Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em

Chương 22: Ngày bầu cử - Kế hoạch bất thành


Chương trước Chương tiếp

Ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu rọi khắp cả một tòa cao ốc lớn nhất thành phố.Trong phòng làm việc của Tổng Giám Đốc,một dáng người cao ráo đang ngồi trên chiếc ghế xử lý những văn kiện cần thông qua.Trên gương mặt anh tuấn của anh không giấu nổi sự mệt mỏi nhưng vẫn rất cuốn hút.Có lẽ,những nét mệt mỏi ấy làm toát lên vẻ đẹp tự nhiên của anh khiến người khác say mê.

Cốc...Cốc...Cốc...

- Vào đi.-Giọng nói đầy nam tính của anh vang lên,người gõ cửa nghe vậy liền đẩy cửa đi vào.Đứng đối mắt với anh,cô thứ kí run lên từng đợt,thu lại ánh mắt sợ sệt của mình,cô đưa tập tài liệu bỏ lên bàn rồi nói:

- Đây là văn kiện cần chữ kí của tổng giám đốc,mời anh kí vào.

Không thèm nhìn cô thư kí lấy một lần,anh kí nhanh vào văn kiện mà không đọc qua.Đưa sấp giấy tờ đó đến cho cô,anh nhìn vào đồng hồ đeo tay rồi nói:

- Tối nay không có buổi xã giao gì phải không?

- Vâng thưa sếp.

- Được rồi,cô đưa văn kiện ra bàn rồi cùng tôi đi đến tổ chức.

Nói xong,anh đi xuống gara lấy xe rồi chạy ra trước cổng chính của công ty đợi cô.10' sau,cô bước xuống,thấy xe anh chờ sẵn,cô mở cửa bước vào.Con xe được anh phóng như bay trên đường.Đường phố Luân Đôn tấp nập dòng người và xe,từ xa xa có thể thấy,những cặp tình nhân cùng nhau dạo bộ trên con đường đầy lá vàng rơi.

Cô đưa ánh mắt của mình rơi khỏi những cặp tình nhân đó mà di chuyển sang người anh.Nhìn phong cách anh chạy xe,cô khẽ cười nhẹ một cái.Ánh xuyên qua cửa kính,dọi đến làn da màu đồng của anh,thật là đẹp,anh như một bức tượng tạc biết thở và di chuyển.Cảm nhận được ánh mắt cô đang nhìn mình,anh quay sang cô rồi khẽ nói:

- Đừng nhìn tôi như vậy.Cô biết là tôi không thể mà.

- Tôi biết,nhưng không thể cho tôi một cơ hội sao?

- Tôi không muốn cô hy vọng rồi lại thất vọng.

Sau câu nói của anh,cả hai không ai nói thêm một lời nào.Không khí căng thẳng cứ duy trì trong xe,mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ cho đến khi,con xe dừng lại trước trụ sở.Bước xuống xe và đi vào trong,anh như một ông hoàng,đi tới đâu,tất cả mọi người đều cúi đầu chào đến đó.Chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt tạo cho anh một sức hút đặc biệt khiến người khác không thể không chú ý.

Đứng trước cánh cửa mang tên "D.E",anh và cô cùng nhau đi vào trong,mọi người đã có mặt đầy đủ và ngồi ngay ngắn vào chiếc ghế của mình,anh bước đến chiếc ghế bên phải,cô đi đến chiếc ghế bên trái,hai người ngồi xuống rồi bắt đầu cuộc họp.

- Chiếc ghế trên cùng kia dành cho ai?Không phải là đã để trống quá lâu sao?- Một trong những người trong phòng lên tiếng.Câu hỏi n cũng chính là điều thắc mắc duy nhất của mọi người bấy lâu nay.

- Đúng rồi đó,chiếc ghế đó là dành cho ai?- Người khác cũng thắc mắc hỏi.

- À,chiếc ghế đó tất nhiên dành cho bang chủ.Cô ấy đã về Việt Nam giải quyết một số công việc và chắc chắn sẽ quay lại sớm thôi.-Cô vội đứng lên giải thích.

Mọi người nhìn nhau thì thầm,bàn tán rồi cũng im lặng,cuộc họp cứ thế âm thầm trôi qua.Tất cả đi ra khỏi phòng họp và bắt đầu công việc của mình.Anh khẽ lấy tay xoa xoa thái dương,mệt mỏi cầm tập tài liệu lên,xem qua một lượt rồi vứt lại chỗ cũ.Nhìn những biểu hiện căng thẳng của anh,cô lấy tay mình đặt lên vai anh,nhẹ nhàng an ủi:

- Không sao đâu.Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện thật ổn thỏa.Chắc chắn,trước khi bang chủ trở lại,sẽ không ai biết được chuyện này.

- Cảm ơn cô...đã luôn bên cạnh tôi.

Cô không nói gì,lẳng lặng mỉm cười nhẹ.Cô cùng anh lại đi ra khỏi trụ sở.Con siêu xe chạy bon bon trên đường,những ánh đèn được bật lên ngày một nhiều hơn.Nhìn đường phố Luân Đôn,ánh mắt anh trở nên cô đơn vô cùng,dừng lại trước nhà hàng J,anh nhìn cô rồi nói:

- Cô ăn tối cùng tôi nhé.Hôm nay...tôi thực sự mệt mỏi.

Nói xong,anh cầm tay cô bước vào nhà hàng trong hàng tá ánh mắt của mọi người.Cô và anh,cả hai chọn chiếc bàn khuất xa tầm nhìn của mọi người rồi cùng nhau thưởng thức một bữa tối cô đơn.

Khán đài nóng lên,từng tiếng hò hét,reo vang ngày một nhiều hơn.Chỗ ngồi chật kín,còn có một số fan phải đứng để được xem chính thần tượng của mình biểu diễn.Thiên Minh ở một mụ cười hút hồn trước mặt fan.Những óng kính của nhà báo,phóng viên liên tiếp nhấp nháy vào khuôn mặt đầy hoàn mĩ của anh.Bản nhạc anh rất yêu em được anh thể hiện bằng tất cả cảm xúc thực tại của mình,ánh mắt anh buồn rầu nhìn về một phía xa xăm nào đó.Bản nhạc kết thúc,anh lặng lẽ bước vào trong.

Ngồi trên con siêu xe,anh mông lung suy nghĩ.Không biết từ bao giờ,con xe đã dừng trước căn biệt thự Thiên Vương,tài xế gọi anh ba bốn lần nhưng không thấy anh có ý định xuống xe,anh như người mất hồn.Lẳng lặng như một bức tượng.

- Thiếu gia Thiên Minh,đã tới biệt thự rồi thưa cậu.-Tài xế nâng giọng điệu lên.Thiên Minh giật mình rồi gật đầu đi vào nhà.Bà Vương thấy anh thì chạy đến rồi hỏi:

- Sao rồi con?Mọi thứ ổn chứ.

- Vâng,rất ổn.

Nói xong,Thiên Minh bước thẳng lên lầu rồi đóng sầm cửa lại.

Tích...Tích...Tích...

Với tay tắt cái thứ gây ồn ao kia,hắn bước xuống khỏi giường rồi đi vào nhà vệ sinh.Sau 10' hắn bước ra trong bộ đồng phục của học viện.Đi đến bàn làm việc,hắn lấy chiếc điện thoại rồi gọi cho Khôi:

- "Alô"- Đầu dây bên kia,Khôi lên tiếng trả lời.

- Mọi việc tao nhớ mày sao rồi?

- "Đã hoàn tất.Mày cứ yên tâm,không ai có thể ngăn cản chúng ta."

- Tốt.

Hắn cúp máy,đi xuống dưới đại sảnh,nới có chiếc Lamborghini chờ sẳn.Trước khi bước lên con xe,hắn nghiêng đầu qua quản gia Trương (Baba nó) rồi thì thầm:

- Dọn hành lý cho tôi.Đi học về,tôi muốn mọi thứ đã được sắp sếp gọn gàng ở biệt thự White Rose

Két....

Chiếc xe dừng lại trước cổng học viện Moon,như đã là một thói quen,tất cả các học viên đều chờ sẵn để được ngắm nhìn thần tượng của mình từ xa.Hắn bước xuống,khẽ nhăn mặt khi thấy Thiên Minh đã đứng đối diện mình,anh nhìn hắn với ánh mắt thách thức.Thiên Minh nhẹ nhàng bước từng bước đến chỗ hắn đứng.

Tới nơi,anh thì thầm vào tai hắn:

- Vẫn khỏe chứ.Nghe nói hôm party sinh nhật mày,có rất nhiều điều thú vị phải không?Tao rất muốn được một lần khiến cho mày phát điên lên.Không phải sẽ rất thú vị sao.

Nói xong,Thiên Minh bước đi trong hàng trăm con mắt.Hắn cũng khẽ nhếch mép rồi bước vào hội trường sinh hoạt,nơi đang tổ chức cuộc bầu cử hội trưởng và thủ trưởng.Trong không khí đầy căng thẳng,tất cả các học viên trong trường cùng nhau bàn tán về một vấn đề nào đó,mà chủ đề cho họ bàn tán đó là: Ai sẽ là hội trưởng và thủ trưởng khóa này?

Sau khi đã soát phiếu xong,hiệu trưởng Trần cùng các thầy cô trong trường ngồi vào hàng ghế dành cho mình,giọng thầy phụ trách vang lên nhẹ nhẹ:

- Tôi cùng thầy hiệu trưởng và tổng thể thầy cô trong trường đã kiểm soát phiếu xong.Kết quả cũng đã có,xin mời những ứng cử viên bước lên khán đài để thầy hiệu trưởng công bố kết quả.Xin mời thầy hiệu trưởng.-Nói

xong,tất cả 6 ứng cử viên cùng thầy hiệu trưởng bước lên.

Đáp lại sự hồi hộp cùng ánh mắt lo lắng của các học viên là sự bình thản đến là thường của 6 người bọn họ.Hắn và Khôi thì mang cho mình ánh mắt lạnh lùng,hàn khí băng lãnh tỏa ra khắp nơi khiến mọi người lạnh gáy.Nhi cũng lạnh không kém nhưng trong ánh mắt của cô có chút gì đó phấn khởi mà người khác khó có thể phát hiện ra.

Thiên Minh diện cho mình bộ mặt bất cần đời làm cho tất cả mọi người trong hội trường như chết đứng.Hưng không thể hiện cảm xúc,anh giống như một bức tượng biết di chuyển hơn là một con người.Còn Thiên Hà,người này trang bị cho mình nụ cười đầy kiêu hãnh nhưng cũng không kém phần rạng rỡ.

Thầy hiệu trưởng đi lên bục rồi bắt đầu bài phát biểu của mình:

- Tôi rất vui vì được chủ trì cuộc bầu cử ngày hôm nay.Xem ra tâm trạng của các ứng cử viên rất tốt.Không để mọi người chờ lâu,bây giờ tôi sẽ công bố số phiếu bầu dành cho cả 6 ứng viên.

Dẫn đầu là em Dương Lâm Hoàng Phi với tổng số phiếu là 31/100.Hạng hai là em Vương Thiên Minh với tổng số phiếu là 27/100.Đồng hạng ba là em Thái Thiên Hà và em Hoàng Nhi với tổng số phiếu là 21/100.Hạng bốn là em Thiên Khôi với tổng số phiếu bầu là 11/100 và hạng năm là em Khánh Hưng với tổng số phiếu là 10/100.

Theo như số liệu trên,em Hoàng Phi và em Thiên Minh sẽ là ban chỉ huy nhưng em Hoàng Phi và em Thiên Khôi đã rút khỏi bầu cử ngày hôm qua cho nên,số phiếu của hai em này sẽ bị bỏ.vậy có nghĩa là,hội trưởng năm nay là em Vương Thiên Minh và thủ trưởng là em Thái Thiên Hà và Hàn Hoàng Nhi.

Sau khi nghe được lời côn bố của thầy hiệu rưởng,tất cả học viên như ong vỡ tổ.Những tiếng bàn tán ngày một lớn hơn.Còn về Thiên Minh,anh nỡ một nụ cười gượng rồi khẽ gật đầu đồng ý nhận chức hội trưởng.Thiên Hà mặt biến sắc đi vạn phần,anh hoảng hốt đến nổi không nói nên lời.Sao có thể như vậy được,tất cả đều là sự sắp đặt của anh cả mà.Tại sao mọi thứ không diễn ra như đúng kế hoạch.Đáng lí ra,hắn mới chính là hội trưởng chứ.Nhìn thấy sắc mặt của Thiên Hà,hắn và Khôi khẽ gật dầu rồi cười nhẹ một cái.Từ từ bước đến bên cạnh Thiên Hà,hắn nói:

- Chúc mừng,mọi chuyện quả thật rất thú vị.

Nói xong,hắn và Khôi đi khỏi hội trường trước những ánh mắt tò mò của học viên.Bước lên con siêu xe đã chờ sẵn,hắn và Khôi đắc ý chạy thẳng đến trụ sở của R.I.P.

Sau khi nhận nhiệm vụ của một thủ trưởng xong,Thiên Hà tức giận lấy chiếc điện thoại trong túi ra,anh thô bạo bấm một dãy số nào đó rồi nói:

- Phương án một bất thành,chuyển qua phương án hai.Chuẩn bị tiến hành.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...