Thiếp Bản Kinh Hoa
Chương 51: Hữu cầu tất ứng (canh hai)
Nhìn Trương Bộ đầu Lý bổ đầu dẫn cả đám người biến mất khỏi Vọng Nguyệt Lâu trong nháy mắt. Từ đầu chí cuối khóe miệng Phượng Hồng Loan vẫn luôn mang theo nụ cười thản nhiên. Hai người kia biết thính phong biện vũ (theo gió làm mưa), tùy mặt gửi lời, giỏi biến đổi theo tình hình. Vân Cẩm nói không sai, tiền đồ tương lai quả không thể đo lường.
Bởi vì thế giới này thích hợp cho những người như thế tồn tại. Giống như những kẻ đầu gỗ ngu ngốc, dĩ nhiên sẽ bị đào thải.
"Loan nhi, chúng ta cũng trở về phủ nào!" Vân Cẩm quay đầu, nhìn Phượng Hồng Loan, mở miệng cười.
Phượng Hồng Loan thu tầm mắt lại, chuyển mắt nhìn Vân Cẩm, bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi Vân Cẩm tràn đầy vui vẻ. Hơi hơi nhíu mày, Phượng Hồng Loan gật đầu.
Vân Cẩm mỉm cười, cầm tay Phượng Hồng Loan đi về phía trước.
Phượng Hồng Loan cũng cất bước, đuổi kịp theo sau. Đi tới bên người Khanh nương, bước chân dừng một chút, nhìn vẻ mặt hậm hực của Khanh nương, liếc mắt nhẹ giọng: "Tổn thất hôm nay của Vọng Nguyệt Lâu, ngươi làm thống kê đưa tới phủ Thừa Tướng cho ta, ta sẽ bồi thường theo sổ sách cho ngươi."
Khanh nương ngớ ra, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Phượng Hồng Loan.
Nói xong một câu, bước chân Phượng Hồng Loan lại tiếp tục, quay sang Thanh Lam Thanh Diệp còn chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó lạnh lùng nói: "Thanh Lam, Thanh Diệp! Còn không đuổi theo!"
"Vâng, tiểu thư!" Thanh Lam cùng Thanh Diệp liền bừng tỉnh. Vội vã bước nhanh theo sau lưng Phượng Hồng Loan và Vân Cẩm.
Một nhóm mấy người, rất nhanh liền ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu.
Cửa Vọng Nguyệt Lâu, mọi người vây xem đều đồng loạt tránh ra, để mấy người đi qua.
Mọi người trong Vọng Nguyệt Lâu nhìn theo bước chân rời khỏi của Vân Cẩm và Phượng Hồng Loan, ánh mắt vẫn như cũ ngơ ngác ngắm theo mãi thật lâu sau cũng không thể thu hồi.
Chỉ chốc lát sau, có hơn mười nữ tử xinh đẹp tuyệt sắc thu thập bao quần áo đồ nữ trang chậm rãi đi xuống lầu.
"Các ngươi làm cái gì vậy?" Khanh nương thu tầm mắt lại, nhìn thấy mấy nữ từ từ trên lầu xuống, chính là mười hai đóa kim hoa trước mắt của Vọng Nguyệt Lâu. Chiêu bài của Vọng Nguyệt Lâu. Liền có một dự cảm xấu.
"Hồi bẩm ma ma, là công tử đưa đem chúng ta cho Phượng tam tiểu thư phủ Thừa Tướng. Chúng ta phải tới phủ Thừa Tướng." Một nữ tử đứng trước nói. Vẻ mặt bi thương, nhưng nghĩ đến Vân Cẩm cũng tới phủ Thừa Tướng, lại lên tinh thần.
"Cái gì?" Nghe vậy, Khanh nương sắc mặt lập tức biến đổi: "Các ngươi là nói công. . . Vân công tử đưa các ngươi cho phủ Thừa Tướng?"
"Vâng, ma ma, chẳng những là chúng ta, công tử cũng muốn ở rể phủ Thừa Tướng. . ." Nàng kia lại nói.
"Ở rể?" Khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Khanh nương lại trắng thêm vài phần, mắt đẹp trừng to, không dám tin tiến lên đi hai bước, nắm lấy cánh tay nữ tử kia, "Ngươi nói cái gì? Công tử muốn tới phủ Thừa Tướng ở rể?"
Giọng nói của nàng rất lớn, cực kỳ xao động, nhất thời khắp nơi trong ngoài Vọng Nguyệt Lâu dâng lên tiếng kêu kinh ngạc. Thiên hạ đệ nhất công tử Vân Cẩm công tử sắp tới phủ Thừa Tướng ở rể? Bọn họ không nghe lầm chứ! Người người đều không dám tin nhìn nàng kia.
"Ma ma, công tử nói như vậy." Nàng kia hoảng sợ lập tức gật đầu, tựa hồ bị Khanh nương dọa sợ, nhẹ giọng cẩn thận nói.
"Làm sao có thể? Công tử làm sao sẽ vào. . . Ở rể phủ Thừa Tướng?" Khanh nương dời tầm mắt, nhìn chúng nữ tử ở phía sau.
Sắc mặt các nàng thương tâm đồng loạt gật đầu, quả quyết nói: "Ma ma, chúng ta tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, công tử nói là muốn tới phủ Thừa Tướng ở rể, làm hôn phu của Phượng tam tiểu thư, còn nói chờ khi nào tướng gia trở về thì xin cưới. . ."
Nữ chưa nói xong, thân thể Khanh nương đã lảo đảo, mí mắt khẽ đảo, hai mắt tối sầm lại, ngã xuống đất.
"Ma ma. . ." Mọi người lập tức kinh hãi hét lên, có người nhanh tay vội vã đỡ lấy nàng. Thế nhưng Khanh nương đã ngất đi.
"Ma ma, ma ma. . ." Trong nháy mắt chúng nữ tử kinh hô.
Kêu nửa ngày, Khanh nương mới từ từ tỉnh lại, liếc mắt nhìn chúng nữ tử, vừa nhìn về phía bao quần áo trên người các nàng, nửa ngày sau, cơ thể hư nhược mềm yếu của Khanh nương đứng lên, vô lực khoát khoát tay: "Nếu công tử đã dặn dò, các ngươi đi ngay đi!"
". . . Vâng!" Chúng nữ tử lập tức lên tiếng trả lời. Khom người bái biệt. Rưng rưng liếc mắt nhìn Khanh nương, lần lượt đi ra khỏi Vọng Nguyệt Lâu.
Khanh nương nhìn hơn mười nữ tử biến mất ở cửa, khuôn mặt xinh đẹp như hoa trắng bệch như tờ giấy, một lúc lâu, mới cất bước yếu ớt đi lên lầu, phất tay một cái, giọng nói vô lực truyền đến: "Kể từ hôm nay Vọng Nguyệt Lâu ngừng buôn bán nghỉ ngơi mười ngày! Tất cả giải tán đi!"
Câu nói vừa dứt, chớp mắt Khanh nương đi lên lầu, bóng dáng cũng theo đó biến mất.
Các công tử trẻ tuổi tới Vọng Nguyệt Lâu tìm vui và các cô nương của Vọng Nguyệt Lâu, cùng những quy nô nằm trên mặt đất, mặt mày ai nấy đều trợn trừng. Vẻ mặt ai ai cũng đầy ý không dám tin.
Nữ tử mới vừa rồi lại là Phượng tam tiểu thư? Là cái người bị Ly Vương điện hạ hưu bỏ trước khi gả qua là đích khí phụ trong lời đồn sao? Phượng tam tiểu thư Phượng Hồng Loan bao cỏ phế vật ngu ngốc bậc nhất Đông Ly quốc?? Đừng nói nói ra không ai tin tưởng, chính là tận mắt nhìn thấy, cũng không ai tin tưởng.
Cử chỉ Phượng tam tiểu thư như vậy, sao có thể là người ngu ngốc phế vật trong lời đồn? Bây giờ vừa thấy mới biết cái gì gọi là tin đồn hại người.
Tình hình xảy ra trong Vọng Nguyệt Lâu chẳng qua chỉ trong chốc lát. Đương nhiên Phượng Hồng Loan cùng Vân Cẩm đều không biết, hai người cùng nhau ra ngoài.
Xe ngựa Tướng phủ đậu ở chỗ an tĩnh này, ngoại trừ xe ngựa của Tướng phủ, còn có mấy chiếc xe ngựa lộng lẫy dừng ở phía sau xe ngựa phủ Thừa Tướng. Phượng Hồng Loan thản nhiên nhìn thoáng qua, chỉ thấy có mấy nữ tử ăn mặc trang phục tỳ nữ đứng ở bên cạnh xe, y phục trên người tỳ nữ là phục sức của Vọng Nguyệt Lâu.
Con ngươi lạnh nhạt hơi hơi nheo lại, Phượng Hồng Loan chuyển mắt nhìn Vân Cẩm, lạnh lùng nói: "Vẫn không buông tay!"
"Như vậy rất tốt!" Vân Cẩm không chút nghĩ ngợi lắc đầu.
"Ngươi chắc chắn chứ?" Tú mí của Phượng Hồng Loan dựng đứng cả lên.
"Ưm. . . Không quá chắc chắn. . ." Vân Cẩm nhìn thấy đáy mắt u ám nguy hiểm trên mặt Phượng Hồng Loan, lắc đầu, chậm rãi nói: ""Ta cho rằng Loan nhi có chuyện cầu ta, nhất định sẽ rất tốt với ta. Bây giờ ngay cả sắc mặt tốt cũng không cho ta, ta xem ta không cần phải đi tướng phủ nữa!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan trầm xuống.
Nghe nói mùi vị vịt quay phù dung của Túy Khuynh Trai rất ngon, có thể nói là tuyệt vời nhất. Nếu Loan nhi không ưa ta, ta vẫn nên tới Túy Khuynh Trai đau lòng uống một trận, nhất túy giải thiên sầu mà!" Nói xong, Vân Cẩm không nhìn khuôn mặt đang sa sầm của Phượng Hồng Loan, buông tay nàng ra, xoay người đi sang quán rượu đối diện Vọng Nguyệt Lâu, vừa đi vừa nói.
Khuôn mặt Phượng Hồng Loan càng lúc càng lạnh, không chút nghĩ ngợi, đưa tay túm lấy tay Vân Cẩm đặt vào trong tay mình, nắm chặt lấy, lạnh lùng nói: ""Ngoại trừ phủ Thừa Tướng, chỗ nào ngươi cũng không được đi!"
"Thế nhưng Loan nhi không muốn gặp ta, ta định không tới Phượng phủ nữa. Hơn nữa ta cũng muốn ăn vịt quay phù dung! Mâm vịt quay ban nãy đều bị nàng ăn hết rồi, ngay cả móng vịt ta cũng không ăn được miếng nào!" Vân Cẩm dừng bước, nhìn Túy Khuynh Trai, trong tròng mắt phượng có ánh sáng rực rỡ lăn tăn lưu chuyển,, ý tứ hàm xúc thâm thúy, nhẹ nhàng ai oán nói.
"Thanh Lam, Thanh Diệp, đi Túy Khuynh Trai gói một bàn vịt quay phù dung mang về tướng phủ!" Phượng Hồng Loan lập tức trầm giọng phân phó.
"Vâng, tiểu thư!" Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức ứng tiếng. Nhấc chân đi tới Túy Khuynh Trai.
"Ta muốn con mới ra lò!" Vân Cẩm lập tức nói.
"Phải mới lấy từ trong bếp ra!" Phượng Hồng Loan lạnh giọng lặp lại.
"Vâng, tiểu thư!" Thanh Lam, Thanh Diệp không quay đầu lại, lần nữa lên tiếng trả lời.
"Ta còn muốn một bình Tuyết Nhĩ Trân Châu, phải nóng mới được àh!" Khóe miệng Vân Cẩm cong lên o(n_n)o~, nói sau lưng Thanh Lam Thanh Diệp. Cảm giác cầu được ước thấy như thế này thật tốt mà!
"Vâng, Vân công tử!" Không đợi Phượng Hồng Loan phân phó, Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức lên tiếng trả lời.
"Hai nha hoàn tỷ tỷ này thật tốt quá. . ." Vân Cẩm dựa vào cửa sổ của một gian nhã gian nhìn Túy Khuynh Trai, mắt phượng quay vòng, mềm giọng nói: "Ta còn muốn có. . ."
Vân Cẩm mới vừa nói được phân nửa, cổ tay Phượng Hồng Loan chợt run lên, nắm chặt lấy tay Vân Cẩm, tay kia đột nhiên ôm lấy hông của hắn, khinh thân một cái, Vân Cẩm còn chưa phản ứng kịp, đã bị nàng túm lên xe.
Giọng nói vốn đã lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan càng mang theo hàn ý dày đặc: "Lên xe!"