Thiên Vu
Chương 588: Nghiền nghịch thiên, hư vọng minh tưởng đại pháp linh hồn hư vọng
Khiến người trố mắt líu lưỡi là Tiêu Du Tử dám... Dám đùa giỡn Cổ Du Nhiên, một trong năm thống lĩnh Quang Minh điện, nổi tiếng lạnh lùng.
Tuy Tiêu Du Tử nhà ngươi có tinh thần lực mênh mông, tạo nghệ vô song, cứu mạng mọi người trong Thiên Khải quảng trường nhưng không thể ngang nhiên đùa giỡn những nữ thần này! Lạc gia chết tiệt kia trêu chọc hết nữ thần giới vu pháp, còn ngươi thì đùa giỡn nữ thần giới trận pháp. Nữ thần khắp thiên hạ đều bị hai ngươi bao hết!
Anh hùng?
Anh hùng chó chết!
Đúng là dâm tặc hèn hạ vô sỉ!
Rất đáng ghét!
Nhiều người gai mắt nhưng biết làm sao, lao qua bênh vực mấy nữ thần? Đùa sao? Đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Cổ Du Nhiên có thực lực kinh người, bộc lộ ra chân thân huyết mạch nhưng vẫn bị Tiêu Du Tử đùa xoay quanh như con rối.
Đúng vậy!
Là đùa.
Thân hình Tiêu Du Tử gầy gò chậm rãi đạp hư không, bước ra một bước là các phù văn ngưng diễn, chín chín tám mươi mốt trận pháp nở khắp nơi.
Nữ thần Hạ Mạt xông lên, Tiêu Du Tử cười to, thanh thế to lớn tựa như sấm dậy, các phù văn như mưa rơi. Lại là chín chín tám mươi mốt trận pháp ngưng diễn, Hạ Mạt nữ thần như rơi xuống vực sâu bị Tiêu Du Tử ôm vào ngực.
Tiêu Du Tử giơ tay là trận pháp, vung tay là trận pháp, mở mắt là trận pháp, thanh âm là trận pháp, hành động là trận pháp, đứng im cũng là trận pháp. Tiêu Du Tử như thần linh chúa tể thế giới này, cho ngươi lùi thì ngươi lùi, không lùi cũng phải lùi. Cho ngươi bay lên thì bay lên, cho ngươi tê liệt thì tê liệt. Tiêu Du Tử không gì không làm được, cái thế vô song, khuôn mặt bình thường treo nụ cười tà xoay các nữ thần như chong chóng.
Cũng có người to gan, nhiệt huyết lao qua. Khi thấy đường muội Bạch Phiêu Phiêu của mình bị Tiêu Du Tử choàng vai thì Bạch Chấn Thiên nổi khùng. Tiếc rằng Bạch Chấn Thiên chưa đến gần Tiêu Du Tử đã bị chín chín tám mươi mốt trận pháp giam cầm không thể nhúc nhích.
Khi Cổ Du Nhiên bị Tiêu Du Tử ôm vào ngực, Vạn Tinh Văn và nhiều người Quang Minh điện hành động. Tiếc rằng bọn họ mới rút đại quang minh chi nhẫn đã bị Tiêu Du Tử ném vào lỗ đen.
Hỏi xem còn ai dám đi qua? Không ai dám. Mọi người trơ mắt nhìn các nữ thần giới trận pháp bị tên khốn Tiêu Du Tử đùa giỡn.
Đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Cổ Du Nhiên, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh càng đánh càng hoảng loạn, bất lực, sợ hãi, mặt đỏ rực. Vì cái giá mỗi lần bọn họ ra tay là bị ôm, sờ mông, vuốt ngực. Một, hai lần còn được, sau ba lần thì các nữ thần không dám đánh nữa. Nếu đánh tiếp toàn thân sẽ bị Tiêu Du Tử khốn kiếp sờ hết!
- Bà nội ngươi! Ngươi... Ngươi đúng là siêu lưu manh khốn kiếp đê tiện!
Khuôn mặt cực kỳ quyến rũ của Lạc Anh tràn ngập xấu hổ, tức giận. Lạc Anh thở hồng hộc đứng trong không trung, không dám xông lên. Đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Tiết Thường Uyển, Cổ Du Nhiên đứng đó, vừa xấu hổ vừa tức giận, kinh hoàng, hoảng hốt.
Tiêu Du Tử đứng đối diện bọn họ, từ khi nào biểu tình của hắn cực kỳ nghiêm túc, nhíu mày ngước lên trời như đang lo lắng điều gì.
Lạc Anh tức run người, hận ngứa răng nhưng nàng không đánh lại Tiêu Du Tử. Lạc Anh định chửi thêm mấy câu hả giận, bỗng nhiên vang tiếng chuông.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng chuông thâm trầm du dương, trang nghiêm túc mục, thần thánh mà lại cổ xưa, như từ chín tầng trời vọng xuống, từ dưới địa ngục vọng lên, như đến từ thượng cổ xa xôi, từ vực sâu vũ trụ hư vô mờ mịt.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng chuông lại vang lên như từ linh hải, tinh thần hải trong đầu, khiến tim mọi người đập nhanh, linh hồn run rẩy. Nỗi sợ hãi bẩm sinh làm tất cả kính sợ tiếng chuông.
Người khắp Thiên Khải quảng trường rơi vào hoảng loạn, run sợ. Không ai biết xảy ra chuyện gì, không biết tiếng chuông đến từ đâu. Mấy nữ thần Tiết Thường Uyển, Lạc Anh cảm thấy tiếng chuông vô cùng quen thuộc. Bọn họ liếc nhau, cùng nhớ đến một năm trước khi Trần Lạc nghịch thiên thì vang lên tiếng chuông.
Chẳng lẽ...
Đang lúc mấy nữ thần Lạc Anh, Tiết Thường Uyển nghi ngờ thì có ai hét lên:
- Thẩm phán chi chuông, đây là thẩm phán chi chuông!
Ồn ào!
Thiên Khải quảng trường xôn xao, bởi vì bọn họ biết thẩm phán chi chuông vang lên nghĩa là sắp giáng xuống linh hồn hư vọng trong truyền thuyết.
Linh hồn hư vọng gì?
Là cái gì xúc phạm pháp tắc gây ra linh hồn hư vọng?
- Là hắn, là Hạ Mạt! Hắn minh tưởng đại vô cực vượt qua pháp tắc hư vọng minh tưởng đại pháp, cho nên hư vọng minh tưởng đại pháp sẽ không tha Tiêu Du Tử!
Mọi người chợt nhớ truyền thuyết trạng thái đại tinh thần vô cực, đó là đệ nhất trạng thái đại tinh thần trong thiên địa này, được tiếng là đệ nhị đại tự nhiên. Trạng thái đại tinh thần vô cực còn có một cái tên khác, là cấm kỵ hư vọng minh tưởng đại pháp, vì sự tồn tại của đại vô cực hoàn toàn vượt qua pháp tắc tự nhiên. Thiên nhiên chi mẫu tuyệt đối không cho phép có thứ gì uy hiếp bá quyền của nó.
Thẩm phán!
Thiên nhiên thẩm phán sắp giáng xuống!
Tả lão kích động, lo lắng gào thét:
- Thiên nhiên thẩm phán sắp giáng xuống, mọi người mau chóng rời đi!
Hơn mười vạn người trong Thiên Khải quảng trường không dám ở lâu, đua nhau bỏ chạy. Các nữ thần bị Tiêu Du Tử công khai đùa giỡn cũng không đứng yên, biểu tình phức tạp rút lui.
Dù trong lòng đám người Vân Thải Tâm, Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Cổ Du Nhiên, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh chứa nhiều bất mãn, không phục nhưng biết làm sao? Tiêu Du Tử gây ra thiên nhiên thẩm phán, giờ đi lên đánh với hắn? Đây không phải tìm chết mà là tự sát!
Nên biết một năm trước bọn họ từng chính mắt thấy Trần Lạc độ thiên nhiên thẩm phán nên rõ ràng uy lực của thiên nhiên thẩm phán khủng bố hơn bất cứ ai. Khi đó thiên nhiên thẩm phán hủy Tiểu linh giới Trung Ương học phủ, giờ Tiêu Du Tử sắp độ linh hồn hư vọng, quỷ mới biết sẽ nguy hiểm đến đâu.
Chỉ vài giây Thiên Khải quảng trường mới rồi còn đông nghẹt hơn mười vạn người nay không còn ai. Mọi người trốn ra xa, đại nhân vật trận pháp công hội, chiến sĩ Quang Minh điện chạy mất dép.
- Tiểu Tiêu Du!
Khắp thiên hạ chỉ một người gọi Trần Lạc như thế, đó là Úy Thiên Long.
Úy Thiên Long đã mời cứu binh đến, nhưng gã không biết bây giờ không phải là mâu thuẫn giữa hai phái hệ chính tông, phái hệ lang thang nữa, không phải tranh chấp giữa Quang Minh điện và Quang Minh điện, càng không là Thiên Khải các và mười thương các đấu đá nhau mà là Trần Lạc và hư vọng minh tưởng đại pháp đối nghịch.