Thiên Thần Ngủ Gật
Chương 10: Cơn đau bất ngờ
“Diệp Tử Thông!”
“Có chuyện gì?” Diệp Tử Thông nghe thấy tiếng gọi, liền trả lời.
Trên trán Triệu Tường lấm tấm những giọt mồ hôi, thể hiện cho sự vất vả sau khi từ tầng ba khu nhà A tới được nơi này. Anh nhìn gương mặt Diệp Tử Thông một hồi, sau khi cố thở đều rồi nói.
“Kịch San San…cô ấy…Kịch San San…ngất xỉu rồi.”
Kịch San San ngất xỉu thì liên quan gì tới Diệp Tử Thông nhỉ? Phòng y tế của trường Thiên Ngôn cũng đàng hoàng như thế, không mang cô ta lên đó lại tới đây tìm anh sao?
Diệp Tử Thông chưa hiểu ra chuyện gì, vừa nghe tới đó liền hỏi lại.
“Triệu Tường, cậu bĩnh tĩnh nói rõ mọi chuyện cho tôi nghe.”
“Tôi không biết đâu, Kịch San San đau bụng đến ngất xỉu, nhưng cô ta nhất quyết không để ai đụng vào. Bây giờ nếu cậu không lên đó thử, tôi sợ là…”
Diệp Tử Thông nghe đến đó gương mặt liền biến sắc, nhanh chóng vứt hết sách vở trên tay xuống, một mạch chạy ra ngoài.
Lớp 12K4 không chỉ Kịch San San không bình thường, mà có lẽ thành viên nào cũng nực cười giống nhau. Hễ có việc gì liên quan tới Kịch San San, không cần biết là lớn hay nhỏ, người đầu tiên họ tìm đến không ai khác ngoài Diệp Tử Thông. Nhưng còn vô lí hơn là, cứ tưởng Diệp Tử Thông sẽ bực mình vì cách làm phiền đó, thì lúc này đây anh lại chạy như bay, trong tích tắc đã án ngữ giữa lớp 12K4.
Một đám đông vây quang Kịch San San đang ngồi gục đầu ở giữa, hai tay ôm chặt lấy bụng mình. Vừa trông thấy Diệp Tử Thông đám đông liền tản ra, còn anh cũng nhanh chóng bước vào.
“Xảy ra chuyện gì rồi ?”
Diệp Tử Thông ngồi kiểu chân cao chân thấp, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt Kịch San San đang ướt đẫm mồ hôi. Không biết có phải vì đau quá không mà mặt cô nhăn nhúm lại, cũng chẳng còn chút sức lực để trả lời.
Diệp Tử Thông không dấu nổi lo lắng, một tay đỡ lấy Kịch San San, nhìn ra xung quanh hỏi lại lần nữa.
“Rốt cuộc có chuyện gì với Kịch San San?"
Trong đám đông, một cô gái cất tiếng trả lời.
“Chúng tôi cũng không rõ, từ sáng tới giờ cô ấy đã vậy rồi.”
“Đúng vậy !” Thêm một cô bạn nữa tiếp lời. “Chúng tôi muốn đưa Kịch San San lên phòng y tế nhưng cô ấy nhất quyết không chịu, luôn cáu gắt và cũng ngăn cản chúng tôi tới tìm anh.”
Có lẽ không nên hỏi thêm điều gì nữa, cứ để Kịch San San trong tình trạng này Diệp Tử Thông cảm thấy không yên tâm. Chỉ một cử chỉ nhẹ nhàng anh đã bế hẳn Kịch San San lên tay, mặc cho cô nhất quyết phản kháng trong cơn đau, anh vẫn nhanh chân chạy ra ngoài.
“Diệp Tử Thông bỏ tôi ra. Tôi không cần tới anh.”Kịch San San thở phì phò, hai tay vừa bíu chặt vạt áo trước ngực Diệp Tử Thông , vừa nói.
“Cô yên lặng cho tôi, muốn chết thì lên phòng y tế rồi chết.” Lời Diệp Tử Thông lạnh ngắt, giống như những giọt nước đang chảy dọc trên má anh. Vậy mà Kịch San San vẫn nhất quyết không nghe theo, luôn miệng từ chối.
“Không được, Diệp Tử Thông, anh thả tôi xuống ngay.”
“Diệp Tử Thông, thật sự không được mà.”
“Diệp Tử Thông, tôi không sao.”
Sau mỗi câu nói Kịch San San phát ra luôn là một hành động cuộn mình đau đớn, bàn tay cô giữ lấy áo Diệp Tử Thông thêm chặt, tưởng như những chiếc móng đang cào thủng da thịt anh.
Nhưng dù Kịch San San có nói gì hay hành hạ Diệp Tử Thông ra sao, anh nhất quyết phải mang được cô tới phòng y tế.
Diệp Tử Thông đặt nhẹ Kịch San San xuống gường, nép người sang bên cho bác sĩ kiểm tra.
“Cô ta làm sao vậy bác sĩ?” Diệp Tử Thông không giữ được bình tĩnh, vừa thấy bác sĩ xem qua cơn đau của Kịch San San liền hỏi ngay.
Bác sĩ chưa vội trả lời anh, sau khi xem xét kĩ mọi thứ liền thở dài. Nhưng Diệp Tử Thông hình như đã hiểu sai cách thở dài đó, mặt anh vô tình nhợt nhạt hơn. Anh liên túc thối thúc bác sĩ để có câu trả lời.
“Rốt cuộc thì cô ta làm sao? Bác sĩ, có việc gì nguy hiểm lắm không?”
Bác sĩ nhìn thoáng qua Diệp Tử Thông một cái, lại nhìn xuống cơn đau quằn quại cùng nét mặt hơi ngượng nghịu của Kịch San San, cố đấu một nét cười. Mặc cho Diệp Tử Thông liên tục bám lấy mình làm phiền, bác sĩ sau khi cho Kịch San San uống vài viên thuốc giảm đau liền nói.
“Không có chuyện gì đâu, cô bé chỉ đau bụng nhẹ ấy mà.”
Cách trấn an này của bác sĩ Diệp Tử Thông nghe không lọt tai, ngược lại anh còn thấy bực mình.
“Bác sĩ, xin hãy khám bệnh kĩ hơn được không? Cô ta đau đớn như thế, làm sao chỉ là bị nhẹ được?”
Bác sĩ cảm thấy bất lực trước chàng trai trẻ cố chấp, cuối cùng cũng phải kéo cậu ta ra xa giường bênh một tí mới mở lời.
Không hiểu Diệp Tử Thông nghe được cái gì, chỉ hai phút sau khi bước lại chỗ Kịch San San , gương mặt anh đã biến sắc.
Thuốc bắt đầu ngấm vào cơ thể, Kịch San San thấy đỡ đau hơn. Nhưng hôm nay cô thấy khó chịu trong người, nhìn thứ gì cũng thấy bực bội và muốn cáu gắt, kể cả thứ đó là Diệp Tử Thông.
Diệp Tử Thông ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh, cố tìm một chủ đề thích hợp, cuối cùng những gì anh nói lại chẳng đâu vào đâu.
“Kịch San San, cô bướng bỉnh vừa thôi.”
Cơn đau chưa dứt, lại nghe thấy Diệp Tử Thông mắng mỏ, Kịch San San chỉ muốn điên tiết lên.
“Ai bảo anh tới đây ! Anh biết lo lắng cho tôi từ bao giờ đấy?”
Diệp Tử Thông nghe nói con gái vào những lúc thế này thường rất dễ nổi giận, bởi vậy anh cố hạ giọng xuống đáp lại Kịch San San.
“Được rồi, tôi xin lỗi, tôi không nên xen vào chuyện của cô.”
Đúng là tính khí Kịch San San hôm nay rất thất thường, dù là trách móc hay xin lỗi, bất kể câu nào Diệp Tử Thông nói cô đều rất chối tai.
“ Ý anh là hối hận vì đã tới tìm tôi chứ gì? Dù cho tôi đau tới chết anh cũng không thèm quan tâm tôi phải không?”
Ý ngữ trong câu nói của Kịch San San thay đổi đến chóng mặt, Diệp Tử Thông chẳng biết đâu mà lường. Mới đó cô ta còn mắng mỏ anh vì tự động bế cô ta lên đây, chưa đầy một phút sau, cô ta lại trách anh khi muốn bỏ mặc mình, rốt cuộc thì Kịch San San đang bị làm sao?
Diệp Tử Thông lắc đầu, bất lực với tràng lĩ lẽ của Kịch San San nên chẳng nói gì nữa. Kịch San San nằm quay đầu vào tường, bỏ mặc phía sau lưng Diệp Tử Thông đang thẫn thờ. Cứ như thế không biết cô chìm vào giấc ngủ từ bao giờ, khi tỉnh lại vẫn còn thấy Diệp Tử Thông bất động ngồi bên.
“Mấy giờ rồi?” Kịch San San hỏi.
“Mười hai giờ.” Diệp Tử Thông nhìn đồng hồ, đáp lại ngay.
Kịch San San lấy ra trong túi áo chiếc điện thoại, nhìn hộp tin nhắn của mình. Đúng như cô nghĩ, cách đây ba mươi phút người tài xế không gọi được nên đã để lại tin nhắn cho cô. Mặc dù biết chiếc xe màu đen vẫn đang ở ngoài kia đợi mình, nhưng cô tìm lấy một lí do hợp lí nói lại với người tài xế, vậy là năm phút sau chiếc xe lăn bánh đi.
Diệp Tử Thông chờ đợi Kịch San San làm xong công việc của mình, sau đó anh liền hỏi.
“Cô còn đau nữa không?”
Kịch San San lắc đầu, mặc dù cơn đau đã hết nhưng cơn đói không thôi dày vò tâm can.
“Tôi đói.” Gương mặt Kịch San San ỉu xìu, hai má đỏ ửng.
Diệp Tử Thông biết Kịch San San còn ngại ngùng vì cơn đau tế nhị mỗi khi nhìn vào mắt anh, bởi vậy anh quyết định mạnh dạn hơn để giúp cô lấy lại phong thái như thường.
“Được rồi, vậy để tôi đưa cô đi ăn.”
Giữa tiết trời nắng nực, Kịch San San chau mày ngồi phía sau, hai tay giữ chặt chân áo Diệp Tử Thông đang ngồi phía trước. Kịch San San không nhẹ, nhưng không hiểu sao mỗi lần chở cô, dù trên trời đang đổ xuống từng chậu lửa oi bức, Diệp Tủ Thông vẫn thấy nhẹ nhõm trong lòng.
“Anh lo lắng lắm phải không?” Kịch San San hỏi.
“Không !” Diệp Tử Thông lạnh nhạt trả lời.
Nhận được đáp án khác với mong chờ, tâm tình Kịch San San đảo lộn. Đôi chân mày cô nhíu lại, đôi má được thể càng phúng phính hơn, cái bặm môi cho một sự bực tức. Cô chất vẫn Diệp Tử Thông thêm lần nữa.
“Vậy tại sao anh lại hốt hoảng tới tìm tôi, còn ép tôi lên phòng y tế nữa?”
Kịch San San đúng là ngốc nghếch thật, nhưng đôi khi những câu hỏi của cô khiến Diệp Tử Thông không thể đưa ra câu trả lời. Nói với cô ta thế nào nhỉ? Rằng những việc anh làm ngày hôm nay là do ngẫu nhiên thôi sao? Hay là vì lòng tốt của anh, không muốn lớp 12K4 mất đi một mạng người. Nói sao thì cũng không được, chẳng có sự ngẫu nhiên nào vô lí như thế cả, anh cũng chẳng phải kẻ thích lo chuyện bao đồng. Lớp 12K4 thì liên quan gì tới anh? Còn chưa nói tới cái lòng tốt kia, anh không phải hạng mặt dày để tự nhận mình như thế.
Diệp Tử Thông im lặng một lúc, cuối cùng, để tránh sự dồn ép từ câu hỏi của Kịch San San, anh quyết định chuyển chủ đề.
“Kịch San San, bây giờ cô muốn ăn gì?”
Bị đánh trúng tâm lí, Kịch San San nhanh chóng quên mất sự chờ đợi trong câu hỏi vừa đưa ra, đáp lời.
“Tôi muốn ăn mì lạnh.”
“Không được !”Diệp Tử Thông nhất quyết phản đối. “Cô còn chưa chịu tỉnh ngộ vì cơn đau vừa rồi sao?”
“Vậy ăn phở cay được không?” Kịch San San suy nghĩ một lúc lại tiếp lời.
“Rẹt…..!” Chiếc xe phanh gấp, Kịch San San đang vui vẻ liền đập đầu vào lưng Diệp Tử Thông, khuôn mặt ỉu xìu.
“Anh làm sao thế?” Kịch San San lo lắng hỏi.
“Làm sao gì nữa? Cô biết lo cho sức khỏe của mình nữa không?” Diệp Tử Thông nổi giận, nặng lời quát mắng Kịch San San.
Không hiểu vì sao nghe tới đó Kịch San San lại nhoẻn miệng cười, niềm hạnh phúc được trá hình trong hành động bĩu môi.
“Diệp Tử Thông, tôi không biết lo cho sức khỏe của mình đấy. Nếu anh thương tôi như vậy, chi bằng từ nay anh lo cho tôi đi.”
“Bốp !”
Kịch San San đập đầu vào lưng Diệp Tử Thông một lần nữa, nhưng là do chiếc xe bất ngờ lao vụt đi.
Vẫn là cãi nhau với Kịch San San sẽ biến mình thành kẻ ngốc, bởi vậy Diệp Tử Thông chỉ đưa ra một đáp trả cuối cùng.
“Mặc xác cô, tôi không quan tâm.”
Chiếc xe lao vút trên đường, một tay Kịch San San vẫn giữ chặt tà áo Diệp Tử Thông, tay kia đưa lên trán che hết những giọt nắng chảy dọc theo má mình.
Đời thật đẹp biết mấy, nếu hai người yêu nhau sẽ được ở bên nhau? Kịch San San ngớ ngẩn mỉm cười.
Chiếc xe phanh gấp trước một tiệm cháo, trong khi Kịch San San đang đầy bất ngờ ở phía sau, Diệp Tử Thông nhanh chóng xuống xe rồi truyền lệnh.
“Xuống xe !”
Kịch San San chậm chạp bước xuống, một tay vẫn giữ vào chiếc xe không chịu dời đi. Mặt cô méo mó đến tội nghiệp, vẻ như không được hài lòng.
“Tôi không thích !”
Diệp Tử Thông mặc cho thái độ Kịch San San như thế nào, cũng chẳm thèm bận tâm với sở thích của cô, anh chỉ lạnh lùng nói một câu.
“Vào đi !”
Kịch San San bất lực đi theo Diệp Tử Thông, vào ngay chiếc bàn phía trong góc rồi ngồi xuống.
Sau khi Diệp Tử Thông tiến về phía người bán hàng nói gì đó, liền ngồi vào chỗ của mình rồi liếc nhìn Kịch San San. Anh hỏi.
“Kịch gia không biết cách chăm sóc cô sao?”
Kịch San San lắc đầu, trong ánh mắt che dấu một nụ cười.
“Anh biết thì chăm sóc tôi đi !”
“Cô nghĩ tôi ngốc chắc?” Diệp Tử Thông nặng lời.
“Vậy bây giờ anh đang ngốc phải không?” Kịch San San hỏi tiếp.
“ Không !” Diệp Tử Thông lạnh lùng.
“Vậy là quan tâm ?”
“Tôi không nói với cô nữa. Đồ ngốc !”
“Anh mới là đồ ngốc !”
“Hai đứa ngốc, đồ ăn đến rồi đây !” Cô chủ quán mỉm cười phúc hậu, bưng chiếc khay lớn chứa hai chiếc bán lại gần, cắt đứt cuộc gây lộn của hai vị khách trẻ tuổi trước mặt mình.
Trong khi Kịch San San chỉ im lặng và dành cho Diệp Tử Thông cái nguýt dài, anh lại nhanh nhẹn đỡ lấy chiếc khay trên tay người chủ quán, thân thiện nói lời cảm ơn.
“Đây là thứ gì?” Kịch San San không thôi chao đảo chiếc muỗng trong bát, thắc mắc ngước nhìn Diệp Tử Thông.
“Cháo đậu đỏ !” Diệp Tử Thông đáp lời.
“Tại sao tôi phải ăn nó?” Kịch San San tiếp tục thắc mắc.
Trong khi Diệp Tử Thông chưa kịp trả lời thì cô chủ quán từ đằng xa bước tới, đặt ngay lên bàn một đĩa gan luộc thơm phức, gương mặt tươi cười.
“Bạn trai cháu chu đáo thật đấy !” Lại liếc sang gương mặt đang biến sắc của Diệp Tử Thông, chủ quán nói. “Những thứ này cậu ấy muốn cô chuẩn bị riêng cho cháu, tốt cho sưc khỏe và bổ máu lắm đấy.”
Khi người cô chủ quán quay đi, ánh mắt Kịch San San đổ rụp xuống bàn, hai má đỏ ửng. Cô muốn mở miệng nói một lời gì đó để cảm ơn, hay ít nhất chọc giận Diệp Tử Thông cũng được, làm sao để không khí thôi ngột ngạt như thế này.
Thực ra thì, đây là hoàn cảnh dở khóc dở cười nhất trong đời Diệp Tử Thông. Rõ ràng lúc hỏi cô chủ quán khi con gái đau bụng nên ăn gì sẽ tốt, ánh mắt anh đã không thôi gửi gắm cho cô ta một yêu cầu, giữ kín chuyện này để Kịch San San không biết gì. Vậy mà, bây giờ có nói gì cũng đã muộn. Diệp Tử Thông biết Kịch San San đang xấu hổ, dù thực tế người khó xử là anh. Nhưng trông gương mặt Kịch San San lúc này, Diệp Tử Thông không còn tin đó là tiểu yêu ngang ngược và cố chấp nhất trường phổ thông Thiên Ngôn nữa. Hai má cô căng tròn như hai trái đào tiên chín mọng, đôi môi chúm chím lần lượt nuốt từng muỗng cháo trên tay, thật là ủy mị hết sức.
Diệp Tử Thông uống một ngụm nước, cố lấy lại sự cân bằng điện tích trong suy nghĩ của mình. Anh hỏi Kịch San San.
“Khó ăn lắm sao?”
“Không có !” Kịch San San vẫn không thể ngước mặt lên, chỉ lắc đầu.
“Vậy tại sao mặt mày khó coi như thế?”
Kịch San San đưa đôi tay áp vào hai gò má, không biết khó coi như thế nào, nhưng lúc này đây nó phát ra một sức nhiệt khủng khiếp.
“Diệp Tử Thông này !” Kịch San San lấy hết can đảm, nhìn vào mắt đối phương. Cô là ai nhỉ? Cô là đại tiểu thư của Kịch gia đấy, cứ gục mặt mãi thế này, không phải đáng xấu hổ lắm sao?
“Cháo đậu đỏ ngon lắm !”
“Ngon thì ăn hết đi.” Diệp Tử Thông đáp lời, không biết tâm trạng anh đang buồn hay vui nữa.
“Ăn xong đi thả diều được không?” Kịch San San tha thiết yêu cầu.
“Cô không khỏe !” Diệp Tử Thông từ chối.
Kịch San San nói vậy thôi, thực ra trong hoàn cảnh này, tốt nhất sau khi ăn xong cô nên về nhà ngay. Nhưng dù sao Kịch San San vẫn rất muốn cùng Diệp Tử Thông tung lên trời những cánh diều rực rỡ, vì vậy cô lại nói với anh.
“ Vậy khi nào tôi khỏe, anh sẽ đồng ý chứ ?”
“Cô hãy khỏe đi đã.”
“Anh hứa đi.”
“Tôi hứa.”
Hôm nay, Kịch San San được ăn một bát cháo ngon nhất trong đời.