Đoàn tàu không ngừng tăng tốc lên, tiếng kéo còi hơi thật dài, gào thét, chạy nhanh ra khỏi sân ga.
Tuy rằng hàng năm đều phải rời nhà một thời gian, nhưng không thể nghi ngờ lần này cũng là lần Diệp Thiên cảm xúc sâu nhất, tựa hồ cũng hiểu được đạo lý mà cổ nhân thường nói: " Phụ mẫu tại bất viễn du" (Cha mẹ ở gần không thấy quý).
Đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, Diệp Thiên đóng cửa sổ lại, một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi của chính mình, Diệp Thiên mới phát hiện hai hàng ghế bên mình đã đầy người.
Năm chín mươi lăm, xe lửa còn không nhiều, xe có điều hòa cực ít, phần lớn đều là xe giống như Diệp Thiên ngồi này, toa hành khách chia làm hai hàng trái phải, một hàng là hai người ngồi, còn loại khác là một hàng ghế ba người ngồi, mặt đối mặt có thể có đến sáu người.