Phó Thư Bảo chẳng biết phải nói gì nữa, đúng là hắn đã từng nói như thế, nhưng cũng không đến mức làm cả một đoàn người vậy chứ, Lực Sĩ và học giả gộp lại mới có 11 người, mà nữ nhân có tới 92 người, thế thì còn ra thể thống gì nữa? Lại còn tập hợp các mỹ nữ trên khắp thế giới nữa!
- Cho nên, thiếu gia…
Cuối cùng Phương Tín mới lộ ra cái bản mặt như trái khổ qua mà hắn vẫn cố che dấu:
- Thiếu gia, dẫn theo một đoàn người như vậy là một việc rất phiền phức, ta lại còn phải chiêu mộ thêm thành viên mới, phải biết là ở một vùng đất to lớn như kinh thành này, chiêu mộ những thành viên có năng lực là chuyện rất dễ dàng, vì thế, nhiệm vụ và nơi dừng chân của bọn họ vẫn phải do đích thân thiếu gia đứng ra sắp xếp.
- Bọn họ chắc chắn không thể ở sứ quán này được.
Phó Thư Bảo cười khổ nói:
- Tên tiểu tử nhà ngươi mang tới cho ta phiền phức lớn rồi đó.
- Nếu không thì, ta bảo họ quay lại Hổ Thành chờ lệnh vậy.
Khuôn mặt Phương Tín càng giống trái khổ qua hơn.
- Không, việc này ngươi làm không sai, bên cạnh ta quả thực đang cần người, họ chắc chắn sẽ là một nhánh quân hữu dụng, nhưng bỗng nhiên bên cạnh ta lại xuất hiện nhiều nữ nhân như vậy, người khác chắc sẽ có chút nghi ngờ, thế này đi, đã đến nước này rồi, ngươi ra ngoài tìm mua một căn nhà, làm một xuân điếm, xem như đó là tổng bộ Bộ tình báo của ngươi, như vậy thì, bọn họ vừa có chỗ dừng chân, mà cũng có thể triển khai việc thu thập thông tin, ngươi cũng có chỗ để dừng chân nữa.
Phương Tín sững người ra một lúc, rồi đột nhiên cười ha ha nói:
- Thiếu gia không hổ là thiếu gia, mở xuân điếm, với tư sắc của các nữ nhân viên tình báo của chúng ta, chắc chắn xuân điếm này sẽ đặc sắc nhất kinh thành, sau này chỉ riêng khách thôi chắc cũng giẫm gãy khung cửa của chúng ta mất.
Nhưng Phó Thư Bảo lại nói:
- Đã mở thì đương nhiên phải mở một xuân điếm to nhất, tốt nhất, bảo 6 học giả đó dạy cho các nữ tình báo một vài thư lễ tài nghệ gì đó, xuân điếm của chúng ta không cần những khách hàng hạ đẳng, mục tiêu của chúng ta là các vương tôn quý tộc, quan viên và thương nhân có thân phận cao quý, hay những người có danh tiếng trong xã hội, hiểu ý ta chứ?
- Hiểu rồi, thưa thiếu gia.
Phương Tín đã có chút kích động.
- Mua nhà để mở xuân điếm, tiền có đủ không?
Phương Tín đáp:
- Tiền thì chắc là đủ, số tiền trước đây thiếu gia đưa cho ta vẫn còn khá nhiều.
- Cầm thêm năm thỏi vàng đi đi, đến kinh thành làm việc, không có tiền không được đâu.
Phó Thư Bảo lại lấy ra năm thỏi vàng đưa cho Phương Tín.
Vẫn là quan niệm cũ: biết tiêu tiền thì mới biết kiếm tiền.
Nhận lấy năm khối kim chuyện rồi Phương Tín lại nói:
- Ta sẽ đi tìm nới mở xuân điếm ngay, phải rồi, tin tức mà ta muốn nói cho thiếu gia lúc nãy chính là lúc ở Kinh Thành Luyện Lực Sĩ Hội Sở ta đã gặp sư phụ của thiếu gia.
- A Lí sư phụ?
Đôi lông mày của Phó Thư Bảo chau lại, khi không có việc thì tên đó sẽ luôn xuất hiện bên cạnh hắn, đến khi có việc thì hắn lại trốn mất dạng, nhưng trong tình hình bây giờ, đột nhiên biết được tung tích của hắn, rốt cuộc có phải là tốt hay không?
Lúc còn ở Hồng Cảng Thành, đứng trước nguy cơ từ Ngả Mễ Đại Na và La Nghiêm, hắn phủi mông bỏ đi, mượn cớ nói là về kinh thành có việc gấp, nhưng theo những gì Phó Thư Bảo biết về hắn, “việc gấp” ấy thể nào cũng có liên quan tới đám nữ nhân lẳng lơ, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở Luyện Lực Sĩ Hội Sở được? Lẽ nào hắn có bí mật hay nỗi khổ gì khó nói ư?
Dù nghĩ thế nào, Phó Thư Bảo cũng không nghĩ ra được chút manh mối gì.
- Thiếu gia, Hội Sở đó là Luyện Lực Sĩ Hội Sở lớn nhất Tú Quốc, Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở, phải là Luyện Lực Sĩ mới có tư cách vào đó, ta vốn định trà trộn vào trong xem thế nào, nhưng không có tư cách ấy, nên không thể như mong muốn được. Nhưng lúc đó chính mắt ta đã nhìn thấy A Lí sư phụ bước vào bên trong, còn được đích thân hội trưởng ra nghênh đón nữa.
Phương Tín bổ sung thêm chút thông tin cuối cùng.
Trầm tư một lúc lâu, Phó Thư Bảo đột nhiên nói:
- Phương Tín, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, chuyện của tên đó cứ để đích thân ta xử lý.
Trong lòng hắn đã quyết định, chỉ cần nhìn thấy cái tên đầu tóc bóng loáng đó thông đồng với mỹ nữ nào đó, hắn nhất định sẽ vạch trần hết mọi chuyện của tên sư phụ hám gái ấy!
o0o
Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Sở Hội là một nơi có lịch sử lâu đời, nghe nói, tuổi đời của nó còn nhiều gấp 2 tuổi đời của Tú Quốc, còn nghe nói, mỗi viên gạch lát trong nhà xí cũng là văn vật có mấy trăn năm lịch sử.
Thế nhưng, đối với Phó Thư Bảo, nó chỉ là một tòa thành không đáng để mắt tới, chẳng có nét điêu khắc tinh xảo, cũng chẳng có đồ trang trí nạm vàng khảm ngọc gì, nó chỉ có vẻ khá nguy nga to lớn mà thôi, chỉ giống như bản sao chép có chọn lọc của cung điện Versailles trong kí ức của hắn.
Thực ra, mặc dù có tên là Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở, nhưng nó không hề thuộc Luyện Lực Sĩ Hội Sở của riêng Tú Quốc, nó là một tổ chức có tầm ảnh hưởng trên toàn thế giới, không chỉ có các hội sở ở khắp các thành phố lớn trong Tú Quốc, mà còn có hội sở ở cả những nước khác trên thế giới.
Nhưng, cho đến tận bây giờ, người ngoài chẳng ai biết tổng bộ của Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở ở chỗ nào, tòa thành cổ trước mắt chẳng qua chỉ là một trong các phân hội đang mọc lên như nấm ở khắp nơi mà thôi.
Cũng chẳng ai biết tổng hội trưởng của Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở là ai.
Kì thực, Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở là một đế quốc bao trùm toàn thế giới, lực lượng mà nó nắm giữ cũng là lực lượng tinh nhuệ nhất, to lớn nhất và thần bí nhất trên thế giới này, đó chính là các Luyện Lực Sĩ.
Cho nên, bất kì nước nào trên thế giới, ngay cả một nước lớn mạnh như Tú Quốc thì vương thất của nước đó cũng sẽ không tùy tiện chọc vào Luyện Lực Sĩ Hội Sở. Nhưng điều này cũng là dư thừa, vì rất nhiều thành viên trong vương thất các nước cũng là thành viên của Luyện Lực Sĩ Hội Sở, có một số người còn đảm nhận những chức vụ rất cao nữa, cả hai hòa lại làm một, chỉ để mưu cầu lợi ích chứ tuyệt đối không có chuyện gây phiền phức hay đối địch.
- Thanh Thủy, ngươi ở ngoài này chờ ta.
Đứng trước cửa, Phó Thư Bảo hạ giọng dặn dò.
- Chủ nhân, khi gặp nguy hiểm ngài hãy rung cái chuông (linh đang) đeo bên mình này, chỉ cần ngài vẫn còn ở trong phạm vi kinh thành, ta đều có thể nhanh chóng biết được vị trí của ngài và chạy tới trợ giúp.
Thanh Thủy lấy gỡ chiếc chuông màu vàng đeo ở dây lưng ra đưa cho Thư Bảo.
Phó Thư Bảo kinh ngạc nhìn chiếc chuông bằng vàng mà hắn đeo bên người để chỉ huy bốn nữ bộc của mình, rồi lại nhìn sang chiếc chuông mà Thanh Thủy cầm trên tay, so sánh một chút hắn phát hiện ra, tuy thể tích và dạng thức không khác biệt là mấy, nhưng chiếc chuông màu vàng trên tay Thanh Thủy không phải là vàng thuần, mà là kim loại đã qua luyện chế, trên bề mặt màu vàng đó có thể nhìn thấy những đường ngấn huyết sắc, nó chính là một chiếc chuông Lực Luyện Khí!
Hắn thấy Thanh Thủy nắm chắc chiếc chuông màu vàng ấy kéo sang hai bên, chỉ trong phút chốc, từ một chiếc chuông ấy đã biến thành hai chiếc chuông giống hệt lấy nhau.
- Đây là…
Phó Thư Bảo vốn tưởng rằng Thanh Thủy nhìn thấy chiếc chuông vàng hắn đeo trên người nên nghĩ ra chuyện làm một chiếc chuông có thể chỉ huy nàng, nhưng không ngờ rằng nó lại có thể biến thành hai chiếc. Với năng lực luyện chế của hắn hiện giờ, tuy hắn có biết một chút lí luận về phân thể luyện chế, nhưng muốn áp dụng nó vào thực tiễn thì còn chưa đủ.
Lúc này Thanh Thủy lại nghiêm túc nói:
- Chủ nhân một cái, Thanh Thủy một cái, trong một phạm vi nhất đinh, chủ nhân cho lực lượng vào trong cái chuông này, lắc một chút, ta sẽ biết được vị trí của chủ nhân.
Thì ra còn phải cho lực lượng vào nữa, mà cũng phải thôi, nếu chỉ lắc lắc đơn thuần, vậy thì chỉ đi trên đường quá nhanh là nó cũng phát ra tiếng vang rồi, như vậy há chẳng phải ra tín hiệu sai lầm cho nàng hay sao? Trong lòng cảm thấy thật thần kì, Phó Thư Bảo nhận lấy một chiếc chuông, rồi buột miệng nói:
- Thanh Thủy, sao ngươi lại luyện chế ra thứ đồ này?
Thanh Thủy dịu dàng đáp:
- Vào giai đoạn này, chủ nhân thường dễ gặp nguy hiểm, Thanh Thủy ăn không ngon ngủ không yên, nên nghĩ ngợi rất lâu mới nghĩ ra việc luyện chế loại chuông liên thể này, mục đích là để khi chủ nhân gặp nguy hiểm ta có thể nhanh chóng tới kịp mà ứng cứu.
Ngừng lại một lát rồi nàng lại cười ngọt ngào nói:
- Chủ nhân đừng quên nhé, Thanh Thủy cũng là một Luyện Lực Sĩ đấy.
Đúng vậy, nàng không chỉ là một Luyện Lực Sĩ, mà còn là một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, cấp cao nhất trong các cảnh giới đã biết. Biến nàng thành Luyện Nhân nữ nô, chỉ là xóa đi phần kí ức nàng chính là Tông Chủ của Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các, chứ không xóa đi phần ký ức là một Luyện Lực Sĩ, hơn nữa năng lực của nàng ở phương diện này cũng khá mạnh.
- Ừ, ta thử nhé.
Phó Thư Bảo cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, cầm chiếc chuông liên thể lên và cho một dòng Nguyên Tố Lực vào trong, sau đó tiện tay lắc lắc một cái, bỗng vang lên tiếng kêu “o…n…g…”, ngay cả chiếc chuông trong tay Thanh Thủy cũng vang lên tiếng kêu “o…n…g…” kì lạ.
Lắc một chiếc chuông bình thường, tiếng kêu “đinh đinh” sẽ vang lên lanh lảnh. Nhưng chiếc chuông liên thể này sau khi cho năng lượng vào lại phát ra tiếng kêu “o…n…g…”, đây rõ ràng là một trong những khác biệt giữa hai loại chuông này.
- Chủ nhân, giờ ngài có thể vào trong rồi, nhớ là, hễ có nguy hiển thì lập tức dùng cách của ta để lắc chuông liên thể đó.
Thanh Thủy lại đem chiếc chuông liên thể của nàng buộc vào dây lưng.
Phó Thư Bảo gỡ chiếc chuông bằng vàng của mình xuống và đeo chiếc chuông liên thể mà Thanh Thủy đưa cho lên, sau đó lại đưa cho Thanh Thủy chiếc chuông bằng vàng của mình, cười đáp:
- Cái này để ngươi chơi tạm, ta vào trong đó một lát rồi ra.
Thanh Thủy cười khanh khách, vui vẻ nhận lấy chiếc chuông vàng mà Thư Bảo vừa đưa.
Những thứ phát sáng lấp lánh, đó chính là niềm yêu thích vĩnh hằng của nàng.
Chỉnh sửa lại y phục, Phó Thư Bảo đi về phía cửa lớn của Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở. Có chuông liên thể của Thanh Thủy rồi, sự an toàn của hắn cũng có thêm một phần đảm bảo to lớn, bởi vậy, một chút căng thẳng còn sót lại trong hắn đã biến mất từ bao giờ.
Bốn thị vệ đứng hai bên của lớn cùng nhìn vào Phó Thư Bảo. Từ lực tràng lực lượng không chút che đậy của họ có thể thấy, tất cả bọn họ đều là Lực Sĩ cấp Linh Lực.
Một thị vệ canh cửa bình thường đã có đạt được tới cấp này, có thể đoán được thực lực của Luyện Lực Sĩ Hội Sở khủng khiếp tới mức nào!
- Đứng lại!
Một thị vệ thân hình to lớn chắn ngang lối đi của Phó Thư Bảo.
- Ha ha, vị đại ca này, một chút lòng thành…
Phó Thư Bảo mở lòng bàn tay, trong tay hắn là bốn kim tệ.
Theo kinh nghiệm trước đây của hắn, bốn kim tệ này chắc chắn sẽ mua đứt cả bốn thị vệ, nhưng không ngờ đối phương chỉ nhìn vào nó đầy lãnh đạm, khinh thường nói:
- Chỗ này không phải cứ có tiền là vào được, muốn vào, phải dựa vào thực lực.
- Thực lực như thế nào?
Phó Thư Bảo hỏi.
Người thị vệ đó nói:
- Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở cung cấp khảo hạch và phát huy hiệu Luyện Lực Sĩ cho tất cả các Luyện Lực Sĩ có nhu cầu. Nếu ngươi có thực lực ấy, sau khi thông qua khảo hạch, đích thân hội trưởng của chúng ta sẽ trao huy hiệu cho ngươi, nếu ngươi bằng lòng trở thành một thành viên của hội sở, ngươi còn có thể nhận được tiền lương, và được hưởng những đãi ngộ tốt nhất mà chúng ta cung cấp, ví dụ như giao lưu giữa các Luyện Lực Sĩ, mua bán tài liệu…
- Vậy phải làm sao mới có thể thông qua khảo hạch?
Thị vệ đó lại nói:
- Rất đơn giản, phóng thích Nguyên Tố Hỏa của ngươi, đó là điều kiện tất yếu để vào cửa, sau đó sẽ có một khảo quan chuyên trách khảo hạch năng lực Luyện Khí của ngươi, vì thế, nếu ngươi muốn vào, bây giờ có lẽ nên cho bọn ta xem Nguyên Tố Hỏa của ngươi.
Nguyên Tố Hỏa là đặc trưng cơ bản nhất của một Luyện Lực Sĩ, Đế Quốc Luyện Lực Sĩ đưa ra điều kiện vào cửa như vậy thật ra cũng là chuyện rất bình thường, đơn giản mà thực dụng.
Phó Thư Bảo đút hai tay vào túi quần, để hai bàn tay hắn dính đầy thứ bột màu trắng đã chuẩn bị sẵn, sau đó hắn mới rút tay ra, đưa về phía trước, trong nháy mắt, hai ngọn Nguyên Tố Hỏa không màu trong suốt đã xuất hiện trên hai lòng bàn tay.
Bốn thị vệ nhìn lướt qua một lượt, rồi thị vệ vừa rồi lại nói:
- Được rồi, vào trong đi, vào trong đó rồi sẽ có người tới nói chuyện với ngươi.
- Đa tạ.
Phó Thư Bảo cười nhạt đáp, thu Nguyên Tố Hỏa trong tay lại, ung dung bước qua cửa lớn đi vào trong.
Thực ra, trước khi đến Đế Quốc Luyện Lực Sĩ Hội Sở này, hắn đã biết hết những quy tắc liên quan rồi, bột phấn màu trắng trong túi quần hắn thực ra chính là Bạch Lân phấn, một tài liệu rất phổ biến trong các tài liệu Luyện Lực Sĩ. Nó tuy không đáng tiền, nhưng lại có thể che giấu Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của hắn, biến nó thành một Nguyên Tố Hỏa bình thường.
Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa là đặc trưng khi tu luyện Luyện Thiên Thần Quyển, cũng là chiêu bài có một không hai của Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong, hắn không muốn chỉ vì tìm tên sư phụ khách làng chơi A Lí mà để lộ việc này cho nhiều người biết. Đây cũng chính là nguyên nhân mặc dù hắn biết quy tắc vào của nhưng vẫn muốn dùng kim tệ để mua chuộc thị vệ.