Thiếp Bản Kinh Hoa

Chương 23: Trở về xem cuộc vui


Chương trước Chương tiếp

Nàng vừa dứt lời, thân thể các vị tiểu thư nhất thời đều mềm nhũn, nhìn Phượng Hồng Loan lắc đầu thật mạnh.

"Nếu các ngươi thật không hiểu, tỷ tỷ ta không ngại dùng một người trong các ngươi làm thí nghiệm." Phượng Hồng Loan cũng không để cho có cơ hội bọn họ lắc đầu, mâu quang lưu chuyển, ánh mắt dừng lại trên người của Thất tiểu thư đang đứng đầu: "Ta xem Thất muội muội cũng tương đối thích hợp, nếu không thì liền lấy Thất muội muội làm thí nghiệm như thế nào?"

"Không, Tam tỷ tỷ. . ." Thất tiểu thư ngay tức khắc lắc đầu mạnh mẽ, sau đó lại nhìn thấy Phượng Hồng Loan nhướng mi, lại ra sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt chẳng khác gì bột mì đã bị tẩy trắng chết, nhỏ giọng nói: "Muội. . . Muội hiểu mà. . ."

"Ha hả, Thất muội muội hiểu được là tốt rồi." Phượng Hồng Loan cười khẽ, tầm mắt chuyển sang nhìn Lục tiểu thư và mấy người tiểu thư khác: "Mấy vị muội muội, các ngươi thì sao? Nếu không ta lấy Bát muội muội làm thí nghiệm? Nếu lại không được nữa thì lấy Cửu muội muội? Thập muội muội? Thập nhất muội muội? Thập nhị muội muội? Hoặc là nói ta không ngại bắt tất cả các ngươi đem làm thí nghiệm, rồi cùng đưa hết sang chỗ Ly Vương điện hạ, đi quyến rũ hắn."

"Không. . ." Từ Bát tiểu thư trở xuống, các vị tiểu thư đồng loạt lắc đầu thật mạnh, sau đó lại sợ hãi đồng thời ra sức gật đầu: "Chúng ta hiểu. . ."

"Xem ra mấy vị muội muội đây tất cả thực sự là người trời sinh thông linh dịch thấu* mà! Thật là làm cho người ưa thích." Phượng Hồng Loan thật sâu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi của mấy người, không keo kiệt chút nào mà ca ngợi.

*Thông linh dịch thấu: hiểu biết, linh hoạt, trong sang, thông suốt.

Tạm ngừng lại một chút, mạn bất kinh tâm nhìn thoáng qua Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh ngất đi đã lâu trên mặt đất một cái, thản nhiên nói: "Đã như vậy, hai người bọn họ liền giao cho các ngươi, nhất định phải làm sao khiến cho Ly Vương điện hạ xem thoả mãn, thành công dụ dỗ hắn mới thôi. Nếu không, tỷ tỷ không ngần ngại dùng chính tay của mình đem thân thể các ngươi làm thí nghiệm."

Phượng Hồng Loan nói xong, mâu quang lại nhàn nhạt quét qua trên người mấy vị tiểu thư, đem thần sắc sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỗi người nhìn nhập vào đáy mắt. Hôm nay, nàng liền giao cho các nàng một thứ, một loại đồ vật có tên là sợ hãi.

Không phải là cái loại bài học tầm thường nhỏ bé mà lúc trước các nàng học được tại trên người Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư, mà là làm cho các nàng từ giờ trở đi chân chân chính chính, sâu sắc mà nhớ kỹ cả một đời.

Phượng Hồng Loan ba chữ này, từ giờ trở đi sẽ trở thành ác mộng ma chướng của các nàng. Không chỉ có bọn họ, mà còn có rất nhiều người nữa.

Nhìn những vị tiểu thư kia sợ hãi gật đầu, khóe miệng Phượng Hồng Loan kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, thanh âm mềm mại: "Đã như vậy, mấy người muội muội liền chuẩn bị đưa các nàng qua từ đường đi! Đây chính là việc hệ trọng liên quan đến tướng phủ chúng ta. Nếu như trong Ngũ muội muội và Lục muội muội có một người may mắn quyến rũ thành công, trở thành Ly Vương phi mà nói, đến lúc đó các nàng vẫn còn phải cảm tạ các ngươi đấy!"

Các vị tiểu thư đã kinh hãi đến thở cũng không dám thở mạnh, đều sợ hãi gật đầu.

"Trong khoảng thời gian ba ngày tới, ta sẽ cho người đi phong kín từ đường. Nhưng ta sẽ quy định thời gian địa điểm để cho Xảo nhi đúng giờ đi đưa cơm cho các ngươi. Thuận tiện nếu như là các ngươi không nhớ hình dáng ra sao mà nói, ta cũng sẽ bảo Xảo nhi lại cho các ngươi nhìn thân thể của nàng nhiều hơn mấy lần."

"Mấy ngày này ta sẽ qua chỗ phu tử xin nghỉ cho các ngươi, cũng sẽ cho phu tử nghỉ định kỳ. Các ngươi tùy tiện chơi đùa. Nhất định phải chơi đùa vừa lòng thỏa ý. Ngoạn được đến thời điểm Ly Vương điện hạ vừa gặp các nàng đã hài lòng."

Nét mặt tươi cười của Phượng Hồng Loan không thay đổi, dặn dò xong hơn những lời này, nhìn mấy người: "Mấy vị muội muội, đều đã nghe rõ ràng minh bạch chưa?"

Các vị tiểu thư đều gật đầu lia lịa.

Phượng Hồng Loan miễn cưỡng phất tay một cái: "Nếu đã rõ ràng, hiện tại liền đi đi!"

Mấy người tiểu thư đều ngươi xem ta, ta xem ngươi, sợ hãi nhìn Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan nhướng mi: "Làm thế nào? Nghĩ muốn ta dạy cho các ngươi?"

"Không cần, Tam tỷ tỷ. . . Tự chúng ta có thể. . ." Thất tiểu thư lập tức tiến lên kéo thân thể Phượng Thanh Linh đi ra ngoài.

Bát tiểu thư cùng mấy người tiểu thư khác ngoài nàng cũng run rẩy tiến lên, hai ba người một nhóm, dùng bàn tay bắp chân nhỏ bé kéo lấy thân thể Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh, đi ra ngoài. Mặc dù khó khăn, thế nhưng động tác cũng không chậm, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan ngồi ở trên người của Phượng Kim Linh, thản nhiên nhìn bọn họ mang Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh đã ngất đi lôi ra khỏi tiểu viện, mạn bất kinh tâm nhẹ nhàng nói ra một câu: "Chắc hẳn trên người các muội muội cũng có những vết thương giống vậy, về phần là ai đánh, các ngươi tự nhiên cũng rõ ràng. Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại. Các ngươi cần phải nắm lấy cơ hội đấy. Nếu không nghe lời, đừng trách tỷ tỷ ta không có nhắc nhở các ngươi."

Cảm giác được động tác kéo người ở bên ngoài nhất thời dừng lại trong nháy mắt, sau đó lại nhanh chóng theo hướng từ đường mà đi đến. Phượng Hồng Loan nhếch khóe môi hiện ra một nụ cười thanh lãnh.

"Tiểu. . . Tiểu thư. . ." Xảo nhi lên tiếng, giọng nói mang nồng đậm nghẹn ngào, nức nở.

"Ừ?" Phượng Hồng Loan thu hồi tầm mắt, quay mắt nhìn Xảo nhi.

"Xảo nhi biết tiểu thư muốn báo thù, nhưng mà. . . Nhưng mà vạn nhất tướng gia quay về. . ." Xảo nhi tiến lên, nước mắt quanh vòng nơi khóe mắt, rất muốn khóc lên, thế nhưng dựa theo lúc trước Phượng Hồng Loan đã nói không cho nàng còn khóc nữa, lại gắt gao chịu đựng, cắn cánh môi vừa khoái ý lại vừa lo lắng nói: "Tướng gia trở lại, Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư. . . Tiểu thư làm sao mà ăn nói. . ."

"Không có chuyện gì." Phượng Hồng Loan lắc đầu, quay sang Xảo nhi nở nụ cười, hỏi: "Cảm thấy vui vẻ sao?"

"Dạ!" Xảo nhi thành thực nhìn Phượng Hồng Loan gật đầu.

"Thoải mái là tốt rồi." Phượng Hồng Loan thở dài trong lòng một tiếng, đưa tay ra lau nước mắt đang đảo quanh vành cho Xảo nhi một chút mắt, tựa hồ nói với thân thể Phượng Hồng Loan này, lại giống như là hướng Xảo nhi nói: "Từ nay về sau, sẽ không ai dám mắng chửi chúng ta, không ai dám chọc chúng ta. Người nào đắc tội chúng ta, sẽ hoàn trả lại gấp mười lần. Ta sẽ bảo vệ muội thật tốt sẽ không bao giờ bị thương tổn nữa. Tin tưởng ta."

"Uh, Xảo nhi tin tưởng tiểu thư." Nước mắt của Xảo nhi rốt cục không nhịn được chảy ra, ôm lấy thân thể Phượng Hồng Loan khóc thành tiếng. Tiểu thư như thế này không chỉ không làm cho nàng sợ, mà trái lại lại để cho nàng cảm thấy không có bất cứ chuyện gì trên thế gian này mà nàng không thể làm. Nàng tin tưởng tiểu thư, từ nay về sau nhất định có thể bảo vệ tốt nàng.

Phượng Hồng Loan vỗ vỗ sau lưng của Xảo nhi, cười thật ấm áp.

Xảo nhi khóc một trận, mới nhớ tới Tứ tiểu thư còn đang bị tiểu thư nhà nàng ngồi ở phía dưới, hỏi: "Tiểu thư, Tứ tiểu thư. . ."

"Nàng ta sao. . ." Phượng Hồng Loan cúi đầu nhìn thoáng qua Phượng Kim Linh ngất đi đã lâu, mâu quang lưu chuyển, lắc đầu: "Nàng ta giữ lại."

Xảo nhi nhìn Phượng Hồng Loan, vừa nhìn Phượng Kim Linh không có hơi thở, vội vã đưa tay qua thăm dò hơi thở của Phượng Kim Linh, hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm: "Hoàn hảo, Tứ tiểu thư không có chết."

"Đương nhiên không có chết, nàng ta chẳng qua là đã ngất đi thôi. Cứ như vậy chết đi mà nói, thật quá tiện nghi cho nàng ta." Phượng Hồng Loan đưa tay điểm hai chỗ huyệt đạo trên người của Phượng Kim Linh. Cơ thể đang ngồi đứng lên: "Trước hết cứ để cho nàng ngủ ba ngày."

Xảo nhi cũng theo Phượng Hồng Loan đứng lên, nhìn nàng: "Tiểu thư, chúng ta. . ."

Phượng Hồng Loan xoay người lại, nhìn Đỗ Hải đứng ở cửa phòng nhỏ: "Đỗ bá, hiện tại những chuyện còn dư lại này, liền giao cho ngươi nhé! Việc Hồng Loan làm hôm nay quá nhiều, mệt mỏi."

"Tiểu thư yên tâm, lão nô nhất định xử lý tốt." Đỗ Hải giống như là chuyện gì cũng không có thấy, cái gì cũng không có phát sinh vậy, lập tức khom người.

"Đỗ. . . Đỗ tổng quản ngươi. . ." Xảo nhi không dám tin nhìn đến vị Đại tổng quản của phủ Thừa tướng đột nhiên lại xuất hiện này. Quay đầu hốt hoảng nhìn Phượng Hồng Loan: "Tiểu thư. . ."

Phượng Hồng Loan nhìn Xảo nhi cười trấn an, nhắc nhở: "Xảo nhi, muội đã quên rồi sao, nhiều năm này cũng là Đỗ bá đối với chúng ta chăm sóc chiếu cố có thừa. Bằng không chúng ta sớm đã chết mấy lần cũng không biết."

"Vâng, tiểu thư." Xảo nhi lập tức cảm kích nhìn Đỗ Hải: "Đỗ tổng quản là người tốt."

Phượng Hồng Loan cười yếu ớt không nói, cất bước đi tới trong phòng.

"Tiểu thư, cái viện này đã không thể ở, lão nô chọn một viện tử khác cho người. . ." Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan đi vào trong phòng, lập tức nói.

"Không cần, ta cảm thấy chỗ này rất tốt, còn muốn ở lại nơi này." Phượng Hồng Loan lắc đầu, mâu quang nhìn lướt qua tiểu viện vừa bị đánh nhau đến không còn hình dáng, nhìn thoáng qua những nữ nhân vẫn còn hôn mê nằm ngổn ngang ở bên trong phòng, trong con ngươi hiện lên một tia dị sắc, thản nhiên nói: "Còn mấy ngày nữa thì cha ta trở về?"

Đỗ Hải lập tức khom người nói: "Tướng gia gửi thư nói còn khoảng ba ngày nữa sẽ trở lại."

Ba ngày sao. . . Phượng Hồng Loan gật đầu, khóe miệng cũng kéo ra một ý cười trong trẻo lạnh lùng, ngữ ý bất minh** nói: "Ba ngày, vừa đúng lúc trở về xem cuộc vui."

** ý nghĩa trong lời nói không rõ ràng.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...