Thiên Sứ Bị Thất Lạc
Chương 25: Tin đồn
-Alex, sao lại ngồi đây còn uống rượu nữa?
Alex ngước nhìn Sam rồi cười lên những tiếng khô khan
-là Sam đấy à? Nào ngồi xuống đây uống cùng mình đi.
-hôm nay bạn có chuyện gì sao? rượu là bị cấm mà, tối nay bạn không đi tuần nữa sao?
Chẳng trả lời Sam Alex tiếp tục uống, thái độ lạ của Alex khiến Sam không khỏi lo lắng, chắc hẵng có chuyện gì rất buồn.
-Sam này! ngập ngừng giây lát rồi Alex nói-bạn thấy mình thế nào?
Câu hỏi của Alex khiến Sam có chút bối rối, vì sao lại hỏi như thế
-bạn thì…thì rất tốt, bạn lại rất giỏi, còn đẹp trai nữa.
Mặt Sam có chút ửng hồng bối rối, còn Alex thì lại cười nữa.
-mình tốt và giỏi sao, vậy vì sao người đó không yêu mình? Vì sao vậy?
-người đó? Ai không yêu bạn, nói cho bạn biết con gái trong làng điều yêu thích bạn kể cả mì…
-nhưng mình không cần, mình chỉ cần người đó.
Tại sao lại chen ngang, Sam muốn nhân cơ hội này nói cho Alex biết tình cảm của mình kia mà, lại không được rồi.
Sam chẳng nói thêm gì, cứ yên lặng ngồi cạnh Alex.
…….
Một buổi sáng bình yên, không khí trong lành cứ như đúng tâm trạng nó lúc này, cảm giác của lâng lâng tối qua vẫn còn đọng lại, vậy là nó đã yêu nhau, nó có thể đường đường chính chính nhìn hắn với ánh mắt yêu thương mà không cần lo sợ gì cả.
-làm gì mà lâu thế không biết, nói người ta đợi đi học mà như thế đấy.
Nó đợi hắn đi học, đợi cũng lâu rồi làm gì chẳng biết , nó đợi đến nóng lòng rồi, nó tranh thủ đi ra vườn hồng, đã nhiều hôm rồi nó chưa chăm sóc, vừa bước đến nó đứng hình tại chỗ.
-á á á á á
Một loạt tiếng thét vang lên, khung cảnh trước mặt nó, ôi trời ơi như sụp đổ, hắn nghe thấy tiếng nó vội vàng đi ra.
-bị làm sao?
Mắt nó rưng rưng rồi, hắn càng lo lắng, vội vàng xe từ tay đến chân xem nó có bị gì không, nhưng kết quả chẳng có gì
-rốt cuộc em bị làm sao?
-anh , nhà mình có trộm kìa!
Hắn nhíu mày nhìn hắn.
-có trộm?chúng bị mất cái gì?
Nó chỉ tay lại vườn hồng.
-anh nhìn xem, hoa hồng biến mất hết rồi, mấy hôm trước còn rất nhiều hoa mà bây giờ…anh xem tàn tạ hết rồi kìa, hoa của em bị người ta lấy hết rồi huhu.
Mặt hắn chuyển sắc, mi mắt giật giật liên hồi, tên trộm nó nói chẳng phải hắn sau.
-khụ, đừng khóc nữa, chắc ai đó có chuyện cần nên người ta tiện tay hái thôi mà, em cứ xem như cho người ta đi.
Ánh mắt nó có chút phẫn nộ
-cho á? công sứ em chăm bón, hoa lại đẹp thế mà nỡ lòng nào…. nếu em biết ai nhá, em sẽ @#%&*
Ai đó nghe nó nói mà lạnh sống lưng, vội vã quay mặt hướng khác để nó không kịp thấy mặt hắn khó coi thế nào, lúc này nhá hắn rất sợ người yêu hắn giận, lỡ mà nó biết chính hắn đã làm tan hoang hết vườn hoa thì...
-em đừng những lời nguyền rủa ấy đi, chúng ta đến lớp thôi trễ rồi.
-dạ
Nó ngoan ngoãn đi cạnh hắn, thay vì bay để đi nhanh hơn,hai người họ lại chọn đi bộ, vì họ chỉ muốn có nhiều thời gian cạnh nhau.
…..
July ngồi trong lớp mà lòng thấp thỏm lo lắng cho nó, hôm qua đi tìm mọi người giúp đỡ quay lại thì không thấy đâu, nghe nói nó đã khỏe rồi , muốn đến thăm mà vừa đến cửa thì bị hắn chặn lại lạnh lùng nói: Anna cần nghĩ ngơi, thế là July ngậm ngùi trở về hôm nay đến lớp thật sớm để đợi nó đến.
Rốt cuộc nó cũng thấy nó đến lớp, July chạy đến ôm chặt nó
-bạn đúng là, hôm qua làm tớ sợ muốn chết luôn.
Nó cười
-cám ơn bạn vì hôm qua giúp mình, mình khỏe lại rồi.
-mình có giúp được gì đâu.
July kéo nó về bàn, hai đứa trò chuyện vui vẻ nhưng đang có những ánh mắt kì lạ đang nhìn nó rồi không ngừng bàn tán xôn xao
lúc trên đường, cận vệ lại thông báo cho hắn đến nhà tộc trưởng để nói cho rõ về chuyện người đã hãm hại nó, hắn nói với nó đến lớp trước còn mình thì vội vã đi.
-ta thật không thể tin được hai người đó lại làm việc hại người như thế.
Tộc trưởng trầm ngâm, đưa tay vuốt hàm râu trắng của mình.
-nhưng động cơ là gì? lần trước cũng thế, chúng ta không thể để như vậy được!Ông Arthur chầm chậm nói
-nhưng Ray à! Tộc trưởng ngập ngừng-con bé là con của Royer, ta không muốn con bé bị tổn thương nó đã mất cha lẫn mẹ rồi.
-lại là cái lí do đó, là con của ngài Royer thì có quyền hại tính mạng người khác ?
-Ray ,con không được ăn nói với tộc trưởng như thế.
Hắn càng tức giận.
-nếu ngài không làm con sẽ tự ra tay.
Hắn lạnh lùng bỏ đi, ông Arthur chỉ biết thở dài nhìn đứa cháu ngang bướng.
-xin lỗi ngài.
-Arthur à có phải chúng ta đã sai, ta hình như đã rất già để giải quyết mọi chuyện rồi, nhưng thằng bé rất giống mẹ nó đúng không?
-vâng, nó giống nhất là cái tính ngang bướng! mắt ông Arthur hiện rõ nỗi buồn
Chẳng thể hiểu nổi hai người họ, bằng chứng, nhân chứng điều có vậy mà cũng bỏ qua vì cái lí do ngu ngốc là con của ngài Royer, nếu nhìn thấy những việc làm của con nhỏ đó, ông ta có đội mộ sống dậy ông ấy chỉ có nước tức mà chết lần nữa!
Hắn bực mình chỉ muốn đi tập luyện để xả hết, nhưng hắn chợt nghĩ đến nó, hắn phải ở sát bên nó nếu không nó lại bị người ta hại nữa.
Uầy, định đi lên lớp nhưng hắn lại thấy nó ngồi ở trên cái ghế dưới gốc cây trong trường, hay mới xa nhau mà lại nhớ hắn đến nổi phải đi tìm, miệng cười tủm tỉm hắn đi lại chỗ nó.
-sao lại ngồi thừ người ở đây? Nhớ anh à?
Nó nghe giọng hắn, ngước lên một khuôn mặt rưng rưng nước mắt nhìn hắn đầy thương tâm.
-sao lại khóc rồi, em bị gì thế?
Vẫn ánh mắt đẫm lệ nhìn hắn nghẹn ngào.
-anh…em sợ…
15 phút trước…
-July à, bạn có để ý không mọi người ở ngoài cứ nhìn chúng ta hoài.
July nhìn ra ngoài đúng như nó nói, mọi người càng ngày càng đông, mọi ánh mắt điều hướng về chỗ bọn họ, nói đúng hơn là hướng về nó
July ngạc nhiên thốt lên:
-có chuyện gì vậy nhỉ? Ánh mắt của họ nhìn đáng sợ quá!
-mình có cảm giác chuyện này không tốt tí nào.
nó thấy bất an vô cùng, đám người ngoài cửa đột nhiên đứng nhường đường cho Alex đi vào, vẫn nụ cười đó, vẫn ánh mặt diệu dàng nhìn nó.
Nhưng chẳng phải mọi chuyện đã được nói rõ từ tối qua kia mà, đáng ra nhìn mặt nó Alex phải thấy ngại vì những lời nói dối đó chứ.
Alex đứng trước mặt nó, nó nhìn Alex bằng ánh mắt lạnh lùng.
-có chuyện gì sao?
Đáp lại sự lạnh lùng của nó là nụ cười của Alex.
-em đúng là hư, nói chúng ta cùng đến trường mà sao lại bỏ đi trước.
Nó ngẩn người ra, nó hứa khi nào? Nó đang giận Alex kia mà?
-anh nói gì vậy? tôi có hứa với anh sao ?
-em đừng giận anh nữa anh biết lỗi rồi mà, anh hứa khi nào chúng ta đính hôn xong anh sẽ ở bên em nhiều hơn.
Nói rồi Alex hôn nhẹ lên trán nó, nó vội vàng đẩy Alex ra, còn July thì há hốc nhìn hai người.
Từ đêm dạ hội July nghi là có gì đó giữa Anna với Alex mà , thì ra hai người họ yêu nhau, thôi chúc phút thôi ai biểu Anna là bạn tốt của mình chứ! July thở dài một tiếng
Alex quay ra hướng đám đông bên ngoài rồi môi nhếch lên
-mọi người nhớ chiếu cố đến vị hôn thê của tôi, chúng tôi không lâu nữa sẽ kết hôn.
Mọi người hoảng loạn khi nghe thấy, có người còn ngất xỉu, ôi thôi mọi ánh mắt kinh ngạc nhìn nó, nó tức giận
-anh lại nói dối, mọi người đó không phải sự thật, tôi và Alex không có bất cứ liên hệ gì!! nó nói lớn
-anh biết lỗi rồi mà, đừng lạnh lùng như thế với anh nữa, anh có việc phải đi rồi tối anh đến đón em.
Alex đi vội vã, vừa ra khỏi đám người ở trước cửa mặt Alex liền thay đổi.
Dù em có yêu cậu ta, dù em có ghét anh, anh vẫn sẽ làm mọi cách để có được em, anh sẽ bắt em bên anh mãi mãi!
Mọi người ùa vào bàn nó, người thì lấy lòng nịnh nọt người thì hỏi thăm, trời ơi nó sắp hết không khí để thở rồi, nó cố giải thích nhưng mọi người cứ cho rằng nó đang giận nhau với Alex nên một mực không tin.
Cái lớp giờ không thể chứa được thêm người nữa, trời ơi làm thế nào nó mới thoát được đây, rồi ở đâu một nhóm nữ sinh không biết từ đâu xong đến, nắm chặt tay nó, rồi phùng mang trợn má chửi mắng nó, nó hiểu đây là fan cuồng của Alex đó, đáng chết thật mà.
-Anna để mình mở đường cho bạn chạy.
July cố gắng mở đường đi cho nó nhưng mà, chính July cũng bị đánh bật lại hai người vật vã, tơi tã.
Nó thật sự không chịu đựng được nữa rồi, rồi nó cố tập trung và tạo một cơn gió lớn thổi vào phòng học, mọi người bị gió vật ngã gió, nó tranh thủ chạy đi.
Trở về với hiện tại….
-cái tên Alex chết tiệt, dám dùng trò đê tiện này, anh phải đi cho tên đó một trận.
-nhưng mà ….chuyện quan trọng bây giờ là…mọi người vẫn tin rằng chuyện Alex nói là thật, bây giờ phải làm sao hả anh?
Hắn xoa mấy vết bầm do mấy người đó gây ra, rồi nhẹ nhàng nói:
-thì chúng mình công khai, sau đó kết hôn thì mọi người sẽ hiểu ra thôi.
-kết…hôn? Nó tròn mắt nhìn hắn
-sao? em không muốn kết hôn với anh sao?
-không phải, chúng ta mới chính thức yêu nhau chưa được một ngày nữa tính chuyện kết hôn thì có gấp quá không?
Hắn cau mày nhìn nó, vẻ mặt như giận hờn.
-thời gian quan trọng à, hay em muốn làm vị hôn thê của tên đó thật!
-ý em không phải vậy mà!
-được, cứ làm theo anh sắp xếp là được, em chỉ cần đợi làm cô dâu của anh.
Hắn kéo nó vào lòng mà ấp ủ, nó cũng hơi lo nhưng nó nhưng nó tin tưởng hắn, cứ mặt kệ được ở cạnh hắn là nó hạnh phúc rồi.
cũng cám cậu Alex à, vì nhờ cậu làm như thế, tôi với cô ấy mới tiến thêm một bước lớn! khóe môi hắn công lên thành một đường cong quyến rũ
-anh đang cười gì thế hả? nhìn mặt anh gian lắm nha! Nó lườm
-không có gì, hôm nay chúng ta cúp học đi, anh và em đi chơi?
-dạ! nó gật đầu đồng tình
Và hai người họ nắm tay nhau cúp học đi chơi, đi được một đoạn chợt nhớ ra
-chết rồi, em quên mất!
-hửm?
-anh, khi nãy em chạy đi mà quên mất July vẫn còn trong lớp, không biết bạn ấy có sao không nữa!
Nó lo lắng, hắn cốc nhẹ lên trán nó.
-bọn họ chỉ nhắm vào em, em đi rồi thì July vẫn an toàn thôi, em cứ yên tâm.
Nó mỉm cười nhìn hắn, rồi hai người tiếp tục đi
Còn ở Wc ở trường có một cô gái đáng thương đang chỉnh lại mái tóc rối như của mình
-Anna ơi là Anna, bạn chạy thì chạy cho rồi đi, tại sao lại tạo gió để tóc mình rối như tổ quạ thế này hả?? huhu tóc của mình .
Nó vẫn cứ ung dung nhưng chuyện của nó với Alex thì bị truyền nhanh như tốc độ ánh sáng, cuối cùng cả làng điều biết, và hơn thế nữa đã đến tai tộc trưởng.