào trong chậu đốt, nhìn mặt Tử Huyên bên môi mỉm cười lẩm bẩm thấp giọng nói: "Ngươi tự nhiên lại tự sát, thật là làm cho người không dám tin; sau khi ngươi nhận lấy một thanh danh ác phụ, lại cứ như vậy mà tự kết thúc, ta thật đúng là chưa từng thấy qua nữ nhân nào lại chịu nhiều uất ức như ngươi; chỉ sợ sau khi ngươi chết cũng ngu ngốc mà nghĩ không ra, còn tưởng rằng tất cả đều là lỗi của ngươi, Đinh gia trên dưới kỳ thực đều đợi kết cục không tốt của người”.
Tử Huyên đương nhiên không có trả lời nàng, nói thật khi nghe thấy Đinh thái phu nhân nói, nàng đúng là cho rằng hầu phủ không phải là đối đãi thật sự tốt với bản thân; thế nhưng qua lời của Lãnh thị nói, thì ra chủ thể này trước đây cũng không biết người Đinh gia thật sự không thích mình.
Lãnh thị đương nhiên không có trông chờ Tử Huyên trả lời nàng, lại đốt một chút giấy tiền vàng mã, sau đó vỗ vỗ tay đứng dậy: "Đồ ngu mà thôi, nếu như không phải có hoàng thượng tứ hôn, ngươi ở trong tay nàng cũng không sống nổi quá ba ngày; có thể sống ba năm, nói thật đã là phúc khí của ngươi ." Nói xong nàng không có lưu luyến xoay người nhẹ nhàng lượn lờ đi ra.
Tử Huyên ở trên linh sàng thân thể đột nhiên cứng còng, không phải muốn giả chết mà là bị Lãnh thị nói dọa sợ: thì ra nguyên chủ không phải đơn giản như vậy mà tự sát! Nàng cho rằng nguyên chủ chỉ là bị buộc tự sát, nghe Lãnh thị nói là có người vốn cũng không muốn nguyên chủ sống. Mặc dù nàng cũng nghĩ đến loại khả năng này, thế nhưng khi được chứng thực cũng làm cho nàng chấn kinh không nhỏ.
Bị buộc tự sát không thể hoàn toàn trách người khác, chí ít nguyên chủ cũng là không đúng, nếu như là Tử Huyên thì nàng sẽ không bị ai bức mà có thể tự sát được, coi như là tới tuyệt lộ nàng cũng muốn kéo cừu nhân cùng nhau xuống địa ngục; cho nên nàng chán ghét người Đinh gia cũng chỉ là chán ghét mà thôi, hiện tại lại không giống nhau .
Đột nhiên nàng có chút lãnh ý, từ đáy lòng lãnh đi ra, tay không tự chủ được lại nắm chặt một chút: thật là có thâm cừu đại hận như thế nào mới có thể muốn buộc một người đang sống đi đến chỗ chết? Chí ít nàng đã sinh sống hai mươi mấy năm, chưa từng có sinh ra ý niệm muốn đem ai giết chết.
Là cục đá trong tay làm cho nàng có chút đau, nhưng là tay của nàng không thể mở ra cho nên đau cũng chỉ có thể chịu, liền không tự kìm chế được ở trong lòng yên lặng nói: nó biến mất không phải tốt hơn sao, đau chết lão tỷ .
Sau đó nàng coi như thật không thấy cục đá trong tay!
Tử Huyên một thoáng giữa thân thể băng lãnh, càng thêm cứng còng .
Nàng không biết cục đá đi nơi nào, cho nên tự nhiên trong lòng nàng sinh ra sợ hãi, có suy nghĩ: có cục đá thật là tốt. Sau đó cục đá lại một lần nữa xuất hiện ở trong tay Tử Huyên, làm cho trong lòng nàng một trận kích động hô hấp cảm thấy có chút khó khăn, cứ như vậy lại lần nữa ngất đi.
Gió lạnh thổi qua làm cho Tử Huyên đang bị đông lạnh tỉnh táo lại, lúc này đã là đêm khuya. Hiện tại nàng không chỉ cảm thấy lạnh hơn mà nàng còn cảm thấy đói.
Đối với cục đá kỳ cục nàng đã không suy nghĩ nhiều nữa, mặc dù vẫn không thể tiếp thu, nhưng ít ra có thể yên lặng đối đãi: bình thường cục đá cũng không có khả năng đi qua đến không phải sao?
Nếu như cục đá có thể nếu đổi lại thành thức ăn, thì dù chỉ là cái bánh bao cũng tốt a, cục đá có thể có ích lợi gì cầm cũng chỉ là phiền phức không như không gặp thật là tốt. Cứ như vậy, Tử Huyên suy nghĩ miên man hơi mở mắt ra, muốn nhẹ nhàng chuyển động đầu một chút thế nhưng lại rất dễ dàng chuyển động, nàng nhìn thấy trước linh sàng chỉ đốt một nén hương, cũng không có một tý tế phẩm nào có thể lấp đầy cái bụng đang trống không của nàng.
Nàng còn chưa muốn đưa cho người Đinh gia đại lễ bây giờ đâu, vẫn là lại chờ một lát? Nhưng bụng của nàng thật sự quá đói, sợ rằng nếu thêm một lúc nữa mọi người sẽ phát hiện nàng là người còn sống, bởi vì nàng nghe thấy bụng của mình kêu, còn kêu rất vang dội.
*******