Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 52: Lỗ Lạc khiếp sợ


Chương trước Chương tiếp

Edit: Preiya

"Hả?"

Lỗ Lạc không khỏi sửng sốt một chút, nghe ý tứ lời này của nàng, luyện chế đan dược tăng lên Linh Hồn Lực rất là đơn giản? Hơn nữa nàng lại vẫn đang chỉ bảo cho mình? Này... Điều này sao có thể?

"Luyện chế loại đan dược này không quá khó, cái di chứng ngươi vừa mới nói kia, chắc hẳn ngươi dùng mấy dược liệu theo thứ tự là Hắc Hồn Thảo, Bồ Đề Diệp, Bạo Linh Quả, Thánh Huyết Tinh, Hắc Hồn Thảo là một trong những dược liệu chủ yếu luyện chế Hồn Linh Đan, nhưng lại bởi vì hàm chứa huyền lực hệ Hắc Ám cường đại, mới cần phải dùng Bồ Đề Diệp và Thánh Huyết Tinh để trung hòa, tuy nhiên, chỉ là những thứ này còn chưa đủ, luyện chế Hồn Linh Đan cần lực lượng vô cùng cuồng bạo, nhưng Bạo Linh Quả lại chỉ thích hợp cho huyền thú sử dụng, nếu nhân loại dùng Bạo Linh Quả thì thực lực sẽ trì trệ không tiến, đây cũng chính là vấn đề của ngươi."

Thân thể thương lão đột nhiên run lên, trên cái mặt già nua của Lỗ Lạc thoáng qua một tia khiếp sợ.

Nha đầu này phân tích không sai, hơn nữa cũng rất rõ ràng dược liệu mà lão sử dụng, mà Lỗ Lạc lại rất là tự tin, mình cũng không tiết lộ ra đan phương, vậy cũng chính là nói... Nàng thật sự có thực lực này?

Chủ yếu hơn chính là lão chưa từng đặt tên cho đan phương này, sao nàng sẽ gọi là Hồn Linh Đan?

"Như vậy nên giải quyết như thế nào?"

Ngay cả Lỗ Lạc đều chưa từng phát hiện, trong giọng nói của mình lộ ra một tia cung kính.

"Rất đơn giản, ngươi không cần phải sử dụng Bạo Linh Quả nữa."

"Không sử dụng Bạo Linh Quả nữa?" Khẽ nhíu mày, Lỗ Lạc không hiểu hỏi, "Trong tất cả dược liệu, chỉ có Bạo Linh Quả là lực lượng cường hãn nhất, sử dụng những dược liệu khác thì không thể đạt tới hiện quả Linh Hồn Lực tăng lên."

Cuời nhàn nhạt một tiếng, ánh mắt Dạ Nhược Ly nhìn thẳng về phía trước: "Nếu một không đủ, vậy hai thì sao? Theo ta được biết, Cuồng Tâm Quả và Hùng Gai Thảo kết hợp với nhau thì sinh ra lực cuồng bạo không kém Bạo Linh Quả, hơn nữa không có di chứng như Bạo Linh Quả."

Nghe vậy, Lỗ Lạc hoàn toàn ngơ ngác, dùng hai dược liệu tới thay thế một dược liệu, làm sao lão lại không nghĩ tới loại phương pháp này chứ?

"Ha ha, Nhược Ly nha đầu, tuổi ngươi còn trẻ liền có tài nghệ như thế, không biết sư phụ ngươi là ai?" Lỗ Lạc cười híp mắt nhìn Dạ Nhược Ly, xoa xoa bàn tay, vẻ mặt mong đợi hỏi.

Lão cũng muốn biết là lão biến thái nào, có thể dạy ra một tiểu biến thái này.

"Cái này..." Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, giọng nói hơi do dự.

Sư phụ của nàng coi như có hai người, một hẳn là người sáng lập Thanh Minh Phủ, một chính là Phong Thần, nếu không phải là vị Luyện Dược Sư Thần Phẩm đỉnh phong Phong Thần, đã từng Thần Tôn cường giả, ban đầu nàng muốn nhập môn Thần Phẩm còn cần tốn chút hơi sức, hơn nữa trên con đường tu luyện, có Phong Thần chỉ điểm cũng ít đi rất nhiều đường vòng.

Nhưng nàng cũng không phải là vô cùng hiểu rõ Lỗ Lạc, cũng không biết có chút quan hệ nào với cừu địch của Phong Thần không, đương nhiên sẽ không để lộ ra sự tồn tại của sư phụ.

Ánh mắt chợt lóe lên, Dạ Nhược Ly trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Sư phụ ta thích lánh đời, đã nhiều năm không xuống núi, cho dù nói ra tên của người ngươi cũng sẽ không biết."

Lỗ Lạc cũng chưa từng hoài nghi lời nói của Dạ Nhược Ly, chỉ vì lão hiểu được có một vài cường giả thích sống một mình ở trong rừng rậm, nói như vậy, thực lực của cường giả như thế cũng cực kỳ cường hãn, cũng không là người đời có thể biết đến, mà theo lời Mạc Nhiên nói, nữ tử này cũng mới nổi danh mấy năm gần đây, nói như thế còn nghe được.

Bất tri bất giác, hai người đi tới bên ngoài biệt viện.

Thiếu niên rướn cổ lên hết nhìn đông tới nhìn tây, trong tròng mắt trong suốt tinh khiết ẩn hàm một chút lo lắng, trong khoảnh khắc khi thấy Dạ Nhược Ly xuất hiện, trên khuôn mặt tuấn mỹ lập tức nhuộm lên mừng rỡ, sau đó tầm mắt của hắn rơi vào trên người Lỗ Lạc ở bên cạnh.

"Sư tổ, sao người tới đây?"

Sư tổ? Dạ Nhược Ly hơi sững sờ, Lỗ Lạc lại là sư tổ của Mạc Tịch Dương? Đây cũng là nằm ngoài dự đoán của nàng rồi.

"Ha ha, Tịch Dương, gia gia con nói cho ta biết con đã đến nơi này rồi, để ta đừng phóng túng con, cho nên đối với trận tranh tài của con thì ta sẽ phán xét dựa theo thực lực chân thật của con, đây cũng là lịch luyện gia gia con đưa cho con."

Lỗ Lạc vuốt vuốt chòm râu dài, ánh mắt chậm rãi quét qua, dừng lại trên tòa biệt viện sau lưng Mạc Tịch Dương.

"Đây chính là chỗ ở Thiên Đấu Quốc an bài cho các ngươi sao?" Lỗ Lạc khẽ nhíu mày, vẻ mặt lập tức trầm xuống.

Mạc Tịch Dương liền coi như xong, dù thế nào đi nữa hắn là ra ngoài lịch luyện, hoàn cảnh có chút gian khổ cũng dễ dàng tôi luyện tâm trí, nhưng Dạ Nhược Ly thì khác, nàng chẳng những có tài nghệ luyện đan thâm hậu, sau lưng còn có một vị Luyện Đan Sư thần bí cường đại.

Thân là Luyện Đan Sư với thân phận tôn quý như thế, làm sao có thể ở tại loại địa phương này?

"Hừ, rốt cuộc là ai chưởng quản nơi này hả? Tại sao có thể dùng loại địa phương này cho khách nhân ở?"

Không biết có phải là do vận khí của người nào đó quá kém, Lỗ Lạc vừa dứt lời, ông ta hướng lỗ mũi lên trời thong thả đi đến, trên khuôn mặt già nua tràn đầy cao ngạo, một bộ dáng trong mắt không coi ai ra gì.

Đi tới trước mặt đám người Dạ Nhược Ly, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, khẽ hất cái cằm lên, kiêu ngạo nói: "Vừa rồi ta quên nói cho các ngươi biết một chuyện, ở trong Thiên Đấu Quốc có rất nhiều quyền quý và những thiên tài quốc gia khác, cho nên khuyên các ngươi một câu, thành thật ở tại nơi này một chút, tránh cho đắc tội với người không nên, lúc đó ngay cả chết thế nào cũng không biết!"

Đáng tiếc Trương tổng quản này nhắc nhở đã chậm, bởi vì mới vừa rồi Dạ Nhược Ly liền xảy ra tranh chấp với người của Tử Lăng Quốc, hơn nữa còn là lấy thắng lợi chấm dứt, nếu ông ta nhìn thấy màn này, đương nhiên là không dám nói chuyện cao ngạo như thế với Dạ Nhược Ly.

"Ngươi chính là người phụ trách Lạc Nguyệt Quốc lần này sao?"

Một tiếng nói lạnh nhạt uy nghiêm truyền vào trong tai, Trương tổng quản híp mắt lại, lúc này tầm mắt mới chuyển sang Lỗ Lạc ở một bên.

Với thân phận của Lỗ Lạc, cũng chỉ có Hoàng đế Thiên Đấu Quốc và những người có nhiều phân lượng ở Thiên Đấu Quốc mới có thể gặp mặt lão, tiểu nhân vật như Trương tổng quản lại có tư cách gì nhìn thấy cường giả như thế?

Hiện giờ thấy một lão đầu tử dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, lúc này cơn giận bốc lên, lạnh giọng nói: "Không sai, bản tổng quản chính là người phụ trách Lạc Nguyệt Quốc lần này, cái này có liên quan gì tới ngươi? Thật là chẳng hiểu ra sao cả."

"Tốt, rất tốt!" Lỗ Lạc giận quá hóa cười, trong mắt lại lóe ra hai ngọn lửa giận, "Ngươi lập tức đi thông báo cho Thường Thắng Tướng quân, nói hắn tới đây gặp ta."

Các quốc gia đi tới Thiên Đấu Quốc đều có người phụ trách riêng, thế nhưng người tổng phụ trách là Thường Thắng Tướng quân nắm trong tay trăm vạn binh, cũng là người tâm phúc bên cạnh bệ hạ Thiên Đấu Quốc.

Cho nên, Lỗ Lạc mới có thể để cho Thường Thắng Tướng quân tới đây gặp mình.

Hừ lạnh một tiếng, Trương tổng quản khinh thường quan sát Lỗ Lạc, châm biếm trong mắt càng sâu, "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thường Thắng Tướng quân chúng ta há là nói gặp liền gặp được? Chỉ bằng ngươi còn chưa có tư cách gặp ngài ấy."

Sắc mặt trầm xuống, Lỗ Lạc không nhiều lời nữa, trực tiếp giơ tay lên liền vỗ về phía Trương tổng quản.

"Ầm!"

Trương tổng quản còn chưa phản ứng lại kịp, liền bị một chưởng này đánh bay ra ngoài, hung hăng đụng vào trên một thân cây, lực xung kích cường đại khiến cho cây đại thụ kia ầm ầm sụp đổ.

Che lại cái mặt già nua đau đớn, Trương tổng quản nhếch nhác bò dậy, hung tợn nhìn chằm chằm vào Lỗ Lạc.

"Như vậy, ngươi có thể đi tìm Thường Thắng Tướng quân rồi sao?"

Giọng nói nhàn nhạt mang theo một tia uy nghiêm, vẻ mặt Lỗ Lạc không chút biểu tình nhìn Trương tổng quản, chắc hẳn nếu Trương tổng quản dám nói một chữ không, lão tuyệt đối sẽ khiến cho ông ta hối hận đã đi tới cái thế giới này.

"Ngươi... Ngươi chờ đó cho ta! Tướng quân sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Nghiến răng nghiến lợi bỏ lại một câu ngoan độc, Trương tổng quản nhanh chóng quay người rời đi, chờ ông ta tìm Thường Thắng Tướng quân đến, nhất định lão đầu này sẽ chết không có chỗ chôn.

Hừ, lão cho rằng mình là ai? Đánh chó còn phải nhìn chủ nhân, ở trên địa bàn Thiên Đấu Quốc, cho dù là Tinh Đấu Quốc và Tử Lăng Quốc đều không dám quá mức càn rỡ, mà một quốc gia Lạc Nguyệt Quốc nho nhỏ này lại dám đánh người phụ trách lần này.

"Nhược Ly sư phụ," Có lẽ như nhớ tới gì đó. Mạc Tịch Dương chớp chớp mắt, tầm mắt chuyển sang Dạ Nhược Ly, nói, "Trịnh Thiên Nhiên và Y Ân Lạc đã đi tìm người, Diệu Nhi cũng đi theo, người có gặp bọn họ không?"

Dạ Nhược Ly hơi sững sờ, trên đường về nàng không có gặp bọn họ, chắc hẳn không phải đi trên cùng một đường, có Trịnh Thiên Nhiên và Y Ân Lạc ở bên, Diệu Nhi sẽ không gặp phải nguy hiểm, hơn nữa chuyện kế tiếp, liền giao cho bọn họ xử lý là được.

"Nhược Ly sư phụ?" Lỗ Lạc khẽ nhíu lông mày trắng, ánh mắt quét qua trên người hai người, "Ha ha, Nhược Ly nha đầu, ngươi thu tiểu tử này làm đồ đệ sau? Bất quá thiên phú của tiểu tử này cũng thực không tệ, ha ha..."

Lắc đầu một cái, Dạ Nhược Ly mỉm cười nhìn Mạc Tịch Dương: "Ta chỉ là đáp ứng dạy ngươi Thuật Luyện Đan, nhưng cũng không tính thu ngươi làm đồ đệ, ngươi không cần gọi ta như vậy."

Chớp chớp mắt, khóe miệng Mạc Tịch Dương câu lên nụ cười sáng lạn: "Vậy ta gọi tỷ là Nhược Ly tỷ tỷ có được không?"

Nhìn chằm chằm vào hai mắt không thấm chút tạp chất nào của Mạc Tịch Dương, Dạ Nhược Ly cảm thấy dường như lòng của mình mềm mại một chút, nếu có một đệ đệ như vậy ngược lại cũng không tồi.

"Được."

Nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng Dạ Nhược Ly câu lên nụ cười tuyệt mỹ.

Tại cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, có lẽ ít có người sẽ duy trì được một phần tâm tư đơn thuần, có lẽ Mạc Tịch Dương sẽ là một ngoại lệ, dù sao với lịch duyệt tam thế của nàng có thể thấy được tâm và ánh mắt của thiếu niên này đều rất tinh khiết, tựa như một tờ giấy trắng sạch sẽ.

Vì vậy, nàng mới có thể nhận thức người đệ đệ này.

Bất quá cũng chỉ giới hạn như thế, vô luận như thế nào nàng và Mạc Tịch Dương chưa từng quen thân, dĩ nhiên sẽ không đối đãi được giống như đám thú Bạch Hổ. Với đám thú Bạch Hổ hoặc bất kỳ người thân nào đó, nàng có thể lấy mệnh tương giao, không hề giữ lại chút tin tưởng nào, chỉ do ở nàng tin tưởng, nếu mình gặp nguy hiểm tính mạng thì chắc chắn bọn họ sẽ không rời không bỏ, cùng chung tiến lùi.

"Nhược Ly nha đầu," Lỗ Lạc khẽ mỉm cười, ánh mắt xẹt qua hai người, trong mắt hàm chứa ý vị không rõ, "Rất nhanh Thường Thắng Tướng quân sẽ đến đây, chúng ta chờ ở nơi này đi."

Bên trong phủ tướng quân, Thường Thắng Tướng quân đứng chắp tay sau lưng ở phía trước cửa sổ, khẽ nhíu hai lông mày kiếm, ánh mắt nhìn chăm chú vào phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không nhìn về phía người tới, uy nghiêm hỏi "Trương tổng quản, ngươi tới tìm bản tướng quân có chuyện gì?"

"Tướng quân, chuyện là như vầy..."

Nuốt một ngụm nước miếng, Trương tổng quản nói chuyện phát sinh đã thêm mắm thêm muối lúc nãy cho Thường Thắng Tướng quân.

"Sự việc chính là như vậy, hơn nữa lão đầu kia còn xem thường Thiên Đấu Quốc ta và Tướng quân ngài, nói Tướng quân xách giày cho lão cũng không xứng, còn để cho Tướng quân ngài..." Cẩn thận liếc nhìn Thường Thắng Tướng quân, Trương tổng quản tiếp tục nói, "Lập tức đi gặp lão."

Trương tổng quản vốn cho rằng nghe được lời mình nói thì nhất định sẽ vô cùng tức giận, ai ngờ đợi rất lâu, Thường Thắng Tướng quân vẫn không có phản ứng, từ đầu đến cuối tầm mắt của y vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Chẳng lẽ Tướng quân không nghe được lời của mình?

Khẽ nhíu mày, Trương tổng quản vừa định lặp lại lời nói lần nữa, trong giọng nói uy nghiêm mang theo chút tức giận của Thường Thắng Tướng quân mới chậm rãi vang lên: "Đi thôi, chúng ta đi tới biệt viện dành cho Lạc Nguyệt Quốc một chuyến."

Trong lòng đột nhiên vui mừng, khóe miệng Trương tổng quản câu lên nụ cười đắc ý, tựa như ông ta có lẽ đã đoán trước được cảnh tượng thê thảm của những người đó…

Nhưng Trương tổng quản kỳ quái chính là, Thường Thắng Tướng quân cũng không mang theo bất kỳ tùy tùng nào, ngược lại tự mình đi trước nơi ở của Lạc Nguyệt Quốc, bất quá Trương tổng quản cũng không suy nghĩ nhiều.

Thường Thắng Tướng quân chính là một chiêu bài rất tốt, đại biểu là cả Thiên Đấu Quốc, gặp được y, nhìn lão gia hỏa chết tiệt kia còn dám càn rỡ thế nào!

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Trương tổng quản càng đắc ý hơn, trong hai tròng mắt sắc bén ẩn hàm quang mang âm lãnh...

Khi hai người đi tới biệt viện, liền thấy Dạ Nhược Ly và Lỗ Lạc đang nói nói cười cười, lần này ỷ có chỗ dựa, Trương tổng quản ưỡn thẳ sống lưng, hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo hất cằm lên đi về phía Lỗ Lạc.

"Lão gia hỏa, không phải ngươi muốn gặp Tướng quân chúng ta sao? Bây giờ Tướng quân đến đây, còn không lập tức tới đây ra mắt tướng quân của chúng ta, với thân phận của ngươi có thể gặp được đại nhân vật tôn quý như Tướng quân, ngươi nên cảm tạ ông trời, ha ha ha..."

Hơn còn phải cảm tạ Trương tổng quản mình, nếu không thì làm sao Tướng quân sẽ hạ thấp thân phận đi tới loại địa phương này?

Thế nhưng Trương tổng quản chưa từng thấy, sắc mặt của Thường Thắng Tướng quân lúc này chợt trở nên xanh mét, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Cuộc tranh chấp vừa diễn ra trên đường lúc nãy đã truyền vào trong tai của y, lúc Trương tổng quản tới tìm y, thì y đã đoán được lão giả kia là ai, mà bởi vì làm người tâm phúc bên cạnh bệ hạ, sao lại không biết thân phận của Lỗ Lạc.

Sắc mặt biến đổi mấy lần, Thường Thắng Tướng quân áp chế lửa giận nội tâm, bước nhanh đến phía trước, chắp tay ôm quyền, trên mặt lộ ra vẻ cung kính: "Ha ha, Lỗ Lạc Đại nhân, sao ngài lại ở chỗ này?"

Nụ cười chợt cứng lại, Trương tổng quản há to mồm, vẻ mặt đờ đẫn nhìn bộ mặt lấy lòng của Thường Thắng Tướng quân.

Đây mới thật sự là Tướng quân của bọn họ sao? Sẽ không bị người đánh tráo đó chứ?

"Tướng quân, ngài có nhầm lẫn gì không, lão chỉ là một lão đầu bình thường mà thôi..."

"Ba!"

Còn chưa dứt lời, một bàn tay to hung hăng rơi vào trên mặtT rương tổng quản, vì vậy nửa bên mặt cũng sưng lên, không khác gì một đầu heo.

"Càn rỡ!" Sắc mặt Thường Thắng Tướng quân nghiêm nghị, lạnh giọng quát lên, "Cho dù là bệ hạ nhìn thấy Lỗ Lạc Đại nhân, đều phải rất cung kính gọi ngài ấy một tiếng Đại nhân, ngươi lại là cái thứ gì? Chẳng lẽ thân phận của ngươi sánh được với bệ hạ? Đừng tưởng rằng ngươi là một tiểu nhân vật chưa từng thấy qua nhiều người, thật ra thì có vài người, với thân phận của ngươi hoàn toàn không có tư cách gặp mặt."

Người để cho bệ hạ đều phải gọi là Đại nhân?

Hai chân Trương tổng quản mềm nhũn, té ngã trên đất, trên khuôn mặt già nua hiện đầy khủng hoảng, ngây người trong chốc lát, ông ta vội vàng bò dậy, nhanh chóng xông tới ôm lấy bắp đùi Thường Thắng Tướng quân.

"Tướng quân, Tướng quân tha mạng, ta thật sự không biết vị Đại nhân này thân phận tôn quý, có câu nói người không biết không có tội, xin Tướng quân tha cho ta lần này."

Chán ghét khẽ nhíu mày, Thường Thắng Tướng quân giơ một chân lên đá văng Trương tổng quản.

"Tha mạng? Ngươi cho rằng ngươi phạm vào sai lầm là có thể tha thứ hay sao? Việc này không trách được bản tướng quân, muốn trách thì trách ngươi đắc tội với người không nên đắc tội, gần đây đúng lúc hoàng cung thiếu hụt nô tài, ngươi đi vào trong cung tự suy xét lại mình cho tốt."

"Ầm!"

Trương tổng quản đặt mông ngồi dưới đất, cái mặt già nua lập tức trắng bệch, toàn bộ thân mình đều run rẩy.

Ông ta không nghĩ đến, bởi vì nhất thời phạm phải khuyết điểm lại bị đưa vào cung làm thái giám, hơn nữa còn đắc tội với Thường Thắng Tướng quân, ông ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được cuộc sống bi thảm sau này của mình.

Nghĩ đến đây, trong mắt Trương tổng quản không khỏi hiện ra vẻ tuyệt vọng.

Đáng tiếc, hối hận thì đã muộn...

"Người của ngươi không tệ," Lỗ Lạc chắp hai tay sau lưng, quét mắt nhìn Thường Thắng Tướng quân, khóe miệng chứa đựng một nụ cười lạnh, "Thế nhưng để cho đám Nhược Ly nha đầu bọn họ ở tại loại địa phương này, ha ha, đây chính là đạo đãi khách của Thiên Đấu Quốc sao?"

Bị tầm mắt của lão nhìn tới, Thường Thắng Tướng quân lập tức bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh: "Lỗ Lạc Đại nhân, ta đây liền an bài một chỗ ở khác cho bọn họ, lúc trước là ta xử sự không chu toàn, kính xin Lỗ Lạc Đại sư tha thứ."

Thật ra thì, Thường Thắng Tướng quân hiểu được người Lạc Nguyệt Quốc đến thì chắc chắn bị lạnh nhạt, y cũng là mở một mắt nhắm một mắt, ai ngờ Lạc Nguyệt Quốc vận khí tốt nịnh bợ được Lỗ Lạc Đại sư, nếu sớm biết như thế, y nhất định sẽ không buông thả thủ hạ.

"Không cần," Dạ Nhược Ly chậm rãi tiến lên, trong mắt lộ ra một tia lạnh nhạt, "Với ta mà nói vô luận ở địa phương nào đều không quan trọng, cần gì phiền toái như vậy? Chẳng qua lần sau phái người tới phụ trách, ta không hy vọng lại là người mắt chó xem người thấp kia, nếu không, ta chắc chắn để cho hắn chỉ có tới không có về!"

Lời nói lạnh lùng này khiến Thường Thắng Tướng quân không khỏi run lên, ngước mắt kinh ngạc nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, lúc này y vậy mà sinh ra một loại cảm giác nhất định Lạc Nguyệt Quốc sẽ quật khởi.

Xem ra lần Tứ Quốc tụ hội, sẽ không thái bình nữa...

Lúc này, bên trong phủ Tử Lăng Quốc, Điền Trú giơ tay lên hung hăng vỗ vào trên mặt tường, trong chốc lát, vách tường trắng như tuyết bị tạc ra một lỗ thủng to, bụi tường rào rào rơi xuống.

"Lạc Nguyệt Quốc!" Siết chặt quả đấm, trên mặt Điền Trú xanh mét tái nhợt, "Người tới, lập tức truyền thư báo cho bệ hạ chuyện ở đây, phải nói rõ ràng không sót một chữ!"

Lạc Nguyệt Quốc, mặc dù không biết các ngươi vận khí tốt thế nào mà khiến cho Lỗ Lạc Đại sư thiên vị các ngươi, nhưng tỷ thí kế tiếp đừng trách ta không lưu tình, dù sao tỷ thí khó tránh khỏi có chút thương vong, Lỗ Lạc Đại sư thân là trọng tài cũng không thể nói thêm cái gì.

Bởi vì cường giả tới từ Trung Châu cũng không chỉ một Lỗ Lạc Đại sư, trong trận tỷ thí, lão không thể nào tùy tiện tuyên bố.

"Mấy người các ngươi, tất cả đều rõ ràng chuyện ngày hôm nay," chậm rãi xoay người, tầm mắt sắc bén quăng về phía những thiên tài Tử Lăng Quốc, Điền Trú lạnh lùng nói, "Nếu trong tỷ thí gặp phải người Lạc Nguyệt Quốc, đều không cần lưu tình, trực tiếp giết cho ta, đây chính là đại giới mà bọn họ phải nhận khi giết hoàng tử Tử Lăng Quốc ta."

Lạc Nguyệt Quốc thì như thế nào? Đừng tưởng rằng có Lỗ Lạc Đại sư thiên vị là muốn làm gì thì làm, ở trong mắt của ông ta, bọn họ không phải là cái gì hết!

"Đại nhân."

Lúc này, vị nam tử trung niên bên cạnh Điền Trú kia khẽ nhíu mày, nói: "Nghe nói Lạc Nguyệt Quốc, có một người tham gia tỷ thí Luyện Đan Sư lần này."

"Tỷ thí Luyện Đan Sư?" Cười lạnh một tiếng, Điền Trú xem thường nói: "Ta rất rõ ràng tên Trịnh Thiên Nhiên kia có mấy cân lượng, hắn tham gia trận tranh tài này, nhất định là tự rước lấy sỉ nhục."

"Đại nhân, tham gia tỷ thí Luyện Đan Sư cũng không phải là Trịnh Thiên Nhiên, mà là vị nữ tử nổi lên xung đột với Đại nhân ngày hôm nay."

"Cái gì?" Điền Trú đột nhiên sững sờ, chợt cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy châm chọc, "Nữ tử kia chưa đầy ba mươi đi? Trẻ tuổi như vậy, có thể có thành tựu gì? Huống chi nàng có thể giết Thần Vương trong nháy mắt, chứng minh tu vi không yếu, sao một người có thể đều đồng thời bận tâm đến hai chuyện mà còn có thể thiên tài như vậy? Cho nên không cần suy nghĩ nhiều, cũng liền biết thuật luyện đan của nàng quyết sẽ không mạnh, hoàn toàn không đủ gây sợ hãi."

Ở dưới cái nhìn của Điền Trú, Dạ Nhược Ly không phải là đối thủ của Luyện Đan Sư Tử Lăng Quốc, đoán chừng sẽ bị đạp xuống ngay từ vòng thứ nhất…



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...