Tình trạng này thực có thể nói là cưỡi hổ khó xuống. Lục Thời Khanh bỗng chốc tỉnh ngộ mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì.
Nguyên Tứ Nhàn vốn không cam tâm, muốn trêu chọc y chứ không hề trông mong y dễ nói chuyện như vậy, không khỏi bất ngờ, cúi đầu ngơ ngác nhìn tay y.
Nhưng nàng vẫn nhớ phải nắm bắt thời cơ, nhanh chóng hoàn hồn, nhắc nhở y:
- Lục thị lang?
Lục Thời Khanh đang thả hồn theo mây gió bị gọi hồn về, hơi cau mày.
Chỉ là một cây trâm, đưa tay cắm vào là có thể khiến toàn thân từ ngoài vào trong thoải mái, có gì lỗ đâu? Thế là y ho một tiếng hơi lúng túng, bất chấp:
- Ngồi yên.
Nguyên Tứ Nhàn ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Y vòng ra sau nàng, do dự một lát, không đụng đến một sợi tóc của nàng, từ từ đẩy trâm vào, đối xứng với cây trâm bên kia.
Chuỗi hạt châu xanh biếc làm tôn lên đầu tóc đen nhánh như đá mắt mèo của nàng.
Đại công cáo thành, tay y dừng lại, nhanh chóng dời ra, quay về chỗ ngồi.
Nguyên Tứ Nhàn không cần đụng vào cũng biết, Lục Thời Khanh làm đương nhiên khéo léo ổn thỏa. Nàng cười với y:
- Đa tạ ngài.
Trong đầu Lục Thời Khanh lúc này toàn là hình ảnh mái tóc đen nhánh như thác nước của nàng ban nãy đập vào mắt khi y vòng ra phía sau nàng, y hốt hoảng ngẩn ngơ, thiếu thốn từ ngữ, chỉ “ừ” một tiếng rồi tiếp tục lật quyển “Bàn về muối và sắt” ra xem, sau một hồi lại nghe người đối diện gọi y lần nữa:
- Lục thị lang__
Y ngước mắt nhìn nàng, mày vừa định cau lại thì thấy nàng lộ vẻ khó xử, chỉ vào sách trong tay y:
- Ta muốn nói, ngài cầm sách ngược kìa.
...
Lục Thời Khanh cúi đầu nhìn, mặt thoáng đen như bùn, hỏi:
- Huyện chúa chưa từng nghe đạo lý đi ngược lại để truy tìm nguồn cội sao?
Nguyên Tứ Nhàn ngơ ngác gật đầu rồi lại lắc đầu. Không phải, nàng từng nghe từ này, nhưng từ này dùng với nghĩa này sao?
- Có phải ngài đang nói là, cầm ngược sách chính là để truy tìm nguồn cội?
- Đúng.
Mặt Lục Thời Khanh không biến sắc, kiên quyết không lật sách lại cho ngay, nói:
- Chính là ý này.
Bách tính Đại Chu có biết thám hoa lang học thức uyên bác năm Huy Ninh thứ mười một lại nghiêm túc làm hại con cháu người ta như vậy không? Nguyên Tứ Nhàn tâm trạng phức tạp nhìn lên trời nhưng không vạch trần y, ở cùng y xem sách ngược hết nửa canh giờ, mãi đến khi y lên lầu cao kiểm tra bài tập của Trịnh Hoằng, nàng mới rời khỏi Hàm Lương Điện.
Lúc nàng rời đi vừa hay gặp phải Trịnh Trạc, nghe nói hắn chuẩn bị đi dạy Trịnh Hoằng tập võ.
Nguyên Tứ Nhàn hơi lấy làm lạ, tiểu hoàng tử xác thực đã tới tuổi nên kéo dãn gân cốt, nhưng theo nàng biết, trước đây thánh nhân luôn giao việc này cho nhị hoàng tử, bây giờ sao lại đến phiên hắn nhỉ.
Bốn phía đều là cung nhân, nàng không hỏi nhiều, chào đơn giản với Trịnh Trạc liền đi qua, sau khi hồi phủ thì bảo huynh trưởng lưu ý tình hình biến động gần đây trong triều, rồi lại bàn bạc chuyện Từ Thiện:
- Muội đã bảo Giản Chi đi Tầm Dương, nhưng đi đi về về không khỏi mất thời gian, ít cũng phải hơn tháng mà chưa chắc có kết quả, muội nghĩ, chi bằng ra tay cả hai bên, tìm cơ hội xem bộ dạng thật của ông ta.
- Chúng ta không thể trở mặt với lục hoàng tử, cũng không thể trực tiếp giật mặt nạ Từ tiên sinh xuống, bộ dễ xem bộ dạng thật của ông ta lắm à?
- Hai người họ không ngốc, sao không nhận ra Nguyên gia ta đến nay vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm chứ? Nói thẳng ra, đây chính là lớp giấy cửa sổ. Chúng ta có thể đ.â.m thủng, nhưng biện pháp phải hay, phải chừa đủ thể diện và tình cảm cho đôi bên. Dù họ nhìn ra đầu mối cũng chỉ xem như chúng ta vẫn còn lo lắng về mối hợp tác này chứ không phải mang địch ý trong lòng, vậy là đủ.
- Nói thế là muội đã có đối sách?
Nàng gật đầu:
- Ba ngày sau, Từ tiên sinh sẽ đến dự tiệc, lúc đó chúng ta sẽ bày tiệc trong tiểu viện, không bố trí tôi tớ xung quanh, chờ rượu quá ba tuần, a huynh sẽ vờ đứng dậy đi vệ sinh, còn lại cứ giao cho muội.
...
Hoàng hôn ba ngày sau, Lục Thời Khanh lại lấy thân phận Từ Thiện đến Nguyên phủ theo lời mời của Nguyên Tứ Nhàn lần trước chơi xấu ép y nhận.
Y được tôi tớ đưa đến một gian tiểu viện lộ thiên, thấy một bàn lớn đầy ắp khay ngọc sơn hào hải vị, ở giữa là một con dê nướng nguyên con xinh xắn, lại nhìn huynh muội Nguyên gia ở đối diện bàn với nụ cười vô cùng nhiệt tình, y không khỏi sinh ra cảm giác đây là Hồng Môn Yến, nhất thời chùn bước.
Nguyên Ngọc tưởng y ngại nên cười bắt chuyện:
- Từ tiên sinh, mau mời ngồi.
Lục Thời Khanh phải chạy diễn hai vai khiến toàn thân mệt mỏi, không biết hai huynh muội tối nay đào hố gì cho y nhảy, y gật đầu với mỗi người rồi ngồi vào vị trí ở đối diện cái bàn dài.
Nguyên Tứ Nhàn xắn ống tay áo mỏng, đích thân rót rượu cho y.
Ha ha, nàng đối với Từ Thiện đúng là luôn nhiệt tình trước sau như một, e đã không còn nhớ ân tình mấy ngày trước trong Hàm Lương Điện, y cài trâm cho nàng đâu nhỉ.
Y cười lạnh trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ gật đầu đa tạ, nói:
- Từ mỗ không giỏi uống rượu, dùng trà thay thế vậy.
Nguyên Tứ Nhàn đương nhiên không miễn cưỡng, lại rót trà cho y, xong nói:
- Tiên sinh cứ dùng, không có người khác đâu, mấy ngày nay gia tẩu về thăm nhà mẹ đẻ, không có trong phủ.
Nguyên Ngọc giới thiệu từng món thức ăn trên bàn:
- Món gà hầm sữa này vô cùng tươi ngon, tiên sinh nếm thử xem. Còn đây là món lòng bò mềm, thịt xắt lát nhúng, bánh gạo chưng táo... (1)
(1) Đây là các món ăn đặc trưng của tầng lớp quan lại quý tộc thời Đường, tên món đã được Lam dân dã hóa.
Lục Thời Khanh gật gù, cầm đôi đũa bạc gắp mấy sợi thịt dê vào chén. Nguyên Tứ Nhàn tưởng y thích ăn món đó, bèn nhanh tay nhanh mắt đổi dĩa món đó đến trước mặt y.
Xung quanh không có tôi tớ, cả tiểu viện chỉ có ba người, hai huynh muội uống rượu, Lục Thời Khanh uống trà. Ban đầu trong bữa tiệc chỉ tán gẫu về món ăn, chờ sắc trời dần tối, Nguyên Ngọc càng lúc càng nói nhiều, từ chuyện hồi nhỏ đá cầu bị sưng cục cục đầy đầu cho tới chuyện hôm động phòng bị vấp bậc cửa tân phòng, sau đó là thân thiết nhắc tới hôn sự của Nguyên Tứ Nhàn.
Hắn hơi có vẻ say, vỗ bàn nói:
- Tứ Nhàn, muội nói muội kìa, chừng nào mới có thể tóm Lục thị lang về ở rể nhà chúng ta hả?
Mặt Lục Thời Khanh cứng đờ.
Nguyên Tứ Nhàn vội bịt miệng hắn, quay mặt sang phía đối diện xin lỗi:
- A huynh ta say rồi.
Y lặng lẽ hít vào một hơi, bình tĩnh nói:
- Không sao.
Nguyên Ngọc say thật, mất hứng, đẩy tay nàng ra:
- A huynh ngay cả bảo điển lạt mềm buộc chặt cũng dạy muội, sao muội còn...
Hắn nói được một nửa thì lại bị bịt miệng.
Sắc mặt Lục Thời Khanh sau mặt nạ càng lúc càng khó coi.
Nguyên Tứ Nhàn dở khóc dở cười. Nàng quả thực đã dặn Nguyên Ngọc uống nhiều chút, vậy mới có thể đi vệ sinh một cách hợp lý, ai ngờ hắn lại uống quá trớn.
Nàng vội cười xòa với người đối diện:
- A huynh ta say rượu nói bừa, tiên sinh về đừng nói với người khác nhé, kẻo truyền đến tai Lục thị lang.
Ngại quá, truyền đến rồi.
Lục Thời Khanh cảm thấy không thể nào diễn tiếp tuồng này nữa, có một khoảnh khắc y rất muốn vỗ bàn đứng dậy, nhưng cuối cùng y vẫn dùng năng lực khống chế cực đại để bình ổn lại tâm trạng, sau đó phun ra một chữ “được”.
Không ngờ Nguyên Ngọc vẫn quậy, lúc này dứt khoát đứng lên, giẫm một chân lên mặt ghế:
- Nhưng Tứ Nhàn này, muội nói muốn cải trang thành người hầu trà trộn vào Lục phủ...
Nguyên Tứ Nhàn cuống lên, vội vàng đưa tay cản, vừa kéo tay hắn vừa nói:
- Ta đưa a huynh về phòng trước, tiên sinh ở đây chờ chút nhé.
Nói xong, nàng lôi Nguyên Ngọc đi, để lại Lục Thời Khanh ngẩng đầu nhìn trăng, nội tâm phẫn nộ.
Hứ, uổng cho y làu thông binh pháp, thế mà suýt bại dưới chiêu lạt mềm buộc chặt. Hèn gì mấy ngày nay y tự dưng cảm thấy hồn vía lên mây, hóa ra không phải ngầm sinh tình cảm với Nguyên Tứ Nhàn mà là bị gài bẫy.
Ha ha, nha đầu này còn chuẩn bị cải trang thành người hầu trà trộn vào phủ đệ của y? Tưởng gia đinh hộ vệ Lục phủ đều ăn cơm khô à, đúng là vớ vẩn!
Y thà làm bạn với chó chứ tuyệt đối không thể để mình bại dưới tay nàng!
Đáy lòng Lục Thời Khanh gào thét như một vạn con ngựa hoang thoát cương chạy qua, chờ chúng nó chạy xong, Nguyên Tứ Nhàn trở về, y lại khôi phục sự bình tĩnh, miệng hơi cười lạnh, mắt ngầm giấu đao.
Nguyên Tứ Nhàn vừa về liền nhận lỗi với y, nàng nói một đống lời áy náy rồi nói:
- Để tiên sinh chê cười, ta tự phạt mình ba ly.
Cố Diệp Phi
Chưa từng nghe nói để người khác chê cười sẽ tự phạt mình uống rượu. Lục Thời Khanh khi làm Từ Thiện lẽ ra phải vô cùng hiểu lý lẽ ngăn nàng lại, nhưng bây giờ y không muốn ngăn. Phạt, nên phạt, có thể phạt thêm ba ly nữa không?
Nguyên Tứ Nhàn uống ba ly rượu vào, ngồi trở lại đối diện y, lòng bắt đầu tính toán tiếp theo nên làm gì. Theo kế hoạch ban đầu, nàng chuẩn bị chờ Nguyên Ngọc rời đi, xung quanh không có người mới giả vờ mượn rượu giả điên, khiến Từ Thiện không thể không hạ mình đưa nàng về hậu viện, sau đó dọc đường nàng sẽ tìm cơ hội gỡ mặt nạ ông ta.
Lúc nãy nàng đã giả vờ hơi say say, ngờ đâu a huynh quá trớn, khiến nàng không thể không tỉnh táo, bây giờ tuy đã uống ừng ực ba ly, nhưng nếu lập tức say quắc cần câu thì e không thể khiến người khác tin phục, phải uống nhiều thêm mới được.
Nàng suy nghĩ, nảy ra một kế, chợt thở dài nặng nề.
Lục Thời Khanh lúc này không thể không hỏi một câu:
- Vì sao huyện chúa thở dài?
Nàng nặn nặn khóe mắt, nói:
- A huynh say rượu nói bừa, lời vô tâm nhưng lại khơi lên chuyện đau lòng của ta.
Nói xong, nàng lại rót rượu uống một ly.
Lục Thời Khanh cười lạnh trong bụng, nhưng ngoài mặt nói:
- Huyện chúa có tâm sự gì, không ngại có thể nói cho Từ mỗ nghe.
Nguyên Tứ Nhàn ra vẻ đa sầu đa cảm, lại thở dài một tiếng:
- Không có gì đáng nói cả, chỉ là: tim chàng sắt thép lạnh lùng, tình này của thiếp xuôi dòng nước trôi__
Nói xong, nàng lại nâng ly uống.
Lục Thời Khanh ê răng, ho một tiếng:
- Nếu đã như vậy, sao huyện chúa không bỏ ý này?
Nguyên Tứ Nhàn giơ tay bảo y ngừng:
- Tiên sinh, chữ “tình” há có thể dễ dàng bỏ sao? Dù tim chàng lạnh như sắt thép, đối xử với ta lá mặt lá trái, ta cũng không oán không hối, vui vẻ chịu đựng.
Khóe môi Lục Thời Khanh giật giật. Mấy lời này bịa rất trôi chảy, nhưng người lá mặt lá trái không phải y, rõ ràng là nàng mới đúng.
Nguyên Tứ Nhàn vừa kể lể vừa liều mạng uống rượu, dáng vẻ đau khổ đứt ruột đứt gan, chờ khi uống tàm tạm mới thuận thế giả vờ say rượu, bắt đầu nói năng lặp đi lặp lại, chỉ vào bàn, cười khúc khích:
- Tiên sinh nhìn xem, con heo sữa này rất cường tráng!
Lục Thời Khanh liếc con dê nướng nguyên con kia, ừ một tiếng, lại thấy nàng cúi đầu nghịch ly chén, nhìn bóng trăng phản chiếu bên trong:
- Ơ, Ngô Cương! Tiên sinh, ta thấy Ngô Cương chặt quế nè! (2)
(2) Truyền thuyết kể rằng trên mặt trăng có cây quế cao 500 trượng, dưới gốc cây có một người ra sức chặt, chặt mãi, nhưng chặt xong thì vết chặt lại liền lại như cũ, người đó là Ngô Cương.
Nguyên Tứ Nhàn ngửa đầu uống cạn ly rượu, lại nhìn chăm chú vào trong ly, kêu lên kinh ngạc:
- Ơ, không thấy nữa rồi!
Nàng lảo đảo chui xuống gầm bàn:
- Chạy đi đâu rồi ta?
Thấy không tìm được, nàng lại lảo đảo đi sang cây hòe bên cạnh, ôm thân cây to, nghẹn ngào:
- Ngươi biết Ngô Cương đi đâu không?
Lục Thời Khanh muốn che trán. Y nhìn quanh, không thấy một tôi tớ nào, đành đi tới bên cạnh nàng nói:
- Huyện chúa say rồi, Từ mỗ mời người đưa huyện chúa về phòng. Tỳ nữ của người ở đâu?
Nguyên Tứ Nhàn quay đầu ngơ ngác nhìn y:
- Ồ, Lục thị lang?
-...
Hả, mắt nàng uống say có thể nhìn xuyên tường?
Máu toàn thân Lục Thời Khanh suýt đông lại, thấy nàng liền sau đó bật cười ngốc nghếch, đưa tay kéo kéo tay y:
- Lục thị lang, sao ngài tới nhà ta? Ngài đến đúng lúc lắm, có thể giúp ta tìm Ngô Cương không?
Không thể. Nghĩ hay nhỉ.
Thấy nàng chỉ nói bừa, y thở phào, dịu dàng mà không mất phong độ, gỡ tay nàng xuống, nghiêm trang nói:
- Huyện chúa, Từ mỗ không phải Lục thị lang, người có thể cho Từ mỗ biết viện của người ở đâu không?
- Viện? Ta không ở trong viện, ta ở...
Nàng ợ một cái đầy hơi rượu, chỉ lên trên:
-...Ta ở trên trời, ta là tiên nữ!
-...
Nói rồi nàng lại kéo cánh tay y, vừa đong đưa vừa hỏi:
- Lục thị lang, trông ta không giống tiên nữ sao?
Lục Thời Khanh trầm mặc, khi nàng sắp đong đưa gãy tay y thì y đáp bất đắc dĩ:
- Giống.
Nhìn hai má nàng đỏ hồng, cười như bị điên, y đành tiếp tục nói:
- Huyện chúa ở đây chờ chút, Từ mỗ giúp người gọi vài tôi tớ đến.
Nói xong, y xoay người rời đi, nào ngờ sau lưng lại đột nhiên dán vào một cơ thể mềm mại, liền sau đó, một đôi cánh tay ngọc khoác lên cổ y, nữ lưu manh kia gần như đu trên người y.
Y chợt cứng đờ, nghe nàng ghé sát vào tai lầu bầu:
- Không được, Lục thị lang, ngài không thể bỏ ta...
Nàng nói năng rề rà, giọng nhỏ như muỗi, hương rượu mát lạnh mà nóng bỏng chuẩn xác phun vào tai y, khiến y không khỏi run lên. Sau đó, y cảm thấy một ngọn lửa từ trên đầu giội thẳng xuống tới chân, bụng dưới như kiến bò qua, “lều bạt” không chút do dự trước việc nghĩa, dựng thẳng lên.
Lục Thời Khanh nhất thời kinh hãi, không nói năng được gì. Vậy cũng có thể động tình? Có phải nàng hạ độc trong thức ăn cho y không?
Y muốn hất nàng ra nhưng vì tình trạng phía trước lúng túng nên không dám làm bừa, tứ chi cứng ngắc, nín thở bình tĩnh hồi lâu mới nói:
- Huyện chúa, người thật sự nhận nhầm người rồi.
Nói xong y liền cảm thấy khó chịu. Chẳng lẽ nếu bây giờ y là Lục Thời Khanh thì có thể mặc cho nàng càn rỡ?
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn như không nghe thấy, nằm nhoài trên lưng y tiếp tục quậy, vừa đ.ấ.m y vừa nói:
- Lục thị lang, ngài cõng ta về phòng!
Cõng, cõng cái rắm chứ cõng!
Y cau mày, giận tái mặt, bất chấp tất cả muốn hất nàng ra, không ngờ vừa nắm đôi tay ngọc kia, định xoay người đẩy nàng thì bị nàng quấn lấy mắt cá chân.
Lần này cơ thể bị vướng, trọng tâm y không vững, đụng ngã nàng, thấy sau gáy nàng sắp đập vào thân cây, y liền theo bản năng đưa tay kéo nàng vào lòng.
Nguyên Tứ Nhàn kêu khẽ một tiếng, thuận thế ngã vào lòng y, cùng lúc đó như không cẩn thận giơ ngang khuỷu tay lên đụng vào mặt nạ y.
Giống như bên ngoài, thư phòng này của y cũng được bố trí đâu ra đấy, thậm chí ngay cả khung giá đồ cổ cũng đối xứng trên dưới trái phải, nhưng trên kệ lại không có đồ cổ trân bảo quý hiếm gì. Dù sao thông thường đồ vật có giá trị đều không gom đủ hai món.
Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi thở dài. Vầy còn tính là giá đồ cổ gì chứ, dứt khoát dẹp luôn cho rồi.
Lục Thời Khanh cất bức tranh, cột dải lụa vào, thấy nàng thở dài, không biết có gì bất mãn với thư phòng của y, bèn lạnh lùng nói:
- Trời đã muộn, nếu huyện chúa không thích thì về phủ sớm chút tốt hơn.
Nàng vội thu tầm mắt, xua tay ra hiệu không có gì không thích, sau đó gắng tìm đề tài trò chuyện:
- Kỳ thực ta đến là có một chuyện quan trọng muốn nói với ngài.
- Ngài nói đi.
- Nói từ đâu nhỉ...
Nàng trầm ngâm chốc lát, cuối cùng nhớ ra một chuyện có thể nói:
- À, mấy ngày trước ta ra khỏi Hàm Lương Điện thì gặp lục điện hạ đi dạy thập tam điện hạ học võ, trực giác thấy không ổn lắm, trong triều xảy ra chuyện gì à?
Lục Thời Khanh khựng lại, ngước mắt:
- Một nữ tử như ngài quan tâm mấy chuyện này làm gì?
- Hiếu kỳ, ta là một nữ tử rất có lòng hiếu kỳ.
-...
Lục Thời Khanh vốn không muốn bàn mấy chuyện này, nhưng nhớ lại hôm qua nàng an ủi y, lại nhìn nàng trước mắt mặc trang phục xám tro, y làm thế nào cũng không tỏ thái độ được, ừm một tiếng:
- Có chút động tĩnh.
Nguyên Tứ Nhàn hiếu kỳ là thật, nhưng chưa từng vọng tưởng có thể cạy được tin tức gì từ miệng Lục Thời Khanh, chỉ nói chuyện phiếm thôi, nghe vậy thì kinh ngạc:
- Ngài sẵn lòng nói cho ta biết?
Nàng sáp lại gần y hơn, nhỏ giọng:
- Là gì vậy?
Cố Diệp Phi
Dáng vẻ rất chờ mong được cùng y chia sẻ bí mật nhỏ.
Y ho một tiếng, giải thích trước:
- Cũng không phải bí mật gì, mấy ngày nữa cả triều đều biết.
- Ta biết trước các triều thần chính là bí mật.
Nàng cười tự đắc:
- Có điều ngài yên tâm, ta chắc chắn kín miệng như hũ nút.
Nàng nói không sai, dù nàng biết sớm hơn các triều thần một khắc thì cũng là y để lộ tin tức. Lục Thời Khanh thực cảm thấy mình nên cách xa nàng ra, bây giờ ngay cả miệng mồm cũng không kín rồi.
Y thầm hận chốc lát, nói:
- Nhị điện hạ phạm lỗi, thánh nhân chuẩn bị giam trong phủ, lệnh ngài ấy đóng cửa tự kiểm điểm, không chỉ võ nghệ của thập tam điện hạ mà cả Kim Ngô Vệ trước đây do ngài ấy chưởng quản cũng sẽ giao cho lục điện hạ.
Nguyên Tứ Nhàn tiêu hóa tin tức này trong bụng, chợt hỏi:
- “Phạm lỗi” mà ngài nói, chắc không phải có dính dáng đến phát hiện của chúng ta lần trước ở ngoại thành Trường An chứ?
Lục Thời Khanh liếc nàng, hình như hơi bất ngờ, sau đó nói:
- Ừ.
Môi Nguyên Tứ Nhàn hơi há ra, kinh ngạc:
- Woa.
Rồi lại hỏi:
- Nhưng lần trước ta nói với ngài, việc này có thể là một vụ hãm hại, ngài có về tìm chứng cứ không?
- Tìm chứng cứ là việc nên làm, Lục mỗ đã làm rồi, thánh nhân cũng rõ đầu đuôi sự việc, không nhọc huyện chúa phí tâm.
Nàng “ừm” một tiếng, biểu cảm hơi mất mát.
Lục Thời Khanh nhướng mày:
- Huyện chúa hình như rất lo lắng cho nhị điện hạ.
Nguyên Tứ Nhàn nghẹn. Người này quá giảo hoạt, khi không ném cho nàng cái thẻ đòi mạng như vậy, nếu truyền đến tai thánh nhân, chẳng phải sẽ bị hiểu lầm là Nguyên gia đứng về phe nhị hoàng tử sao?
Nàng giải thích:
- Ta là người không nhìn được khi người khác bị hàm oan, gán tội dễ, gỡ tội khó, đương nhiên phải thận trọng xử lý. Nhưng nếu ngài nói thánh nhân đã điều tra rõ chân tướng, nhị hoàng tử quả thực phạm lỗi, ta hiển nhiên không có gì để nói, có điều thấy mất đi một ứng cử viên thái tử nên lo lắng cho tương lai Đại Chu thôi.
Lục Thời Khanh cười không rõ ý:
- Huyện chúa rất lo nước thương dân.
Nguyên Tứ Nhàn thầm nghĩ chứ sao nữa, vừa định mở miệng nói tiếp thì nghe cửa phòng bị gõ, giọng Tuyên thị vang lên:
- Con trai, con có trong phòng không?
Cổ hai người đều cứng đờ.
Không nghe tiếng trả lời, Tuyên thị tiếp tục nói:
- Con trai, mẹ vào nha?
Lục Thời Khanh và Nguyên Tứ Nhàn nhìn nhau, cùng bật dậy, suýt đụng đầu vào nhau.
Hai người, một người không muốn dùng dáng dấp lén lút trộm cướp xuất hiện trước mặt mẹ chồng tương lai, một người không muốn mẫu thân hiểu lầm, ép tới Nguyên gia cầu hôn.
Lục Thời Khanh vội vàng ngăn cản:
- Mẹ chờ chút.
Sau đó y nhìn quanh, chỉ về một hướng cho Nguyên Tứ Nhàn đang luống cuống tay chân.
Nguyên Tứ Nhàn ngầm hiểu, vội chạy đi. Y bước nhanh tới cạnh cửa, bình tĩnh lại, chỉnh vạt áo rồi mở cửa:
- Mẹ, mẹ tìm con có việc ạ?
Ánh mắt Tuyên thị lướt qua vai y nhìn vào trong:
- Trong phòng con có người ngoài à?
Lục Thời Khanh lắc đầu chắc nịch:
- Dạ không có.
Tuyên thị bước một chân vào phòng, vẻ mặt lo lắng:
- Mẹ nghe nói có tôi tớ được mẹ dặn là đem nước trà đến cho con, nhưng mẹ đâu có dặn, không chừng là có người muốn hại con...
Bà nhìn quanh quất một phen, hỏi:
- Thật không có ai đến à?
Lục Thời Khanh im lặng, kiên quyết:
- Dạ không có ai đến hết, chỉ có một mình con thôi, mẹ yên tâm.
Tuyên thị “ừ” một tiếng, nhìn bộ đồ cũ trên người y, khó hiểu:
- Hồi sớm con kêu người chuẩn bị nước mà, sao còn chưa tắm, giờ này nước nguội mất.
Nói rồi, bà đi về phía nhà tắm xem xét.
Lưng Lục Thời Khanh cứng đờ. Bình thường y thích sạch sẽ, thư phòng nối liền với nhà tắm, ban đêm nếu có công vụ chưa xong, sau bữa tối y sẽ qua đây tắm. Lúc nãy Nguyên Tứ Nhàn chính là bị đuổi vào bên này.
Y vội nói:
- Trước khi con đi tắm thì nhớ ra chút chuyện chưa làm xong nên trì hoãn.
Ánh mắt Tuyên thị nhuốm vài phần ngờ vực, nhưng khóe môi vẫn mang ý cười:
- Được, con ra ngoài bận bịu đi, mẹ vào trong xem nước có lạnh không. Vào thu rồi, ban đêm trời lạnh, không qua loa được.
Lục Thời Khanh nghe, cuống quít đưa tay cản:
- Mẹ, con biết chừng mực mà, sẽ không khiến mình bị lạnh đâu, mẹ đi nghỉ ngơi đi.
Nhưng Tuyên thị lại quyết tâm muốn vào, bà đẩy tay y ra, mặt vẫn cười vô cùng dịu dàng:
- Con với mẹ mà khách sáo cái gì? Mẹ thử nước rồi về.
Không ngăn được rồi. Lục Thời Khanh cũng không tiện làm căng thật với mẫu thân, đành theo sau bà vào phòng, đang định đau đầu che mặt thì thấy trong nhà tắm trống rỗng, không thấy nửa bóng người.
Y nghi hoặc nhưng thở phào nhẹ nhõm. Bước chân Tuyên thị cũng khựng lại, ánh mắt quét qua quét lại bên trong một lượt.
Nhà tắm bày biện đơn giản, vừa nhìn là có thể thấy hết, lúc này bình phong đã gom lại, cửa sổ đã cài bên trong, xem ra thực không có vấn đề gì. Ý nghi ngờ trong mắt Tuyên thị dần tan, bà đi tới mấy cái thùng gỗ trước cửa, khom người sờ vách thùng, nói:
- Vẫn còn ấm, con mau đổ nước ra tắm đi.
Nói rồi bà hất cằm về phía bồn tắm trong phòng. Bà khựng lại.
Đợi đã, bồn tắm hình như rất to.
Lục Thời Khanh hiển nhiên cũng nhận ra được gì đó, thấy bà như muốn tiến lên, y liền giành lấy thùng gỗ trước, nói:
- Được, con tắm ngay đây, mẹ về đi.
Y vừa nói vừa xách nước đi về phía bồn tắm, chờ tới bên bồn cúi đầu nhìn, ấn đường không khỏi nhăn lại.
Nguyên Tứ Nhàn ôm cánh tay ngồi xổm bên trong như mục nấm, ngửa đầu tội nghiệp nhìn y.
Không phải nàng không hiểu đạo lý nhảy cửa sổ, nhưng thực vì cửa sổ bị khóa, nếu nàng chọn bỏ trốn chắc chắn sẽ gây ra tiếng vang, ban nãy nghe động tĩnh ngoài phòng, tình thế cấp bách, nàng đành nhảy vào bồn tắm.
Tuyên thị thấy y không đổ nước vào, lại sinh lòng ngờ vực, hỏi:
- Sao thế?
Lục Thời Khanh quay đầu nói:
- Không, chỉ là con thấy vách thùng hơi bẩn, có điều không sao ạ.
Nói xong, y xách thùng gỗ lên, nghiêng vào, dùng khẩu hình nói với Nguyên Tứ Nhàn: tránh ra.
Cái bồn có chút xíu như vậy, nàng có thể tránh đi đâu chứ. Nguyên Tứ Nhàn không chịu theo, nhăn mặt liều mạng lắc đầu.
Lục Thời Khanh thực hết cách, đành chọn chỗ hơi trống chút, giội nước xuống tránh nàng, xong lại đi xách mấy thùng kia, từng thùng từng thùng đổ xuống.
Tuyên thị lúc này mới tin, dặn dò y mấy câu rồi đi ra ngoài.
Chờ bà đi xa, Nguyên Tứ Nhàn ngâm mình trong nước “ào ào” đứng dậy, lau nước lung tung trên mặt, rống với người trong phòng đang giả vờ chuẩn bị cởi thắt lưng:
- Lục Thời Khanh, chàng quá đáng____!
Lục Thời Khanh bị nàng rống hồ đồ, không chú ý cả việc bị nàng gọi thẳng tục danh, thấy nàng nhếch nhác thì lúng túng quay đầu đi, ho một tiếng:
- Ta...
Y không nói được, thấy khăn trên giá liền lấy xuống, mắt nhìn thẳng đưa cho nàng:
- Cô lau đi.
Nguyên Tứ Nhàn còn đang ở trong nước, tức giận đập mạnh, bọt nước văng tung tóe. May mà hiện tại nàng mặc trang phục vải thô của người hầu, ướt cũng chỉ dính người chứ không tới mức lộ da thịt, bằng không có lẽ nàng sẽ muốn móc mắt Lục Thời Khanh mất.
Nàng lạnh lùng nói:
- Ta không lau. Chỉ mình chàng có bệnh sạch sẽ chắc? Chỉ mình chàng thích sạch sẽ chắc? Ta không thèm dùng khăn của chàng đâu!
Lục Thời Khanh cau mày, quay đầu qua, vô cùng quân tử duy trì tầm mắt phía trên cổ nàng, giải thích:
- Khăn mới đấy.
Nàng nghẹn nhưng vẫn cứ giận dỗi:
- Mới cũng không được, chàng đụng rồi là không được!
Lục Thời Khanh hít sâu một hơi. Y chê người ta bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên bị người ta chê.
Y than một tiếng, nhắc nhở:
- Tiểu tổ tông, cô đang đứng trong bồn tắm của ta.
Còn bày đặt chê khăn của y.
Nhắc tới việc này, Nguyên Tứ Nhàn liền giận mà không chỗ phát tiết, thế nhưng cưỡi hổ khó xuống, không tiện bò ra trước mặt y, nàng lại vỗ bọt nước cho hả giận, khiến nước văng đầy mặt y mới nói:
- Chàng đi ra ngoài.
Rồi đón lấy khăn của y.
Lục Thời Khanh có thể làm thế nào đây, thấy trời dần tối nên để lại cho nàng cây nến rồi xám xịt đi ra ngoài, hồi lâu nghe bên trong vang lên tiếng hắt xì. Y cau mày, gõ gõ tấm bình phong, tỏ ý nghi vấn, quả nhiên nghe Nguyên Tứ Nhàn ai oán:
- Ta mặc cái gì giờ...?
Y ho khẽ một tiếng:
- Xiêm y ở đó... cũng là đồ mới.
Là đồ mới, có điều lẽ ra y định chuẩn bị thay.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn, nhăn mũi làu bàu:
- Không được, mặc xiêm y của chàng về, a huynh biết sẽ đánh gãy chân ta, chàng kiếm cho ta một bộ xiêm y nữ đi.
Lục Thời Khanh cuối cùng tìm Lục Sương Dư giúp đỡ.
Trước biểu cảm sắp rơi cằm của muội ấy, Nguyên Tứ Nhàn nhận lấy bộ y phục mùa thu mới tinh, thay xong thì bức bối trở về phủ.
Hôm sau, Lục Sương Dư đến Nguyên phủ thăm nàng một cách không tình nguyện, hỏi nàng có bị cảm phong hàn hay không. Nguyên Tứ Nhàn không yếu ớt như vậy, nhưng vì nhìn ra muội ấy là phụng lệnh huynh trưởng đến đây nên cố tình hít mũi, hắt xì vài cái cho muội ấy nghe.
Đúng như dự đoán, chạng vạng hôm đó, Lục phủ sai người đưa tới một đống thuốc.
Liên tiếp mấy ngày, Nguyên Tứ Nhàn không chạy tới trước mặt Lục Thời Khanh, chuẩn bị giả bệnh để y áy náy một phen. Đến rằm tháng bảy, Huy Ninh Đế chủ trì pháp hội Vu Lan ở Võng Cực Tự, khâm điểm cho huynh muội Nguyên gia đến dự, nàng mới gặp mặt y.
Theo Phật giáo, lễ Vu Lan là ngày giải trừ đau khổ mất người thân. Cái gọi là “Thận chung truy viễn, dân đức quy hậu hĩ” (2) hưng thịnh ở Đại Chu trọng Phật giáo, dưới có bách tính, trên có hoàng thất, vào ngày này đều sẽ chay tịnh, đi chùa chiền cầu siêu, đọc kinh sám hối, nguyện cho thân nhân còn tại thế được kéo dài tuổi thọ.
(2) Trích “Luận ngữ”, nghĩa: thận trọng trong tang lễ cha mẹ, truy niệm và tế tự tổ tiên xa, thì đức của dân sẽ thuần hậu.
Võng Cực Tự là tự miếu chuyên làm lễ cho cung đình, nằm ở phường Đại Ninh đông bắc thành Trường An. Nguyên Tứ Nhàn nhận thánh mệnh, mặc huyền y, cùng đám con cháu hoàng thất đi bộ theo sau xe đế vương, xa xa thấy Phật tháp sừng sững, ánh sáng vàng của mặt trời mọc chiếu lên đỉnh tháp, bao phủ cả ngôi chùa nguy nga và trang nghiêm.
Nguyên Tứ Nhàn là nữ nhi tôn thất, không phải hoàng thất chính thống, do vậy ở phía sau đội ngũ. Đương nhiên, vẫn đứng trước đám văn võ bá quan Lục Thời Khanh chút ít.
Đến Võng Cực Tự, kiệu của thánh nhân hạ xuống, Kim Ngô Vệ mở đường, dẫn mọi người đi thẳng vào đạo tràng (3) trong miếu, phía trước là bảy tấm cờ phướn to viết danh hiệu các đời đế vương Đại Chu đang bay phần phật.
(3) Đạo tràng: nơi hành đạo, thuyết pháp, truyền giới... của sư tăng.
Bốn bề yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng tụng kinh lanh lảnh từ xa xa truyền tới.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, Nguyên Tứ Nhàn thấy bước chân Huy Ninh Đế không hiểu sao hơi khựng lại, khi nàng đi tới mới thấy có một con ve sầu nằm thoi thóp trên đất, có lẽ ban nãy ông ta tránh nó.
Không phải thánh nhân thật có lòng nhân từ như vậy, mà là ở trường hợp trước mắt, sát sinh là phạm vào đại kỵ của tổ tông, gây ra tai họa cho Đại Chu. Một con ve sầu nho nhỏ, nếu là thánh nhân không cẩn thận giẫm phải thì có thể một tay che trời, nhưng nếu là người khác thì có thể rước lấy tội danh mất đầu.
Nguyên Tứ Nhàn giật nhẹ ống tay áo Nguyên Ngọc bên cạnh, ra hiệu hắn cẩn thận dưới chân.
Nghi thức đầu tiên của pháp hội Vu Lan chính là nghênh đón các tổ tông vào đạo tràng.
Đạo tràng trong miếu được bố trí rộng rãi, trên bàn cúng dài mấy trượng chính giữa đặt cống phẩm chỉnh tề, ở trước hết là vạc cúng bằng đồng thau khổng lồ, bên trong đầy tàn nhang, đứng cạnh là Hư Viên pháp sư có danh vọng nhất trong giới quý tộc Đại Chu và vài đệ tử tăng nhân xuất sắc.
Chuông vàng gõ vang ba tiếng, các cung nhân giơ cao bảy lá cờ phướn nền đỏ chữ đen bước vào, Huy Ninh Đế theo sát phía sau, nhận ba nén nhang từ tay các tăng nhân, lễ bái tế trời theo lời niệm của Hư Viên pháp sư, kế đó đến lượt các hoàng thân phía sau, một người lạy xong, lui ra, người khác lại tiến vào.
Các hoàng thân rất đông, sau một trận như vậy, Nguyên Tứ Nhàn đợi đến mức phát chán, đành ngẩn người nhìn chằm chằm gáy các quý nhân phía trước. Lúc Trịnh Trạc tiến lên, tay tăng nhân đưa nhang hơi run, không cẩn thận làm rơi tàn nhang xuống mu bàn tay hắn, kéo tinh thần nàng về.
Tàn nhang mới còn nóng, tăng nhân cả kinh, cuống quít muốn thỉnh tội. Nhưng Trịnh Trạc giơ tay ngăn lại, chắc là không muốn gây chuyện ở trường hợp như vậy.
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy lạ, vì sao người khác đều chẳng sao mà tới lượt Trịnh Trạc lại xảy ra sự cố.
Nàng sinh lòng ngờ vực, muốn tìm cơ hội điều tra thương thế của hắn, chờ hắn lui khỏi đạo tràng, đi ngang qua nàng, nàng mới lấy trong tay áo ra một lọ thuốc mỡ, ngăn hắn lại.
Sở dĩ nàng mang theo thuốc mỡ trong người cũng do sợ bị tàn nhang làm bỏng nên đề phòng trước.
Trịnh Trạc sững sờ, thấy Nguyên Tứ Nhàn chỉ chỉ mu bàn tay hắn, dùng khẩu hình nói: thoa lên.
Hắn cười, lặng lẽ nói câu “đa tạ”, đón lấy thuốc mỡ, thoa xong trả lại cho nàng rồi gật đầu tạm biệt.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn vết đỏ trên mu bàn tay hắn, cũng gật đầu với hắn, quay đầu nhìn hướng hắn rời đi, chợt đụng phải một ánh sáng rét lạnh.
Trong đội ngũ quan văn, Lục Thời Khanh mặc y phục cúng tế đang nhìn nàng, đôi mắt phượng nghiêng nghiêng gần như híp thành một đường.