Thiên Trương Nhục Cốt Đầu
Chương 27
Ngôn Mạch cười cười: “Mời nương tử hỏi.”
“Anh thật sự không biết Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên?”
Ngôn Mạch ngẩn ra, nếu anh nhớ không lầm, đây là lần thứ hai Bạch Thiên Trương hỏi tới người gọi là Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên này, anh mờ hồ cảm thấy có gì đó là lạ: “Anh khẳng định không quen biết người này.”
“Thế nhưng lần trước em thấy anh ở cùng một tổ đội với cô ấy.”
“Lúc nào?”
“Khoảng ba ngày trước. Khi đó em còn gửi cho anh một tin nhắn, nhưng anh không trả lời lại. Cho nên em cũng không xác định được là anh đang ẩn danh hay thật sự không online.”
Ngôn Mạch trầm mặc, chậm rãi suy tư. Mấy ngày nay lúc anh vào Viêm Hoàng Kỳ Tích, luôn luôn cảm giác rất kỳ quái. Tuy nhân vật đều ở vị trí khi thoát game lần trước, thế nhưng anh vẫn cảm thấy nơi đó có gì không đúng. Nếu theo lời Thiên Trương nói, như vậy rất có thể anh đã bị trộm ID, mà người lấy trộm, rất có thể là Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên mà cô vừa nhắc tới.
Anh trầm giọng: “Thiên Trương, có khả năng anh bị trộm ID. Về sau khi nào anh online đều sẽ nói cho em biết một tiếng, trong trường hợp anh lại không nói gì, nếu em nhìn thấy anh online, vậy thì trước tiên gọi điện thoại báo cho anh.”
Bạch Thiên Trương nghe Ngôn Mạch nói vậy, cô nghe thấy trong lồng ngực một tiếng “tõm”, đó là tiếng tâm tư rơi xuống, cuối cùng cô cũng an tâm, cười: “Được.”
Mấy ngày sau Ngôn Mạch đã phải đi, vì ở tổng công ty có một hạng mục lớn, cần tổng giám đốc đích thân điều hành, mỗi ngày mỗi đêm anh phải vẽ bản thiết kế, sắp xếp các phương án.
Trước khi đi Ngôn Mạch vẫn lo lắng dặn dò: “Nhớ kỹ ba tốt kia của anh, đừng vì không có anh ở đây mà ăn uống không tử tế.”
Dư San cười trộm: “Đại thần, em sẽ chăm sóc Thiên Trương nhà anh.”
Ngôn Mạch hài lòng phất phất tay: “Quay về đi. Đừng nhớ nhung anh.”
Bạch Thiên Trương nhăn mặt, chu môi, dậm chân: “Đáng ghét! Anh thèm nhớ nhung anh chứ!”
Dư San và Ngôn Mạch sợ run người, nhìn Bạch Thiên Trương một cách kì quái, lần lượt quay đầu bỏ đi theo hai hướng khác nhau.
Mấy ngày sau, Bạch Thiên Trương kéo Thiên Trương Nhục Cốt Đầu lẻ loi hiu quạnh cùng Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt lâu rồi chưa được gặp cha đến nơi đáy biển hoàng cung mà trước đây cô và Ngôn Mạch đi hưởng tuần trăng mật. Sau đó gửi tin nhắn cho anh: “Ngôn Mạch, ha ha, em nghe lời anh nói, hôm nay đã tới căng-tin ăn cơm nha. Em đã ăn ngô xào đậu Hà Lan và trứng xào cà chua!”
Ba tiếng sau, đại thần nào đó đang thần trí mơ hồ giữa một đống bản thiết kế màu sắc, gửi lại một tin nhắn: “Ừ, vàng xanh lá cây và đỏ vàng kết hợp, màu sắc không tệ.”
Bạch Thiên Trương lập tức im bặt. Cô bỗng nhiên có một khát vọng trước nay chưa từng có, có thể biến cái mặt như chiếc đĩa của cô thành một tờ giấy trắng hoặc là bàn vẽ, để Ngôn Mạch ngày ngày đối mặt với cô.
Cô ghen ghét: “Dư San! Ngón tay thon dài lướt qua giấy vẽ, ánh mắt nồng nàn chăm chú nhìn giấy vẽ kia của Ngôn Mạch, vốn đều thuộc về tớ!”
Dư San run rẩy mãnh liệt, nhìn Bạch Thiên Trương đang nội tiết mất cân bằng, nói: “Cậu đang cos thâm cung oán phụ đấy à?”
Bạch Thiên Trương oán hận hít vào, mang Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt không có cha chỉ có mẹ đi đánh quái: “Làm mẹ đơn thân thật không dễ dàng.”
Lúc đi ngang qua nội thành mua dược hồng lam, Bạch Thiên Trương nhìn thấy dưới chân NPC đi tới đi lui là một người chơi đang nằm, chắc là một Hồng Danh tùy tiện vào thành bị NPC bảo vệ giết chết. Cô nhìn không chớp mắt, không để ý đến thi thể của người kia nữa, tiếp tục đi, chợt kênh trước mắt bay ra một hàng chữ.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu: Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, đợi đã.
Bạch Thiên Trương đang oán hận sâu nặng bỗng sửng sốt, sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn lại, trên mặt của thi thể Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu vẫn còn hai dấu chân to đùng của cô. Bạch Thiên Trương hoảng sợ, cô vừa giẫm lên đại thần sao!
[Phụ cận] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: A a a a! Thật xin lỗi thật xin lỗi! Không phải tôi cố ý, tôi không nhìn thấy! Ngàn vạn lần cậu đừng so đo, sau khi phục sinh cũng đừng cho Danh Nhân Đường truy sát tôi!
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu: … Có nước tẩy đỏ không?
… À, hóa ra là muốn nước tẩy đỏ. Bạch Thiên Trương thả lỏng, lấy nước tẩy đỏ trong kho hàng ra, nghĩ lại tên Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu từ màu đỏ biến thành màu đen, lại chạy đến quầy hàng mua thêm mấy bình, ôm một túi nước tẩy đỏ ngồi bên cạnh, chọc chọc thi thể Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu.
[Phụ cận] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Làm thế nào để cho cậu? Bây giờ cậu mà phục sinh, bên cạnh vẫn còn NPC.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu: Tôi sẽ phục sinh vào ngục giam. Đến ngục giam đưa cho tôi.
Bạch Thiên Trương nghe theo chạy tới ngục giam, Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu đã sống lại trong tù. Cô đưa nước tẩy đỏ cho Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, đối phương gửi lại 200J. Cô nhìn tên của Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu đã biến thành màu trắng, đoán là không có việc gì cần mình nữa, vốn định đi, kết quả trước khi đi vẫn không nhịn được hỏi một câu.
[Phụ cận] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Cậu không cần đi học sao? Sắp thi tốt nghiệp trung học rồi mà.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu: À. Không sao, tôi được tuyển thẳng, đại học W.
Bạch Thiên Trương bị kích động quay đầu bỏ chạy. Kết quả bị một câu của Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu làm cô phanh lại bước chân.
[Phụ cận] Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu: Cô thích Vũ Thoa Phong Lạp sao?
Bạch Thiên Trương không hiểu sao cậu ta lại hỏi như vậy, nhưng cũng không muốn mọi người đều nhìn thấy đoạn trò chuyện này, vì vậy cô gửi yêu cầu kết bạn cho Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, đối phương rất nhanh đã chấp nhận. Tiếp đó Bạch Thiên Trương gửi tin nhắn riêng cho cậu ta: “Sao lại hỏi như vậy?”
Ninh Tần nhíu mày, không biết trả lời thế nào. Cậu nhớ tới bộ dạng của cô gái kia, cô giấu mặt sau màn hình máy tính, chỉ để lộ ra đôi mắt nhanh nhẹn đảo quanh cậu, mà cậu chỉ mới vừa quay đầu sang, cô gái đó lại như con rùa đen rụt đầu lại, thật lâu sau mới chầm chậm vươn ra, mang theo vẻ mặt đạt được ý đồ xấu xa và nụ cười rung đùi đắc ý, lọn tóc hơi chỉa ra khẽ rung lên như đang nhảy múa. Cậu lại nghĩ tới phó bản ẩn giấu lần trước, cô mang theo vật nuôi nhào lên, bộ dạng làm việc nghĩa không được chùn bước.
Vì vậy Ninh Tần do dự, có nên nói cho cô biết sự việc của Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên không, đêm đó cậu nghe ngữ khí Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên nói thích Vũ Thoa Phong Lạp, đã biết rõ cô gái này nhất định quen Vũ Thoa Phong Lạp ngoài đời. Trong trò chơi, mặc dù không có ràng buộc đạo đức, thế nhưng cậu vô ý thức không hi vọng một ngày nào đó trong tương lai, sẽ nhìn thấy lời mắng nhiếc Bạch Thiên Trương là Tiểu Tam trên kênh Thế giới.
Ninh Tần lưỡng lự hồi lâu, lâu đến nỗi Bạch Thiên Trương tưởng cậu ta đã bị mất mạng, tiếp đó mới chậm rãi trả lời: “Lần trước thành chiến chúng tôi thua, sở dĩ là do Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên cố tình không thủ thành. Mà lí do của cô ta, theo lời cô ta nói, là vì cô ta thích Vũ Thoa Phong Lạp.”
Bạch Thiên Trương đứng bật dậy trước máy tính, đụng đổ cả ghế, Dư San lại càng hoảng sợ, không hiểu gì nhìn cô.
Bạch Thiên Trương chỉ cảm thấy có một ngọn lửa quỷ quái đang bốc lên, lại là Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên! Mà lại nghe được từ miệng của thị tộc đối địch! Cô giống như người sau cùng mới được toàn thế giới biết đến, giống như một người ngoài cuộc!
Cô nhe răng trợn mắt với Dư San: “Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên! Cô ta nói cô ta thích Ngôn Mạch!”
Dư San bị vẻ mặt dữ tợn của Bạch Thiên Trương làm cho hoảng sợ: “Ực, Thiên Trương, cậu có muốn uống nước không?”
Bạch Thiên Trương liếc xéo, tay cầm cốc của Dư San khẽ run rẩy: “Cô ta nói thích Vũ Thoa Phong Lạp hay là thích Ngôn Mạch?”
Nghe thấy câu hỏi này, Bạch Thiên Trương mới tỉnh táo lại một chút: “Vũ Thoa Phong Lạp.”
Dư San đảo mắt: “Xì! Vậy cậu bực mình cái gì! Chuyện đó là rất bình thường, trong trò chơi ai mà không thích đại thần, điều này chẳng thể nói lên là Ngôn Mạch có gian tình. Ngôn Thiếu nhà cậu nhất định là người vô tội! Tớ cho cậu biết, trước khi đi, anh ấy đã viết chằng chịt một đống công việc cần chú ý cho tớ, cậu thích ăn cái gì, cậu không thích ăn cái gì, dị ứng với đồ ăn nào, bị cảm thì món ăn nào là thuốc tốt nhất, tất cả đều nhắc nhở tớ phải để ý. Mẹ nó, bà đây đã trở thành bảo mẫu của cậu rồi đấy!”
Bạch Thiên Trương sửng sốt, níu lấy Dư San đòi xem tờ giấy kia, quả nhiên trên giấy chằng chịt toàn là chi tiết sở thích hàng ngày của cô, Ngôn Mạch đều chú ý tới, cẩn thận từng chút một.
Bạch Thiên Trương ôm tờ giấy trước ngực, lệ rơi đầy mặt kiểu Quỳnh Dao: “Dư San, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, vừa nghĩ tới bộ dạng Ngôn Mạch khi ghi những điều này, tim tớ lại đập rất nhanh!”
Dư San trầm mặc, sau đó quay đầu trở về hung dữ đánh quái: “Mẹ nó, ta đánh chết mi!”
Bạch Thiên Trương lập tức biết chừng mực, cũng ngậm miệng im lặng.
“Hương thơm bạc hà ngọt ngào được tô vẽ bởi có hình dáng của gió, anh có thể nhớ như in khuôn mặt và tính cách của em…(*)” Chuông điện thoại của riêng Ngôn Mạch đột nhiên vang lên, Bạch Thiên Trương nhận điện thoại dưới ánh mắt ghét bỏ của Dư San, giọng nói Ngôn Mạch hơi khàn khàn, hình như rất mệt mỏi.
(*) Carnival – Châu Kiệt Luân
“Thiên Trương, ID kia của Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên, anh đã điều tra. Cô ta không có một ID cố định, những nơi điều tra ra đều là ở tiệm internet, còn có rất nhiều là đăng nhập ở mạng công ty. Cho nên anh nghi ngờ cô ta cố ý không để chúng ta điều tra ra. Tuy nhiên bây giờ vẫn chưa thể khẳng định là cô ta có dụng ý gì, nhưng dù sao vẫn nên cẩn thận một chút, Thiên Trương, em hãy tin anh.”
Trong lòng Bạch Thiên Trương đã nắm chắc, người này, bất kể là nhân yêu hay yêu nhân, chỉ muốn châm ngòi chia rẽ cô và Ngôn đại thần nhà cô, phải thay ánh trăng tiêu diệt cô ta!
Sau một lần bảo trì server Viêm Hoàng Kỳ Tích nữa, bảng xếp hạng mỹ nhân lại một lần nữa được phát động. Phần thưởng lần này vẫn là một bộ quần áo đẹp có giá trị nhìn ngắm nhưng không có giá trị thực dụng. Bạch Thiên Trương cảm thấy cô đã qua cái tuổi tình cảm mãnh liệt mù quáng rồi, vì vậy nhàn nhạt liếc qua tin tức kia rồi đóng trang chủ.
Lần này thi tuyển vẫn theo lệ cũ, dựa theo số phiếu bầu để phân cao thấp. Có điều không chỉ có bảng mỹ nhân PK hàng năm mà còn trên cả thế nữa. Sau một hồi bỏ phiếu kích động gà bay chó chạy, bảng xếp hạng mỹ nhân mới nóng hổi ra lò. Dư San bình phẩm các mỹ nhân trên bảng từ đầu đến chân: “Cô này ngực nhỏ quá; cô này chân không đủ dài; ồ, cô này phấn trên mặt chà xát ra cũng đắp được cầu tuyết đấy; oa, trang điểm gì mà nhìn y như gấu trúc…”
Bạch Thiên Trương hứng thú dạt dào nghe Dư San chê bai, buồn cười ở chỗ còn cùng nhau cười trên nỗi đau của người khác, đột nhiên Dư San bỗng yên lặng. Bạch Thiên Trương nhìn chăm chăm vào màn hình, khẽ nghiêng đầu sang hỏi: “Dư San, sao không nói tiếp?”
Dư San không trả lời, Bạch Thiên Trương không thể không nhìn sang xem sao, bảng đệ nhất mỹ nhân trên màn hình đập vào mắt là một dấu chấm hỏi vô cùng to, ID ở phía dưới: Khu mười tám Đoạn Ngọc Nhai, Thiên Trương Nhục Cốt Đầu. Sau đó là một dòng chữ giải thích: Do yêu cầu của người chơi nên trang chủ đã xóa ảnh chụp và video. Bạch Thiên Trương囧: “Gì, sao lại vẫn là tớ?”
Dư San kéo chuột xuống một phát: “Thiên Trương, mấu chốt không phải cậu vẫn là đệ nhất mỹ nhân, mấu chốt ở chỗ, lời nhắn phía dưới.”
Bạch Thiên Trương nheo đôi mắt cận thị, nhìn sát vào màn hình, có điều vừa nhìn một chút, cô giống như nhìn thấy chiếc hộp Pandora, hoảng sợ đóng sập máy tính của Dư San, sắc mặt trắng bệch.
Cô không thể tin được, hỏi: “Dư San, sao có thể như vậy? Tớ biết trong trò chơi loại người nào cũng có, nhưng tại sao lại có loại người thế này!”
Dư San mở máy tính xem lại lần nữa, phía dưới bức ảnh có rất nhiều tin nhắn để lại, tin thứ nhất của một người kí tên là Ông Không Thiếu Tiền để lại: Mẹ, mỹ nữ còn không để cho xem hình. Ông đây chịu uổng phí một đêm, bao cô! Đồng ý thì liên hệ với tôi. Tiếp đó là một dãy số điện thoại di động.
Những lời nhắn tiếp sau đó cũng đều gần giống như vậy, bảng giá càng ngày càng cao, lời nói hạ lưu càng ngày càng khó nghe.
Dư San an ủi cô: “Có thể là trò đùa dai, cậu đừng quá để ý, dù sao cũng không ai biết rõ thân phận thật của cậu, chỉ có một cái ID thôi, nếu thật sự không chịu được thì xóa nick, chỉ là trò chơi thôi mà.”
Bạch Thiên Trương buồn rầu gật đầu, sau đó xem lại những lời nhắn kia một chút, phát hiện tất cả tin nhắn đã bị nhân viên quản lý xóa bỏ. Tuy xóa rất nhanh nhưng dù sao cũng vẫn có rất nhiều người đã nhìn thấy, trước mắt, trong trò chơi cũng có một số người bàn tán trên kênh Thế giới.
Cô không còn hứng thú chơi tiếp nữa, tắt máy vi tính, lên giường đi ngủ. Trước khi ngủ lại gửi tin nhắn cho Ngôn Mạch: “Ngôn Mạch, em nghe lời anh, đi ngủ sớm, bây giờ em ngủ đây.”
Cô nằm ngửa mặt nhìn lên, hai tay cầm chặt điện thoại để trên bụng, cung kính chờ đại thần trả lời.
Dư San nói: “Bạch Thiên Trương, tớ thật sự không chịu nổi cậu. Sao cậu không chờ Ngôn Mạch xoa đầu, khen cậu vài câu luôn đi? Gì mà giống như chó xù thế.”
Bạch Thiên Trương không để ý tới bạn, tiếp tục làm bộ dạng thành kính cầu nguyện. Cô duy trì tư thế như người chết vào quan tài, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chốc chốc lại nhìn điện thoại xem có phải đã để thành chế độ im lặng rồi không, chốc chốc lại nhìn điện thoại xem có phải đã hết pin, chốc chốc lại nghi ngờ có phải đã mất sóng, lăn qua lăn lại cả buổi mới chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, điện thoại có một tin nhắn của Ngôn Mạch, chỉ một chữ: “Ngoan.” Lại nhìn thời gian, ba giờ sáng. Bao nhiêu lửa giận trong lòng Bạch Thiên Trương bị giội một gáo nước lạnh, đến khói bốc lên cũng không còn chút nào, cô tưởng tượng: Trời rất lạnh, một mình Ngôn Mạch, một chiếc đèn bàn tờ mờ tối, ôm tay ôm chân, run rẩy nhai củ lạc, vô cùng khó chịu. Cô lại tiếp tục yên phận làm một nàng oán phụ.
Cô rời giường, đánh răng rửa mặt, theo thói quen trước tiên lên mạng, mở QQ, sau đó lên Viêm Hoàng Kỳ Tích.
Sau này nghĩ lại, nếu như biết được ngày đó trong trò chơi sẽ xảy ra chuyện gì, đánh chết cô cũng sẽ không lên.
Hôm đó là cuối tuần, người lên trò chơi rất nhiều. Bạch Thiên Trương nhìn lướt qua kênh Thế giới, sau đó che đi, đi làm nhiệm vụ hàng ngày. Một lát sau cô nhận được tin nhắn của Phong Nguyệt Vô Yên: “Thiên Trương, có chuyện gì vậy? Chị với hắn ta có thù hằn gì à?”
Bạch Thiên Trương không hiểu, Phong Nguyệt Vô Yên nôn nóng, nổi giận đùng đùng trả lời: “Xem kênh Thế giới!”
Bạch Thiên Trương mở kênh Thế giới ra, một giây này, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: giết chết cô đi!