Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 54: Toàn quảng trường khiếp sợ


Chương trước Chương tiếp

Edit: Preiya

Trên quảng trường, yên tĩnh không một tiếng động, mọi người đều đưa mắt nhìn chăm chú vào vị nữ tử đi về phía chỗ trọng tài kia. Mà có lẽ có thể giữ vững trấn định vào lúc này cũng chỉ có hai lão gia hỏa Trịnh Thiên Nhiên và Lỗ Lạc kia.

Làn gió mát nhẹ thổi qua, tóc đen bay múa, Dạ Nhược Ly bước đến phía trước, dừng ngay trước chỗ trọng tài, đưa tờ giấy trong tay cho Lỗ Lạc. Thế nhưng, không đợi Lỗ Lạc nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành, bên cạnh liền có một đôi bàn tay khô lão đưa ra, đoạt đi tờ giấy Dạ Nhược Ly đưa tới.

Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn lão giả hôi bào, cuối cùng vẫn là không từng nói cái gì ra khỏi miệng.

"Này... Đây là..."

Thấy chữ viết chi chít trên giấy, lão giả hôi bào lập tức sững sờ, khuôn mặt già nua biểu hiện ra vẻ khiếp sợ, trong chốc lát thậm chí ngay cả lời nói đều chưa từng nói ra.

"Ha ha, xem ra thành tích của nàng thật đúng là kém thái quá."

Lâm Phổ cười to hai tiếng, khóe miệng hàm chứa vẻ khinh thường, nhìn vào vẻ mặt của trọng tài, chắc chắn nữ tử này chưa tìm ra được chỗ sai, nếu không thì sao lại lộ ra vẻ mặt như vậy?

"Khưu Lân lão đầu, ngươi đang xem cái gì mà nhập thần như thế? Cho ta xem một chút đi."

Mỹ phụ che môi cười duyên một tiếng, cũng không để ý tới lão giả hôi bào, giơ tay lên liền cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành trong tay lão, thế nhưng sau khi bà nhìn thấy cái phân tích rõ ràng này xong cũng là sững sờ.

"Hai người các ngươi giở trò quỷ gì vậy?"

Lỗ Lạc không hiểu la lên một câu, rướn cổ lên tiến tới bên cạnh mỹ phụ, nhưng cũng là giống như hai người kia, sau khi Lỗ Lạc trông thấy lời giải thích Dạ Nhược Ly viết ra, lập tức kinh ngạc trợn to hai mắt, một vẻ mặt không dám tin.

"Chuyện này... sao lại thế này?"

Vào thời khắc này, nếu như người nào lại cho rằng Dạ Nhược Ly sắp bị đào thải thì chính là ngu ngốc từ đầu đến chân, cho dù là Lâm Phổ cũng phát hiện tình huống hiện giờ có chút không đúng.

"Lỗ Lạc, ngươi xem chỗ này..." Ngón tay chỉ vào lời giải trên giấy, mỹ phụ vẫn chưa thỏa mãn mấp máy cái miệng, "Lời giải thích này quá mức tuyệt diệu, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy lời giải thích hay như vậy."

"Ta nói vì sao ban đầu lúc luyện chế đan dược này, luôn là có chút không đúng lắm, thì ra vẫn còn là xuất hiện trên phương diện dược liệu này."

"Thiên tài, đây quả thực là thiên tài, Khưu Lân lão đầu, ngươi lại đây, chúng ta cùng thảo luận một chút..."

"Thật ra là ngươi quá củi mục, cũng không nhận ra điểm sai lầm này, ngươi cũng không biết xấu hổ tự nhận là Luyện Đan Sư tại Trung Châu?" Lỗ Lạc liếc mắt xem thường, không chút lưu tình khinh bỉ lên tiếng.

"Cái gì? Không phải ngươi cũng là không nhận ra được sai lầm này sao, còn không biết xấu hổ nói lão nương đần?" Mắt đẹp hung hăng trợn trừng nhìn Lỗ Lạc. Mỹ phụ hoàng sam hừ nhẹ một tiếng, tầm mắt chuyển sang lão giả hôi bào im lặng không nói lời nào bên cạnh, nói, "Khưu Lân, ngươi tới phân xử xem, rốt cuộc giữa ta và hắn ai là củi mục?"

Quét mắt nhìn hai người, lão giả hôi bào không lạnh không nóng nói một câu: "Hai người các ngươi đều rất củi mục."

"Khưu Lân, chẳng lẽ ngươi phát hiện ra sai lầm này sao? Đừng nói là ngươi, cho dù là cổ nhân đều không thể viết ra giải thích cặn kẽ như vậy, có bản lĩnh thì ngươi cũng viết ra những giải thích này đi."

"Ít nhất thực lực của ta còn mạnh hơn các ngươi một bậc..."

Vào lúc này, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn ba cường giả tranh luận đến mặt đỏ tới mang tai kia, tựa hồ như không thể tin được bản thân có thể nhìn thấy một màn trước mắt, này... điều này sao có thể? Có lẽ là bọn họ xuất hiện ảo giác đi?

"Khụ khụ!" Khưu Lân ho khan hai tiếng, giọng nói nghiêm nghị vang lên trong làn gió mát, "Dạ Nhược Ly Lạc Nguyệt Quốc, tìm ra năm chỗ sai, trong đó hai chỗ sai lại càng là ba người chúng ta đều chưa từng phát hiện ra, cho nên lấy thành tích xuất sắc thông qua vòng thi đấu thứ nhất."

Cái gì?

Năm chỗ sai? Còn tìm ra chỗ sai mà ba vị Đại sư cũng không biết? Đây là đang diễn ra chuyện vô cùng buồn cười gì đây, làm sao có thể xảy ra chuyện như thế chứ? Nếu không thì cũng thật là quá mức biến thái.

"Vận may, không sai, đây đều là vận may..."

Sắc mặt Lâm Phổ chợt biến đổi, chợt nhẹ giọng nỉ non nói, mà ánh mắt ông ta nhìn về phía Dạ Nhược Ly không hề che giấu âm lãnh.

Vòng tỷ thí thứ nhất có liên quan tới vận may, nàng có vận may tốt làm ra thành tích như vậy đều khiến cho trọng tài cũng khiếp sợ không thôi, nhất định là đã từng may mắn đến một di tích viễn cổ, lại vô ý đạt được loại đan phương này, nếu không, dựa vào thực lực của nàng thì làm sao có thể đáp ra chứ?

Dù sao trên cái thế giới này rất nhiều đan phương đều là lưu lại từ thời viễn cổ, bây giờ cũng đạt tới trình độ từ đơn giản cho tới phức tạp, nói không chừng ba vị Đại sư đưa cho nàng đan phương chính là đan phương viễn cổ không trọn vẹn, như thế nàng có thể đáp ra cũng không khó hiểu.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Phổ khôi phục như cũ, đáy lòng phát ra một tiếng cười lạnh khinh thường.

Tỷ thí kế tiếp, ông ta sẽ khiến cho nữ tử này hiểu rằng vĩnh viễn không thể so sánh với ông ta và Tử Lăng Quốc…

Trên mặt Lỗ Lạc đầy ý cười nhìn Dạ Nhược Ly, nha đầu này thật đúng là tăng thêm thể diện cho mình, không thấy sự khiếp sợ của Khưu Lân lão gia hỏa kia mới vừa rồi sao? Nhìn bây giờ hắn còn dám xem thường người mình nhìn trúng không.

"Chư vị," quét mắt nhìn nén hương đã thiêu đốt gần một nửa, nụ cười trên mặt Lỗ Lạc dần dần tiêu tán, vẻ mặt lộ ra một tia uy nghiêm, "Thời gian sắp đến một nén nhang, nếu không nắm chặt thời gian, liền chỉ có bị loại bỏ."

Câu này giống như tảng đá nặng hung hăng đập vào trong lòng mọi người, trong chốc lát, những người vốn đang đờ người ra đều hoàn hồn, vội vàng tìm kiếm chỗ sai trong đan phương trước mặt.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sau Dạ Nhược Ly, lại lần lượt có người nộp bài thi, tuy nhiên thời gian không đợi người, trong khi chờ đợi liền có vài người tràn đầy lo lắng, rốt cuộc cũng hết nửa nén hương…

"Được rồi, thời gian đã đến."

Lời này vừa rơi xuống, trên mặt không ít người lộ vẻ thất vọng, cuối cùng bọn họ vẫn là cách biệt với thứ hạng.

Bất quá ở trong quảng trường này, cũng có người tìm ra hai chỗ sai, ôm lấy một chút vận may đưa lên, về phần những người chưa tìm ra hoặc chỉ tìm ra một chỗ sai, chỉ có thể không cam lòng rời đi dưới ánh mắt của mọi người.

"Tốt lắm," lão giả hôi bào đột nhiên đứng lên, đứng chắp hai tay sau lưng, vạt áo khẽ giương lên, cặp con ngươi lăng lệ kia quét qua mọi người được lưu lại, "Tỷ thí vòng loại thứ nhất chấm dứt tại đây, kế tiếp chính là vòng thứ hai, trước tiên lão phu sẽ nói một chút quy tắc ở vòng thứ hai..."

Lập tức, tất cả mọi người đều ngừng thở, khẩn trương nhìn chăm chú vào lão giả hôi bào.

"Mọi người đều biết, cấp bậc Luyện Đan Sư được phân làm bốn cấp, chia ra là Phàm Phẩm, Thần Phẩm, Siêu Thần Phẩm và Chí Tôn Phẩm, nhưng cùng là Thần Phẩm Luyện Đan Sư thì nên phân chia mạnh yếu như thế nào? Vì thế, một Đại sư trận pháp tại Trung Châu nghiên cứu ra một cổ trận, trận này tổng cộng mười tầng, phân chia trong mười tầng này đại biểu cho thực lực của các ngươi."

Nghe thấy lời này, vẻ mặt mọi người đều sững sờ, trong mắt toát ra vẻ cuồng nhiệt.

Nhìn vẻ mặt muốn thử của mọi người, lão giả hôi bào hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Đã qua nhiều năm, cả Phong Vực chỉ có hai người đột phá tới tầng thứ chín, một người trong đó là Phong Thần Đại nhân biến mất đã lâu, cũng là cường giả đầu tiên đột phá tới tầng thứ chín."

Nhắc tới cái tên Phong Thần, chính là ngay cả lão giả hôi bào và tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt thành kính.

Phong Thần, là thiên tài tuyệt thế tại Phong Vực Đại lục chỉ sau Hỏa Thần, người sáng lập Lưu Phong Tông, Thần Phẩm đỉnh phong Luyện Đan Sư cường đại, tên của nàng tại Trung Châu, thậm chí là khắp Phong Vực, mọi người đều không xa lạ gì.

Nhìn vẻ mặt của mọi người, khóe môi Dạ Nhược Ly giương lên, một tự hào tự nhiên mà sinh ra.

Bởi vì Phong Thần là sư phụ của nàng, có sư phụ uy danh lan xa như thế, sao nàng có thể không tự hào chứ? Nhưng nghĩ tới đôi cẩu nam nữ muốn hại chết Phong Thần kia, vẻ mặt của nàng không khỏi trầm xuống, trong hai tròng mắt tràn ngập sát ý ngút trời.

Trung Châu? Lưu Phong Tông? Đôi cẩu nam nữ kia ung dung tự tại đã quá lâu rồi, rất nhanh sẽ vì thế mà trả giá thật lớn...

"Về phần người thứ hai..." Ánh mắt nhìn khắp bốn phía, vẻ mặt của lão giả hôi bào vẫn không hề gợn sóng như cũ, "Chính là Minh Chủ Đại nhân Luyện Đan Liên Minh chúng ta."

Minh Chủ Luyện Đan Liên Minh? Dạ Nhược Ly không khỏi sững sờ, ở bên trong Trung Châu còn có Luyện Đan Liên Minh?

"Như thế, chắc hẳn tất cả mọi người cũng đã rõ ràng thực lực của tầng thứ chín," thu hồi ánh mắt lăng lệ, lão giả hôi bào tiếp tục nói, "Muốn đạt tới tầng thứ chín, tất nhiên là Thần Phẩm đỉnh phong, mà tầng thứ mười, nếu như tại niên đại của Hỏa Thần kia có trận pháp này, chắc chắn Hỏa Thần có thể đột phá tới cấp bậc này, nhưng Phong Vực hiện giờ, chưa ai có thể đột phá tới tầng thứ mười..."

Đại biểu tầng thứ chín là Thần Phẩm đỉnh phong, như vậy tầng thứ mười liền chính là có được thực lực của Siêu Thần Phẩm.

Siêu Thần Phẩm? Đây quả thực là tồn tại trong truyền thuyết, trừ Hỏa Thần tạo ra vô số truyền thuyết thần thoại ra, làm sao sẽ có người đạt tới cấp bậc như thế? Cho nên cả đời này, nếu như bọn họ có thể đột phá đến tầng thứ chín, liền không còn tiếc nuối.

"Ha ha, Nhược Ly nha đầu, thật ra con có thể thử tầng thứ mười một chút," bên trong tâm linh chợt truyền đến một tiếng cười khẽ, "Bản thân ta muốn con có thể phá vỡ lịch sử, hù chết những lão gia hỏa này."

"Tầng thứ mười? Nếu sư phụ người đã nói như thế, vậy ta xông tới thì lại như thế nào? Ta cũng không tin, một trận pháp nho nhỏ còn có thể làm khó được ta." Khóe miệng hơi giương lên, trong hai tròng mắt đen của Dạ Nhược Ly lóe ra quang mang tự tin khí phách.

Chính là mười tầng mà thôi, nàng có lòng tin có thể thông qua này...

Lúc Dạ Nhược Ly và đám người đồng thời xông vào trận pháp, trên quảng trường phía tây lại bộc phát ra một hồi oanh động.

"Cái gì? Tiểu hài tử? Tiểu hài tử này mới mấy tuổi đi? Chẳng lẽ Lạc Nguyệt Quốc thật sự không có người? Thế nhưng để cho một tiểu hài tử tới dự thi? Ha ha ha, xem ra Lạc Nguyệt Quốc đây là tự tìm đường chết."

"Tiểu đệ đệ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Dứt sữa chưa? Hay là đi tìm nương ngươi để bú sữa nương đi, ở đây không thích hợp với ngươi."

"Tiểu hài tử này nhỏ như vậy, đột phá đến Đại Huyền sư chưa? Ha ha ha, ta đoán người ta chỉ cần một đầu ngón tay liền có thể nghiền chết nó, chậc chậc, Lạc Nguyệt Quốc này cũng thật là..."

Nhìn tới tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác trên lôi đài này, mọi người đều không nhịn được ngửa đầu cuồng tiếu, ánh mắt đám người nhìn Lạc Nguyệt Quốc hàm chứa châm chọc không hề che giấu.

Mà từ đầu đến cuối, vẻ mặt của người Lạc Nguyệt Quốc đều không thay đổi, tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai người đứng đối diện nhau trên lôi đài.

Bạch y thịnh tuyết, Cung Dịch Diệu lẳng lặng đứng ở giữa lôi đài, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn rất là khả ái, tinh xảo giống như oa nhi bằng gốm sứ, để cho người ta yêu thích không buông tay.

"Ha ha, không ngờ vận khí của ta tốt như vậy, thế nhưng trực tiếp giành được tư cách tiến vào trân thi đấu bán kết?" Nam tử khẽ hất cái cằm lên, trường kiếm trong tay chỉa thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của Cung Dịch Diệu, "Ta cho ngươi một cơ hội, tự mình lăn xuống đài đi, nếu không thì bản công tử sẽ đích thân đưa ngươi xuống đài."

Lúc này, trong lòng nam tử này tràn đầy vui vẻ.

Thực lực của hắn ta cũng chỉ là Thần Tướng cao cấp, trong nhiều người dự thi không tính là cường đại nhất, nếu vận khí không tốt thì có lẽ đã bị loại bỏ ở vòng tỷ thí thứ nhất, hiện giờ lại vận tốt được đối đầu với một tiểu hài tử, như vậy mình tiến vào trận thi đấu bán kết cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Cung Dịch Diệu chớp chớp đôi mắt to, tầm mắt rơi vào trên khuôn mặt cao ngạo của nam tử, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn tinh xảo hơn cả nữ oa nhi xẹt qua một tia châm chọc.

"Mẫu thân đã nói qua, nói mạnh miệng sẽ rơi răng hàm, chỉ bằng đại phế vật trứng thúi như ngươi cũng dám để cho tiểu gia ta xuống đài? Ngươi sẽ không sợ rơi sạch răng hàm sao?"

"Hí!"

Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cung Dịch Diệu.

Đây rốt cuộc là hài tử nhà ai? Lại dám nói lời cuồng vọng như vậy? Mặc dù dáng dấp của tên tiểu tử này rất là tinh xảo khả ái, nhưng tính tình này thật sự là làm cho người ta không dám khen tặng.

"Vô cùng cuồng vọng," nam tử hừ lạnh một tiếng, trong mắt bộc phát ra một tia sát khí, "Nếu như cha nương ngươi đã c không thể dạy dỗ ngươi tốt, vậy liền để ta dạy bảo ngươi thay cha nương ngươi, để cho ngươi hiểu cái gì gọi là trưởng ấu có tự! Chắc hẳn cha nương ngươi nhất định sẽ cảm tạ ta!"

Dứt lời, nam tử liền muốn động thủ với Cung Dịch Diệu, hắn ta đã quyết định kế tiếp phải để cho tiểu tử vô pháp vô thiên này chịu thật nhiều đau khổ, để cho nó hiểu được không phải là bất luận kẻ nào nó đều có thể trêu chọc.

"Ôi chao, thật là đáng tiếc, lần này tiểu hài tử kia phải nếm mùi đau khổ."

"Đúng vậy, mặc dù thực lực của nam tử này cũng không phải là mạnh nhất, nhưng cũng là Thần Tướng cao cấp, không phải là nó có thể trêu chọc nổi."

"Hơn nữa nghe nói Lạc Nguyệt Quốc và Tử Lăng Quốc gần đây cực kỳ không hòa hợp, người này lại là thiên tài Tử Lăng Quốc, xem ra tên tiểu tử này là không chiếm được chỗ tốt."

Mọi người đều lắc đầu thở dài một hơi, cũng dự liệu được đau đớn sau đó mà Cung Dịch Diệu phải thừa nhận.

"Phù phù!"

Tuy nhiên, lúc mọi người cho rằng Cung Dịch Diệu sắp bị đè ép, trên lôi đài, nam tử đột nhiên vấp ngã... Không sai, quả thật vấp ngã, một Thần Tướng cao cấp vậy mà cũng sẽ tự mình té ngã?

Này... Đây rốt cuộc là đang làm cái gì?

Chú ý tới ánh mắt nghi ngờ quăng tới từ phía dưới, sắc mặt nam tử xấu hổ đến đỏ bừng, hắn ta cũng không biết vì sao mình tự té ngã nữa? Mà mặc cho mọi người hoài nghi như thế nào, đều chưa từng nghĩ tới trên người Cung Dịch Diệu, cũng chưa từng phát hiện trêu tức chợt lóe lên trong mắt tiểu hài tử này.

"Xem ra ngươi thật đúng là một đại phế vật, mình đi bộ cũng có thể ngã xuống, ngươi nói ngươi không phải là phế vật thì là cái gì?" Làm ra một mặt quỷ với nam tử, Cung Dịch Diệu cười hì hì nói, "Phế vật, mau tới đuổi theo tiểu gia, ha ha ha!"

Dứt lời, Cung Dịch Diệu lập tức xoay người trốn, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt tức giận đến tái xanh của nam tử.

"Xú tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, để ta bắt được ngươi, quyết sẽ không bỏ qua ngươi."

Tiếp đó, hai phe liền diễn ra một cuộc trò chơi mèo vờn chuột, hai người một trước một sau chạy vòng quanh trên lôi đài, mỗi lần nam tử cũng chỉ thiếu một bước là bắt được Cung Dịch Diệu, thế nhưng phảng phất một bước này như là cách chân trời rất xa, luôn luôn không thể vượt qua...

"Đến cùng là Phòng Minh này đang làm giở trò quỷ gì? Bắt một tiểu hài tử liền khó khăn như vậy sao?"

Điền Trú khẽ nhíu mày, vẻ mặt dần dần bất mãn, ánh mắt như kiếm bắn về phía nam tử trên lôi đài.

Lúc này mọi người không trải qua cuộc chiến đấu này thì thế nào hiểu được nỗi khổ trong lòng hắn ta chứ? Đối với người khác, hắn ta muốn bắt được Cung Dịch Diệu là dễ như trở bàn tay, nhưng lại chỉ có hắn ta mới hiểu, những chuyện này đều là do tiểu tử này cố ý.

Chẳng lẽ tốc độ của mình đều ở trong tính toán của tiểu tử này? Nếu không thì làm sao tiểu tử này lại khéo tránh như thế?

Nam tử đột nhiên cả kinh, nếu thật đúng như vậy, tiểu tử này lại có bao nhiêu biến thái? Sợ rằng tâm trí cũng vượt qua xa tuổi của hắn ta, mà đây là tiểu quái vật từ nơi nào tới?

"Phòng Minh, ngươi đang làm gì thế? Còn không mau tốc chiến tốc thắng cho chúng ta?"

"Mặc dù nó là tiểu hài tử, nhưng nó là người Lạc Nguyệt Quốc, ngươi không cần phải nhường nữa."

Trong đám người, vang lên những tiếng nói bất mãn của những thiên tài Tử Lăng Quốc, hiển nhiên đều cho là do Phòng Minh nhường nên tiểu tử này mới có thể sống lâu như vậy...

Phòng Minh cười khổ một tiếng, hắn ta cũng muốn giết tên tiểu tử Lạc Nguyệt Quốc này, nhưng hắn ta không thể đuổi theo kịp thì lại có biện pháp gì đây?

Ở trong tiếng oán trách của mọi người, thể lực của Phòng Minh từ từ cạn kiệt, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi, đúng lúc này, hắn ta nhìn thấy tốc độ của tiểu tử trước mặt tiểu tử dường như có chút chậm lại.

Đây chính là một cơ hội tốt!

Trong nội tâm vui vẻ, Phòng Minh tính toán dồn hết tất cả lực lượng cũng phải đuổi kịp tên tiểu tử kia, nhưng vào lúc này, liền thấy Cung Dịch Diệu dừng lại bước chân, đưa tay móc ra một viên đan dược, không chút nào đau lòng nhét vào trong miệng.

"Ta dựa vào!"

Mọi người đều có một loại xúc động chửi thề, hận không thể xông lên lôi đài giành lấy tất cả đan dược.

Tên phá của, đây quả thực là một tên phá của, cho dù lãng phí cũng không thể lãng phí bằng cách như vậy chứ? Những thứ kia không phải kẹo đường, mà chính là đan dược trân quý, cho dù là bọn họ cũng sẽ không lấy ra một viên đan dược liền nhét vào trong miệng.

Dù là mọi người Lạc Nguyệt Quốc nhìn thấy bút tích lớn của Cung Dịch Diệu, cũng là hít một hơi khí lạnh, chợt bất đắc dĩ thở dài một hơi...

Ai bảo người ta có một mẫu thân biến thái, vì sao mình không ra đời muộn mấy chục năm? Nói không chừng sẽ đầu thai trở thành nữ nhi của nàng.

"Này," Cung Dịch Diệu rốt cuộc dừng lại bước chân, chậm rãi xoay người, đôi tay chống nạnh nhìn người đuổi sát không buông sau lưng, khuôn mặt non nớt có chứa nụ cười âm hiểm, "Tiểu gia chơi đủ rồi, không chơi với ngươi nữa, ngươi liền tự mình đi xuống chơi đi."

Nói xong, Cung Dịch Diệu nâng cái chân nhỏ lên, hung hăng đạp về phía cánh tay phải của Phòng Minh, sau đó lại bay lên đạp một cước vào bụng của hắn ta...

Phịch một tiếng, huyền lực tiêu hao hầu như không còn, Phòng Minh không hề có sức chống cự liền cứ bị tiểu hài tử này đạp một cước xuống lôi đài, cũng vừa khéo, kiếm trong tay Phòng Minh xẹt qua một đường cong xinh đẹp ở trên trời, sau đó đâm vào lồng ngực của hắn ta.

"Xì!"

Một dòng máu tươi phun ra, thân thể Phòng Minh không nhịn được run rẩy, đôi mắt từ từ tan rã, dấu hiệu mất đi sinh mệnh...

Lè ra cái lưỡi đỏ hồng, Cung Dịch Diệu giang tay ra, chớp chớp mắt phượng, uất ức nói: "Diệu Nhi không phải cố ý, Diệu Nhi cũng không muốn giết hắn, vì sao hắn liền chết đi như vậy? Chẳng lẽ là hắn ghét Diệu Nhi, không muốn gặp lại Diệu Nhi, cho nên lựa chọn tự sát?"

Bởi vì ghét tiểu tử này? Không muốn gặp lại tiểu tử này? Cho nên Phòng Minh lựa chọn tử vong?

Nghe lời giải thích này, mọi người đều nhìn về phía Cung Dịch Diệu, khi nhìn thấy hồn nhiên ngây thơ và uất ức trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tử này thì tất cả đều có một loại xúc động chửi thề.

Ta dựa vào, lý do này cũng quá liên quan đi?

"Bản thân thực lực của tên tiểu tử này cũng không bằng Phòng Minh." Điền Trú khẽ nhíu mày, quét mắt nhìn nam tử đã ngã trên đất, vẻ mặt cũng không biến hóa bao nhiêu, phảng phất như Phòng Minh này cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng kể, chết cũng liền chết rồi, không có gì quá to tát.

"Nhưng, tốc độ của tiểu tử kia lại nhanh dị thường, chắc hẳn có được Huyền kỹ đề cao tốc độ Huyền giả, hơn nữa còn có thể mạnh mẽ tăng thực lực lên, chủ yếu hơn là tên tiểu tử kia có đan dược..."

Híp híp mắt, trong mắt Điền Trú phát ra quang mang âm lãnh.

"Kế tiếp nếu ai gặp phải tiểu tử này, phải tránh không cần giết nó, giữ nó lại, ta có chỗ dùng khác."

Khắp nơi trên người tiểu tử này đều là bảo, ông ta cũng có chút hứng thú, nếu như có thể đạt được những Huyền Kỹ đó, tất nhiên có thể khiến cho thực lực của mình nâng cao một bậc, lúc đó liền không cần dùng Thần Khí, cũng có thể đánh bại nữ tử tóc lam mắt lam kia!

Mặc cho Điền Trú nghĩ như thế nào, cũng chưa từng nghĩ tới thực lực của Cung Dịch Diệu là Thần Tướng cao cấp, cũng không yếu hơn Phòng Minh, dù sao tên tiểu tử này chỉ là tiểu hài tử mấy tuổi, sao có thể đạt tới cấp bậc như thế?

Ngay tại lúc đó, trên quảng trường phía đông, mọi người nhìn chăm chú vào trận pháp ở chỗ không xa, ngay cả hít thở cũng nhẹ đi vài phần.

Trận pháp này cực kỳ rộng rãi, có thể chứa được nhiều người cùng một lúc, hơn nữa vì để đề phòng ăn gian, tất cả mọi người sẽ bị ngăn ra, mà trong mỗi tầng sẽ có đan phương lưu lại, dĩ nhiên, càng lên tầng cao, luyện chế sẽ càng khó khăn hơn.

Nếu luyện chế thành công, là đạt được thú tinh của tầng đó để chứng minh thông qua bao nhiêu tầng, những thú tinh này đều là xử lý bằng phương pháp đặc thù, vì để phòng ngừa làm giả thành tích.

Nếu như cũng không lấy được một khối thú tinh nào, là đại biểu không có xông qua được một cửa ải nào.

Bất quá người bên ngoài đều không biết chuyện gì xảy ra trong trận pháp, nhưng người chưa từng rời khỏi trận pháp liền đại biểu còn chưa thất bại, vẫn có tấn thăng như cũ...

Cứ như vậy, có vài người cuối cùng dùng thất bại rời đi khảo nghiệm trong trận pháp.

"Đúng rồi, sao nữ tử Lạc Nguyệt Quốc kia còn chưa từng ra ngoài? Rốt cuộc nàng làm gì ở bên trong? Với thực lực của nàng hẳn là sẽ bị loại bỏ rất nhanh, chẳng lẽ nàng vẫn là Thần Phẩm Luyện Đan Sư hay sao?"

"Thần Phẩm Luyện Đan Sư? Làm sao có thể? Nàng còn chưa đầy ba mươi tuổi, làm sao sẽ là một Thần Phẩm Luyện Đan Sư? Từ xưa tới nay, tại Phong Vực chỉ có hai người đột phá tới Thần Phẩm ở trước tuổi ba mươi, một vị là Hỏa Thần vạn năm trước, một vị khác chính là Thần Phẩm Luyện Đan Sư, nữ tử này có thể lưu lại trong vòng tỷ thí thứ nhất chỉ là do vận may thôi, kế tiếp vận may của nàng liền chấm dứt."

"Không sai, ta đoán chắc nàng đang ngủ ở trong trận pháp đi, trừ khả năng đó ra thì sẽ không còn có khả năng nào nữa, nếu như nói nàng đột phá tới Thần Phẩm ở trước ba mươi tuổi, đánh chết ta đều không thể tin tưởng."

Lời nói của người này nhận được tán thành của phần lớn người, dù sao trong vòng tỷ thí thứ nhất thì có yếu tố vận may, vì vậy không thể nào chứng minh thực lực của một người, lần thi đấu này lại không thể dựa vào vận may, ngay cả một tầng nàng tuyệt đối đều không thể thông qua.

Vì vậy, mọi người đều nhìn chằm chằm vào chỗ Dạ Nhược Ly mới bước vào lúc nãy, tựa hồ như đã dự liệu được tình cảnh tay không mà về của nàng sau khi rời khỏi trận pháp này...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...