Thiên Sứ Của Chiến Binh

Chương 9


Chương trước Chương tiếp

Có vẻ như Keeley vừa mới ngả đầu xuống gối thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa ầm ĩ. Nàng mở choàng mắt, chớp chớp định phương hướng. Trời gần sáng. Nàng đã dành hai giờ đồng hồ tỉ mỉ làm sạch và khâu lại vết thương cho Alaric với sự trợ giúp của Ewan và Caelen. Đến lúc loạng choạng đi về phòng mình, mắt nàng mờ mịt và đầu óc mụ mị cả đi.

Nàng muốn kéo gối trùm kín đầu và lờ đi tiếng gõ cửa, nhưng chưa kịp làm thì cánh cửa đã bật mở. Giật mạnh tấm chăn che đến tận cằm cho dù trang phục trên người vẫn đầy đủ, nàng nổi cáu nhìn chằm chằm kẻ xâm phạm, nói đúng hơn là hai kẻ xâm phạm.

Ewan và Caelen McCabe đứng ngay cửa, nét mặt cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ.

“Alaric đang gọi thiên sứ của anh ấy,” Caelen chán ghét nói.

Keeley chớp mắt rồi ngó qua Ewan. “Ngài và tôi đều biết liền sau đó tôi sẽ trở thành quỷ dữ mà.”

Ewan thở dài. “Cậu ấy đang trong tình trạng kích động cao độ. Ta lo cậu ấy sẽ làm toạc mũi khâu và vết thương lại chảy máu. Chúng ta phải giữ cậu ấy nằm yên nghỉ ngơi. Cách duy nhất ta thấy để làm điều đó là… cô ở cùng cậu ấy.”

Keeley há hốc mồm. “Điều ngài đang gợi ý không hề thích hợp chút nào. Tôi có thế bỏ qua chuyện bị ngài bắt cóc, nhưng tôi không cho phép danh tiếng của mình bị hoen ố thêm nữa. Tôi không muốn gia tộc của ngài nghĩ tôi là loại phụ nữ lăng loàn đâu.”

Ewan giơ tay tỏ ý xoa dịu. “Gia tộc của ta sẽ không bàn tán gì hết. Không ai biết chuyện này cả. Ta cam đoan không ai ngoài ta hoặc vợ ta được phép vào phòng Alaric hay phòng của cô đâu. Ta đã chẳng đề nghị nếu việc đó không quan trọng, Keeley à. Ngay bây giờ ta sẽ làm bất cứ điều gì để giúp em trai mình bình tĩnh và xoa dịu cơn đau cho cậu ấy.”

Keeley chống đỡ thân người trên một khuỷu tay và chà xát bàn tay mệt mỏi lên khuôn mặt. “Tôi cần ngủ. Tôi đã không ngủ kể từ khi Alaric bị thương và gục ngã trước nhà tôi. Nếu tôi sang phòng anh ấy, ngài có chắc rằng tôi không bị làm phiền không?”

Nàng biết giọng điệu mình đầy bực dọc, nhưng vào lúc này, nàng không thèm quan tâm. Nàng sẽ làm bất cứ điều gì để những người này cho mình được yên.

“Thật sự, tôi rất cảm kích nếu mọi người cho tôi một mình chăm sóc Alaric. Nếu cần gì tôi sẽ gọi.”

Keeley đã mơ đến việc được ngủ một giấc dài vài giờ đồng hồ không bị ai quấy rầy. Nếu phải đồng ý ở chung phòng với Alaric để đạt được điều đó, thì nàng cũng gật đầu chấp nhận.

Khóe miệng Ewan khẽ giật. “Được, Keeley. Cô sẽ được ngủ. Ta đảm bảo cô không bị làm phiền đâu. Đến trưa ta sẽ vào xem tình hình của Alaric thế nào. Ta hứa với cô đấy.”

Keeley tung chăn và thả chân xuống giường, cẩn thận giữ chiếc váy tơi tả che kín người càng nhiều càng tốt. Nàng lảo đảo đứng thẳng dậy, vuốt lại mớ tóc rối lòa xòa trên mặt.

“Vậy thì đi thôi,” nàng càu nhàu.

Nàng lê bước vào phòng Alaric, thấy chăn dồn thành đống dưới chân anh ta. Cánh tay anh ta duỗi thẳng qua đầu và vầng trán đầy mồ hôi. Đầu anh ta xoay trở liên tục, còn miệng thì lẩm bẩm những điều khó hiểu.

Mồ hôi cũng đọng trên ngực và mạng sườn anh ta. Nàng còn có thể thấy các mũi khâu đang căng lên.

Ráng kiếm lời nguyền rủa, nàng vội vã đến bên cạnh anh ta, đưa tay thăm dò vết thương.

Alaric nằm yên ngay lập tức, đôi mắt mở ra, mơ màng và lẫn lộn. “Thiên sứ, nàng đó ư?”

“Đúng vậy, chiến binh à, thiên sứ của anh đến dỗ dành anh đây. Nói tôi nghe, anh sẽ nằm yên, nghỉ dưỡng nếu tôi ở cạnh bên chứ?”

“Mừng là nàng đã đến,” anh ta rên rỉ. “Nàng đi, mọi thứ không còn như trước nữa.”

Keeley mềm lòng hẳn và cúi gần hơn để bàn tay tìm kiếm của Alaric chạm vào cánh tay mình.

“Lần này tôi sẽ không bỏ đi, chiến binh ạ. Tôi sẽ ở lại với anh.”

Cánh tay anh ta cuộn quanh người nàng kéo nàng áp sát vào mình. “Lần này ta không để nàng đi đâu,” anh ta tuyên bố.

Keeley không nhìn sang chỗ anh em của Alaric. Nàng không muốn thấy sự tức tối hay lên án trong mắt Caelen nữa. Nàng đã nhìn thấy đủ lắm rồi. Ban nãy sau khi lôi nàng ra khỏi giường nếu cậu ta dám hó hé lời nào thì nàng đã thẳng tay tát vào mặt cậu ta bất chấp mọi hậu quả.

May mắn là nàng không nghe thấy lời nào từ ai hết. Chỉ có tiếng đóng cửa khẽ khàng báo hiệu căn phòng chỉ còn lại nàng và Alaric.

Nàng rúc vào bên cạnh chàng chiến binh và vuốt phần bụng đang căng lên của anh ta. “Giờ ngủ nào, chiến binh. Thiên sứ của anh sẽ luôn kề bên. Hứa chắc đấy.”

Alaric bật ra âm thanh mãn nguyện và thả lỏng cơ thể, thôi gồng các cơ bắp. Vòng tay siết chặt lấy nàng cho đến khi cả người nàng áp sát vào mình.

Anh ta đi ngay vào giấc ngủ, còn Keeley dù quá mệt mỏi nhưng vẫn thao thức một lúc lâu để tận hưởng cảm giác nằm trong vòng tay chàng chiến binh.

Khi nàng mở mắt, ánh mặt trời đã tràn qua tấm lông thú che cửa sổ. Lửa đã tắt ngúm trong lò sưởi, chỉ còn sót lại vài đốm than hồng. Mặc kệ cái lạnh có thể len lỏi vào phòng, nàng vẫn đang được đắm chìm trong sự ấm áp. Quá dễ chịu và thoải mái đến nỗi nàng không muốn cử động chút nào.

Cánh tay của Alaric vẫn quấn chặt quanh eo nàng và đầu nàng ngã lên vai anh ta.

Tay nàng lướt trên vòm ngực và dừng lại trên gò má anh ta. Thật vui khi anh ta không còn nóng ran và khô ráp như trước. Mồ hôi mát lạnh lấp lánh trên vầng trán Alaric và nàng cựa quậy rời khỏi vòng tay anh ta, ngồi dậy trong vui sướng.

Nhìn xuống khuôn mặt anh ta, nàng ngạc nhiên trước ánh mắt trong veo. Mơ hồ, hoang mang không còn phủ đầy trong đôi mắt màu lục sáng rực đó nữa.

Rồi Alaric mỉm cười, với tay kéo nàng nằm xuống trên người anh ta khi nàng còn đang choáng váng.

“Anh điên rồi!” nàng rít lên, chật vật di chuyển sang bên thân người không bị thương của anh ta. “Anh sẽ làm toạc chỉ vết khâu mà tôi đã mất hai giờ đồng hồ mới hoàn thành.”

“Vậy là thiên sứ của ta có thật,” anh ta thì thầm, không để nàng vùng ra khỏi vòng tay.

“Nhận định quỷ dữ của anh còn chính xác hơn đấy,” nàng nghiến răng.

Alaric mỉm cười, sau đó lại nhăn mặt.

“Thấy chưa? Anh nên nằm yên đi, đừng có mà kéo tôi nằm lên người anh như vậy,” nàng bực tức nói.

“Nhưng ta thích nàng nằm trên người ta,” anh ta thầm thì. “Ta rất thích. Thực ra, giờ ta không cảm thấy vết thương đau nhiều lắm. Ta chỉ cảm thấy sự mềm mại của nàng trên da thịt mình thôi. Và cả ngực nàng áp vào ngực ta nữa.”

Hơi nóng len lỏi trên vai nàng, lan trên cổ và ùa cả lên gò má. Nàng lảng tránh ánh mắt của Alaric bằng cách tập trung nhìn vào vai anh ta.

“Nàng có biết điều gì sẽ giúp ta cảm thấy đỡ hơn nữa không?” anh ta thốt ra.

Nàng đánh bạo liếc trộm, thấy anh ta ngắm mình đắm đuối, đôi mắt rực lên trong ánh sáng mờ nhạt hắt qua tấm lông thú.

“Điều gì?” nàng lo lắng hỏi.

“Một nụ hôn.”

Nàng vừa lắc đầu, vừa cố tách rời khỏi người anh ta. Nhưng Alaric đã ôm nàng lại và tay kia đưa ra giữ lấy cằm nàng.

Lờ đi sự phản kháng của nàng, chàng rướn đầu lên và môi cả hai dán chặt vào nhau. Chẳng rõ ai mới là người đang lên cơn sốt. Alaric hay là chính nàng. Hơi nóng bùng cháy khắp thân thể Keeley. Thật là một cảm giác kỳ diệu. Chếnh choáng. Ngọt ngào một cách tội lỗi.

Đầu nàng quay cuồng và nàng cảm thấy thân thể bỗng nhẹ tênh, như bay bồng bềnh giữa những đám mây. Nàng bật ra tiếng thở dài rồi tan chảy vào cơ thể mạnh mẽ kia.

Bàn tay chàng xòe rộng, mơn trớn trên lưng rồi lần lên cổ nàng, những ngón tay luồn vào làn tóc, kéo nàng xuống để đón lấy xúc cảm mãnh liệt của nụ hôn.

“Alaric,” nàng khẽ kêu lên.

“Ta thích âm thanh tên ta vang lên trên môi nàng, cô gái. Giờ hãy nói tên nàng đi, thiên sứ của ta.”

Nàng thở dài trong nỗi bực tức bởi anh ta xua tan sự chống đối nơi nàng mới nhanh làm sao.

“Em là Keeley.”

“Keeley,” Alaric thì thầm. “Một cái tên mới đẹp làm sao. Thật xứng với một thiếu nữ xinh xắn.”

“Chàng phải buông em ra,” nàng quả quyết. “Anh em của chàng sẽ vào đây bất cứ lúc nào đấy. Mối quan tâm hàng đầu của họ là vết thương của chàng. Em cần nhìn qua các mũi khâu để chắc rằng chúng vẫn khít, nếu chàng thấy khỏe rồi thì nên ăn chút gì đi.”

“Ta muốn hôn nàng hơn cơ.”

Nàng nắm tay thụi vào ngực Alaric, chàng bật cười nhưng vẫn chịu buông nàng ra.

Keeley trườn xuống khỏi người chàng, vuốt lại trang phục nhăn nhúm và đầu tóc rối bù. Chắc nhìn nàng như vừa ngâm trong hồ rồi bị một con ngựa kéo lê đi.

Ánh mắt nàng tiếp tục chạy trên vòm ngực trần, rộng lớn của chàng. Dù ngực đàn ông không còn là điều bí ẩn đối với nàng. Các phần khác trên thân thể họ cũng vậy. Do có khả năng chữa bệnh nên nàng thấy các anh chàng khỏa thân khá nhiều rồi. Nhưng chàng trai này lại khiến nàng nín thở. Chàng ta thật… tuyệt vời.

Mắt nàng ngấu nghiến lấy chàng, việc đó được thực hiện khá lộ liễu. Nàng hy vọng cơn sốt và sự đau đớn sẽ khiến chàng không chú ý đến khao khát, cuồng nhiệt ấy của mình.

“Em phải kiểm tra vết thương của chàng,” nàng nói, nguyền rủa chất khàn khàn trong giọng của mình.

Chàng nhìn xuống nghiêng người để nàng có thể thấy rõ những vết thương.

“Ta phải cảm ơn nàng, Keeley. Ta không nhớ nhiều về cái ngày bị thương, ta chỉ biết mình sẽ chết nếu không tìm thấy ngay sự giúp đỡ. Khi mở mắt nhìn thấy nàng, ta biết Chúa đã trao cho ta một thiên sứ.”

“Tiếc là phải làm chàng thất vọng rồi,” giọng nàng nhẹ nhàng. “Em không phải thiên sứ. Em chỉ là một người phụ nữ bình thường có khả năng chữa bệnh thôi. Đó chẳng qua cũng chỉ là kiến thức lượm lặt từ những người đi trước.”

“Không,” chàng phản đối, nắm lấy tay nàng. Chàng đưa ngón tay nàng lên môi. Cảm giác râm ran chạy khắp cánh tay và ngực nàng làm căng tràn niềm vui. Thật khó để nén nụ cười với chàng chiến binh điển trai, có tài ăn nói không thua gì tài sử dụng binh khí này.

Nắm lấy cổ tay chàng, nàng nhẹ nhàng nâng cao cho đến khi cánh tay chàng đặt chếch bên trên đầu. Sau đó, nàng cúi xuống xem xét vết thương mới khâu, hài lòng vì nó đã bớt đỏ và không còn có vẻ sưng tấy nữa.

“Nhận định sao nào? Ta sẽ sống chứ?” giọng chàng tỏ vẻ đùa vui.

“Phải, chiến binh ạ. Chàng sẽ sống khỏe mạnh, trường thọ. Chàng rất mạnh mẽ, điều đó sẽ giúp chàng hồi phục hoàn toàn.”

“Thật đáng mừng.”

Khi nàng cho phép chàng đặt tay xuống, chàng xoa bụng và nhăm mặt lại.

“Đói à!”

“Ừ. Đói muốn chết luôn.”

“Đó là dấu hiệu tối đấy,” nàng gật đầu. “Em sẽ kêu người mang thức ăn đến.”

“Nàng đừng đi.”

Nàng nhướn mày vì đó không phải là lời thỉnh cầu mà giọng chàng lộ rõ vẻ ra lệnh.

“Làm ơn mà.”

Chàng hạ thấp giọng khiến nàng lại tan chảy lần nữa. “Ừ. Em sẽ ở lại.”

Alaric nở nụ cười với nàng mà mi mắt muốn sụp xuống. Chàng chớp mắt, cố chống lại cơn buồn ngủ dữ dội. Nàng đặt tay lên trán chàng. “Nghỉ ngơi đi, chiến binh. Sẽ có thức ăn trong chốc lát thôi.”

Nàng rời giường, vuốt lại váy và ước rằng mình trông không quá khủng khiếp. Cánh cửa bật ra khi nàng bước tới định mở. Nàng cau mày nhìn kẻ xâm nhập, cho cậu ta biết sự xuất hiện đột ngột này không hề được hoan nghênh.

Caelen quắc mắt nhìn lại, cho nàng biết cậu ta không đếm xỉa đến cơn giận dữ của nàng.

“Anh ấy thế nào? Caelen gặng hỏi.

Nàng hất tay về phía giường. “Tự xem đi. Anh ấy đã tỉnh vài phút trước. Anh ấy đói bụng.”

Caelen sải bước qua mặt Keeley và nàng nhăn mặt chế nhạo sau lưng cậu ta. Khi quay lại để đi ra nàng suýt đâm sầm vào Ewan.

“Tôi không cho rằng ngài sẽ quên những gì đã thấy,” cô lẩm bẩm.

Ewan nhếch môi cười cợt. “Thấy gì?”

Keeley gật đầu rồi bỏ đi. Dủ không biết sẽ đi đâu nhưng nàng chắc chắn muốn sẽ hít thở chút khí trời. Nàng vẫn còn cảm giác như môi Alaric đang đặt trên môi mình. Nàng vẫn còn cảm giác như đang tận hưởng dư vị ngọt ngào từ nụ hôn ấy.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...