Thiếp Bản Kinh Hoa
Chương 45: Ta tìm Vân Cẩm (canh hai)
Bên trong xe từ sau khi hạ rèm xe xuống sắc mặt Phượng Hồng Loan vẫn luôn lạnh lùng, Thanh Lam và Thanh Diệp nhìn nàng, đến cả thở cũng không dám thở mạnh. Không hiểu vì sao mới vừa rồi tiểu thư còn thật tốt, bây giờ tâm tình lại khó chịu rồi, hơn nữa hình như là cực kỳ không tốt.
Bên trong xe yên tĩnh không tiếng động, hai bên đường phố cũng im ắng như thế.
Chỉ chốc lát sau, Phượng Hồng Loan tiếp tục nhắm hai mắt lại. Dạng người có khí tràng quanh thân êm dịu tựa làn gió rực rỡ lại như hoa không kém gì Vân Cẩm và Quân Tử Ly, ngoại trừ thái tử Ngọc Ngân Tây Lương quốc là một trong Tam công tử ra, nàng không tưởng tượng ra được trong thiên hạ còn có thể là ai?
Ngọc Ngân. . .
Sắc mặt Phượng Hồng Loan lại nguội lạnh hơn. Quả nhiên nàng đoán không sai, đều khiến người ta chán ghét hệt như Vân Cẩm cùng Quân Tử Ly.
"Tiểu thư. . ." Thanh Lam nhìn sắc mặt của Phượng Hồng Loan, mở miệng thử thăm dò.
"Không có việc gì!" Phượng Hồng Loan cắt lời Thanh Lam, nhẹ nhàng nói.
Thanh Lam lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào. Thanh Diệp lo lắng nhìn Phượng Hồng Loan, nhưng cũng im lặng không nói gì. Bên trong xe lại lần nữa lâm vào im lặng.
Sau hai nén hương, xe ngựa chậm rãi ngừng lại, phu xe xuống xe, hướng về phía xe ngựa cúi người: "Tiểu thư! Đã đến Vọng Nguyệt Lâu!"
"Ừm!" Phượng Hồng Loan đáp một tiếng. Đôi mắt đang nhắm liền mở ra.
Thanh Lam, Thanh Diệp nhanh chóng nhảy xuống xe, mỗi người một bên đưa tay vén rèm lên.
Phượng Hồng Loan không xuống xe ngay lập tức, mà tiếp tục ngồi trong xe nhìn ra ngoài. Chỉ thấy đập vào trước mắt là đèn lồng màu đỏ treo lơ lửng trên ba tầng lầu cao cao, phía trên mặt tiền của cửa hàng là một bảng hiệu vàng chói lọi, trên tấm bảng khắc ba chữ lớn Vọng Nguyệt Lâu. Chữ trên tấm bảng tuấn dật tú nhã, phóng đãng tận xương, hoàn toàn không tương xứng với bức hoành phi vàng chói lọi.
Chữ tốt! Phượng Hồng Loan nhìn nét chữ trên tấm bảng, từ trong thâm tâm phát ra lời khen ngợi. Chỉ là nàng thấy ngờ ngợ nhìn nét chữ này có chút quen mắt.
Còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu, Thanh Lam, Thanh Diệp ở ngoài xe đã đồng thời cúi người: "Tiểu thư! Mời người xuống xe!"
"Ừm!" Thu tầm mắt lại, Phượng Hồng Loan gật đầu, vén làn váy lên, nhẹ nhàng nhảy xuống xe.
Trước cửa Vọng Nguyệt Lâu có không ít cỗ xe ngựa được buộc, có công tử trẻ tuổi tay cầm quạt phe phẩy ra vào, có người tuấn tú có kẻ bình thường, trẻ có già có, người người qua lại sắc mặt luôn mỉm cười. Nhìn qua vẻ ngoài, hiển nhiên phục vụ của Vọng Nguyệt Lâu khiến bọn hắn rất hài lòng.
Phượng Hồng Loan đứng vững, giương mắt nhìn Vọng Nguyệt Lâu. Mặc dù là thanh lâu, thế nhưng nhìn không giống những gì trên ti vi trình diễn không có mùi son phấn của một đám nữ nhân đứng ở trên lầu vung vải đỏ chiêu khách, cũng không có cô nương đứng ở cửa cười vui vẻ kéo lấy ngươi. Cả bề ngoài lâu các tạo cho người ta tâm ý thanh tịnh và đẹp đẽ lại lịch sự tao nhã. Nhưng như vậy cũng không làm thiếu đi hứng thú triền miên mềm mại.
Bây giờ mới vừa qua khỏi giữa trưa. Dòng người bên trong lại nối liền không dứt, xem ra Vọng Nguyệt Lâu này kinh doanh rất tốt.
"Đi! Đi vào!" Phượng Hồng Loan liếc mắt nhìn quanh, cất bước vào trong.
"Tiểu. . . Tiểu thư. . ." Khuôn mặt của Thanh Lam cùng Thanh Lam nhất thời không còn chút máu.
"Nếu các ngươi không muốn vào, vậy đứng đây chờ ta là được." Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, bước chân không ngừng. Thản nhiên phân phó.
Thanh Lam Thanh Diệp vội lắc đầu, các nàng đi theo vốn để bảo vệ tiểu thư, bây giờ làm sao có thể yên tâm để tiểu thư một mình một người đi vào trong đó. Lập tức nhấc chân đuổi theo.
Phượng Hồng Loan cũng không để ý tới, tự ý đi vào bên trong.
Trước cửa Vọng Nguyệt Lâu người người lui tới lúc Phượng Hồng Loan vừa bước xuống xe, ánh mắt đều đồng loạt dồn về phía nàng. Nào có ai đã từng nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như vậy, người người đều dừng bước, si ngốc nhìn nàng. Hư hư thực thực tựa tiên tử giáng trần.
Mãi đến khi Phượng Hồng Loan đi vào, tầm mắt của mọi người vẫn còn đi theo nàng, thật lâu không thể thu hồi. Trong chốc lát, bất kể là người vừa mới ra ngoài, hay đang muốn bước vào, hay những người căn bản không có ý định đi vào, bây giờ lại như ong vỡ tổ vọt tới Vọng Nguyệt Lâu.
Rối rít suy đoán đây có phải là cô nương tuyệt sắc của Vọng Nguyệt Lâu hay không! Xem xem bọn hắn có thể có được may mắn đăng vân vọng nguyệt (lên mây ngắm trăng rằm), may mắn được giai nhân buông rèm, được tâm hồn thiếu nữ yêu thích.
Làm như không thấy ánh mắt si mê bốn phía, Phượng Hồng Loan nhấc làn váy, bước vào cửa.
Liếc mắt liền nhìn thấy bên trong bố trí thanh cao, trên đỉnh lầu khảm nạm ngọc lưu ly thất thải ban lan (bảy màu rực rỡ), tỏa ra bảy dài màu sáng, nền nhà là gạch tráng men mài từ đá cẩm thạch, sáng rõ tựa gương soi. Bốn phía ánh đèn tỏa sáng làm tan đi vẻ huyền ảo, ngói xanh lụa đỏ, minh châu ngọc lạc, một dải hào quang tuyệt trần.
Phòng khách cực kỳ lớn, so với tưởng tượng của Phượng Hồng Loan còn lớn hơn. Đại khái có thể chứa ngàn người. Trong phạm vi một dặm ở trung tâm là khán đài vòng cung, chính giữa khán đài sắp đặt kỳ lạ bố trí một vòng tinh thần nguyệt sắc. Chúng tinh phủng minh nguyệt, mềm mại rực rỡ.
Chỉ một cái liếc mắt, Phượng Hồng Loan đã thu hết cảnh quan phòng khách vào đáy mắt. Ánh mắt thanh đạm lẹnh nhạt lần đầu tiên hiện ra vẻ kinh ngạc.
Nơi tao nhã như vậy, có gọi là tiên vân ảo cảnh cũng không quá đáng, không biết chủ nhân nơi này là người phương nào? Hết lần này tới lần khác lại biến nơi bán thanh sắc (bán giọng ca, sắc đẹp)cho người thành chốn lịch sự tao nhã tới cực hạn. Nàng có chút bội phục.
Trong lúc nàng đánh giá, chợt có một nữ tử xinh đẹp khoảng hơn ba mươi tuổi tiến lên đón tiếp, ngăn Phượng Hồng Loan ở cửa: "Vị cô nương này, có phải người đi nhầm chỗ rồi hay không?"
"Không có, nơi này đúng là chỗ ta muốn tới!" Phượng Hồng Loan thu ánh mắt về, nhìn người đứng trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói.
Nữ tử cài chu sai mặc váy ngắn, y phục hoa lệ, thật là có vài phần mùi vị của nữ tử thanh lâu. Xem đây là quản sự ở nơi này rồi. Nhưng mà trông không giống chủ nhân nơi này lắm.
Ngoại trừ nhìn lầm Á Lâm ra, đối với khả năng nhận người của mình nàng vẫn có mấy phần tự tin.
"Ở đây không phải nơi mà nữ tử nên tới, chẳng lẽ cô nương muốn vào hiến thân?" Mạo mỹ nữ tử nhìn Phượng Hồng Loan, cũng rất kinh diễm với vẻ mặt xinh đẹp của thiếu nữ trước mắt. Nghĩ trong Vọng Nguyệt Lâu cũng không có cô nương tuyệt sắc xuất chúng như vậy, chẳng những Vọng Nguyệt Lâu không có, e rằng người như thế này thế gian ít có.
Đặc biệt là khí tức quanh người nàng, có một loại ma lực làm cho người ta mê muội.
Nữ tử như vậy nếu chịu bước vào Vọng Nguyệt Lâu, vậy Vọng Nguyệt Lâu. . .
Mạo mỹ nữ tử vừa nghĩ đến đây, liền chạm phải ánh mắt lạnh lẽo cũng khí thế lương bạc từ trên người Phượng Hồng Loan, liền lập tức cắt đứt ý nghĩ. Nữ tử cỡ này, chắc chắn sẽ không tới nơi này.
"Không phải!" Phượng Hồng Loan lắc đầu: "Ta tìm người!"
Nghe vậy, mạo mỹ nữ tử lập tức ngẩn ra, nhìn Phượng Hồng Loan, nàng ta đã gặp qua vô số loại người, tự nhiên nhìn ra nữ tử trước mặt mình đây không tầm thường, sóng mắt lưu chuyển, cười nói: "Cô nương tới đây để tìm người?"
"Ngươi là tú bà nơi này?" Phượng Hồng Loan liếc nhìn nữ tử mạo mỹ trước mặt tỉ mỉ hơn. Không ngửi thấy mùi son phấn làm nàng thấy gay mũi, ngược lại trong này kinh doanh buôn bán có mực. Hơn nữa thấy nàng không phóng đại khoa trương bề ngoài, không có hơi thở tiền bạc, đôi mắt thanh tịnh và đẹp đẽ, không ô uế, ánh mắt hiện lên từng tia từng tia đánh giá cùng khôn khéo, hơn nữa bước chân trầm ổn, vừa thấy đã rõ đây là một nữ tử có võ công không tầm thường.
"Vâng, nô gia gọi là Khanh nương!" Nữ tử xinh đẹp kia mỉm cười lên tiếng trả lời, thử dò xét: "Không biết cô nương muốn tìm ai?"
"Ta tìm Vân Cẩm!" Phượng Hồng Loan nhìn vào ánh mắt nàng ta, lành lạnh mở miệng.