Thiên Vu
Chương 247: Linh nguyên thứ hai, thái âm diễn sinh
Làm ngược kiểu này cũng có càn rỡ, kiêu ngạo, cuồng.
Trần Lạc nhìn bọn họ, cười nói:
- Ta vẫn chỉ có một câu, chỉ nhận thẩm phán đường phán quyết, ngoài ra kiên quyết không nhận thứ khác. Nếu ngại bị đánh không đủ thì cứ thử đi.
Mã chó điên tức giận mặt xanh mét:
- Ngươi...!
Nhưng Mã chó điên không dám xông lên gây sự.
Khấu Nguyên đội trưởng nở nụ cười tàn nhẫn, vỗ tay:
- Tốt, rất tốt, ghê gớm! Ta chờ ngươi!
Trần Lạc lười cãi lại đám hình phạt viên, xoay người bỏ đi.
Khi rời khỏi tháp hình phạt, La Phù hỏi ngay:
- Trần Lạc, ngươi thật sự đánh Mã chó điên sao?
- Có.
La Phù hít sâu cố nén nỗi lòng giật mình.
Bị nhốt trong tháp hình phạt năm ngày mà vẫn bình yên vô sự.
Giám Sát đội trưởng đích thân ra mặt.
Chẳng những không bị quá đường mà còn đánh lại hình phạt viên.
Khi quay về Long Xà viện, La Phù nhìn bóng lưng thanh niên áo lam, gã nhỏ giọng nói:
- Xem ra Long Xà viện chúng ta lại thêm một vị đại gia cuồng ngạo.
La Phù nhắm mắt lại, giọng gã run run:
- Trung Ương học phủ sẽ lại nghênh đón bão tố.
Mộc Nha đứng bên cạnh không hiểu ra sao hỏi:
- La Phù học trưởng nói vậy là sao? Bão tố gì?
- Mộc Nha, sau này nếu không có việc gì thgì tuyệt đối đừng rời khỏi Long Xà viện, cũng đứng quá thân với Trần Lạc, nhớ không?
- Tại sao?
- Tại sao gì...
La Phù cười phức tạp, lắc đầu, nói:
- Trần Lạc dám đánh nhau trong Tàng Thư tháp, còn đánh, vào tháp hình phạt dám đánh hình phạt viên, vẫn chưa xong. Loại người này... Ài, về sau ngươi sẽ hiểu.
Hôm sau, Tàng Thư tháp.
Đám chỉ đạo viên như ngày thường tư sáng sớm đã đến Tàng Thư tháp sắp xếp sách vở, Vân Phàm cũng vậy. Từ sau khi xảy ra sự kiện năm ngày trước, hôm sau học viên mới kỳ lạ không đến Tàng Thư tháp là nàng đoán ra chắc chắn hắn bị thẩm phán. Lý Đoan dưỡng lành vết thương trở về Tàng Thư tháp, cho Vân Phàm biết học viên mới kỳ lạ bị nhốt năm ngày.
Tuy Vân Phàm chưa từng vào tháp hình phạt nhưng nàng nghe rất nhiều tin đồn về nó, thấy khá nhiều đệ tử có bộ dạng gì khi ra khỏi đó.
- Hừ! Nếu không phải hôm sau người Chấp Pháp đường mang tên kia đi thì ta sẽ cho hắn biết tay!
Lý Đoan đã lành vết thương, trên mặt không còn dấu tay, gã đến Tàng Thư tháp trò chuyện với chỉ đạo viên khác.
- Người đó bị nhốt trong tháp hình phạt năm ngày sau khi đi ra chắc sẽ nằm liệt giường một tháng.
Chỉ đạo viên khác xì xầm bàn tán.
- Nghe nói bị nhốt trong đó năm ngày khi đi ra đều tiêu tiểu tại chỗ, không thể tự hoạt động, tình trạng sẽ kéo dài rất lâu.
- Nằm một tháng? Ha ha ha ha ha ha!
Lý Đoan cười khinh thường nói:
- Đoàn trường chúng ta đã dặn dò người bên Hình Phạt đường, mỗi ngày cho hắn quá đường một lần. Một ngày một lần, qua năm lần quá đường chờ hắn đi ra ta sẽ cho hắn nằm trên giường một năm. Hừ! Dám đánh ta? Thật là không biết sống chết.
Lý Đoan nhìn Vân Phàm, vốn định mượn cơ hội này khoe nhân mạch, nhưng gã thấy vẻ mặt nàng giật mình như trông thấy chuyện gì khó tin.
- Vân Phàm, sao vậy?
Các chỉ đạo viên Lý Đoan nhìn biểu tình khó tin của Vân Phàm, rất là khó hiểu. Bọn họ giương mắt nhìn qua, thấy một thanh niên áo lam ngồi bên kệ sách, tay cầm một quyển sách thủy tinh. Khi thanh niên áo lam đổi quyển sách thủy tinh khác mọi người mới thấy rõ mặt của hắn.
Là hắn!
Đó chẳng phải là quái nhân lật sách sao?
Chẳng phải nói sau khi ra khỏi tháp hình phạt thì sẽ cực kỳ suy yếu, không thể tự sinh hoạt sao? Hắn bị bắt nhốt năm ngay! Tính ra thì hôm nay là ngày thanh niên áo lam được thả, thế nhưng hắn lành không sứt mẻ gì. Chẳng phải Lý Đoan vỗ ngực bảo đã đánh tiếng kêu Hình Phạt đường hung hăng trừng phạt thanh niên áo lam sao?
Lý Đoan nhìn Trần Lạc nhàn nhã ngồi đọc sách, mặt gã xanh mét, khóe môi co giật. Lý Đoan hừ lạnh một tiếng, không còn mặt mũi nào ở lại đây, gã muốn đi hỏi Hình Phạt đường xem chuyện gì xảy ra.
Vân Phàm cũng rất muốn biết tại sao thanh niên áo lam bị nhốt trong tháp hình phạt năm ngày mà không bị gì? Vân Phàm muốn hỏi thăm nhưng nghĩ đến thái độ lạnh lùng của thanh niên áo lam thì lại thôi.
Sau khi Trần Lạc ra khỏi tháp hình phạt sinh hoạt như ngày thường. Ban ngày Trần Lạc đọc sách, buổi tối tu luyện. Nhưng ngày thứ ba Trần Lạc quay về hắn phát hiện một vấn đề lạ. Lúc trước trong linh hải luyện hóa hạt giống sinh mệnh đã trưởng thành chồi non xanh mơn mởn, tỏa ánh sáng lấp lánh, xung quanh là sương nhiều màu, hơi thở sự sống cực kỳ tinh thuần.
Nhưng khiến Trần Lạc thấy lạ không phải hạt giống sinh mệnh này mà là một vệt thuần âm chi tức lúc trước hắn giao hợp với nữ nhân xa lạ trên Cửu Tuyệt sơn sinh ra thuần âm chi tức. Khi thuần âm chi tức xuất hiện trông như đang dựng dục cái gì, mới rồi đã thành công sinh ra. Khiến Trần Lạc ngạc nhiên là thuần âm chi tức dựng dục ra một vầng trăng non.
Đúng vậy!
Đúng là trăng non.
Trăng lưỡi liềm, như mặt trăng trong trời đêm âm u, tỏa ánh sáng vàng nhạt, rất dịu dàng, nhu hòa, không nóng cháy, mãnh liệt như mặt trời.
Trần Lạc điều tra rõ ràng xong ngây người. Bởi vì Trần Lạc phát hiện trong mặt trăng ẩn chứa linh lực, điều này có nghĩa là gì? Ý nghĩa mặt trăng là một loại linh nguyên, chỉ linh nguyên mới ẩn chứa linh lực! Trần Lạc đã có được một linh nguyên mặt trời sao lại diễn sinh rea thêm linh nguyên nữa? Trần Lạc chưa từng nghe có ai được hai linh nguyên. Trần Lạc điều tra nhiều lần, đúng vậy, hắn dám chắc mặt trăng là một loại linh nguyên, dù rất yếu, ẩn chứa linh lực không quá mạnh nhưng đặc điểm thì giống y như trong sách miêu tả linh nguyên.
Trần Lạc không hiểu nổi tại sao giao hoan với nữ nhân xa lạ sinh ra một vệt thuần âm chi tức, tại sao thuần âm chi tức diễn sinh ra linh nguyên? Trong sách không ghi chép về trường hợp này.
Đêm nay trời sao rực rỡ, Trần Lạc ngồi khoanh chân, hắn điều tra đi dò xét lại biết bao lần, cuối cùng từ bỏ. Trần Lạc mở mắt ra, chân mày nhíu chặt. Trần Lạc thật tình không hiểu nổi, hắn vươn tay, lòng máy động. Linh lực lôi kéo Thuần Âm linh nguyên. Giây sau, đầu ngón tay Trần Lạc lóe lên ánh sáng vàng nhạt dịu dàng, ôn hòa, tựa ưnh ánh trăng trên trời.
Trần Lạc cẩn thận cảm nhận độ mạnh linh lực ẩn chứa trong Thuần Âm linh nguyên, cỡ năm vạn quân.
Trần Lạc búng tay, một vệt linh lực đánh xuống đất, mặt đất thủng một lỗ nhỏ. Cùng lúc đó, hơi thở kỳ lạ từ trung tâm lỗ hổng khuếch tán, nơi nó đi qua mặt đất không bị tổn thương gì nhưng sự sống bốn phía tán loạn, trở nên cực kỳ lạnh lẽo, hoang vắng.
- Lực lượng thuần âm thật lợi hại.
Mới rồi Trần Lạc búng ra một vệt linh lực độ mạnh chưa đến một quân, nhưng linh lực đến từ thuộc tính thuần âm ẩn chứa trong Thuần Âm linh nguyên. Chỉ một chút thuộc tính thuần âm đã khiến sự sống bốn phía tán loạn, nếu thi triển thuộc tính thuần âm mạnh hơn trong Thuần Âm linh nguyên thì sẽ có kết quả gì?