Ánh mắt Nam Cung Kiến Hoa âm lãnh, hừ nhẹ nói: “Chứng cớ? Ta trái lại muốn nhìn một cái, ngươi có chứng cớ gì có thể nói xấu chúng ~ ta.”
Đây là một ván cờ, là so đấu trí tuệ.
Mặc dù sự thật như thế, Nàm Cung Kiến Hoa cũng không để ý, bởi vì tình thế trước mắt bất lợi với Ý Thiên, lời của Ý Thiên không thấy được sẽ được mọi người tin.
Tức giận nhìn Nam Cung Kiến Hoa, tâm tình Ý Thiên kích động, cười điên cuồng nói: “Nói xấu, ngươi trái lại thật biết dùng từ. Ngày đó, Nam Cung Kiến Hoa ngươi đi cùng Viên Thiên Phách, dẫn ba gã thủ hạ đuổi giết ta cùng Nhược Hoa, làm cho chúng ta một đường lẩn trốn, thẳng đến Thiết Diễm Lĩnh...”
Vẻ mặt Nam Cung Kiến Hoa âm trầm, chất vấn: “Chứng cớ đâu? Không có chứng cớ ngươi không cần ở nơi đó nói dối nói xấu.”