Tiếng chuông cửa vang không ngừng hết sức chói tai,mơ hồ nghe thấy giọng nói mang theo lo lắng lẫn tiếng gõ cửa vọng vào.
Xảy ra chuyện gì? Là trùng hợp tới hay nghe được tiếng lòng của cô tới cứu cô ?
Tư thế hai người vẫn ái muội như cũ,Dạ Phi Phàm hôn từ từ đi xuống dừng lại trên bụng bằng phẳng trắng mịn,tay đem hai chân cô mạnh mẽ tách ra,chỉ thiếu một chút xíu,một bước nhỏ hắn sẽ được . . . . .
Đáng chết! Tiếng ồn ào chói tai ngoài cửa khiến Dạ Phi Phàm không cách nào tiếp tục,hắn nặng nề đứng dậy,sửa sang lại cái áo một chút,nhặt thảm mỏng trên đất lần nữa ném lên người Diệp Vị Ương,sau đó sải bước đi ra cửa.
Cửa phòng mở ra,là một nam nhân viên trong khách sạn,ăn mặc đồng phục,mang mũ công việc cùng mắt kiếng,viền nón kéo rất thấp,vóc dáng rất cao nhìn qua rất thanh tú cũng rất nhát gan,cúi đầu khúm núm cung kính nói với Dạ Phi phàm:
“Khách qúy,ngài khỏe chứ,có người thông báo nhận được tin tức đe dọa,nói có người đặt bom tại khách sạn chúng ta,mọi người ở đây bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng,cho nên. . . . . . Cho nên,quấy rầy!”
Nam nhân viên phục vụ giọng trầm thấp mang theo từ tính,rất dễ nghe.
Đáng tiếc vành nón hắn kéo tương đôi đối thấp,cộng thêm đầu cúi thấp khúm núm,Dạ Phi Phàm căn bản không nhìn được vẻ mặt đối phương,chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng nhát gan,lãng phí được một vóc người cao gầy hoàn hảo.
Chẳng qua giờ phút này hắn căn bản không tâm trạng so đo những thứ đó,chỉ muốn nhanh chóng đuổi đi người phục vụ không biết điều.
Vì vậy hắn lạnh lùng nói: “Chỉ là chuyện giật gân thôi chứ ai dám gài bom tại khách sạn Hoàng Gia?Dù có đặt bom thật,hậu quả tự ta gánh chịu,hiện tại cậu lập tức rời đi!”
Nhưng mãi cho đến hắn nói xong một lúc lâu,nam phục vụ viên trước mặt cũng không rời đi,chỉ là yên lặng giống như đang suy tư chuyện gì.
Dạ Phi Phàm không nhịn được,trực tiếp đẩy ngã nam phục vụ viên xuống đất! Hắn hôm nay gặp rất nhiều chuyện phiền não mâu thuẫn,thật sự không có kiên nhẫn nói chuyện quá nhiều với người phục vụ.
Sau khi đóng cửa hắn lần nữa bước nhanh trở về phòng,phát hiện Diệp Vị Ương đã nhanh chóng thay quần áo của mình.Chiếc váy ngắn ngủn mát mẻ,phía trên vết máu loang lổ là máu trước đó của Thanh Phong Tuấn,nhưng khi nhìn vào trong mắt Dạ Phi Phàm lại hiểu lầm thành chuyện khác,hắn hoảng sợ trợn to hai mắt,nổi giận nói:
“Em bị thương? Tại sao không nói sớm!”
——— Trong lòng hắn lo âu cùng lo lắng là chân thật cũng mơ hồ có tự trách.
Hắn nghĩ nếu như Diệp Vị Ương sớm nói với hắn,cô bị thương rất nghiêm trọng,hắn vừa rồi sẽ không đối xử cô như thế? Hắn chỉ nghĩ chứ không hết sức xác định,bởi vì khi mất đi lý trí hắn cũng không thể khống chế chính mình.
Diệp Vị Ương nghe được hắn nói,trên gương mặt tái nhợt chứa nước mắt chưa khô có chút buồn cười.
Mặc dù vết máu trên váy không phải của cô,nhưng cô hiện tại đột nhiên không muốn nói ra chân tướng,cứ để mặt hắn đau lòng đi,nếu như hắn còn có chút lương tri tại sao trước đó còn nhục nhã cô! Thiếu chút xíu nữa đã. . . . . .
Hai nánh mắt phức tạp nhìn nhau,ai cũng không chịu giải thích.
Diệp Vị Ương nhìn Dạ Phi Phàm trong hai tròng mắt kia vốn có lo lắng lại nhanh chóng biến mất,nó lóe lên rồi mất nhanh đến cô không biết giờ hắn đang suy nghĩ gì,thay vào đó vẻ mặt lạnh như băng vô cùng quen thuộc.
Lại là vẻ mặt này!Cô chịu đủ hắn tàn nhẫn lạnh lùng! Cánh môi như hoa cũng nhịn không được nói ra lời trách móc:
“Dạ tổng tài!Là tôi trước kia nhìn lầm anh,thật xin lỗi,tôi không phải loại phụ nữ tùy tiện! Nếu như nhìn tôi không vừa mắt,anh cứ sa thải tôi đi,có thể yêu cầu tôi từ hôm nay trở đi không cần đến công ty làm.”
Nghe được cô nói không muốn trở về làm nữa,một chút liên hệ lẫn nhau cũng bị cắt đứt,ngay cả ước mơ đứng đầu giới người mẫu cũng vứt đi chỉ vì muốn cách xa hắn,điều này làm cho lửa giận Dạ Phi Phàm vừa rồi miễn cưỡng áp chế xuống giờ lại lần nữa bùng nổ!
Hắn nguy hiểm nheo cặp mắt, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt cô,tức giận hỏi: “Em nói gì? Lặp lại lần nữa!”
Đang lúc ấy,tiếng chuông cửa chói tay lần nữa điên cuồng vang lên!