Thiếp Bản Kinh Hoa
Chương 49: Bảo sao nghe vậy
Cả nhóm nữ tử đang quỳ sụp dưới đất không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, mấy đôi mắt đẹp không dám tin nhìn Vân Cẩm. Công tử sắp ở rể?
"Có thể sống đến bạc đầu cùng Loan nhi, có thể làm rể hiền của Phượng Thừa tướng, Vân Cẩm chính cầu mà không được đây!" Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, cười đến rực rỡ: "Đã như vậy, ta đều nghe Loan nhi, nàng nói ở rể thì ở rể."
Nghe vậy, Phượng Hồng Loan trầm mặt xuống, cả giận nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
"Loan nhi đây là xấu hổ sao? Nàng đã nhận tín vật đính ước của ta, ban đầu Vân Cẩm cũng tính toán chờ mấy ngày nữa Phượng Thừa tướng trở về, sẽ tới cầu hôn. Ngược lại không nghĩ tới Loan nhi so với ta hãy còn nôn nóng hơn." Vân Cẩm nhìn vẻ mặt tức giận của Phượng Hồng Loan, cười khẽ: "Ha ha. . . Dù sao Vân Cẩm cũng chỉ có một mình một người, ở rể tướng phủ cũng không phải không thể. Ta đồng ý đi với nàng!"
"Nói bậy!" Khuôn mặt Phượng Hồng Loan phát lạnh: "Ta nói cho ngươi tới ở rể khi nào? Chẳng lẽ Vân công tử uống nhiều rượu, nên mở miệng nói không biết lựa lời?"
"Không ở rể cũng tốt, vậy ta liền cưới nàng." Mắt phượng của Vân Cẩm lưu chuyển, quang hoa sóng sánh, cười nhẹ mềm giọng nói: "Loan nhi nói thế nào thì thế đó! Ta đều nghe Loan nhi. Bảo sao nghe vậy."
Phượng Hồng Loan không nói gì, lần đầu phát hiện bản lĩnh có thể chọc người khác tức chết của mình vào giờ khắc này đã mất đi hiệu dụng. Nhất thời tức giận trừng mắt nhìn Vân Cẩm.
"Ha ha. . ." Vân Cẩm cúi đầu nở nụ cười, vẻ mặt vui sướng, vung ống tay áo lên, quay sang những nữ tử đang quỳ dưới sàn nói: "Có thể đi vào phủ Thừa Tướng, đó chính là phúc khí các ngươi tu luyện mấy kiếp mới có. Còn quỳ làm gì? Lập tức đứng dậy, thu dọn đồ đạc, đi theo Phượng tam tiểu thư tới phủ Thừa Tướng!"
Phượng tam tiểu thư?
Phượng tam tiểu thư?
. . .
Chúng nữ tử đều đưa mắt nhìn sang Phượng Hồng Loan, vẻ mặt không dám tin tưởng càng thêm sâu sắc trên mặt mỗi người, mắt đẹo kinh ngạc rung động nhìn Phượng Hồng Loan. Đây là Phượng tam tiểu thư?
Phượng tam tiểu thư cùng tin đồn. . . Cùng tin đồn. . . Quá không giống nhau!
Chống lại ánh mắt tức giận băng hàn của Phượng Hồng Loan, lại vì chấn động quá lớn, thế nên chúng nữ tử đều vô tri vô giác, chỉ biết ngớ ra nhìn nàng.
"Đều nghe được rồi?" Vân Cẩm chậm rãi thổi ra một câu, không nhìn những nữ tử kia, chỉ nhìn vào Phượng Hồng Loan, trong mắt phượng tất cả đều là vui vẻ.
". . . Vâng! Công tử!" Trong nháy mắt các nữ tử đều bừng tỉnh, vội vã cúi đầu, đáy lòng mỗi người đều phát lạnh.
Từng người các nàng đều lăn lộn trong chốn phong nguyệt này, tự nhiên biết rõ Phượng tam tiểu thư trước mắt tuyệt đối không giống lời đồn, công tử đối xử với nàng khác với tất cả mọi người, tuyệt đối là vị chủ tử không thể đắc tội.
"Ừm! Vậy còn không mau đi thu dọn!" Vân Cẩm phất ống tay áo một cái.
"Vâng!" Chúng nữ tử lập tức đứng lên, cuống quít lui xuống.
Đợi chúng nữ tử rời khỏi, ánh mắt Vân Cẩm vẫn như cũ không rời Phượng Hồng Loan, miệng cười ấm áp, sóng mắt ôn nhu, thân thể đang ngồi chậm rãi đứng lên: "Loan nhi, chúng ta đi thôi!"
Phượng Hồng Loan nhíu mày nhìn Vân Cẩm.
Vân Cẩm mỉm cười với Phượng Hồng Loan, nhấc chân đi ra khỏi phòng trước mặt nàng. Cẩm bào lộng lẫy, quả đúng là phong lưu tuấn dật, phong tư xuất sắc.
Mắt thấy Vân Cẩm sắp ra khỏi phòng, Phượng Hồng Loan vẫn đứng bất động như cũ.
"Đi thôi! Loan nhi!" Vân Cẩm quay đầu lại, cười cười gọi Phượng Hồng Loan. Mi mắt tất cả toàn là ý cười, hiển nhiên tâm tình rất vui sướng.
Bờ môi hơi hơi mân thành một đường thẳng, chốc lát, Phượng Hồng Loan thu liễm tức giận, cũng nhấc chân, đi ra ngoài cửa. Trước để những thứ lộn xộn này ở sau, dù sao chăng nữa, chỉ cần hôm nay Vân Cẩm tới phủ Thừa Tướng cùng nàng là tốt rồi, trước tiên cứu mạng Xảo nhi cái khác nói sau.
Nghe được tiếng bước chân cùng đi ra ngoài ở sau lưng khóe miệng Vân Cẩm vểnh cao, môi mỏng cong lên thành hình nguyệt nha, người này càng ngày càng chiếm được tim của hắn.
Bước chân Vân Cẩm nhẹ nhàng, Phượng Hồng Loan mặt lạnh, hai người một trước một sau, rất nhanh ra khỏi gian phòng.
Mới ra khỏi phòng, liếc mắt liền thấy trong đại sảnh đánh tới thất linh bát toái (tan tác, lộn xộn), mười mấy quy nô nằm trên mặt đất, người người bị thương, Thanh Lam cùng Thanh Diệp lấy hai chọi một, dây dưa gắt gao với nữ tử ngăn cản Phượng Hồng Loan lúc trước, cũng chính là tú bà Khanh nương của Vọng Nguyệt Lâu, một mảnh đao quang kiếm ảnh.
Chung quanh không thiếu các công tử trẻ tuổi tới xem cảnh gió trăng uống rượu nghe nhạc đang né tránh, sắc mặt ai ai cũng trắng bệch, cũng không thiếu người nhát gan, đã sớm chui xuống dưới đáy bàn không dám ra. Lại có không ít cô nương đã hôn mê, cũng có người gan lớn, lấy tay che mặt trốn ở góc phòng nhìn trộm.
Tình cảnh hỗn loạn.
Ở cửa Vọng Nguyệt Lâu có không ít người vây xem, những người xem cuộc vui trong lòng cũng run sợ không kém. Rất sợ không cẩn thận bị băng ghế bay ra ngoài đập bể đầu.
Nhìn thấy tình hình trước mắt, Vân Cẩm ngẩn ra, ánh mắt đảo qua người Khanh nương, nhìn về phía Thanh Lam Thanh Diệp, mắt phượng hiện lên một tia thanh quang. Chốc lát, hắn quay đầu nhìn Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan nhàn nhạt liếc mắt nhìn giữa sân vừa vặn chạm phải ánh mắt của Vân Cẩm khi hắn quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, hai đôi mắt phượng, hai đầm nước đen tối.
"Ha ha. . ." Bỗng nhiên Vân Cẩm cúi đầu nở nụ cười, Phượng Hồng Loan, sóng mắt lưu chuyển, giọng nói thấp nhuận, toàn bộ đại sảnh đều có thể nghe được giọng nói của hắn: "Xem ra Loan nhi đã chuẩn bị cho ta một món lễ lớn."
Nghe được giọng nói, Khanh nương lập tức quay đầu lại, khuôn mặt vốn đã trắng lại càng tái đi, kinh ngạc thốt lên: "Công. . . Vân công tử. . ."
"Tiểu thư?" Thanh Lam, Thanh Diệp cũng đồng thời quay đầu lại, vừa nhìn Phượng Hồng Loan đi ra, liền vui vẻ.
"Rất tốt! Trở về đi!" Phượng Hồng Loan dời ánh mắt, gật đầu với Thanh Lam Thanh Diệp.
Thanh Lam, Thanh Diệp là Đỗ Hải tỉ mỉ bồi dưỡng đưa cho nàng, lấy hai địch một mới có thể ngăn cản tú bà của Vọng Nguyệt Lâu, xem ra Khanh nương này thật sự không phải nhân vật bình thường.
"Vâng! Tiểu thư!" Thanh Lam cùng Thanh Diệp được khen ngợi, trong lòng càng vui vẻ, lập tức nhận kiếm cúi người tới chỗ Phượng Hồng Loan.
Khanh nương thấy hai người đi đến cạnh Phượng Hồng Loan, cũng thu kiếm, sắc mặt tái trắng nhìn Vân Cẩm, trong mắt đầy vẻ sợ hãi: "Vân. . . Công tử. . ."
"Ừm!" Vân Cẩm thu tầm mắt lại, xoay người nhìn Khanh nương.
Khanh nương thấy Vân Cẩm không hề tức giận, mà khóe môi hắn còn nhếch lên vui vẻ, mặt cũng mỉm cười, Phượng Hồng Loan đi phía sau hắn, hai người một trước một sau, cách nhau chỉ chừng khoảng cách một bước. Đi ra cùng nhau, mà Phượng Hồng Loan còn bình yên vô sự, có lẽ nữ tử này với hắn mà nói thật sự không giống người khác.
Tâm thần vừa tỉnh, ổn định tâm trạng, nghiêm mặt ảm đạm tới thỉnh tội: "Nô gia phụ giao phó của người, để người khác quấy rầy người. . . Xin công tử thứ tội. . ."
"Không ngại!" Vân Cẩm nhẹ nhàng phất ống tay áo, chuyển sang nhìn Phượng Hồng Loan, khóe miệng khẽ động, ý cười sâu sắc: "Loan nhi không giống những người khác! Nếu ngươi có thể ngăn được nàng, ngược lại ta mới càng kỳ quái hơn!"
Khanh nương giật mình, nhìn về phía Phượng Hồng Loan, đáy mắt mê hoặc. Công tử gọi nàng là Loan nhi, thân mật như vậy, chỉ là không biết thiếu nữ này là người phương nào, có thể được công tử đối đãi như vậy.
"Đi thôi! Loan nhi!" Vân Cẩm đưa tay kéo tay Phượng Hồng Loan, không để ý tới ánh mắt nghi ngờ của Khanh nương, cất bước đi xuống lầu.
Phượng Hồng Loan vừa mới động động, muốn rút tay ra, Vân Cẩm liền nắm chặt lấy không cho nàng chút cơ hội rút ra. Phượng Hồng Loan dùng sức, ra sức giật tay, Vân Cẩm cũng dùng sức, nắm lấy thật chặt.
"Buông tay!" Phượng Hồng Loan tức giận hạ giọng trách mắng.
"Không buông!" Vân Cẩm cười lắc đầu. Bước chân liên tục, tiếp tục đi xuống lầu.
"Không buông đừng trách ta không khách khí!" Đôi mi thanh tú dựng thẳng, Phượng Hồng Loan lạnh lùng nói.
"Cho tới bây giờ nàng chưa từng khách khí với ta!" Vân Cẩm quay đầu lại nhìn Phượng Hồng Loan liếc mắt, cười nói:
"Ngươi. . ." Phượng Hồng Loan chợt tung chân đá, đá xuống hạ thân Vân Cẩm.
"Loan nhi, nàng còn ra tay với ta nữa, ta sẽ điểm huyệt nàng, ôm nàng trở về Phượng phủ." Vân Cẩm nhẹ nhàng phun ra một câu.
Đáy lòng Phượng Hồng Loan phát lạnh, mạnh mẽ dừng chân lại. Một chút nàng cũng không nghi ngờ tên hỗn đản lòng dạ hiểm độc này thật có thể làm được chuyện như vậy.
"Ha ha. . . Nàng thật ngoan! Xem ra, Loan nhi vẫn rất tin tưởng lời nói của ta. . ." Trong lòng Vân Cẩm vui vẻ, hậm hực cùng tức giận lúc trước đã sớm bay sạch, cúi đầu nở nụ cười.
"Vô sỉ!" Bàn chân vừa dừng lại của Phượng Hồng Loan không thể nhịn được nữa đạp ra.
"Loan nhi, nàng xác định nàng muốn đá ta sao? Không phải nàng có chuyện muốn nhờ ta sao? Nếu nàng đá ta không thể động đậy được, nàng coi như lợi bất cập hại rồi ~!" Vân Cẩm nhấc chân chặn lại bàn chân đang đá tới của Phượng Hồng Loan, trong lòng thấy ác hàn, nữ nhân này muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn sao? Thật ác độc!
Bàn chân đang đá ra dừng lại lần nữa, Phượng Hồng Loan tức giận trừng Vân Cẩm, dường như muốn trừng ra mười tám lổ thủng trên người hắn.
Chốc lát, nhớ tới Xảo nhi còn sót lại một hơi thở nằm ở Thanh Tâm các, cơn giận nhất thời thối lui. Chỉ cần có thể cứu sống Xảo nhi, chút tức giận này tính là gì. Sớm muộn gì nàng cũng sẽ đòi lại.
Thu chân, lạnh lùng nhìn Vân Cẩm: "Còn không mau đi!"
"Ha ha. . ." Vân Cẩm lại cười nhẹ, tuấn nhan như ngọc như được gió xuân phất qua. Nắm tay Phượng Hồng Loan, hệt như con mèo nhỏ trộm được miếng thịt, quay người tiếp tục xuống lầu.
Phượng Hồng Loan trầm mặt bị Vân Cẩm nắm, đi sau lưng hắn cùng nhau xuống lầu.
Thời điểm Vân Cẩm cùng Phượng Hồng Loan từ trên lầu đi xuống bước ra ngoài, mọi người trong ngoài Vọng Nguyệt Lâu cả nam lẫn nữ đều mang ánh mắt si ngốc nhìn chăm chú vào hai người.
Nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, phong thái trác tuyệt, nữ tử khuynh thành tuyệt sắc, thanh hoa vô song. Toàn bộ Vọng Nguyệt Lâu như mất đi màu sắc. Người người ngưng hơi lặng tiếng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, rất sợ khiến hai nhân nhi rơi xuống chốn phàm trần này bị kinh sợ mà biến mất.
"Người nào quấy rối ở Vọng Nguyệt Lâu, mau mau đi ra, theo ta tới quan phủ!"
Đột nhiên một hồi tiếng bước chân vội vả cùng tiếng thét to từ bên ngoài truyền đến, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ở trong.
Nghe vậy, Phượng Hồng Loan nhíu mày, nhìn về phía cửa. Vân Cẩm hơi ngẩn ra, ánh mắt cũng nhìn ra ngoài cửa.