Một con người kiêu ngạo, khí phách, đầy sức quyến rũ như Triệu Tử Duy sao có thể lựa chọn phương thức uống thuốc độc tự vẫn?
Trước mắt còn hiện lên hình ảnh Triệu Tử Duy khi nhắm hai mắt lại, khóe miệng còn treo một nụ cười dịu dàng đến cực điểm. Hắn nhất định sẽ không sao, tuyệt đối không thể có việc gì.
Lồng ngực Triệu Tử Tận nhói đau, cơn đau dần lan tỏa khắp cơ thể khiến sắc mặt hắn hơi tái đi, thái độ lạnh nhạt nói: “Đã hạ táng trong hoàng lăng.”
Cả người Mộ Dung Ca cứng ngắc, đã hạ táng… Triệu Tử Duy quả thực đã tự sát?
“Hạ táng trong hoàng lăng tức là đã thừa nhận hắn từng là hoàng đế Tề quốc. Nàng nên biết, ngôi vị hoàng đế này vốn dĩ nên là của ta.” Triệu Tử Tận quay đầu, lạnh giọng nhìn nàng chằm chằm. Lúc hắn hạ quyết định này, rất nhiều tùy tùng đều phản đối nhưng hắn vẫn đồng ý để Triệu Tử Duy được hạ táng hoàng lăng.
Năm đó Triệu Tử Duy đã từng tha mạng hắn một lần, hắn cũng nên đáp trả lại Triệu Tử Duy.
Khóe mắt Mộ Dung Ca chua xót, nhìn sườn mặt cong cong như củ ấu của Triệu Tử Tận, nàng cười: “Chúc mừng ngươi đã được toại nguyện.”
Trong đợt giao chiến này chỉ có người thắng kẻ thua, không có sự tồn tại của tình cảm. Thậm chí, chỉ có thể có một người thắng, kẻ bại trận chỉ có thể nhận được một kết cục là cái chết.
Điều này nàng biết rõ.
Nàng kéo khóe miệng, mỉm cười, “Ta muốn đi thăm hắn.”
“Được, để nàng khỏe lại ta sẽ sắp xếp.” Triệu Tử Tận gật đầu. Hắn cẩn trọng quan sát nàng, nhìn khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười xa cách, hắn chợt cảm thấy khoảng cách giữa mình và nữ tử trước mặt ngày càng xa xôi, xa đến nỗi hắn không thể chạm tới.
“Ta muốn nghỉ ngơi một lát.” Mộ Dung Ca đắp chăn lên người, nhắm hai mắt lại. Bây giờ cả người nàng không còn chút sức lực, thật sự cũng không muốn gặp ai chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một lát.
Nàng cần có thời gian để cẩn thận suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Triệu Tử Tận gật gật, không nói gì nữa, đứng dậy bước đến trước cửa, chợt quy đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Ca đã nhắm mắt nghỉ ngơi, mi mày hơi nhíu lên, dặn dò cung nữ: “Thức ăn khi được chuẩn bị xong thì phải hầu hạ nàng ăn uống đầy đủ.”
“Tuân, hoàng thượng.”
Hắn chăm chú ngắm nhìn Mộ Dung Ca một lát, nàng vẫn chỉ nhắm mắt lại. Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, có thật không thể cứu vãn quan hệ giữa hai người sao?
Do dự một lát, hắn trầm giọng nói: “Mộ Dung Ca, Triệu Tử Duy do trúng độc mà chết. Hắn nhất định không phải tự sát, điều này ta và nàng đều rõ. Không đến thời khắc cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn phương thức yếu đuối như vậy, cũng như đồng ý để ta tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.”
Nghe vậy, tròng mắt đang nhắm lại của Mộ Dung Ca khẽ dao động, hàng lông mi cũng run run.
“Người có thể im hơi lặng tiếng hạ độc Triệu Tử Duy mà hắn không biết, thiết nghĩ trong lòng hai ta phải tự có đáp án.” Hai mắt hắn sáng như ánh đuốc, chăm chú quan sát thần sắc của nàng, tựa hồ vẻ mặt nàng vẫn bình lặng như mọi khi.
Mộ Dung Ca xoay người đưa lưng về phía Triệu Tử Tận, giọng lạnh lùng cực điểm: “Tận nhi, chớ nên được nước làm tới. Giờ khắc này, bản thân ngươi còn khó bảo toàn, tứ phía đầy kẻ địch, nếu còn hao tổn tâm cơ tính toán như vậy sớm muộn cũng sẽ hối hận.” Vật đổi sao dời, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, những gì đã xảy ra rồi sẽ chìm vào quên lãng, sớm muộn cũng chỉ như một giấc mộng qua.
Quả nhiên, thứ biến hóa nhanh nhất trên đời này là lòng người. Những lời rất mực cố ý của hắn là muốn cho nàng biết, người hạ độc Triệu Tử Duy chính là Nguyên Kỳ có phải không? Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, lạnh lùng cười.
Triệu Tử Tận mím chặt môi, nhìn gờ lưng yếu ớt của nàng như rặng núi cao chắn trước mặt, không ngờ nàng đối với hắn lại phòng bị kỹ càng như thế!
“Tỷ, quả thật chúng ta không thể trở về như lúc ban đầu sao? Trong mắt tỷ bây giờ, mọi lời nói của Tận Nhi chỉ có toan tính thôi ư?” Hắn phì cười, trong lòng buồn khổ vô cùng. Kỳ thực, hắn đã biết đáp án từ lâu, sau việc này nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ tin tưởng hắn nữa, chỉ là… hắn luôn hy vọng…
Mộ Dung Ca thở dài, trước mắt hiện lên tình cảnh lần đầu gặp gỡ, cậu thiếu niên đào tẩu ngày nào vô cùng đơn thuần, trầm tĩnh, rất đáng tín nhiệm, ỷ lại vào nàng, nàng đã từng xem hắn là người thân duy nhất, nhưng khi đối mặt với quyền lợi và dục vọng, hắn dần dần lạc mất lối đi, không tiếc lợi dụng nàng để đạt được mục đích, càng không ngần ngại hạ độc thủ khiến người ta phải hoảng sợ. Trong nháy mắt, hắn vẫn còn đang tính kế. Nàng còn gì để nói nữa đây.
Đối với nàng mà nói, trước đây một khắc, hình ảnh trước lúc lâm chung của Triệu Tử Duy như vẫn còn ở trước mắt, đứa nhỏ trong bụng còn chưa chào đời, còn có cái chết của Bích Nhu, Như Băng đề liên quan đến hắn. Trên tay hắn đầy máu tanh, nào có thể còn là cậu thiếu niên anh tú thiện lương ngày nào, còn vui vẻ cùng nàng đốt lửa đào vong, tùy ý vui ca…
“Thiếp cảm thấy rất mệt, nếu hoàng thượng Tề quốc không còn việc gì, thiếp muốn được nghỉ ngơi.” Nàng phủ lại chăn, giọng điệu vô cùng lạnh lùng xa cách.
Giọng nói thanh lãnh của nữ tử không khác gì mũi kiếm bén nhọn đâm thủng ngực hắn, tuy vô hình nhưng kiếm khí có thể khiến cơ thể hắn lảo đảo, sắc mặt tái nhợt nhìn bóng lưng quen thuộc của nữ tử kia.
Trong một khoảng thời gian ngắn, ngàn vạn lời nói đã ra đến miệng song hắn lại á khẩu không trả lời được.
Song cơ thể lại không chịu khống chế, hắn vội vã bước đến bên giường, vươn tay muốn chạm vào nữ tử luôn ngự trị trong tâm trí. Hắn khoác tay lên vai nàng, giọng khàn khàn: “Tỷ, tha thứ cho Tận Nhi có được không?” Hắn đã cầu xin, ngay tại vừa rồi đối mặt với thái độ dứt khoát lạnh lùng của nàng, lý trí của hắn vẫn thua tình cảm một bậc.
Mộ Dung Ca hơi nép người né tránh sự đụng chạm của Triệu Tử Tận, “Từ lâu thiếp đã không còn là tỷ tỳ của hoàng thượng Tề quốc rồi.”
Bàn tay Triệu Tử Tận hơi run, cứng ngắt thu hồi lại, yết hầu như bị bàn tay ai đó bóp nghẹn lại khiến cho hắn trong một khoảng thời gian ngắn không thể hít thở bình thường được.
“Thôi, tỷ cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Tối ta lại đến thăm.” Hắn quay người, cố gắng bình tĩnh đối mặt với gờ lưng của nữ tử trước mặt.
Hắn chờ mong nữ tử này có thể đáp lại, song dường như Mộ Dung Ca đã thật sự mệt mỏi ngủ thiếp đi, nàng chưa từng đáp lại bất kỳ một câu nói nào của hắn.
Lúc cửa phòng được đóng lại, Mộ Dung Ca mới mở mắt, mặt không chút biểu cảm nhìn về phía cánh cửa vừa được khép lại. Lòng thầm đoán, Triệu Tử Duy không phải kiểu người có thể uống thuốc độc tự sát, nhưng trong người lại mang kịch độc là vì đâu? Nếu theo như lời của Triệu Tử Tận vừa nói, mọi mũi giáo đều hướng về Nguyên Kỳ. Có điều, theo như nàng biết, đi được đến bước này thì Nguyên Kỳ cũng không cần phải dùng thủ đoạn như vậy. Mà nếu không phải Lan Ngọc thì chỉ có thể là tác phong của Triệu Tử Tận!
Bây giờ, hễ nhớ đến lời nói trước lúc lâm chung của Triệu Tử Duy, lồng ngực nàng thắt lại ẩn ẩn đau, tuy nàng đối với hắn không tồn tại tình yêu nam nữ, nhưng trước lúc chết hắn vẫn có ý nhắc nhở, quan tâm lo lắng, sao nàng có thể không động lòng được đây?
Cái chết của hắn đã nói rõ trong màn đấu tranh đen tối này, Nguyên Kỳ, Triệu Tử Tận, Lan Ngọc đều hãm sâu trong đó. Nhưng hắn không cho nàng oán trách Nguyên Kỳ, cũng toàn thành cho sự thuần túy trong tư tưởng tình yêu của nàng, hắn đem cái chết của bản thân quy về sự thành bại trong thời loại thế. Trong câu chuyện này, ai đúng ai sai thật ra cũng không thể truy cứu nữa.
Triệu Tử Duy… Con người này… sao đến phút cuối cùng vẫn có thể khiến cho người ta đau lòng như thế?
Bên ngoài, Triệu Tử Tận vừa bước ra liền nhìn thấy Nguyên Ngư nay vừa được sắc phong làm hoàng hậu.
Nguyên Ngư vận một thân trang phục mẫu nghi thiên hạ, trang điểm tinh xảo, tư thái ung dung hào phóng chân thành mà đến.
"Thiếp gặp qua hoàng thượng." Nguyên Ngư khom người thi lễ, khép tạm hai trọng mắt, nhẹ giọng nói. Quả thật, nhiều ngày qua, chỉ cần có chút thời gian hắn liền đến đây thăm hỏi Mộ Dung Ca.
Có lẽ, sau khi chiếm được ngôi vị hoàng đế, bước tiếp theo hắn muốn có được chính là Mộ Dung Ca? Thật ra từ sớm nàng nên ý thức thật, trong tiềm thức của hắn, ngoài quyền lực ra thì chỉ còn Mộ Dung Ca là quan trọng nhất.
Chẳng qua… dư quang nàng nhìn lướt qua, e là sau cái chết của Triệu Tử Duy, hắn cũng chỉ là kẻ bị Mộ Dung Ca từ chối gặp gỡ. Hay hắn đã quên, nếu muốn có được Mộ Dung Ca cái xác mà hắn phải bước qua chính là Hạ quốc thái tử Nguyên Kỳ, so với Triệu Tử Duy càng khó đối phó được, thậm chí, hắn tuyệt đối không thể là đối thủ của Hạ quốc thái tử!
Triệu Tử Tận lạnh nhạt quét mắt qua Nguyên Ngư, “Đứng dậy đi.” Mấy ngày quay hắn quá bận rộn cho việc đoạt vị đăng cơ, chưa từng có thời gian tiếp xúc với nữ tử này. Lúc đăng cơ, theo ước định đã đặt ra với Nguyên Kỳ, hắn phải phong Nguyên Ngư làm hoàng hậu. Kỳ thực từ đầu chí cuối, hắn chưa từng có ý nghĩ sẽ để cho nàng hậu vị này.
Dường như Nguyên Ngư cũng không để ý thái độ lạnh lùng của Triệu Tử Tận, mặt đeo vẻ cười thỏa đáng, khí độ ung dung, quả nhiên có tư thái của bậc mẫu nghi, “Không biết hiện giờ sức khỏe của Mộ Dung Trắc phi thế nào?”
“Đã tỉnh. Nếu không có việc gì thì lui ra đi.” Triệu Tử Tận đầy phòng bị nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt.
Nghe vậy, vẻ mặt Nguyên Ngưhơi tái đi, nụ cười cũng cương lại bên miệng. Nàng cúi đầu giấu đi vẻ đau đớn hằn trong đôi mắt, trả lời: “Tuân.”
Lúc hắn bước đi lướt qua, Nguyên Ngư khẽ run lên không kiềm chế được chất vấn, “Hoàng thượng có từ thích thiếp dù chỉ một chút thôi?”
Đuôi lông mày Triệu Tử Tận khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn Nguyên Ngư đang cúi thấp đầu, lạnh lùng cực điểm: “Bây giờ, ngươi đã là Tề quốc hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.”
Dứt lời, hắn lạnh như băng đi thẳng, sắc mặt đã tái nhợt của Nguyên Ngư càng trắng toát, nhịn không được tự giễu cười, “Ta còn muốn hy vọng điều gì?”
Không lẽ nàng còn chưa nhìn rõ con người hắn? Bây giờ hắn đang ở đỉnh cao của quyền lực, trong mắt chỉ có ngôi vị hoàng đế, hà tất gì nàng cứ phải si tâm vọng tưởng rồi tự đắm chìm trong đau khổ. Từ nay về sau, nàng chỉ có thân phận hoàng hậu này làm bạn, kề cận đến suốt cuộc đời.
Nàng xoay người nhìn về phía cánh cửa được đóng chặt, lòng có chút thắc mắt, muốn giữ Mộ Dung Ca lại ư, hắn đã hối hận? Đồng thời lại nhịn không được cười nhạo, hay là cứ thử một phen?
Chờ Triệu Tử Tận khuất dạng, nàng hơi do dự nói với cung nữ hầu hạ trước cửa: “"Bẩm báo với Mộ Dung Trắc phi, có bản cung tới thăm."
Cung nữ lập tức giương giọng nói với Mộ Dung Ca trong phòng: “Mộ Dung Trắc phi, có hoàng hậu tới."
Mộ Dung Ca mơ hồ cũng nghe được giọng nói của Nguyên Ngư, tuy không nghe rõ Nguyên Ngư và Triệu Tử Tận đang nói gì, nhưng cũng nhận ra Nguyên Ngư có chút gì đó khác thường. “Vào đi.”
Nguyên Ngư vừa bước vào đã thầm kinh ngạc, Triệu Tử Tận quả nhiên dụng tâm kỹ lưỡng, tuy bài trí trong phòng nhìn sơ qua rất thanh nhã bình thường, nhưng mỗi một món đồ đều vô cùng trân quý, đến cả bài trí trong cung điện của nàng cũng chưa sánh được. Chỉ trong hai ba ngày thời gian mà hắn đã có thể sắp xếp được như vậy sao?
Chuyển mắt về phía giường, Mộ Dung Ca đang tựa vào thành giường, ánh mắt lạnh lùng tựa hồ có thể nhìn thấu mọi sự giả tạo mà nàng gầy dựng, nàng cười cười, “Hiện giờ Mộ Dung Trắc phi cảm thấy đỡ hơn tí nào chưa?”