Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ (Công Chúa Băng Và Hoàng Tử Máu Lạnh)

Chương 36: Hoàng hôn


Chương trước Chương tiếp

Bật video trước.

Phong và Băng ở Tahiti đã được 2 ngày.

Hai người đáng lẽ phải rối tung lên vì những công việc nội trợ, nhưng thật may mắn là người giúp việc đã đảm đương việc đó. Susan là một phụ nữ phúc hậu và cực kì trung thành. Bà chính là người đã chăm sóc cho căn villa trong suốt những tháng qua. Dù đã có chồng con nhưng bà vẫn thường đến đây lau chùi và đánh bóng đồ đạc, đảm bảo nó luôn ở trong tình trạng tốt nhất khi nghênh đón ông bà chủ. Thậm chí bác Nhật, bố của Ngọc, còn phải khâm phục bà vì cách quản lí thời gian tuyệt vời, xét đến sự thật rằng vợ chồng Susan có đến tận 3 người con, hai trai một gái.

Dù đúng là Phong đã muốn bà tránh đi trong vài ngày để anh và Băng được riêng tư, nhưng rồi anh cũng không để tâm mấy chuyện đó. Trình độ bếp núc của bà thật hoàn hảo, và Băng thì mê mẩn món pancake của bà. Vậy nên, Susan đã nhận nhiệm vụ giặt giũ, và cả nấu ăn cho cặp đôi trẻ tuổi này. Bà thường đến villa vào buổi sáng và về nhà vào buổi tối, vẫn đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối dành cho Phong và Băng.

Thường thường thì Susan sẽ đến vào sáng tinh mơ và vào villa nhờ chìa khoá dự phòng. Bà sẽ nhét vào tủ lạnh nào rau, nào thịt, nào cá, một đống thứ lỉnh kỉnh đã được chọn lựa tại siêu thị trước lúc đó. Susan biết hai cô cậu chủ của bà chẳng có chút nào năng khiếu bếp núc, nên chỗ thực phẩm ấy thường được bà chế biến sẵn, và Phong chỉ việc hâm nóng lại.

Như thường lệ, Susan đến villa vào lúc 6h sáng. Bà đứng trong bếp, vừa làm sandwich vừa cười tủm tỉm. Tay bà vẫn thoăn thoắt với đống nguyên liệu, nhưng tâm trí thì lại để ở… thứ khác.

Mới tiếp xúc được có 2 ngày, nhưng Susan đã rất quý Băng. Cô thường ăn bữa sáng bà làm với vẻ thoả mãn không che giấu, và điều đó khiến bà ấm lòng. Cô có thể ít nói và lạnh lùng, nhưng điều đó không ngăn cô giúp bà dọn bát đĩa sau mỗi bữa ăn. Nhiều lúc Băng làm vỡ một vài chiếc, nhưng sự chân thành trong đôi mắt khói trong veo kia khiến Susan cực kì có cảm tình. Và quan trọng hơn tất cả, cái cách mà Phong nhìn Băng, bà biết trái tim anh đã bị đánh cắp bởi cô gái xinh đẹp này.

Thú thực, vào ngày đầu tiên Susan gặp Phong, bà đã không có nhiều thiện cảm với anh. Anh gây cho bà cái ấn tượng về một chàng trai bất cần và lạnh lùng, theo cái kiểu chỉ quan tâm đến bản thân mình. Nhưng càng tiếp xúc nhiều, Susan càng thấy rằng không phải vậy. Phong từng giúp bà xách những chiếc túi thực phẩm nặng trịch từ siêu thị, và cả bê hộ mấy chồng bát đĩa. Anh chẳng nói với bà câu nào, chỉ lẳng lặng làm theo ý mình, nhưng cũng chưa bao giờ anh đòi một lời cảm ơn. Susan đã kết luận anh là một chàng trai tốt, và tình cảm của anh dành cho Băng là bằng chứng rõ ràng nhất.

Susan cười hài lòng khi mấy chiếc sandwich đã hoàn thành. Bà bọc chúng trong giấy kính rồi nhét vào tủ lạnh. Suy nghĩ một chút, bà gắn thêm một mảnh giấy note nhỏ vào đó.

“Ăn sáng ngon miệng. Chúc cô cậu một ngày tốt lành.” – Susan.

Xong xuôi, Susan bắt đầu lấy đồ đạc ra về. Bà ngó qua phòng ngủ của Phong để đảm bảo rằng chăn gối đã được gập gọn gàng. Băng vẫn đang say giấc nồng ở trong phòng mình, và Susan không khỏi cười thầm khi nhìn thấy thiên thần ấy. Không ai là trông xinh đẹp vào buổi sáng, chỉ có cô bé này là ngoại lệ. Bà nhẹ nhàng đắp lại cái chăn xộc xệch cho cô rồi mới ra về.

Khoá cổng villa cẩn thận, Susan khẽ rút từ trong túi ra một mảnh giấy note vàng vàng mà bà tìm thấy trên tủ lạnh. Nó đã được gắn ở đó trước khi bà tới, bên trong nghuệch ngoạc có vài dòng nhưng làm Susan rất thích thú. Bà nhìn nét chữ cứng cáp của Phong, khoé miệng nhếch lên.

“Đi tập thể dục. Cứ để Băng ngủ, bác đừng đánh thức cô ấy. Cứ làm những gì bác vẫn làm.”

Susan chẹp miệng. Sao hai cái con người này không yêu nhau đi cho rồi chứ?

…………

7h sáng.

Phong mở cửa vào villa, lấy khăn chấm mồ hôi trên trán. Cơ thể anh nóng rực sau 1 tiếng rưỡi chạy bộ liên tục, các cơ bắp mệt lử nhưng thoải mái. Vận động buổi sáng rất là tuyệt, đặc biệt là không phải hứng những ánh nhìn soi mói của phái nữ suốt dọc đường chạy.

Phong kiểm tra tủ lạnh, cười mỉm khi thấy 4 chiếc sandwich ngon lành bọc giấy kính. Anh đọc qua mẩu note vàng vàng, rồi quyết định đi tắm. Cởi áo, Phong vứt nó vào máy giặt. Susan sẽ lo việc giặt giũ sau. Anh bước vào phòng tắm đứng, để làn nước mát lạnh từ vòi hoa sen xối xuống cơ thể.

Xong xuôi đâu đấy, Phong chọn cho mình chiếc quần jean sẫm rồi lấy một chiếc áo phông trắng tròng vào người, bước ra ngoài. Xem ra cô gái của anh vẫn chưa dậy rồi.

Thản nhiên bước vào phòng ngủ của Băng, Phong nhanh chóng mở toang cánh rèm đóng kín mít. Nắng tràn vào phòng, phủ một vầng hào quang dìu dịu lên cô nàng đang say giấc kia. Anh lại gần, đầu óc váng vất một lúc.

– Dậy nào, người đẹp.

Im lặng. Băng thậm chí còn không thèm nhúc nhích dù chỉ một chút. Phong cau mày, lấy tay véo nhẹ má cô.

– Băng, dậy ngay.

Vẫn im lặng. Cô chỉ quay đi chỗ khác, vùi đầu vào ngực Heures, miệng rên rỉ phản đối. Phong suýt bật cười trước hành động đáng yêu ấy, nhưng rồi anh nghiêm mặt lại.

– Đừng để tôi dùng biện pháp mạnh. Em có định dậy không?!

Băng đã tỉnh, nhưng cô không hề muốn dậy. Đã hai ngày trôi qua, nhưng dư âm về lời tỏ tình quá đỗi ngọt ngào của Phong vẫn in đậm trong cô. Hai đêm trước cô hầu như chỉ ngủ được có 2-3 tiếng, có mỗi đêm qua là được 6 tiếng, KHÔNG-THỂ-DẬY-BÂY-GIỜ!!

Với ý nghĩ đó, Băng nhất quyết phản đối Phong bằng việc lắc mạnh đầu, trong khi mắt vẫn nhắm chặt.

Phong nhướn mày ranh mãnh.

– Em nhất định làm công chúa ngủ trong rừng sao? Vậy được. Em sẽ được toại nguyện.

Dứt lời, anh cúi xuống hôn Băng mãnh liệt. Cô mở bừng mắt, đánh loạn xạ vào đầu Phong, nhưng nhanh chóng bị anh dùng một tay giữ lại. Nụ hôn của anh đê mê mà mạnh bạo, hút hết không khí trong phổi Băng. Cô mở miệng để tìm oxi, một hành động chỉ tạo thêm điều kiện cho lưỡi Phong xâm nhập. Anh khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng nhỏ xinh của cô, giày vò đôi môi cô.

Không thể chịu nổi thêm, Băng vùng dậy. Phong lập tức buông tha cho môi cô, rồi dùng hai tay bế bổng cô lên. Anh cười ngạo nghễ khi hứng trọn ánh nhìn căm tức của cô, thờ ơ với mọi cú đấm vào ngực.

Phong bước vào nhà tắm. Anh thả Băng xuống, cười nham hiểm.

– Vệ sinh cá nhân, tắm rửa. Đừng để tôi phải vào làm điều đó dùm em.

Băng đỏ mặt. Trước khi cô kịp ném cục xà phòng vào mặt Phong thì anh đã khép cánh cửa nhà tắm lại. Từ cái hôm anh nói yêu cô, dường như không có ngày nào là anh không thể hiện điều đó. Anh tranh thủ mọi cơ hội để hôn cô, ôm cô, và…. quyến rũ cô. Phong có cái thói quen khó bỏ là cứ mỗi lần đi tập gym về là anh lại lột áo rồi cởi trần đi loanh quanh trong nhà, hại cô muốn nổ tung vì phát điên khi nhìn thấy cái cơ thể Adonis đó. Thỉnh thoảng, cô còn bắt gặp Phong đang ngắm mình bằng đôi mắt cà phê nóng bỏng và đầy đam mê, và mặt cô bao giờ cũng đỏ lựng như trái lựu chín.

Nhưng quả thật, tất thảy những hành động đó đều không khiến Băng ghét hoàn toàn. Cô thậm chí còn thấy thích thú, đi kèm với cảm giác tội lỗi vì cái “thích thú” đó. Ánh nhìn của Phong khiến cô cảm thấy mình xinh đẹp, nụ hôn của anh khiến cô thấy mình được khao khát, cái ôm của anh khiến cô thấy mình được che chở. Nếu có gì cô không thích, thì đó là cái cách mà tim cô phản ứng mỗi khi ở gần anh. Băng vô vọng trong việc giữ nó ổn định mỗi khi Phong kề sát, thậm chí cả cơ thể cô cũng nhao nhao lên đòi biểu tình. Cô phải làm gì cơ chứ?!

Khẽ thở dài, Băng chậm rãi làm vệ sinh cá nhân. Phong đã chuẩn bị sẵn một bồn tắm rải đầy cánh hoa hồng cho cô, và cô không biết mình nên cảm động hay tức giận vì việc đó.

……………

Băng bước ra bếp với mái tóc vẫn còn ướt.

Phong đã sắp sẵn mấy chiếc sandwich trên bàn để đợi cô. Anh ngước lên khỏi chiếc iPad khi nghe tiếng chân cô, khẽ cau mày khi nhìn thấy nước tong tỏng ra sàn từ mái tóc nâu. Bỏ chiếc máy tính bảng xuống, anh đứng dậy.

– Em muốn ốm sao?

Băng che miệng ngáp dài như một con mèo nhỏ, phớt lờ câu hỏi của anh. Cô lặng lẽ ngồi vào ghế, mắt dán chặt vào chỗ đồ ăn ngon lành. Phong lắc đầu tỏ ý phản đối, rồi anh đi vào phòng mình, lấy ra chiếc khăn tắm. Anh luồn tấm khăn mềm mại qua tóc cô, nhẹ nhàng lau đi sự ẩm ướt của nó.

Băng đã bắt đầu thưởng thức bữa sáng của mình. Cô để mặc Phong với tóc mình, mãn nguyện cầm chiếc sandwich lên ăn ngon lành. Anh cười thầm khi nhìn vẻ mặt cô.

– Tôi đợi em để cùng ăn sáng, vậy mà em không đợi tôi mà đã ăn luôn rồi.

Đến lúc đó Băng mới để ý đến chiếc đĩa ăn của Phong vẫn còn mấy chiếc bánh nguyên vẹn, chưa động một tí nào. Cảm giác tội lỗi trào lên trong cô. Suy nghĩ một lúc, Băng với người, kéo cái đĩa lại phía mình. Cô cầm chiếc sandwich, quay lại, dí nó vào mồm Phong.

Anh dừng lau tóc cô ngay lập tức, mắt mở to ngạc nhiên.

– Aaa.

Tim Phong đập thình thịch, lòng ấm áp. Cô gái này thật là….. Quyết định không thể để lỡ cơ hội, anh há miệng cắn miếng sandwich, nhấm nháp miếng bánh với vẻ thích thú. Đến miếng cuối cùng, Phong còn cố ý mút nhẹ mấy ngón tay Băng trước khi cô kịp thả tay xuống. Má cô đỏ ửng. Anh cười cười, liếm môi.

– Ngon lắm.

Băng xấu hổ quay người lại để tiếp tục bữa sáng của mình. Sau khi lau xong tóc cô, Phong quay về phòng mình để cất khăn. Chừng như nhớ ra điều gì đó, anh ngoái lại.

– Tôi có việc phải làm. Em cứ ăn tiếp đi, đĩa bẩn cứ việc để vào bồn rửa ấy.

Băng gật nhẹ đầu.

……………

Buổi chiều.

Sau khi đã đã xem tv đến phát chán, xem phim đến phát mệt, nghịch điện thoại đến phát nản, Băng chính thức không còn gì để giải trí. Cô sang phòng Phong, định mượn mấy tờ tạp chí. Vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt đã khiến cô đỏ bừng mặt.

Phong có vẻ như đang rất chăm chú làm việc trên máy tính. Hai tay anh di chuyển thoăn thoắt trên bàn phím, thỉnh thoảng với sang một bên tìm cốc cà phê. Đôi mắt màu cà phê nghiêm nghị xoáy vào những dòng dữ liệu trên màn hình. Và quan trọng hơn cả, Phong đang cởi trần. Lạy trời, nhìn khuôn ngực phập phồng đó kìa….

Cố xua đi những ý nghĩ linh tinh, Băng gõ cồng cộc lên cửa. Phong ngước lên, vẻ mặt dễ chịu hơn hẳn khi nhìn thấy cô gái của mình. Đặt máy tính sang một bên, anh đứng dậy, tiến về phía Băng. Tim cô đập thình thịch khi anh cúi xuống vuốt nhẹ má cô.

– Em tìm tôi à?

Băng máy móc gật đầu, cố gắng rời mắt khỏi phần bụng sáu múi của anh. Cô cố gắng nhớ lại lí do mình ở đây. Vì Chúa, đầu óc cô rỗng không.

– Em… hết thứ để chơi rồi.

Phong ngạc nhiên liếc đồng hồ. Gần 5h30 rồi.

– Em có muốn đi ngắm hoàng hôn không?

Băng gật đầu. Bất cứ thứ gì giúp cô bớt chán. Ở bên Phong thì càng tốt.

Hai người nhanh chóng lên thuyền và phóng đi. Băng ra ngồi ở khoang ngoài, ngắm nhìn những giọt nước lấp lánh bắn toé lên ở hông thuyền. Dưới ánh mặt trời màu cam đậm, mặt nước như thể những ngọn lửa hợp lại, lững thững trôi về phía hoàng hôn.

Phong dừng thuyền lại trước một mỏm đá to lớn. Băng ngơ ngác để anh cầm tay mình trèo lên đó.

– Lần trước tôi nhìn thấy mỏm đá này lúc lái về biệt thự. Không ngờ là nó to thế này.

Mỏm đá này được cái khá bằng phẳng, nên nó hao hao một hòn đảo thu nhỏ. Nó khá cao, vậy nên không cần lo về thuỷ triều. Phong kéo Băng ngồi xuống. Từ góc nhìn này, hoàng hôn thậm chí còn tuyệt vời hơn. Mặt trời chìm một nửa xuống biển nhìn như lòng đỏ trứng gà bị gặm mất một phần. Những đám mây trôi hững hờ về phía mặt trời giống như những tấm khăn lụa đẹp đẽ. Gió biển mát lành, thổi những ngọn lửa trên mặt nước bừng cháy.

Băng đắm mình trong không gian ảm đạm và tĩnh lặng ấy. Cảnh hoàng hôn thường khiến người ta cảm thấy cô đơn, nhưng bên cạnh cô còn có Phong, và hơi ấm từ bàn tay anh như nhắc nhở cô về sự hiện diện của mình. Bàn tay anh đã truyền đạt đầy đủ những gì Phong muốn cô cảm nhận. Cô sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa. Bây giờ cô đã có anh kề bên.

Bầu không khí riêng tư của hai người bị phá vỡ bởi một tiếng rẽ nước hung bạo, kèm theo đó là tiếng chửi thề của một người con gái: “Chết tiệt!”

Lầm bầm nguyền rủa, Phong đứng lên. Anh quay ngoắt về phía phát ra tiếng nói, và đập vào mắt anh là hình ảnh một cô gái xinh đẹp bên cạnh chiếc mô tô nước. Cô có vẻ đang phải vật lộn với cái phương tiện đó, vậy nên anh tiến lại gần. Băng quyết định đi theo anh.

– Có vấn đề gì với motor của cô à?

Cô gái ngước lên, và Phong một lần nữa phải công nhận là cô ấy rất xinh đẹp, nhưng là một vẻ đẹp ngoại lai. Tóc cô vàng óng, trượt dài trên bời vai mảnh khảnh, vương vài giọt nước khiến chúng trông như pha lê dưới ánh mặt trời. Khuôn mặt cô thanh thoát và sắc sảo, với đôi mắt xanh biếc màu đại dương rất hút hồn. Dù đã mặc thêm chiếc áo phao màu cam bên ngoài bộ bikini trắng, nhưng Phong vẫn thấy được rằng cô sở hữu một cơ thể đẹp đẽ.

Cô gái lạ ngước lên nhìn Phong, ngạc nhiên trong phút chốc. Cô nhìn sang Băng, và đôi mắt xanh lơ ánh lên vẻ ngưỡng mộ. Ánh mắt cô lại lạc xuống nơi bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, và cô mở to mắt. Lờ mờ đoán ra việc làm của mình, cô cúi đầu hối lỗi.

(Phần in nghiêng là tiếng anh nhé)

– Xin lỗi vì đã làm phiền không gian riêng tư của hai người, nhưng motor của tôi tự dưng gặp trục trặc. Nó kêu lên những tiếng ken két rất khó chịu, và tôi đành phải tấp vào đây để kiểm tra. Rất xin lỗi.

Phong gật đầu. Anh tiến gần hơn về phía cô gái lạ, và chẳng hiểu sao, điều đó khiến Băng hơi khó chịu. Hơi thôi.

– Cô có phiền không nếu để tôi giúp?

Cô gái lạ mở to mắt nhìn Phong, có chút cảnh giác. Nhưng có vẻ như cô không còn sự lựa chọn nào khác, vậy nên ánh nhìn đó biến thành sự cảm kích. Cô giơ tay ra.

– Tôi sẽ rất biết ơn sự giúp đỡ của anh. Xin tự giới thiệu, tôi tên là Alexandra. Hai người đến từ châu Á sao?

Phong bắt tay Alex. Bây giờ thì Băng đang cảm thấy thực sự khó chịu. Dù cô không biết nguyên do của sự khó chịu này từ đâu ra, nhưng cô cần phải kiềm chế nó lại. Đặc biệt là, cô gái kia chắc chắn góp một phần trong việc làm cô cảm thấy như thế.

– Tôi là Phong. Chúng tôi đến từ Vietnam.

Alex gật gù thích thú. Cô quay sang Băng.

– Tôi có thể biết tên cô chứ?

– Băng.

Alex gặp vấn đề trong việc phát âm cái tên đó. Cô cứ phát âm nó thành “Bang” suốt, và má cô đỏ bừng vì xấu hổ trong sự cố gắng. Phong thấy vậy bèn đưa ra giải pháp.

– Cô có thể gọi cô ấy là Angeline.

Alex gật đầu hối lỗi. Phong không quan tâm đến điều đó, chậm rãi tiến đến kiểm tra chiếc motor nước. Anh quỳ một gối xuống, thản nhiên lột áo ra để đỡ dính bẩn. Băng đỏ mặt, nhưng Alex thì hoàn toàn không. Điều đó khiến cô khá ngạc nhiên, vì lần đầu tiên cô thấy ai có thể cưỡng lại sức hút từ chàng trai của cô.

Khoan nào. Từ lúc nào Băng đã mặc định Phong là “chàng trai của cô”??

– Motor của cô không gặp gì nghiêm trọng cả. Chỉ là phần động cơ hơi bị gỉ nên mới phát ra tiếng ken két như vậy. Cô không dùng nó nhiều à?

Phong quay lại hỏi Alex sau khi đã kiểm tra bao quát toàn bộ chiếc motor. Cô gật đầu.

– Nó không phải của tôi. Tôi mới tới đây ngày hôm qua cùng… ờ, bạn. Chiếc motor là của anh ấy.

Phong gật gù tỏ vẻ đã hiểu. Anh đứng lên.

– Trên thuyền của tôi có lọ dầu máy. Tôi sẽ lấy dùm cô. Nhờ cô ở lại với Angeline nhé.

Alex cười toe toét thay lời cảm ơn. Đôi mắt xanh lơ của cô ánh lên.

– Cảm ơn anh. Nhất định tôi sẽ làm thế.

Băng không muốn ở lại một mình với Quý Cô Tóc Vàng, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Quay người để lên chỗ ngồi lúc trước, cô còn không thèm liếc mắt về phía Alex. Cô không hiểu vì sao mình lại không thích cô gái này, nhưng trái tim cô chưa bao giờ nghe lời lý trí cả. Alex ngồi xuống cạnh cô, bắt chuyện.

– Cô với Phong là người yêu à?

Băng sững lại khi nghe câu hỏi. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định gật đầu. Alex cười toe.

– Anh ấy là một chàng trai khá tuyệt, đúng không?

Băng đã định không nói chuyện với Alex, nhưng lời nhận xét đó khiến cô đỏ mặt. Cô co chân lại, gác cằm lên gối.

– Có lẽ vậy.

– Tôi nói thật đó. Cái cách anh ta nhìn cô, tôi còn cảm tưởng anh ta sắp sửa lao vào hôn cô đến nơi.

Băng không thể không cảm thấy mãn nguyện. Cô bắt đầu thích cô gái này. Alex có vẻ như chẳng có hứng thú gì với Phong cả.

– Cô… ừm, vì sao lại lái motor nước ra đây?

Biểu cảm của Alex trầm xuống ngay lập tức. Cô cau mày giận dữ.

– Cứ nghĩ đến là tôi lại tức. Là do tên khốn đó.

Băng quay sang. Đôi mắt khói loé lên tia tò mò, khích lệ Alex kể chuyện. Cô nhìn Băng một lúc rồi quyết định xả hết ấm ức trong lòng ra.

– Cô không tưởng tượng được đâu. Chưa bao giờ tôi gặp được người nào độc đoán như anh ta. Anh ta có vẻ tôn trọng những người xung quanh, nhưng cứ liên quan đến tôi thì anh ta đều làm theo ý mình cả, không bao giờ cho tôi tự quyết định.

Phập. Một nhát dao cắm vào lòng Băng.

– Lúc đầu tôi không hề muốn đến đây, cô biết đấy. Đáng nhẽ tôi phải ở nhà và chuẩn bị cho kỳ kiểm tra sắp tới. Thế mà đùng một phát, anh ta mua vé máy bay, đặt phòng khách sạn ở cái nơi chết tiệt này, không thèm hỏi tôi một tiếng.

Phập. Nhát thứ hai.

– Mà điên nhất là tôi còn bị anh ta lừa leo lên máy bay nữa chứ. Anh ta nghĩ mình là ai?! Tôi chưa bao giờ ra nước ngoài cả, vậy mà đùng một phát, tôi bị anh ta ném sang đây.

Phập. Nhát thứ ba.

– Tôi không hiểu anh ta thấy cái gì ở tôi. Anh ta thuộc vào hàng những-chàng-trai-hoàn-hảo, kiểu như Phong ấy. Dường như điều đó khiến anh ta nghĩ rằng tôi luôn luôn phải thuận theo ý anh ta. Và giờ thì tôi ở đây, chịu trận trong một căn villa đẹp đẽ, MỘT MÌNH với tên khốn đó, một điều mà suốt 17 năm qua tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Phậpppppp.

Băng choáng váng. Lạy Chúa, những gì Alex vừa miêu tả không phải quá giống với hoàn cảnh của cô và Phong sao?!

– Xin lỗi, tôi làm cô sợ à?

Băng lắp bắp.

– Không, tôi không sao.

Alex nhìn cô một lúc rồi quyết định kết thúc câu chuyện của mình.

– Đáng lẽ chúng tôi sẽ ở cùng bạn của anh ta, điều đó còn tốt hơn việc ở một mình với tên ấu trĩ khốn nạn ấy. Nhưng anh ta đã tự mình quyết định mọi việc một lần nữa, và thuê riêng một căn villa cho riêng hai chúng tôi. Vì quá giận nên tôi mới đi xả stress bằng cách phóng chiếc motor nước của anh ta ra biển lúc anh ta đang tắm. Còn chuyện xảy ra sau đó thì cô cũng biết rồi đấy.

Băng gật đầu. Cô ngửa đầu ra sau, cố gắng ổn định lại những suy nghĩ tán loạn trong tâm trí. Alex cười cười nhìn cô, đôi mắt đẹp long lanh phản chiếu màu hoàng hôn.

– Tôi không biết cô đang nghĩ gì, nhưng nếu là về Phong thì tôi đảm bảo là anh ấy yêu cô đấy.

Băng ngượng nghịu quay sang đối mặt với Alex. Sao cô lại có thể ghét cô gái này nhỉ? Alexandra mới đáng yêu làm sao.

– Cô nghĩ vậy thật à?

Alex cười hiền. Cô có một nụ cười rất đẹp, với hàng răng trắng đều, thẳng tắp.

– Tôi không “nghĩ”, tôi biết chắc. Tôi nói rồi đúng không, anh ta nhìn cô như thể đang nhìn người phụ nữ duy nhất còn sót lại trên thế gian ấy. Tin tôi đi, ông ngoại tôi hay nhìn vợ mình như thế lắm.

Băng bị cuốn hút bởi cách nói chuyện phóng khoáng và tự nhiên của Alex. Từ ngữ cứ tuôn ra khỏi miệng cô.

– Họ hạnh phúc chứ?

Một tia đau đớn loé lên trong mắt Alex. Cô quay đi tránh ánh nhìn của Băng, cười buồn.

– Họ mất rồi.

Băng bối rối.

– Tôi… xin lỗi.

Alex cười xuề xoà. Tuy vậy, đôi mắt cô vẫn buồn rười rượi. Nó mang màu như đáy đại dương.

– Đừng vậy. Trước khi mẹ tôi bước qua tuổi 18 thì họ đã có một cuộc sống hạnh phúc.

Băng định hỏi thêm Alex về gia đình của cô thì tiếng Phong vang lên sau lưng hai người.

– Các cô gái. Alex, chiếc motor của cô sửa xong rồi.

Băng và Alex cùng quay lại. Alex đứng lên, nhìn Phong cảm kích, cười tươi.

– Cảm ơn anh. Tôi đã có một cuộc nói chuyện thú vị với Angeline. Bạn gái anh là một cô gái xinh đẹp và rất thú vị.

Phong cười nhẹ, ánh mắt ngập tràn ấm áp nhìn Băng.

– Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó.

Cô đỏ mặt. Phong đưa tay ra để kéo cô đứng dậy. Anh dắt cô ra thuyền của hai người, nhưng Băng quên mất mình còn chưa chào tạm biệt Alexandra. Cô bỏ tay Phong ra, đi tìm cô gái với mái tóc vàng óng ấy. Anh bất đắc dĩ đi theo cô.

Alex đang đứng bên cạnh chiếc motor nước của mình. Cô đứng im, vẻ bối rối tột độ. Đôi mắt xanh lơ ánh lên vẻ lo lắng. Băng lên tiếng.

– Alex? Có chuyện gì thế?

Alexandra quay lại. Cô cười gượng gạo.

– Không có gì đâu. Chỉ là… tôi không có chỗ nào để về cả. Chris hẳn đã phát hiện ra chuyện tôi bỏ trốn cùng với chiếc motor nước của anh ta, vậy nên nếu về lại căn villa, tôi…

Phong cau mày khó hiểu, nhưng Băng thì gật gù. Suy nghĩ một lúc, cô nảy ra ý tưởng.

– Sao cô không về căn villa của chúng tôi?

Phong quay sang nhìn Băng như thể cô bị mất trí. Alex nhè nhẹ lắc đầu.

– Tôi không muốn làm phiền hai người.

Băng lắc đầu, chủ động nắm tay Alex kéo đi. Đây là lần đầu tiên cô muốn giúp đỡ một người đến vậy. Có lẽ vì Alex quá giống cô. Dù không hiểu gì nhưng Phong vẫn làm theo ý Băng. Anh lái thuyền dẫn đường cho Alex, bởi cô không thể bỏ lại chiếc motor ở mỏm đá được.

Ba người về đến villa. Phong ra hiệu cho Alex và Băng vào trong, còn anh thì gọi điện thoại cho Susan để bà có thể đến làm bữa tối cho thêm một người nữa. Alex ngượng nghịu đi theo Băng.

– Tôi xin lỗi, tôi thật phiền phức. Sẽ chỉ mất vài hôm thôi. Chris… anh ta giận rất dai.

Băng lắc đầu tỏ ý không phiền. Để một người cô mới biết được một tiếng ở lại nhà đáng lẽ là hành động ngu ngốc nhất trần đời mà nhị tiểu thư của Dương Ngọc có thể làm, nhưng Băng cảm thấy mình có thể tin tưởng cô gái này. Sự đau đớn, và cả giận dữ trong ánh mắt Alex trong lúc cô kể chuyện không thể nào là giả được. Băng là một chuyên gia trong việc giả mạo và che giấu cảm xúc, vậy nên cô có thể biết

được đâu là diễn, đâu là thật.

Sau khi đã sắp xếp cho Alex ở tạm tại phòng của phu nhân họ Hoàng, tức mẹ Ngọc, Băng đi quanh villa tìm Phong. Anh tìm thấy cô trước.

– Đáng lẽ tôi mới là người quyết định có cho cô gái đó ở tại nơi này hay không.

Băng giật bắn mình khi nghe được giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Cô quay ngoắt lại. Phong đang nhìn cô chăm chú, nét mặt anh kín như bưng khiến cô không thể đoán được cảm xúc của anh.

– Em… em muốn giúp cô ấy.

Phong thản nhiên nhún vai.

– Còn tôi là chủ sở hữu tạm thời của căn villa này.

Băng bối rối. Anh nói đúng, cô không có có quyền tự ý quyết định như vậy.

– Em….

Phong cắt ngang lời nói của cô bằng một nụ hôn. Anh vòng tay qua eo cô, kéo cơ thể cô áp vào mình, tay kia đỡ lấy gáy cô. Bị bất ngờ, Băng mở miệng phản đối. Lưỡi Phong lập tức luồn vào, từng chút một khám phá khoang miệng cô, cuốn phăng mọi ý chí chống chọi của Băng. Cô tan chảy trong vòng tay anh. Phong nhấm nháp môi cô, chậm rãi và từ tốn, trừng phạt cô bằng vị ngọt và hơi nóng của môi anh.

Nụ hôn như kéo dài cả thế kỉ. Phong cuối cùng cũng buông Băng ra, để cô dựa vào mình thở hổn hển. Anh cười nham hiểm, cúi xuống thì thầm vào tai cô.

– Em sẽ phải đền bù kha khá cho tôi vì việc tự tiện quyết định đó đấy.

Băng choáng váng, dở khóc dở cười. Cô tự mình rơi vào bẫy rồi.

—————–

Vote vote vote vote vote. Vote cho mình đi.

Vote tất tần tật các chap càng tốt nha. Thể hiện sự ủng hộ của các bạn cho mình thấy điiiiii!!!!!!

Chap này (và mấy chap sau) có crossover của Alexandra Bouvier, nữ chính trong bộ truyện dài mình mới viết: Falling in love. Hãy vào đọc và vote và comment ủng hộ mình nhaaaaaaaa

Nhớ là đọc mà không vote Falling in love là mình buồn lắm đấy nhé…. Buồn là cảm hứng viết truyện này tụt theo luôn đấy

Love ya,

Lucifer.

(Còn tiếp)


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...