Thiên Nga Đen Bị Phản Bội

Chương 3


Chương trước Chương tiếp

“Nhất định phải bày ra vẻ mặt như chết chồng vậy sao? Người không biết còn tưởng con rất hận cuộc hôn nhân này, muốn làm cô dâu chạy trốn.”

Bên tai là những lời nói móc cay nghiệt, cô dâu mới vẫn thả hồn vào cõi thần tiên, tiếng quở trách bén nhọn phảng phất không liên quan với cô, cũng không có bất cứ biểu lộ nào.

Trong gương hé ra một khuôn mặt xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, lông mày giống như dãy núi, mắt sáng như sao, mặc lễ phục bằng lụa trắng cao nhã, trên đầu là một vương miện bằng hoa hồng trắng và sa mỏng, bộ dáng động lòng người, có một sức quyến rũ đặc biệt chỉ có ở cô dâu.

Thân là một trong những nhân vật chính, trên mặt Bạch Oanh Man không có một chút vui thích, trên mặt thoáng nét ảm đạm, nếu không trang điểm dày đã thấy gương mặt nhợt nhạt, một đêm không ngủ.

Mặc dù như thế, cô hôm nay vẫn là cô gái xinh đẹp nhất, hạnh phúc làm người ta ganh tị đỏ mắt, làm cho những người khác phải nghiến răng.

Ví dụ như dì ruột của cô, Lý Ngọc Chân.

“Nếu không muốn gả cũng đừng miễn cưỡng. Con là con gái cưng của chị hai, dì Chân đâu cam lòng gả con chịu khổ? Nếu con không đem con tiện chủng kia đuổi đi thì hôm nay người ngồi đây nước mắt lưng tròng là nó.” Mặt ngoài Lý Ngọc Chân trấn an, thực tế là trách cứ chau gái không nên quấy rầy kế hoạch của bà ta, hại bà ta phải bố cục lần nữa.

“Dì Chân, dì không hy vọng con gả vào nhà giàu có sao?” Không lo ăn không lo mặc, sống an nhàn sung sướng, chỉ cần ngẫu nhiên mang nhẫn kim cương sáng chói tham gia xã giao, làm một phu nhân người người hâm mộ, đây là cuộc sống mà nhiều thiếu nữ mong muốn. Mặc dù hết thảy chỉ là hư vinh, Bạch Oanh Man hiểu được chính mình ít nhất phải giành mặt mũi cho Xuân Dương thuyền vận.

“Trời! Chẳng lẽ dì lại ghen ghét với con? Người đàn ông hoàng kim nhất nhì là chồng con, tuy nhiên không nhất định chỉ thuộc về một mình con, nếu suy nghĩ theo hướng tốt thì cũng có thể coi như con may mắn.”

Lúc nói chuyện, thần sắc Lý Ngọc Chân đều không vui vẻ, trong lời nói không một câu chúc phúc, bà nhìn thấy cháu gái mặc lễ phục cô dâu, trong đáy mắt ẩn chứa ghen ghét và tức giận.

Bất luận cô dâu hôm nay là cháu gái Bạch Oanh Man hoặc là con gái của tình địch Bạch Oanh Nguyệt, bà đều không vui khi nhìn bọn nó mặc áo cưới. Bởi vì gần bốn mươi năm, khát vọng lớn nhất của bà chính là dắt tay người đàn ông mình yêu đi trên thảm đỏ.

Hết lần này tới lần khác, bà một lòng say mê nhưng vẫn không đổi được kết cục mỹ mãn, anh rể chưa bao giờ nhìn thấy bà, ý nghĩ và yêu thương của hắn vĩnh viễn nhìn những người phụ nữ bên cạnh bà, chưa một lần nhìn bà.

Bà hận hắn, chuyện tình cảm bà không thể nào tham gia, cho dù bà luôn ra ám hiệu khiêu khích, hắn vẫn thờ ơ, thậm chí cuối cùng dùng danh nghĩa anh rể đưa bà ra nước ngoài học, ý đồ đoạn tuyệt tâm tư không nên có của bà.

Yêu một người có sai sao? Bà chỉ yêu hắn, muốn được hắn yêu, tìm được hạnh phúc, tâm nguyện hèn mọn như vậy vì sao cũng không được? Cho nên bà hận, hận tất cả những người được hắn ưu ái. Nếu như bà không chiếm được hạnh phúc, thì, những người bị bà hận có tư cách gì được vui vẻ?

“Muốn đi cứ để hắn đi, người đàn ông không để trái tim ở chỗ con thì cần gì phải cưỡng cầu, thế giới vẫn trời cao biển rộng.” Bạch Oanh Man rộng rãi trả lời.

Nghe vậy, trong mắt Lý Ngọc Chân hiện ra một vòng âm trầm, “Con đang châm chọc dì không buông tay sao? Hơn nửa đời người chỉ si luyến cha con?”

Thấy dì Chân tức giận, cô vẫn lạnh nhạt chỉnh lại sa đầu, “Dì Chân muốn yêu ai là tự do của dì, thân là con cháu con không có quyền xen vào.”

“Hay cho không có quyền xen vào, vừa rồi con yểm hộ cho tiểu tiện nhân kia chạy trốn, đừng tưởng dì không biết, con còn nghĩ tới tình chị em, không nỡ để nó chịu khổ sao?” Rõ ràng để cho tiểu tiện nhân Bạch Oanh Nguyệt đào thoát, thật sự không thể tha thứ.

“Yểm hộ cái gì? Con không hiểu dì đang nói gì?” Cô mở to cặp mắt xinh đẹp, biểu lộ vẻ vô tội.

Lý Ngọc Chân lạnh lùng nheo mắt, tay che miệng cười khẽ, “Cháu gái của dì học được giả ngốc sao, vừa nãy, nếu con không làm bộ té ngã, ngăn cản ta, tiểu tiện nhân kia sao có thể chạy trốn?”

“Phải không? Trong mắt dì Chân con cố ý té ngã sao? Thật xin lỗi, con không cho rằng mình có hành động như vậy, huống chi con đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với nó, không có lý do gì giúp nó chạy trốn.” Cô thề thốt phủ nhận, dì Chân cũng không thể bắt cô làm gì.

Lý Ngọc Chân vừa nghe giận tái mặt, mười ngón tay sơn đỏ nắm chặt hai vai non mịn của cô: “Nó nói với con cái gì? Muốn đến mang con chạy trốn sao? Muốn mặc kệ dì Chân, giống người cha nhẫn tâm của con thờ ơ với dì sao?” Không ai có thể đẩy bà ra, thứ bà muốn nhất định phải có trong tay, không thể nhượng bộ.

Bạch Oanh Man bị đau, buồn bực nói: “Dì suy nghĩ nhiều quá, dì có ơn dưỡng dục con, con sao có thể bỏ mặc dì?”

Kỳ thật vừa rồi nhìn thấy em gái, cô ngoại trừ kinh ngạc, còn có một chút ngưỡng mộ, cho dù không được cô bảo vệ, nụ cười ngọt ngào của Nguyệt vẫn không phai màu

Trên thực tế, lúc em gái khuyên cô rời đi, thật sự cô bị xao động, muốn buông tất cả, làm chuyện cô muốn làm, không cần thỏa hiệp với ai, chỉ vì cuộc sống của mình…

“Chị không phải người như thế, chúng ta hẹn ước…. bay về phía tình yêu, tìm được hạnh phúc…. Em không có quên, em hy vọng chị có thể hạnh phúc…”

“Em không cần, em không cần chị phải rơi lệ mà kết hôn, chị đi theo bọn em, đi thật xa…”

Thanh âm của Nguyệt Nhi vẫn vang vọng trong tay, nó khờ dại muốn mang cô đi, phần tâm ý này không phải cô không cảm động, nhưng mà nhìn khuôn mặt đơn thuần của em gái, hai chân cô như bị cột đá, nửa bước cũng không thể đi.

Cô biết mình đi không được, vì bảo toàn sản nghiệp của cha, cô nhất định phải ở lại, để hạnh phúc của mình biến mất.

“Man Nhi, đừng dở trò với dì, con là do dì một tay nuôi lớn, dạy dỗ, có bao nhiêu thủ đoạn dì đều rõ ràng, đừng ép dì đối phó ngược lại con.” Cháu gái này vẫn là một con cờ tốt, Lý Ngọc Chân không muốn uổng công.

Bạch Oanh Man trào phúng nhếch môi, “Dì Chân mới cần chuẩn bị chậu vàng rửa tay, hưởng phúc đi. Một con cho gặp rủi ro có đáng để dì dồn sức đánh như vậy không?”

“Con muốn dì buông tha nó?” Lý Ngọc Chân nhìn chằm chằm cô, đáy mắt ngoan độc.

“Dì Chân đã đáp ứng con không tìm nó gây phiền toái, dì sẽ tuân thủ hứa hẹn chứ?” Bạch Oanh Man thực sự lo lắng, dù sao oán niệm của dì Chân đã quá sâu.

“Có chuyện này sao? Sao mà dì không nhớ rõ? Aiz, già rồi nên đầu óc mau quên quá.” Lý Ngọc Chân qua loa cười.

“Dì Chân….” Không để Bạch Oanh Man nói, Lý Ngọc Chân lại nắm chặt vai cô, dùng sức làm cô phải nhíu mày, “Đừng quên là ai cướp của con hết thảy? Là ai chia cắt cha con con? Có nó, cha còn đã quên con. Với ông ấy mà nói, con chẳng qua chỉ là đứa con mà vợ trước để lại, dư thừa.”

Bạch Oanh Man cắn chặt môi dưới, nhịn đau đớn trên vai, đôi mắt hạnh thoáng ưu thương.

“Đừng có ngu ngốc, thứ nắm trong tay mới là thực tế. Tuy dì không tán thành con gả cho Trạm Vấn Thiên, nhưng mà nếu Xuân Dương thuyền vận đã gặp phải nguy cơ, đành phải ủy khuất con hy sinh, không bằng con hãy nghĩ cách nắm bắt lòng hắn, để cho hắn trở thành chỗ dựa vững chắc của con, ha ha ha.” Tốt nhất có thể vì Lý Ngọc Chân bà sử dụng, giúp bà đạt được thứ mong muốn.

Lý Ngọc Chân che miệng cười khanh khách, nói xong liền õng ẹo đi ra ngoài.

Bà đi vội vàng không phát hiện ở góc phòng nghỉ của cô dâu, một bóng dáng ngang tàng đang đứng trong bóng tối, không tiếng động nghe hai người nói, con ngươi đen âm trầm thêm mấy phòng.

Trạm Vân Thiên vốn muốn đến hỏi xem cô dâu đã chuẩn bị xong chưa, không ngờ lại gặp được Bạch Oanh Nguyệt, mà bên cạnh cô có một người đàn ông thân mật bảo hộ.

Trông thấy tình cảnh này, hắn thật sự không vui, nhưng hắn chưa quên mình sắp kết hôn, vì vậy cũng không sinh sự, chỉ giữ im lặng nhìn bọn họ rời đi, không ngờ còn chưa nhìn thấy cô dâu lại ngoài ý muốn nghe một đoạn đối thoại như vậy.

Cô vợ sắp cưới dám can đảm uy hiếp hắn thì ra lại là người bị quản chế, bị người ta nắm giữ nhược điểm, thành một con chim vị gãy cánh…. Thật là thú vị.

Hắn lạnh lùng nhắm mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, xuy một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng, đang muốn tiến lên gõ cửa lại nhìn thấy một ông lão đang đi tới, hắn kinh ngạc lập tức trở lại chỗ ẩn thân.

Ông ngoại sao lại xuất hiện trong này? Ông không tiếp khách ở phía trước lại chạy tới gặp cháu dâu tương lai làm gì? Không khỏi làm người ta bất ngờ.

Đợi sau khi Đinh Thắng Phong vào rồi, Trạm Vấn Thiên đến gần cạnh cửa, dùng tư thái nhẹ nhàng dựa vào tường, hai tay vòng trước ngực, nghe động tĩnh bên trong.

“Lễ phục của con hôm nay rất đẹp, là một cô dâu hoàn mỹ.” Đinh Thắng Phong nói. Ngoại trừ một vài nếp nhăn nhỏ ở giữ chân mày, cháu dâu này của ông có thể nói là đạt đến hoàn mỹ.

“Cám ơn Đinh lão gia tán thưởng, con biết nên ăn mặc gì ở trường hợp nào, sẽ không để cho ngài mất mặt.” Bạch Oanh Man ngồi ngay ngắn trên ghế, lễ phép trả lời.

“Ha ha…. Nên sửa lại gọi ta là ông ngoại. Người trong nhà không cần khách sáo, như vậy rất lạnh nhạt.”

“Dạ, ông ngoại, con đã biết.” Đã là người một nhà sao? Bạch Oanh Man vụng trộm hít sâu một hơi, không để người phát hiện cô đang lo sợ.

“Tốt, chịu cố gắng là tốt rồi, chỉ cần con làm tốt chuyện của mình, không có suy nghĩ khác, ông ngoại cũng không làm khó con.”

“Ý của ông ngoại là?” Tuy trong lòng đã có suy đoán nhưng cô không dám nghĩ.

Đinh Thắng Phong vuốt cằm, cười lạnh vài tiếng, ánh mắt phút chốc trở nên sắc bén, “Khoản tiền con muốn ông đã gửi vào tài khoản của con, trước mắt Xuân Dương thuyền vận đã không còn khốn quẫn tài chính.”

“Cám ơn ông ngoại, phần ân tình này con sẽ nhớ kỹ trong lòng.” Chỉ cần buôn bán vận chuyển bình thường, trong thời gian ngắn nhất cô sẽ trả lại phần tiền này, không nợ một đồng.

“Không cần phải gấp gáp cám ơn, chuyện con đáp ứng ông vẫn chưa hoàn thành.” Đinh Thắng Phong cũng sẽ không cho không tiền, ánh mắt đầu tư của ông xưa nay luôn chính xác.

Thần sắc Bạch Oanh Man cứng nhắc, ngưng hồi lâu mới mở miệng, “Xin ông ngoại yên tâm, con chưa quên. Việc này mặc dù có điểm khó khăn, nhưng con cũng đâu còn đường lui, không phải sao?”

Đinh Thắng Phong hài lòng gật đầu, “Dùng dung mạo và tài trí của con, cũng không khó lắm, ông tin tưởng con.”

Cô khẽ cười khổ, nhỏ giọng, “Như vậy, chuyện ông ngoại đáp ứng con, có thể chu toàn?”

“Con nói là em gái con?” Tiểu công chúa khờ dại đáng yêu của Bạch gia, một đóa hoa nuôi trong nhà ấm.

"Phải"

“Điểm ấy con có thể yên tâm, ông đã phái người theo cô ấy, cam đoan an toàn.” Đinh Thắng Phong chắc chắn, không khỏi cảm thán, lòng của cô có một vết thương trí mệnh, sớm muộn gì cũng gặp chuyện.

“Con chưa bao giờ nghi ngờ ông ngoại cam đoan, chờ con chính thức nắm giữ thực quyền, con chắc chắn hồi báo.” Tiền tài còn có thể trả, nhân tình khó trả, cô không muốn thiếu nợ ân tình.

Nghe vậy, ông vung tay, “Không vội, ông không muốn hồi báo của con. Dù sao ngay từ đầu ông cũng không muốn Vấn Thiên lấy em gái con. Ánh mắt của nó quá kém, không hiểu được vật quý đang ở trước mắt.”

“Nguyệt Nhi cũng không tệ.” Trạm Vấn Thiên không xứng có được thiên sứ thuần khiết không tỳ vết.

Ông hí mắt nhìn cô, “Ông không nói cô ấy tệ, nhưng mà muốn làm nữ chủ nhân của Nhật Nguyệt thuyền vận, cô ấy thất bại, cho dù Vấn Thiên kiên trì lấy cô ta vào cửa, ông cũng vẫn ngăn cản, cô ấy trong sáng như vậy, không thích hợp với thế giới ngươi lừa ta ta lừa ngươi.”

“Cho nên ông mới dùng phép khích tướng để hắn thay đổi tâm ý, không theo em gái ngốc của con nữa?” Nhờ vậy Nguyệt nhi mới tránh được một kiếp, không cần gả cho người không thương, cô phải cám ơn ông lão trước mắt đã hỗ trợ.

Oanh Man nhẹ nhàng thở ra, buông xuống tảng đá lớn trong lòng, nhưng giọng điệu lạnh lùng của cô nghe vào tai người không biết chuyện tựa như giọng điệu mỉa mai, phảng phất châm chọc em gái vô dụng.

Kỳ thật lúc trước cô chủ động nhắc tới mình sẽ thay em gái kết hôn với Trạm Vấn Thiên, Đinh Thắng Phong cũng có ý này, hai người lén làm hiệp nghị, ý muốn thúc đầy hai công ty thuyền vận kết hợp. Chỉ là chuyện này không có người ngoài biết, ngay cả Trạm Vấn Thiên cũng không biết.

Ở ngoài cửa, Trạm Vấn Thiên nghe thấy hai người nói chuyện, cảm thấy khiếp sợ, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, đi nhanh đi.

Nếu như hắn chịu dừng lại một lúc, sẽ nghe thấy khổ tâm của lão nhân gia, Đinh Thắng Phong an bài sau này cho cháu ngoại.

“Vậy cũng phải để nó không bài xích con mới được. Nếu như nó đối với con không chút hứng thú, ông đánh mấy cái trống cổ vũ cũng không được, yên tâm đi, sớm muộn nó cũng thấy được thứ nó muốn là gì.” Đinh Thắng Phong hiểu được, con gái nhỏ của Bạch gia không phải là lương duyên của cháu ngoại, nó cần một người bầu bạn ngang tài, chứ không cần một đóa hoa cẩn thận che chở. Phụ nữ được nuông chiều sẽ không chịu nổi nó, ngông cuồng.

Bạch Oanh Man cười khổ nói, “Ba năm, hi vọng ông sẽ không quên ước định của chúng ta, nếu như trong thời gian này, hắn không cách nào yêu con, xin ông tuân thủ hiệp nghị, để bọn con hòa bình chấm dứt cuộc hôn nhân không tình nguyện này.”

“Nhất định, Đinh Thắng Phong ta nói lời giữ lời.” Hắn nói thì nói thế, nhưng mà đến lúc đó cho dù cháu ngoại có yêu cô hay không, có ly hôn hay không cũng không phải do ông quyết định.

Bạch Oanh Man nhìn mình trong kính, không nhìn thấy tinh quang trong mắt ông lão sau lưng. Một bộ áo cưới xinh đẹp như cười nhạo cô ngu xuẩn, đem hạnh phúc cả đời đánh cuộc, dùng bản thân mình như một đồng xu để đánh cuộc một lần…..

Bọn họ dám liên thủ tính toán hắn?!

Trạm Vấn Thiên thật sự rất tức giận, một người là ông ngoại dù bất hòa nhưng cũng có ơn nuôi dưỡng hắn, một người là vợ sắp cưới, người sẽ cùng sống cả đời với hắn, hai người vốn là người thân nhất, hắn không thể nào ngời họ lại cấu kết với nhau làm việc xấu, đem hắn như một con rối để chơi đùa.

Tưởng rằng hắn sẽ không phát hiện sao? Rõ ràng âm thầm câu kết gạt hắn, nếu không phải chính tai nghe thấy, hắn thật không thể tin được tâm cơ Bạch Oanh Man lại âm trầm đến thế, vì leo lên địa vị quyền quý, không tiếc diễn màn kịch như vậy dụ hắn nhảy vào hố.

Hắn đã lâu không tức giận như vậy, nếu cô ta muốn chơi, hắn sẽ chơi đến cùng, xem ai là người cười sau cùng, hơn nữa, cô ta đừng mong chiếm được bất cứ tiện nghi gì từ hắn.

“Oa! Cậu đừng uống quá say! Coi chừng đêm tân hôn lại trở thành tửu quỷ, …” Chưa gượng dậy nổi.

Bạn bè nói mập mờ, cười vang, giễu cợt chú rể đang say rượu.

“Chút rượu ấy cũng không ảnh hưởng tới mình, nguyên đám các cậu đừng nghĩ loạn, nâng ly nào.” Trạm Vấn Thiên giơ ly rượu, hào khí uống một hơi cạn sạch.

“Dạ dạ dạ, cụng ly, không say không về. Khó có được việc vui, không uống cho đã sao được? Khui chai rượu đỏ đi, chúc mừng cậu có hôn nhân mỹ mãn, chìm đắm trong bể tình, răng long đầu bạc…”

“Chìm đắm trong bể tình, răng long đầu bạc…” Trạm Vấn Thiên cười nhưng ánh mắt lạnh như băng vô tình, chỉ có hắn biết rõ lửa giận trong lòng chưa tan.

Một hôn lễ long trọng, khách khứa tụ tập, tiệc mở trăm bàn, đã uống hết rượu, Trạm Vấn Thiên có chút men say đầy người, cố ý dựa vào cô dâu bên cạnh, để cô chịu phân nửa sức nặng.

Đương nhiên, trong bữa tiệc, cô dâu cũng bị chuốc vài ly rượu nhưng mà nhờ phụ dâu cản giúp nên uống không nhiều lắm.

Chỉ có điều vì người nào đó cố ý, cô bị trêu cợt vài tiếng, thứ hai, bộ áo cưới trắng thấp ngực lại nhuộm mấy vết rượu, càng nhìn càng khó coi, cô lại bị mọi người ồn ào bắt chơi trò chơi.

Rượu qua ba tuần, một đám khách càng chơi càng hăng, yêu cầu cô dâu chú rể hôn dài ba phút, thanh âm cổ vũ gõ chén gõ ly, chỉ muốn đôi tân nhân bày ra bộ dạng ân ái.

Cá tính lạnh lùng, cô không muốn phối hợp, nghĩ nhờ phụ dâu Chu Tiếu Mi giúp đỡ trốn nhưng một cánh tay cứng như thép lại luôn chế trụ eo cô, không để cô đào thoát, không báo động hôn lên môi cô một nụ hôn nóng rực.

Cô tin hắn không chỉ hôn ba phút, cô bị hắn hôn đến toàn thân hư nhuyễn, chân hầu như đứng không vững, hương rượu trong miệng hắn cũng truyền vào hơi thở của cô, làm cô trong nháy mắt cũng có ảo giác vui sướng hạnh phúc….

“Tôi không say, tôi chưa say… uống chén nữa, nấc! Tôi không say… uống chén này rồi nói…”

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Bạch Oanh Man và phụ dâu vịn người đàn ông sắp đè chết cô, cố sức đưa ông chồng say nghiêng ngả này để lên giường, cũng giúp hắn cởi giày vớ.

“Trời! Hắn uống say thật, căn bản là ngâm trong thùng rượu mà, cưới một bà vợ thôi có cần vui đến thế không?” Chu Tiếu Mi cắn môi. Tên đàn ông này không muốn sống sao, một ly lại một ly, nhiều rượu hơn nữa cũng không đủ hắn uống.

Nghe thấy bạn tốt nói, Bạch Oanh Man thấp giọng, “Say cũng bớt việc, khách của hai nhà không ít, hắn có thể chống được tới bây giờ là tốt lắm rồi.” Huống chi hắn thay cô ngăn cản không ít rượu.

“Hừ! Cậu đừng nói là đã coi cuộc hôn nhân này là thật, thích tên đàn ông cuồng vọng tự đại này rồi chứ? Nhắc trước cho cậu, yêu hắn ta không phải chuyện tốt gì đâu.” Chu Tiếu Mi biết người không hiểu cảm tình như hắn không thể nào cho được thật tình, con cừu nhỏ như bạn tốt, chỉ biết ngụy trang hung ác để bảo vệ mình, vạn nhất giao trái tim, chỉ sợ sẽ tan nát cõi lòng.

Bạch Oanh Man bật cười lắc đầu, “Cậu suy nghĩ tới đâu vậy, đây là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, hắn sẽ không động tình, mình cũng không động tâm.” Huống hồ ba năm là kỳ hạn của cô, cô cũng tin hắn không thể chịu đựng quá lâu.

“Hy vọng cậu biết mình đang làm gì… Được rồi, hưởng thụ đêm tân hôn của cậu cho tốt, mình không quấy rầy.” Chu Tiếu Mi nhìn người đang nằm sấp trên giường, hừ nhẹ một tiếng, “Đương nhiên, nếu như hắn ta dậy nổi…”

Bạch Oanh Man nhìn chồng đang đầy mùi rượu, trong nội tâm cười khổ, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, xoay người vào phòng tắm thay bộ lễ phục cầu kỳ. Rửa mặt xong, cô thay đồ ở nhà, trả lại dung nhan xinh đẹp tự nhiên.

Khi cô ra khỏi phòng tắm thì trên tay cầm theo một cái khăn lông ướt, cho dù cùng chồng mới cưới không tình không yêu nhưng hai người vẫn là kết hôn, thân là vợ, cô có nghĩa vụ chiếu cố hắn.

Cô thật may mắn là hắn uống say, nếu không cô thật không hiểu được đối mặt với quan hệ vợ chồng thân mật như thế nào. Hắn đối với cô mà nói xem như người xa lạ, chỉ gặp mặt mấy lần không đủ để cô đem bản thân giao ra.

Ngay lúc Bạch Oanh Man bước vào phòng tắm, người đàn ông trên giường cử động, kỳ thật Trạm Vấn Thiên tỉnh hơn ai khác, hắn giả bộ say rượu để quan sát nhất cử nhất động của người vừa được vinh quang làm vợ hắn, muốn nhìn xem cô ta đối đãi với người chồng say rượu thế nào.

Hắn mơ hồ nghe thấy những tiếng thở dài rất nhỏ, cho rằng cô thở dài một hơi sẽ ném hắn sang một bên, tùy hắn say đến trời long đất lở cũng không để ý.

Hắn đang chuẩn bị mượn rượu giả điên để cô đầu hàng, một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi làm cơ thể hắn căng cứng, không cách nào ức chế phản ứng nổi lên.

Một giây sau, khăn mặt ấm áp chụp lên mặt hắn, một bàn tay nhẹ nhàng lau sạch cho hắn, từ trán đến hai má, một đường ôn nhu xuống cổ.

Hắn rất muốn tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng khi tay của cô cởi từng nút áo sơ mi của hắn, cực kỳ thong thả dùng khăn lông ướt lau qua lau lại trên ngực hắn thì dục vọng bị kéo căng không chịu được nữa.

“Em… Em đang làm gì? Muốn như vậy sao?” Hắn cố ý giả bộ say rượu, ngả ngớn nói.

Thấy hắn đột nhiên mở mắt ra, Bạch Oanh Man giật mình thu tay lại, “Không….. Anh uống say, em chỉ muốn giúp anh lau sạch, để anh dễ ngủ một chút.” Cô có chút hoảng hốt, cũng có ý nghĩ tông cửa xông ra, bỏ chạy.

Một cảm giác đau chạy lên đại não, cô cúi đầu nhìn, phát hiện một bàn tay của hắn đã nắm chặt cánh tay mềm mại, cho dù cô muốn chạy cũng không thoát.

Trạm Vấn Thiên cười tà, tiếp tục dùng tay kia nắm lấy tay cô, kéo đến bụng của hắn, “Địa phương để cho tôi thoải mái ở đây, em đừng lầm vị trí.”

Lửa nóng dưới lòng bàn tay làm cô giật mình, Bạch Oanh Man cố tự trấn định, khuôn mặt nháy mắt ửng hồng, “Anh uống nhiều, nghỉ ngơi sớm đi, em giúp anh chuẩn bị đồ ngủ…”

Cô còn chưa nói hết, một lực mạnh mẽ đã kéo cô ngã xuống lồng ngực vững chãi, đôi môi nóng bỏng lập tức che môi cô lại.

"Ngô. . . . . ."

Trạm Vấn Thiên cuồng dã hôn lấy, một hồi lâu mới buông cô ra.

“Em nghĩ rằng tôi và em sẽ mặc quần áo ngủ sao? Thân là phụ nữ, em cần phải học nhiều lắm. Đầu tiên là cởi sạch sẽ, hầu hạ người đàn ông của em cho tốt.” Xé bỏ đồ ngủ của cô, giật lấy nội y, cúi người cắn lấy nụ hoa hồng nhạt đang khẽ run.

“Trạm Vấn Thiên, anh…” Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, nhưng sức của hắn vẫn nặng nề, đặt trên người cô.

Hắn cố ý dùng sức cắn đau cô, “Em muốn đem cả tên họ để gọi chồng em sao? Kêu tên của tôi.”

Cô đỏ bừng mặt, giọng nói mềm mại, yêu thế nói, “Vấn Thiên, anh để em, em lấy cho anh chén trà giải rượu…” Giờ phút này, cô có chút hối hận, đánh giá cao bản thân có thể chịu được hắn, hắn đụng chạm làm cô không biết phải làm sao, lòng rối như tơ.

“Em muốn trốn ư? Em cho rằng có thể sao? Lúc trước em nghĩ tôi là một con dã thú, cho dù bản thân tôi biết băng thanh ngọc khiết là cao không thể chạm, nhưng một khí thú tính của tôi nổi lên, tôi sẽ ăn em.” Hắn vừa nói vừa tách hai chân trắng nõn của cô ra, tùy ý va chạm châm lửa trên người cô.

Cắn môi, cô không để cho mình phát ra nửa câu rên rỉ, “Em có thể trốn sao? Biết rõ trốn không thoát, cần gì tự rước lấy nhục…”

Thấy vẻ mặt như nhận mệnh, nhẫn nhục chịu đựng của cô, Trạm Vấn Thiên không khỏi tức giận, ác độc lột sạch quần áo toàn thân cô, “Muốn nhận mệnh còn quá sớm, chờ em hưởng qua tư vị mất hồn, em sẽ cảm ơn tôi cho em trở thành một phụ nữ chân chính.”

“Không phải nhận mệnh, em chỉ sợ anh không đủ sức lực, đêm tân hôn lại mất mặt.” Mặc dù thân thể bị hắn kiềm chế không nhúc nhích được, Bạch Oanh Man vẫn mạnh miệng, không cam lòng nhận thua.

“Em, cô gái này…” Thật sự không đáng yêu..

Hắn hơi căm tức, không chút lưu tình nhen nhóm ngọn lửa tình dục trên người cô, không nghĩ tới cô càng nhiệt tình hơn so với hắn tưởng tượng, làm cho hắn đang định trừng phạt lại bị bức điên khùng.

Nhưng mà, từ trước tới nay, hắn có thù tất báo, hắn không muốn buông tha cô, vừa nghĩ tới cô lén làm hiệp nghị với ông ngoại, hắn hừ lạnh một tiếng, ngón tay vẽ ra thật nhiều ướt át.

“……..Không…. Anh thả em ra…” Cô giãy dụa, cực lực muốn thoát khỏi dục vọng, tay của hắn làm cô giống như bị lửa đốt.

Hắn lạnh lùng hôn lên môi cô, “Cầu tôi đi! Chỉ cần em mở miệng cầu tôi, tôi sẽ tha cho em.”

“Anh….. Anh nhất định phải nhục nhã em như vậy sao? Em không phải…..ư ….món đồ chơi của anh.” Cô chịu đựng, không cầu xin, thân thể lại phản ứng chân thật khát vọng của nội tâm, không tự chủ nghênh dẫn hắn.

“Điều này là nhục nhã sao, rõ ràng là khoái hoạt thiên đường, em có thể lừa gạt bản thân, không hưởng thụ sao?” Hắn đột nhiên dừng lại, chỉ muốn lửa nóng chống đỡ mềm mại của cô.

“….. Cầu anh….” Lăn qua lăn lại, cô cơ hồ khóc thành tiếng, hốc mắt cũng ngấn lệ, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng cầu khẩn.

“Là em cầu tôi, đừng quên.” Hắn hạ eo xuống, dục vọng trong nháy mắt xuyên qua thân thể của cô.

Nhìn bộ dạng cau mày khi tiếp nhận hắn, Trạm Vấn Thiên không có ý định buông tha, ngay lúc chìm đắm đó, hắn cố ý giả say, nhẹ giọng lẩm bẩm bên tai cô những lời tàn khốc.

“Anh rốt cuộc đã tìm được em, thiên sứ xinh đẹp, Nguyệt Nhi, em cuối cùng cũng trở thành người của anh!”

Nguyệt nhi? !

Thân thể Bạch Oanh Man cứng đờ, vô lực tùy ý hắn muốn làm gì trên người mình, khóe mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt lệ nóng…


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...