Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 177


Chương trước Chương tiếp

Edior: thu thảo

Lạc Vân Hi nhắm hai mắt lại, một chút phản ứng cũng không có.

Quân Lan Phong khẽ thở dài, xoay mình ngủ thẳng bên người nàng, ôm nàng vào trong ngực, ôm thật chặt, ngửi hương thơm làm hắn an tâm trên người nàng, trầm giọng nói: "Ngủ đi."

Trước khi rơi vào mộng đẹp, ý thức mơ hồ, hắn mới nói một câu như vậy thì phải?

Sau đó, Lạc Vân Hi tỉnh lại, còn chưa mở hai mắt ra, đã cảm giác mình bị hai cánh tay vô cùng ấm áp ôm lấy, không khỏi cọ cọ một chút, cực kỳ thoải mái ngâm khẽ một tiếng, nàng mới mở hai mắt ra.

Vừa nhìn xuống đã sợ ngây người, mình đang ôm cổ Quân Lan Phong, cả thân thể cuộn trong lòng hắn, tư thế nói có bao nhiêu ám muội thì có bấy nhiêu ám muội, mặt không khỏi đỏ lên một chút.

Mà Quân Lan Phong lại đóng chặt mắt, ôm thật chặt eo nàng, nhếch miệng lên, đủ thấy tâm tình vui mừng của hắn.

Lạc Vân Hi tránh ra ngoài, hắn lập tức mở to mắt nhìn, trong chớp mắt đôi mắt còn mông lung đã vô cùng tỉnh táo, hắn bình tĩnh nhìn Lạc Vân Hi, ý cười ở khóe mắt không cách nào giấu nổi.

"Ngươi làm sao còn ở chỗ này?" Sắc mặt Lạc Vân Hi không tốt hỏi, trong lúc hỏi nàng đã ngồi dậy.

"Không có việc gì." Quân Lan Phong rảnh rang đáp: "Ở cùng ngươi lâu một chút."

"Không cần!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Vân Hi lạnh lùng.

Đang lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Xuân Liễu nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư, ngươi đã tỉnh chưa?"

Giọng Lạc Vân Hi nói chuyện, rõ ràng nàng ấy nghe thấy.

Lạc Vân Hi không đáp, giọng Xuân Liễu mới có chút không xác định: "Tiểu thư, Đại đại nhân mới tới tìm người, dường như có việc gấp."

Giọng nàng ấy không lớn, nhưng nếu như Lạc Vân Hi đã tỉnh, tuyệt đối nghe thấy.

Cữu cữu tìm nàng sớm như vậy là có việc gì? Lạc Vân Hi hơi nhíu mày, lướt qua Quân Lan Phong xuống giường, khoác áo, làm việc liên tục.

Quay đầu lại, chỉ thấy nam nhân nằm trên giường, hai chân mở rộng, tạo thành dáng nằm hình chữ đại ( như chữ này á 大), hoàn toàn chiếm giường nàng, còn nở nụ cười nhìn nàng.

Trong lòng Lạc Vân Hi tức giận, nhưng không biết có phải bởi vì tối hôm qua ngủ rất an ổn hay không, lại nhịn xuống, ra ngoài, lạnh mặt hỏi: "Cữu cữu tới có chuyện gì?"

Xuân Liễu thấy nàng mở cửa đi ra, vui vẻ tiến lên đón, vừa muốn nói chuyện, đã có tiếng bước chân dồn dập đi vào.

Thế Nhiệm mặc áo dài màu tím đi vào, mày hơi cau lại: "Hi nhi, tỉnh rồi!"

"Cữu cữu, có việc gì sao?" Lạc Vân Hi lên tiếng hỏi.

Giọng Thế Nhiệm có chút trầm trọng: "Ám vệ tối hôm qua tìm ngươi là người của Trung Sơn vương phủ."

Về vấn đề này Lạc Vân Hi không có chút thần sắc gì, nhớ lệnh bài tối hôm qua của thị vệ, không hiểu nói: "Chẳng phải đêm qua cữu cữu đã biết rồi sao?"

Thế Nhiệm cười khổ nói: "Biết là biết, chỉ là không dám xác nhận, hôm nay đi nghe ngóng tin tức, quả thực như vậy."

"Vậy làm phiền cữu cữu rồi." Lạc Vân Hi lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Không biết Trung Sơn Vương muốn làm gì, nhưng nhìn vào chuyện đêm qua, đây chắc chắn là thật chứ không phải đùa." Thế Nhiệm thở dài: "Chỉ sợ ngươi đã đắc tội hắn. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, tới Trung Sơn vương phủ đưa chút lễ để nghe ngóng tốt hơn cũng có chuẩn bị . "

Tuy thị vệ kia thu bạc của hắn, còn nói là chuyện tốt, nhưng không nói rõ được cái gì, có lúc, đã đả thảo kinh xà.

Lạc Vân Hi nghe hắn nhắc tới Trung Sơn Vương, không tự chủ được liếc mắt một cái về hướng cửa sổ phòng, nghĩ tới nam nhân quang minh chánh đại chiếm giường nàng, sắc mặt lạnh lùng, lúc nói chuyện với Thế Nhiệm lại cực kỳ khách khí: "Cữu cữu, cám ơn ngươi, thật sự không có chuyện gì. Tặng lễ cũng sẽ lãng phí thôi!"

Thế Nhiệm thấy mặt nàng đầy kiên trì, không tiện hỏi nhiều, liền quay về.

Lạc Vân Hi đi tới phòng, đóng cửa phòng, ánh mắt nhìn về phía Quân Lan Phong tùy ý nằm ngủ trên giường, dường như chê cười nhếch môi: "Đắc ý lắm sao?"

Lúc nàng cùng Thế Nhiệm nói chuyện, sau lưng cực kỳ không tự nhiên, luôn có cảm giác một ánh mắt xuyên qua tầng giấy hồ bắn thẳng về phía nàng.

Mà Thế Nhiệm cũng không biết, người trong miệng hắn nói đó đang chiếm giường của nàng, giống như kẹo kéo vậy, kéo ra cũng không kéo ra được.

Quân Lan Phong xoay người xuống giường, đi vài bước về hướng nàng, nghi hoặc hỏi: "Hắn thật sự là cậu ruột của ngươi sao?"

"Thật trăm phần trăm." Lạc Vân Hi nhẹ nhàng ném một câu.

Quân Lan Phong cong môi cười, cánh tay dùng sức một cái, đã ôm ngang nữ tử, thả lên giường, ánh mắt sâu thẳm tình: "Đối với ngươi ngược lại không tệ, xem sau này hắn biểu hiện thế nào."

Đầu óc Lạc Vân Hi mơ hồ: "Biểu hiện gì?"

Quân Lan Phong cười nhạt nói: "Ừm. Xem hắn đối xử với ngươi tốt hay không đó!"

Đột nhiên hắn khom lưng, hôn ba cái ở trán cùng hai gò má Lạc Vân Hi, sắc mặt Lạc Vân Hi hơi trầm, Nhưng hai gò má không khống chế được mà nổi lên màu hồng.

"Đẹp quá." Quân Lan Phong không nhịn được lầm bầm một tiếng, cúi đầu lại muốn hôn, Lạc Vân Hi nhanh nhẹn tránh né, lạnh lùng nói: "Ngươi có thể làm được sao?"

Quân Lan Phong bất đắc dĩ nhếch môi cười, gật đầu: "Hi nhi, Chờ ta."

Hắn duỗi tay cầm áo choàng gấm treo ở giá treo áo bên cạnh, nhìn sâu vào Lạc Vân Hi, nói: "Ta đi đây."

Quân Lan Phong ra khỏi Đại phủ, trực tiếp tới Nhan phủ.

Ở bên trong tiểu viện u tối, gian phòng của Đỗ Tình Yên đứng đầy hạ nhân, nhưng đều câm như hến, không dám phát ra âm thanh.

Bên trong phòng, đầu Đoan Mộc Ly có chút xốc xếch ngồi ở đầu giường, mi dài cau lại, hoa đôi mắt có chút âm u, Đỗ Tình Yên hôn mê, mỗi ngày hắn đều tới chẩn bệnh, nhưng không chữa được.

Nghe tiếng bước chân quen thuộc phía sau, hắn khàn khàn nói: "Trung Sơn Vương, ngươi cần phải từ hôn với Yên nhi sao? Ta không có phúc hưởng, nhưng ngươi không quý trọng như vậy sao?"

Quân Lan Phong nghe được hắn nói như vậy, bước chân dừng lại, môi mỏng khẽ mở: "Người khác không biết, ngươi cũng không biết sao? Ta với nàng ấy, vốn là hôn nhân chính trị, tuy có tình cảm, nhưng chẳng qua chỉ là tình huynh muội!"

Đoan Mộc Ly liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Đỗ Tình Yên, chậm rãi quay đầu: "Có thể khiến cho người tính tình lạnh lùng như ngươi sinh ra 'tình huynh muội' đã là hiếm có rồi, đối với những cô gái khác, sợ là ngay cả cái này cũng không có."

Trong đầu Quân Lan Phong, theo lời hắn nói, thoáng hiện lên một bóng người xinh đẹp, trong lòng mềm nhũn, trầm giọng nói: "Chưa hẳn! Có vài người, sống chung lâu ngày, thế nhưng người không bằng người biết sau, bất chợt xông vào cuộc sống của ngươi, quấy rầy toàn bộ những gì của ngươi, giống y hệt đã được ông trời định sẵn."

Đoan Mộc Ly giương mắt, lạnh lùng nhìn hắn, cười khẩy nói: "Trung Sơn Vương sẽ không phải là đã yêu thương sâu sắc rồi chứ?"

Nụ cười của Quân Lan Phong cũng vô cùng lạnh lẽo: "Không có tình, làm sao lại biết vậy chứ?"

Đoan Mộc Ly hừ một tiếng: "Không có tình, cũng có hôn ước, hôn ước chính là trách nhiệm! Ngươi đã có hôn ước với Yên nhi, vứt bỏ nàng ấy chính là không đúng!"

Quân Lan Phong trầm mặc một hồi, nói: "Trước đây không hiểu, bây giờ đã hiểu, ta chắc chắn sẽ không vì mười tám năm sai lầm mà lại đánh đổi cả đời, biết rõ là sai, nhưng cứng rắn đi tiếp, không quay đầu lại, đây mới là sai cả mười phần!"

"Sai sao? Làm tổn thương người khác xong rồi lại nói phát hiện làm tổn thương lầm người, như vậy có được không?" Đoan Mộc Ly đặc biệt sắc bén hỏi ngược lại.

Quân Lan Phong cũng không yếu thế chút nào, trầm giọng nói: "Biết sai có thể sửa, mới là chuyện tốt nhất! Đoan Mộc Ly, nếu ta không đúng, dù cho ngươi bất bình thay Yên nhi, bổn vương cũng sẽ không thay đổi chủ ý!"

Đoan Mộc Ly ở nụ cười như hoa, chỉ là có chút quỷ dị: "Phải không? Ngươi muốn bức tử Yên nhi sao?" Đôi mắt bén nhọn của Quân Lan Phong tập trung vào hắn: "Muốn ta nói cho ngươi biết sao? Coi như là nàng ấy chết, bổn vương cũng vĩnh viễn nói câu này! Dù cho bổn vương phụ thiên hạ, để cho tất cả thiên hạ chửi mắng, đó cũng là bổn vương tâm cam tình nguyện!"

"Được, tốt lắm." Đoan Mộc Ly phun ra mấy chữ, nhưng trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

Thật không ngờ thái độ của Quân Lan Phong kiên quyết như vậy! Thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn! Bởi vì, nam nhân này chưa bao giờ bị tình cảm chi phối, lý trí đến đáng sợ, hắn cho rằng, lần này cũng như thế.

Đoan Mộc Ly đứng lên, đi tới trước mặt Quân Lan Phong, hạ thấp giọng hỏi: "Ngươi không sợ khiến sư muội ta bị người trong thiên hạ chỉ trích sao?"

Quân Lan Phong bình tĩnh nhìn hắn, Đoan Mộc Ly đoán được hắn là vì Hi nhi mói làm vậy cũng chẳng có gì lạ, sự việc ngày ấy ở trên thuyền đã sớm khiến cho hắn hiểu rồi.

"Ngươi nghĩ nhiều, Nhị hoàng tử, ta và Yên nhi từ hôn, có liên quan gì tới sư muội ngươi đâu?" Hắn lạnh nhạt quăng câu tiếp theo, nhanh chân đi đến trước mặt Đỗ Tình Yên, quan sát hô hấp của nàng ấy.

Phía sau, Đoan Mộc Ly không nói, tóc dài bay lượn, thân hình đi xa.

"Lan Phong." Giọng Nhan Quốc Công già nua đi mấy phần vang lên ở ngoài cửa phòng.

Quân Lan Phong quay đầu lại, mặt không biến sắc: "Nhan Quốc Công."

Thân hình Nhan Quốc Công so với năm ngoái gầy đi vài phần, ông đỡ cánh cửa vào, ánh mắt thương tiếc đánh giá trên mặt hắn, trong giọng nói đè nén sự khổ sở: "Lan Phong, dù cho không để ý tình nghĩa với Yên nhi, không để ý tới mặt mũi của lão già này, ngươi cũng phải nghĩ đến mợ ngươi! Đều là người một nhà, chuyện lớn bằng trời cũng không cần làm tuyệt tình như vậy!"

Mợ, chính là chỉ Nhan Dung Kiều, nàng ta gả cho Đỗ đại học sĩ làm thê tử, mà muội muội của Đỗ đại học sĩ, chính là mẫu thân của Quân Lan Phong.

Ánh mắt Quân Lan Phong chợt nghiêm túc, cực kỳ đáng sợ: "Bổn vương từ nhỏ đã không có mẫu thân, dù cho là khi mẫu thân còn sống, cũng không được nàng trông nom chút nào! Những năm này, Đỗ gia có từng trợ giúp cho bổn vương sao? Nếu không phải bản vương thành danh từ lúc thiếu niên, ngươi cho rằng, Đỗ gia sẽ không đề nghị từ hôn trước sao?"

Ánh mắt hắn cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị, dù cho là Nhan Quốc Công cũng từ chiến trường quay lại cũng không nhịn được phát lạnh trong lòng.

Nhan Quốc Công còn muốn nói cái gì, Quân Lan Phong cười lạnh: "Lại bàn về Nhan gia, nếu như chẳng phải Nhan Quốc Công ngài đức cao vọng trọng, bổn vương tuyệt đối không thể trèo lên của Nhan gia!"

Lời nói của hắn cực kì hàm súc, nhưng sắc mặt Nhan Quốc Công vẫn thay đổi vài phần.

Ánh mắt Quân Lan Phong nhìn về phía Đỗ Tình Yên trên giường, nhàn nhạt nói: "Yên nhi bản tính lương thiện, vẫn chưa bị hai nhà Nhan Đỗ ảnh hưởng, đối với ta cũng rất là thật tâm. Ta cũng không ghét bỏ nàngbị bệnh, nếu như thật sự ghét bỏ, ba năm trước đã đề nghị thoái hôn, cần gì tìm thầy xin thuốc vì nàng ấy, để chuyện của nàng ấy trong lòng! Ta tưởng điểm này trong lòng quốc công đại đều rõ, sở dĩ chờ nàng khỏi bệnh để đưa ra việc này, là bởi vì ta phát hiện, hôn nhân không có tình yêu, không có ý tứ chút nào!"

Nhan Quốc Công lặng lẽ không nói, một lúc lâu, ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi nheo lại, hỏi: "Nữ nhân kia là ai?"

Quân Lan Phong ngẩn ra, nhíu mày, đang muốn nói chuyện, giọng Nhan Quốc Công trầm xuống nói: "Ta cũng là nam nhân, cũng từng có tuổi trẻ, Lan Phong, nếu như không phải ngươi gặp một nữ tử khác, hơn nữa để ý nàng, ngươi tuyệt đối sẽ không như thế, cũng sẽ không nói ra lời nói này! Ta tự nhận còn có chút hiểu rõ ngươi."

Hắn nói rất chắc chắn, con ngươi chăm chú nhìn chằm chằm Quân Lan Phong.

"Quốc công đại nhân không cần đoán." Mặt Quân Lan Phong nhẹ như mây gió.

Nhan Quốc Công cười khổ: "Ngươi thật sự rất bảo hộ nàng như vậy sao? Không ngờ, Trung Sơn Vương từ trước đến giờ hờ hững với nữ sắc cũng sẽ bị nữ sắc lay động."

Ánh mắt Quân Lan Phong động một chút, không mở miệng.

"Ta rất hiếu kì, nữ tử như thế nào mới khiến ngươi thay đổi nhiều như vậy." Nhan Quốc Công khẽ thở dài, nhíu chặt lông mày, dung nhan dường như lại già nua vài phần.

Quân Lan Phong chắp tay, môi mỏng tự phụ mà cao ngạo mím lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Đỗ Tình Yên trên giường, cũng không đáp hắn.

Bước chân Nhan Quốc Công lảo đảo đến trước giường, sờ mặt Đỗ Tình Yên, nghiêng đầu, nói: "Nhị hoàng tử nói, mấy ngày nay Yên nhi sẽ tỉnh lại."

"Đây là chuyện tốt!" Quân Lan Phong cũng nhướng mày.

"Là chuyện tốt, nhưng sợ lại có bất hạnh lớn hơn." Nhan Quốc Công ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn: "Nếu như ta đồng ý để ngươi cưới cô gái kia thì sao? Ngươi sủng ái nàng, phong nàng làm trắc phi, ta và Đỗ gia cũng không can thiệp!"

Quân Lan Phong ngẩn ra, trong mắt xẹt qua buồn cười: "Ta nói, ta và Yên nhi từ hôn không có liên quan tới người khác!"

Nhưng trong lòng hiểu rõ, hắn ra sao cũng sẽ không để Hi nhi ủy khuất, sẽ không, cũng không chịu, tuyệt đối không cam lòng.

Ủy khuất nàng, hắn sẽ đau lòng, sẽ khó chịu.

Nhan Quốc Công nhíu mày: "Bên cạnh ngươi, có một Yên nhi cũng không bỏ được sao?"

"Nếu như bổn vương thật sự muốn thành hôn, chắc chắn là cùng người ta yêu, tuyệt đối không nạp thiếp!"

Nhan Quốc Công trầm mặc, ngoài phòng vang lên một giọng nói chua ngoa: "Ngươi muốn hủy hôn cũng có thể, con gái của ta chẳng phải trừ ngươi ra thì không ai muốn lấy!"

Tiếng nói vừa dứt, Nhan Dung Kiều mặc áo lông hồ đen tuyền xuất hiện ở trong phòng, mặt đầy lạnh lẽo, nhìn Quân Lan Phong.

"Mợ." Quân Lan Phong thản nhiên kêu.

Mặt Nhan Dung Kiều đầy tức giận: "Tiếng mợ này vẫn là đừng kêu thì hơn! 22 tháng ba , là ngày tốt, sẽ làm lễ cập kê bổ sung cho Yên nhi, xong xuôi chuyện này, rồi từ hôn cũng không trễ!"

Quân Lan Phong nhớ tới Nhan Quốc Công vừa mới nói, Đỗ Tình Yên mấy hôm nay sẽ tỉnh.

"Chẳng phải quá vội vàng sao?" Chỉ có mấy ngày. . .

"Ta sợ lại không làm, vĩnh viễn cũng không nhìn thấy nó cập kê." Nhan Dung Kiều nói rồi nức nở khóc lên.

Trong lòng Quân Lan Phong cũng không dễ chịu, hắn cũng không muốn nhìn thấy Đỗ Tình Yên chịu tội, thế nhưng, nhân từ đối với người khác chính là tàn nhẫn với bản thân, mà hắn, càng không nỡ tàn nhẫn đối với Hi nhi, cho nên, trên nguyên, việc này hắn không thể nào nhượng bộ.

Nhưng yêu cầu này, cũng không quá phận, hắn trầm ngâm một lát, nói: "Ta đáp ứng ngươi, chẳng qua, cần đổi ngày."

"Ngày này là Yên nhi chọn, ngày này năm trước, nó đã đang chờ mong 22 tháng ba, đến khi hôn mê, đều lẩm bẩm ngày tháng này! Sao có thể đổi!" Nhan Dung Kiều lau nước mắt, có chút kích động nói.

Nhan Quốc Công hơi nhíu lông mày, nhìn về phía Quân Lan Phong: "Vậy ngày đó ngươi có chuyện gì sao?"

"Chuyện lớn bằng trời, cũng không sánh được chuyện của Yên nhi!" Nhan Dung Kiều vô cùng thô bạo.

"Được, vậy cứ như vậy đi." Quân Lan Phong ngăn chặn câu nói kế tiếp của nàng ta, nâng bước đi ra khỏi phòng.

Sắc trời âm u trầm, từng mảng lớn mây đen kéo tới, dường như trời muốn mưa.

Giờ khắc này Lạc Vân Hi ngồi ở đại tửu lâu đối diện Thần lâu——bên trong phòng bao, chống má nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Cửa bị gõ vang, Khinh Hồng để chưởng quỹ vào.

"Tiểu thư, nơi này chúng ta điếm vừa mới thu về, không có ý định bán ra." Tuy Lạc Vân Hi ăn mặc hào hoa phú quý, chưởng quỹ vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

"Gọi chủ tử các ngươi tới gặp ta." Lạc Vân Hi biết là hắn không làm chủ được, cười nhạt.

Biểu tình của chưởng quỹ như cũ: "Chủ tử chúng ta không dễ dàng gặp người khác, chuyện này, ta còn làm được chủ. "

Lạc Vân Hi nhìn mây đen trên trời, đốt ngón tay khi có khi không gõ mặt bàn: "Chủ tử ngươi là ai?" Nhưng trong lòng phiền muộn, một năm qua, tửu lâu này vậy mà đã bán đi, hiện tại nơi này có lão bản mới, nhận nơi này chẳng qua một năm, mở tửu lâu lại vẫn làm ăn được như cũ, chắc chắn không nguyện ý thu tay lại .

Chưởng quỹ cười nói: "Ta không tiện nói."

"Ta ra thêm bạc!" Lạc Vân Hi nghiến răng.

Cùng lắm lại đi làm "Cửu Vân", ngược lại người có tiền trong kinh thành còn rất nhiều.

"Chúng ta không thiếu tiền." Chưởng quỹ lễ phép khách khí.

Không thiếu tiền sao? Dung mạo Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, làm ăn không phải để kiếm tiền? Sẽ không phải . . . Tiệm này là tổ chức ngầm chứ?

Lông mày nàng hơi nhướn, ánh mắt ra hiệu cho Khinh Hồng bên cạnh.

Khinh Hồng bỗng nhiên nhào tới, trực tiếp đánh về cổ chưởng quỹ, thế mà, hắn lại tung người một cái, tránh thoát được.

Ngay lúc hai người giao thủ trong nháy mắt, cửa phòng bị mở ra, mười mấy hộ vệ trong lầu vọt vào, người nào cũng cầm đao, nhắm ngay Lạc Vân Hi và Khinh Hồng, quát lên: "Bắt!"

Lạc Vân Hi tập trung nhìn chưởng quỹ, hắn lại biết võ công! Ở đây quả nhiên không giống bình thường.

"Đi!" Nàng hô lên một tiếng, cùng Khinh Hồng trao đổi ám hiệu, đồng thời nhảy ra trước cửa sổ, Tuyết Cẩm ngang ra, ngăn vũ khí của đám người phía sau.

Nào biết lúc nhảy xuống, mặt đất cách đó không xa đã có sẵn một cái lưới lớn, mấy gã hộ vệ như có chuẩn bị ở ngay bên dưới, chỉ chờ bắt người.

Lạc Vân Hi thấy không ổn, Tuyết Cẩm vung mạnh tới, cảm thấy ôm được bệ cửa sổ, vừa rồi cảm thấy quá nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên, tức khắc không nói gì.

Tuyết Cẩm căn bản không phải móc vào bệ cửa sổ, mà là bị nắm trong tay của người đứng sau cửa sổ.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...