Thiên Thần Nổi Giận
Chương 37
- Thích phong cảnh ở đây không?
- Không phải là thích mà là mê mới đúng.
Hắn ngắm thân hình trần truồng của cô.
- Anh cũng vậy!
Bàn tay hắn bắt đầu mon man trên ngực cô.
- Lên giường tiếp đi.
Sự đụng chạm của hắn làm Jennifer rùng mình. Hắn đòi hỏi ở cô những thứ mà chưa người đàn ông nào dám yêu cầu và hắn làm những cái mà cô chưa hề được nếm trải.
- Vâng, Michael.
Họ quay lại phòng ngủ và ở đó trong một khoảnh khắc Jennifer nghĩ tới Adam, sau đó cô quên hết mọi thứ trừ những gì đang xảy ra với cô.
Jennifer chưa biết ai giống như Michael Moretti.
Hắn không bao giờ biết thoả mãn. Thân thể hắn thật khoẻ mạnh, rắn chắc và nó trở thành một phần của cô, buộc cô chuyển động theo nó, kéo cô trên những đợt sóng khoái cảm ngày càng cao cho đến lúc cô muốn rên lên vì sự sung sướng hoang dại. Khi họ đã làm tình xong và Jennifer nằm đó, mệt thừ người thì Michael lại bắt đầu nữa và Jennifer tiếp tục bị cuốn vào cơn sóng tình cuồng nhiệt dường như quá sức chịu đựng của cô.
Giờ đây hắn nằm trên cô, nhìn thẳng vào khuôn mặt vui sướng pha chút ngượng ngập của cô.
- Em cũng thích thế, phải không bé yêu?
- Vâng.
Có một vẻ xấu hổ trong đó, xấu hổ vì cô quá cần hắn, cần những trận làm tình của hắn.
Jennifer nhớ lại lần đầu tiên.
Đó là buổi sáng khi Michael Moretti mang Joshua an tòan trở về nhà. Jennifer đã biết rằng Frank Jackson đã bị Michael Moretti giết chết. Người đàn ông đứng trước mặt cô đã cứu con trai cô, đã trả thù cho cô. Lòng Jennifer tràn đầy sự biết ơn sâu sắc.
- Tôi biết cám ơn anh thế nào đây? - Jennifer hỏi.
Và Michael Moretti bước tới bên cô, ôm cô vào lòng và hôn cô. Luôn trung thành với Adam, Jennifer tự nhủ rằng cái hôn đó là giới hạn cuối cùng; nhưng hoá ra lại là sự bắt đầu. Cô biết Michael Moretti là ai, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì trước những việc mà hắn vừa làm cho cô. Cô ngừng suy nghĩ và để mặc tình cảm đưa đến đâu thì đưa.
Họ lên phòng ngủ của cô ở trên gác và Jennifer tự nhủ rằng cô đang trả món nợ cho Michaele. Nhưng khi họ lên giường, những gì họ làm vượt quá những điều mà Jennifer có thể mơ thấy.
Adam Warner đã làm tình với cô trước, nhưng Michael Moretti mới là người chiếm đoạt cô. Hắn khuấy động mọi ngóc ngách trên cơ thể cô với một cảm giác tuyệt hảo. Dường như hắn làm tình trên một nền mầu sáng chói và các mầu sắc thay đổi liên tục giống như trong ống kính vạn hoa. Lúc đầu hắn nhẹ nhàng và gợi cảm nhưng ngay sau đó hắn trở nên thô bạo, mạnh mẽ và sự thay đổi đó làm Jennifer phát cuồng lên. Hắn làm cho cô thấy mỗi lúc một thèm muốn hơn và khi cô sắp lên tới đỉnh cao hắn ngừng lại. Không thể chịu đựng được nữa, cô van xin hắn:
- Kìa anh!
Và hắn lại xiết chặt lấy cô, cô rên lên vì khoái lạc.
Cô không còn là một người đàn bà trả nợ nữa. Cô là một con nô lệ đối với những thứ mà trước đây cô chưa từng biết. Michael ở lại với cô bốn tiếng và khi hắn ra đi, Jennifer biết rằng đời cô đã thay đổi. Cô nằm trên giường nghĩ lại những gì vừa xảy ra và cô hiểu nguyên nhân của chuyện đó. Làm sao mà cô, khi đang yêu Adam sâu sắc như thế, lại có thể bị kích động như vậy với Michael Moretti? Thomas Aquinas đã nói: khi ta lọt vào giữa lòng cái ác thì chỉ có hư vô. Jennifer tự hỏi liệu điều đó có đúng với tình yêu không. Cô biết rằng một phần của những gì cô vừa làm là do sự cô đơn lâu ngày. Cô đã sống quá lâu với một bóng ma, một người đàn ông mà không hề gặp cũng như không thể biến thành của mình được, nhưng cô biết là cô vẫn luôn yêu Adam. Mà có khi đó cũng chỉ là hồi ức của một tình yêu chàng
Jennifer cũng chưa biết chắc cô nghĩ gì về Michael.
Lòng biết ơn thì có rồi. Nhưng đó chỉ là phần nhỏ. Còn hơn thế nữa kia. Hơn rất nhiều. Cô biết Michael Moretti là ai và hắn làm gì. Hắn đã giết người vì cô, nhưng hắn cũng giết người vì những cái khác nữa. Hắn giết người vì tiền, vì quyền lực hay để trả thù. Làm sao cô lại có thể cho hắn làm tình với cô, và bị kích thích vì hắn như thế. Cô tràn ngập cảm giác xấu hổ và nghĩ: Mình là loại người gì nhỉ. Cô không trả lời nổi.
Các báo buổi chiều đưa tin về một đám cháy ở quán trọ Queens. Người ta tìm thấy xác của một người đàn ông chưa được nhận dạng trong đám đổ nát. Người ta nghi là có kẻ cố tình gây ra vụ hoả hoạn này.
Sau khi Joshua trở về, Jennifer cố gắng làm cho mọi thứ trở nên bình thường đối với họ, lo sợ cậu bé bị ảnh hưởng của cơn hoảng loạn đêm hôm trước. Khi Joshua thức dậy, Jennifer đã chuẩn bị xong bữa ăn và mang vào tận giường cho nó. Bữa ăn có đủ những thứ mà Joshua thích: một ổ bánh mì kẹp xúc xích, một chiếc bánh sandwich bơ lạc, bánh bích quy và bia không có cồn.
- Mẹ nên gặp hắn ta, - Joshua vừa nhai vừa nói. Hắn thật là điên rồ! - Cậu giơ cánh tay băng kín lên. - Mẹ có nghĩ hắn thật sự tin con là chúa Giê-su không?
Jennifer cố không rùng mình.
- Mẹ. Mẹ cũng chẳng biết nữa, bé ạ.
- Tại sao người ta lại muốn giết nhau mẹ nhỉ?
- À và… - Jennifer bất chợt nghĩ tới Michael Moretti.
Cô có quyền phán xét hắn không? Cô chưa biết có nhưng thế lực khủng khiếp nào đã ảnh hưởng tới hắn, biến hắn thành một người như hiện nay. Cô cần biết thêm về hắn để có thể hiểu được hắn đúng hơn.
Joshua lại hỏi:
- Con có phải đi học ngày mai không mẹ?
Jennifer quàng tay qua cổ con.
- Không, bé yêu, mẹ con mình sẽ ở nhà chơi cả tuần này. Mẹ con mình…
Chuông điện thoại réo.
Đó là Michael gọi
- Joshua thế nào rồi?
- Nó đỡ nhiều rồi… Cám ơn anh.
- Còn em thì thế nào?
Jennifer thấy cổ họng tắc nghẹn vì ngượng.
- Em… em cũng thấy khoẻ.
Hắn cười khúc khích.
- Tốt lắm. Anh sẽ gặp em vào bữa trưa ngày mai ở nhà hàng Donato trên phố Mulberl. Mười hai rưỡi nhé.
- Được rồi, Michael ạ. Mười hai rưỡi.
Jennifer hiểu rằng không có con đường quay trở lại nữa.
Chủ hiệu Donato biết Michael và dành cho hắn bàn ăn tốt nhất trong khách sạn. Nhiều người dừng lại bên bàn để chào hắn và Jennifer lại ngạc nhiên trước cách mọi người thần phục hắn. Thật là lạ, Michael Moretti lại làm cô nhớ tới Adam Warner vì mỗi người, theo cách của mình đều là những người đầy quyền lực.
Jennifer bắt đầu hỏi về đời tư của Michael, cố gắng tìm hiểu vì sao và bằng cách nào hắn ta bị rơi vào cuộc sống như hiện nay.
- Hắn ngắt lời cô:
- Em nghĩ là anh làm công việc này vì gia đình hoặc có ai đó bắt ép anh chứ gì?
- Đúng thế đấy Michael ạ.
Hắn phá lên cười.
- Anh đã phải cố hết sức lực để được như ngày nay đó. Anh thích tiền, thích quyền lực. Anh là vua, bé ạ và anh thích được làm vua.
Jennifer nhìn hắn, cố hiểu những gì hắn vừa nói.
- Nhưng anh không thể hướng…
- Nghe này! - Sự yên lặng bấy lâu nay của hắn bỗng túa ra thành lời nói, thành câu chuyện, lời tâm sự tất cả tuôn ra như thể đã được giữ trong người hắn từ lâu lắm rồi, nay mới có dịp để chia sẻ với người khác.
- Bố anh là một chai coca-cola.
Một chai coca-cola?
- Đúng vậy. Có hàng tỷ cái chai như thế trên thế giới và em không thể phân biệt được sự khác nhau giữa chúng. Ông ấy là một người thợ giầy. Ông làm việc quần quật cả ngày để có cái ăn. Bọn anh chẳng có gì hết. Là người nghèo chỉ lãng mạn trong tiểu thuyết thôi. Ngoài đời thực, đó là những căn phòng hôi hám đầy chuột và gián, với những đồ ăn tồi tàn mà cũng không còn đủ nữa. Khi anh còn là thằng nhóc bụi đời anh làm mọi việc có thể được để kiếm hào. Anh đưa thư từ cho bọn giết người, mang cà phê và xì gà cho chúng. Anh tìm gái cho chúng, nói chung là làm mọi việc để kiếm sống. Một mùa hè anh đến thành phố Mêxicô. Anh không có tiền không có gì hết. Phải sống lang thang. Một tối cô bạn anh mới quen rủ anh đến một tiệm ăn. Lúc tráng miệng người ta đưa ra một chiếc bánh gatô Mêxicô đặc biệt, trong đó có một con búp bê nhỏ bằng đất sét. Người ta giải thích rằng, phong tục ở đây là ai ăn phải miếng bánh có con búp bê thì phải trả tiền cho mọi người. Anh vớ phải đúng miếng đó. - Hắn dừng một chút. - Anh nuốt chửng cả con búp bê đó.
Jennifer đặt tay lên vai hắn.
- Michael, nhiều người thuở bé cũng nghèo và…
- Đừng có nhầm anh với người khác, - giọng hắn gay gắt và không khoan nhượng. - Anh là anh. Anh biết mình là ai, bé ạ. Mà anh không hiểu em có biết mình là ai không.
- Em nghĩ là em biết.
- Vì sao em lại ngủ với anh?
Jennifer ngập ngừng.
- À, em… em mang ơn anh và…
- Nói thẳng ra đi! Em cũng thèm muốn anh.
- Michael, em…
- Anh không muốn mua chuộc phụ nữ. Bằng tiền hay sự biết ơn cũng vậy.
Jennifer tự thú nhận rằng hắn nói đúng. Cô cũng thèm muốn hắn như hắn thèm muốn cô. Thế mà, Jennifer nghĩ, người đàn ông này đã có lần cố ý làm hại mình. Làm sao mà mình có thể quên được điều đó nhỉ
Michael ngả người về phía Jennifer, cầm tay cô và nắm chặt nó trong tay hắn. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve từng ngón tay, từng móng tay, mắt vẫn không rời khỏi cô:
- Đừng bao giờ đóng kịch với anh. Đừng bao giờ, Jennifer nhé.
Cô thấy bất lực. Những gì đã xảy ra giữa họ đã xoá đi quá khứ
Mãi đến khi họ đang ăn tráng miệng, Michael mới nói:
- À này, anh có một vụ muốn nhờ em.
Cô có cảm giác như hắn vừa tát vào mặt cô vậy.
Jennifer nhìn thẳng vào hắn:
- Vụ gì vậy?
- Một chàng trai của bọn anh, Vasco Gambutti, bị bắt vì đã giết chết một cảnh sát. Anh muốn em bào chữa cho hắn ta.
Jennifer ngồi đó lòng đầy tổn thương, và tức giận vì hắn vẫn muốn tìm cách sử dụng cô.
Cô nói nhẹ nhàng.
- Em xin lỗi, Michael ạ. Em đã nói với anh rồi đấy. Em không thể dính líu đến các bạn của anh được.
Hắn uể oải cười với cô:
- Em đã nghe câu chuyện về chú sư tử con ở châu Phi chưa? Nó rời mẹ lần đầu để xuống sông uống nước và một con đười ươi đã đánh nó ngã. Khi nó đứng dậy được một con báo lớn đẩy nó ra khỏi đường. Một đàn voi đi qua xuýt nữa xéo nát nó.
Chú sư tủ con về nhà tả tơi và nói:
- Mẹ biết không, ngoài kia là rừng rậm đấy.Cả hai ngồi yên lặng một lúc lâu. Ngoài kia là rừng rậm, Jennifer nghĩ, nhưng cô luôn đứng ở rìa, bên ngoài nó. Cô có thể tự do đi khi nào cô muốn. Cô tự đặt ra luật lệ của mình và khách hàng của cô phải tuân theo. Nhưng giờ đây Michael Moretti đã thay đổi tất cả. Đó là rừng rậm của hắn ta, Jennifer sợ nó, không muốn bị lạc vào đó. Nhưng khi cô nghĩ đến những điều Michael đã làm cho mình, cô cho rằng điều hắn yêu cầu chỉ là một việc nhỏ.
Cô sẽ làm giúp Michael lần này thôi.