Thiên Vu

Chương 626: Buồn bực


Chương trước Chương tiếp

- Tiểu Kiều, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, dò đường thì được, nhưng tuyệt đối không thể hành sự mạo muội.

Nam tử khôi ngô cưỡi một con hồng sư cao to hung mãnh, bay nhanh mà đến, một tay nắm chặt dây cương, mạnh mẽ ghìm đầu hồng sư dưới thân dừng lại, mở miệng răn dạy thiếu nữ.

- Biết rồi, thực sự là, đừng có xem ta như tiểu hài tử.

Thiếu nữ bị răn dạy rất không cao hứng nhíu nhíu mũi, thấy nam tử khôi ngô còn muốn nói gì nữa, thiếu nữ không kiên nhẫn thêm được, nói:

- Này, người ta cũng là vạn bất đắc dĩ, nhìn thấy không, nếu như ta đến muộn một bước, gia hỏa này đã bị mấy tên sơn tặc kia giết rồi, không tin ngươi có thể hỏi hắn xem.

Trần Lạc nhún nhún vai không tỏ rõ ý kiến, nam tử khôi ngô thấy hắn không nói gì, ngược lại là vị thanh niên lãnh ngạo như kiếm kia thì lạnh lùng nói:

- Niệm tiểu thư, ngươi ra đời không sâu, không biết lòng người hiểm ác, vạn sự không thể chỉ xem mặt ngoài, rất nhiều lúc ngươi xuất thủ cứu người đổi lấy được không phải là cảm kích, ngược lại chính là mồi nhử do kẻ địch bày xuống.

- Lâm công tử, ý của ngươi nói là gia hỏa này cùng một bọn với đám người vừa nãy?

Vị thiếu nữ tên Niệm Kiều này ngờ vực nhìn Trần Lạc chằm chằm, nói:

- Không phải đâu? Trên người gia hỏa này vừa không có sóng tinh thần, cũng không có sóng linh lực chấn động, hơn nữa nhìn ra có vẻ bệnh tật, thấy thế nào cũng không giống với mồi nhử của kẻ địch.

- Ha ha, ta vừa mới nói rất nhiều chuyện không thể chỉ xem mặt ngoài, càng nhìn người ta đáng thương, càng dễ mê hoặc người khác.

Thần tình nam tử thanh niên lộ vẻ kiêu căng, khóe môi nhếch lên cười nhạt.

- Này, ngươi có phải cùng nhóm với bọn chúng không? Nếu đúng thế mà nói, vậy ngươi sẽ biết tay ta.

Niệm Kiều đứng ở trên lưng bạch hạc, quát mắng.

Trần Lạc cảm thấy khá là bất đắc dĩ, vội vã giải thích:

- Chư vị hiểu lầm, ta chỉ là đi ngang qua.

- Hừ! Bổn tiểu thư nhìn ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Nói cho ngươi biết, chúng ta là vinh quang gia vinh quang đoàn Phi Thiên, hắn là Miêu Hoành đệ tứ phân đoàn trưởng Phi Thiên chúng ta, là một vị Đại vu sư. Vị này là nhị công tử Thái Hành Lâm gia Lâm Ngọc Sơn, là một vị cao cấp Vu sư, tạm thời là phó đoàn trưởng phân đoàn Phi Thiên đệ tứ, còn bổn tiểu tư… Hừ! Ta tên Niệm Kiều, là Trận sư cao cấp của phân đoàn Phi Thiên đệ tứ. Như thế nào, tiểu tử thối, ngươi còn dám không nói thật không?

Nói xong, thiếu nữ Niệm Kiều nhìn chằm chằm tên gia hỏa yếu đuối mong manh phía đối diện, chờ mong nhìn được một tia sợ sệt trên mặt đối phương. Trong suy nghĩ của nàng, Đại vu sư Miêu Hoành nổi danh bên ngoài, đưa ra dọa đối phương nhất định rất có trọng lượng, huống chi Thái Hành Lâm gia cũng là gia tộc lớn nổi danh thiên hạ, trọng yếu nhất vinh quang đoàn Thiên Vinh càng là vinh quang đoàn có lực ảnh hưởng xếp đầu thiên hạ, tuy nói không bằng mười đại vinh quang đoàn, nhưng cũng đủ là đại vinh quang đoàn uy chấn bốn biển của thế giới HUyền Hoàng. Dọc đường đi, mặc kệ gặp phải giặc cướp, giặc cỏ hay cướp đường, chỉ cần nàng đưa ra đại danh phân đoàn trưởng phân đoàn quang vinh Phi Thiên đệ tứ của Miêu Hoành và Thái Hành Lâm gia, hầu như không có người nào dám trêu chọc, một chiêu này dùng mười lần hữu hiệu cả mười, nhưng là lần này tựa hồ không có tác dụng, cái này xem ra trên gia hỏa gầy gò nhu nhược kia đừng nói là sợ sệt, thậm chí ngay cả kinh ngạc cũng không có.

- Chư vị hiểu lầm, ta xác thực chỉ là đi qua, cũng không có quan hệ gì với đám sơn tặc kia. Cô nương, đa tạ ngươi vừa rồi xuất thủ cứu giúp, cáo từ.

Sắc trời không còn sớm, Trần Lạc lười dây dưa tiếp với bọn họ, nói vài lời cảm ơn rồi trực tiếp rời đi.

- Tiểu tử thối! Âm mưu quỷ kế của ngươi bị bổn tiểu thư nhìn thấy rồi, đã nghĩ chạy trốn sao? Hừ, nào có lý đó.

Niệm Kiều hừ lạnh một tiếng, đang muốn động thủ thi triển trận pháp bắt giữ Trần Lạc, lại bị phân đoàn trưởng Miêu Hoành mạnh mẽ ngăn lại.

- Tiểu Kiều, không được dính vào, chuyện cũng không có phức tạp như vậy, vị tiểu huynh đệ kia xác thực chỉ đi ngang qua, hắn cũng không có ác ý.

- Đoàn trưởng, làm sao ngươi biết?

- Nếu như hắn là mồi như theo lời ngươi, chúng ta đã sớm trúng mai phục.

- Nhưng vừa nãy Lâm công tử rõ ràng đã nói…

- Ý tứ Lâm công tử là nhắc ngươi gặp chuyện gì cũng phải cẩn trọng cân nhắc, động não nhiều một chút, đừng hành động theo cảm tính.

- Được rồi, các ngươi nói thế nào thì là thế đi.

Niệm Kiều nhíu mũi ngọc tinh xảo, nhìn phương hướng Trần Lạc biến mất, nói:

- Bất quá gia hỏa này thật đáng ghét, vừa nãy ta báo ra tên đoàn vinh quang Phi Thiên, hắn dĩ nhiên không có một chút phản ứng, nhìn dáng vẻ của hắn tựa như chưa từng nghe qua danh tự đoàn quang vinh chúng ta sao? Này, đoàn trưởng đại nhân, Lâm công tử, các ngươi nói gia hỏa này là cố ý? Hay là thật chưa từng nghe qua tên đoàn quang vinh chúng ta.

- Cách nói này thật là quá vô tri.

Lâm công tử kiêu căng, cười.

- Hắn vừa không phải Trận sư, vừa không phải Vu sư, chỉ là một người bình thường, chưa từng nghe qua rất là bình thường. Đi thôi, sắc trời không còn sớm nữa, tranh thủ sớm một chút đến thành Hòa Phong.

Thành Hòa Phong là một tòa thành trì rất phổ thông, chí ít Trần Lạc cảm giác là như vậy, không biết có phải vì mặt trời đã lặn hay không, người đi trên đường phố trong thành cũng không phải rất nhiều, hắn cũng không có gì hứng thú với người đi lại trên đường, tùy tiện tìm một trang viên vào nghỉ ngơ một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường. Rửa mặt một phen, đổi quần áo sạch, bắt đầu tu luyện, nghiên cứu pháp tắc tự nhiên một lúc, nhưng đáng tiếc không có điều gì tiến triển, thứ đồ chơi này quá thâm ảo, đừng nói là lĩnh ngộ, hiện tại ngay cả nhập môn còn khó khăn.

Trận pháp như vậy, Vu pháp cũng không mấy khác biệt, tu ra linh tượng có ý nghĩa rằng hắn là một tên Vu sư cao cấp hàng thật giá thật, cảnh giới này chỉ là so thu nạp bao nhiêu linh khí, ôn dưỡng linh tượng, từ đó mở ra bảy đạo linh diệu trong Linh hải, theo thứ tự là kim diệu, mộc diệu, thủy hỏa diệu, thổ diệu, nguyệt diệu, nhật diệu. Khi mở ra bảy đạo linh diệu, dung hợp với linh tượng, tái tạo thân thể, ngưng tụ linh thể, trở thành một vị Đại vu sư.

Một khi ngưng ra linh thể, trở thành Đại vu sư, ý nghĩa của nó là chân chính bước vào con đường Vu pháp, bởi vì thân thể máu thịt diễn hóa thành linh thể, ngũ tạng, huyết dịch, da, thậm chí tóc gáy đều ẩn chứa linh tính, tốc độ lão hóa phi thường chậm chạp. Tuy rằng vẫn không cách nào thoát khỏi sinh tử, nhưng sống hai ba trăm năm, thậm chí bốn trăm năm là chuyện hoàn toàn không thành vấn đề. Hơn nữa linh thể vô cùng cường hãn, xa xa không phải thân thể máu thịt có thể so bì, xưng là đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm chẳng phải khoa trương gì. Thế nên, tu ra linh thể là mộng tưởng của bất kỳ một vị Vu sư nào.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...