- Diệp Thiên, có thể ra được rồi chứ?
Đang lúc Diệp Thiên đắm chìm ở trong 《 Viên Công Kiếm Pháp 》, tiếng của lão Bạch viên từ bên ngoài Tàng kinh lâu truyền tới, Hầu Tử vốn cũng không sao kiên nhẫn, có thể ở bên ngoài đợi hơn một giờ, Bạch viên coi như là nhẫn nại tới cực điểm.
- Lập tức ra đi!
Diệp Thiên nhìn lướt qua 《 Viên Công Kiếm Pháp 》kia, cố đem nó thu vào trong túi, bởi vì nếu Hầu Tử kia nhìn thấy chính mình lấy bí tịch công pháp tổ tiên hắn, không chừng là phản ứng gì đâu.
- Hả? Này là cái quái gì? Là 《 Thôi Bối Đồ 》 sao?
Lúc Diệp Thiên đi đến trước thư án cuối cùng, cả người nhất thời ngây ngẩn cả người, bởi vì ở trên thư án đặt giấy không phải vàng không phải ngọc, mặt trên có đường vân tinh tế, nhưng thật ra dùng cái gì chế tạo mà thành.
Mà ở bên cạnh mấy tờ giấy này, còn có một chương sổ ghi nhớ, mặt trên viết hai hàng chữ từ phải qua trái:
- Nhất bút động kiền khôn, nhất ngôn đoạn sinh tử!
- Khẩu khí thật lớn, khó phải không đồ chơi này là sinh tử bộ sao?
Nhìn thấy hai hàng chữ này, Diệp Thiên không khỏi dở khóc dở cười, nhưng sau khi thần thức của hắn vừa mới tiếp xúc đến tấm giấy kia, nụ cười trên mặt bỗng nhiên cầm cự được .
- 《 Thái Bạch Hôi Vận Nghịch Triệu Thông Đại Ký Đồ 》, con bà nó, hay thật sự là 《 Thôi Bối Đồ 》?
Tại chỗ giấy trang đầu, một hàng chữ hiện ra ở trong thức thần của Diệp Thiên, mà Diệp Thiên biết, 《Thái Bạch Hôi Vận Nghịch Triệu Thông Đại Ký Đồ 》 rất có thể chính là tên sách nguyên thủy theo lời đời sau 《Thôi Bối Đồ》nói.
- Dựa vào, đây không phải đang đùa chứ? Tại sao lại không có?
Chẳng qua lúc Diệp Thiên tiếp tục tra xét, những trang sách khác lại đều là một mảnh trống không, không có bất kỳ nội dung, nhưng Diệp Thiên lại rõ ràng có thể từ bên trong cảm nhận được một loại năng lượng thật lớn, bảo bối ngay trước mắt chính mình nhưng không cách nào nhìn thấu, điều này làm cho trong lòng Diệp Thiên như là bị Miêu Trảo bắt lại dường như ngứa không thôi.
- Lấy hay không lấy?