Miêu nữ hừ một tiếng, thân thể như hóa thành tia chớp xanh, không ngừng di chuyển vòng quanh Thánh Tà. Thánh Tà mặc dù tốc độ không chậm, nhưng vẫn như cũ đuổi theo không kịp tốc độ của Miêu nhân trưởng thành.
Miêu nữ di chuyển vòng quanh ngẫu nhiên công kích phía sau Thánh Tà, mặc dù không cách nào gây thương tích nhưng cũng đủ làm Thánh Tà rống giận, quên hết thảy, liều mạng đuổi theo công kích Miêu nữ.
Miêu nữ trong lòng mừng thầm, mục đích hiện tại của nàng chính là cuốn lấy con rồng này, chờ đợi viện quân đến.
Nơi ngõ nhỏ phía sau A Ngốc đột nhiên xuất hiện một gã hắc y nhân, là thủ hạ trung thành của Hoắc Đốn. Hắn từ xa len lút quanh quẩn ra tới phía sau ngõ nhỏ, leo tường mà vào, lặng lẽ tiến đến gần A Ngốc.
A Ngốc một bên chú ý thế cục trận chiến phía trước, một bên không ngừng vận công bức độc, căn bản không có chú ý tới phía sau. Nham Thạch huynh đệ cũng đang đều đau khổ chống lại kịch độc Lãnh Ngưng Sương. Mà thiếu nữ Tinh Linh bởi vì sự xuất hiện 2 đầu cự long mà sớm đã ngây dại.
Cốt Long mặc dù cường đại, nhưng nó còn xa mới bằng được Thánh Tà. Nó một bên chống cự lại đám hắc y nhân tiến công, một bên chú ý tới lão đại đang đuổi giết Miêu nữ.
Hắc y nhân đã lẻn ra sau cách A Ngốc 5 thước, hắn chậm rãi nắm trong tay đoản nhận, không hề phát ra một tia tiếng động, nhanh như chớp hướng động mạch cổ A Ngốc chém tới.
A Ngốc đột nhiên cảm giác được kim phong lâm thể, nhưng do đang bận bức độc, hắn căn bản không có công phu phản ứng. Khi hắn quay đầu lại đồng thời cũng vừa lúc chứng kiến hàn quang vẽ đến trước mặt mình.
A Ngốc hai tròng mắt nhắm lại, thầm nghĩ:
“Xong hết rồi, cứ nghĩ có 2 đầu long cường đại là có được cơ hội sống, thật không nghĩ tới phải chết ở chỗ này.”
Trong thời khắc sinh tử này, một thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện, từ trên trời hạ xuống chuẩn xác đánh vào người thuộc hạ của Hoắc Đốn, chủy thủ trong tay đâm thấu cổ họng hắn.
Lúc này, trong tay hắn đoản nhận chỉ còn cách cổ họng A Ngốc chưa đầy một thước, A Ngốc có thể cảm nhận rõ hàn khí nhè nhẹ từ đoản nhận phả ra. Máu tươi phun như mưa khiến ma pháp bào màu đỏ của A Ngốc càng thêm đậm màu.
A Ngốc nhìn về phía thân ảnh vừa ra tay cứu mình, thất thanh nói:
- Là ngươi?
Người tới không phải ai khác, chính là người A Ngốc mới quen một ngày trước tại Câu lạc bộ đêm Ám Hào - Băng.
Băng khuôn mặt vẫn lạnh tanh như trước, nhưng đáy mắt lại toát ra một tia vui mừng, dường như thở phào nhẹ nhõm. Nàng từ trong lòng lấy ra tam khối dược hoàn, đưa cho A Ngốc.
- Mau. Ăn một viên. Đây là giải dược.
A Ngốc ngẩn người, nhìn ánh mắt lo lắng của Băng, tiếp nhận dược hoàn, dứt khoát nuốt vào một viên. Trong mắt hắn hiện tại, Băng là một người đáng để tín nhiệm.
Được Sanh Sanh chân khí thúc dục, một cỗ ấm lưu từ đan điền dâng lên, không ngừng khu trừ kịch độc Lãnh Ngưng Sương. A Ngốc trên người hàn ý dần dần biến mất, chân thành nhìn A Băng, cảm kích nói:
- Cám ơn ngươi.
A Băng thoáng cười, A Ngốc tín nhiệm khiến nàng trong lòng cảm thấy ấm áp
- Mau giúp bằng hữu ngươi giải độc đi. Rồi nhanh chóng rời khỏi đây, chủ......, Hoắc Đốn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi đâu, chỉ có rời khỏi Hắc Ám thành, các ngươi mới có thể an toàn.
A Ngốc gật đầu, đem 2 viên giải dược hoàn còn lại phân biệt nhét vào miệng Nham Thạch huynh đệ, thiếu nữ Tinh Linh nhìn A Ngốc, ân cần hỏi:
- Ngươi…ngươi không sao chứ?
A Ngốc lắc đầu, nói:
- Trước rời khỏi đây đã rồi nói sau.
Lúc này, hắn công lực đã khôi phục một ít, mặc dù công kích lúc trước của Miêu nữ Mễ Mễ khiến hắn bị thương nặng, nhưng hắn hiện tại lại cảm giác được bản thân tràn đầy năng lượng. Cỗ năng lượng này là do Băng mang đến, nhìn thoáng qua dung mạo tiếu mĩ của Băng, A Ngốc phóng người lên, hướng Thánh Tà đang quấn đấu với Miêu nữ đánh tới.
Thánh Tà trong lòng đang buồn bực, nó căn bản không thể chạm vào Miêu nữ, nàng bằng vào thân pháp cực nhanh của mình, ngẫu nhiên đánh lén hắn làm hắn cực kỳ phẫn nộ nhưng không thể né tránh.
Mễ Mễ toàn tâm trí đều đặt trên người Thánh Tà, nàng biết rõ, A Ngốc ba người đều bị trọng thương, hơn nữa còn bị kịch độc quấy nhiễu, chỉ cần chính mình kiên trì đến khi Hoắc Đốn mang viện binh đến, những người này một người cũng chạy không thoát.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm giác được một cỗ áp lực khổng lồ hướng chính mình bức tới, trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn lại, giật mình phát hiện, một quang võng màu vàng thật lớn đang hướng chính mình chụp tới. Mà đầu cự long nọ cũng đang hướng chính mình vọt lại, phong bế mọi đường chạy trốn của nàng. Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên nàng sinh ra cảm giác vô lực, quát to một tiếng, trong nháy mắt kích thích tiềm lực toàn thân, chợt hướng phía sau quang võng phóng đi, hai tay huyễn hóa ra vô số quang mang đấu khí xanh biếc.
A Ngốc dụng Sanh Sanh biến ảo hóa xuất Thiên la địa võng, như thế nào có thể để Miêu nữ dễ dàng thoát được đây chứ, năng lượng bình thường khi so sánh với năng lượng Sanh Sanh biến thì thật là nhỏ yếu.
A Ngốc lần đầu tiên cảm giác hận một người là như thế nào, không riêng gì việc Miêu nữ khiến hắn bị trọng thương, càng chủ yếu là bởi vì nàng đã lợi dụng lòng thiện lương lừa gạt hắn.
Ầm ầm nổ tung, Miêu nữ bị năng lượng Sanh Sanh biến đánh sâu vào phi ngược trở lại, vừa lúc bị trảo của Thánh Tà chụp trên mặt đất. Thánh Tà trong lòng phẫn nộ dụng trảo chụp nát chân khí hộ thể của Miêu nữ. Miêu nữ miệng phun máu tươi, vô lực rơi xuống, nhất thời bị thương không nhẹ, nếu như không phải thân thể nàng vô cùng mạnh mẽ thì lần này nàng cũng ăn đủ.
A Ngốc trong tay huyễn hóa ra hoàng kiếm năng lượng, khoát lên cổ họng Miêu nữ, lạnh lùng nhìn nàng.
Miêu nữ trong mắt toát ra thần sắc kinh hoảng, năng lượng kiếm mang đến áp lực khổng lồ khiến nàng không dám hơi động.
Thánh Tà hoan hỉ kêu một tiếng, không hề để ý đến Miêu nữ nữa, xoay người hướng tiểu đệ Cốt Long phóng đi. Khi Thánh Tà cùng Cốt Long trước sau phối hợp, đám hắc y nhân còn sót lại rất nhanh bị tiêu diệt sạch sẽ.
A Ngốc bức trụ Miêu nữ, trong mắt toát ra ánh mắt phẫn hận, thì thào nói:
- Tại sao? Ngươi tại sao muốn lừa gạt ta, TẠI SAO?
Cảm giác bị lừa gạt khiến hắn vô cùng khó chịu, lòng hắn cảm thấy đau, rất đau….
Hết thảy đều đã khá hơn, Nham Thạch huynh đệ đã khôi phục lại, sắc mặt hơi tái cùng Băng đã đi tới.
Thánh Tà và Cốt Long cũng tụ tập lại cạnh mọi người, Nham Thạch oán hận nói:
- A Ngốc, giết nàng, tiện nhân này thiếu chút nữa đã hại chết chúng ta.
A Ngốc trong tay hoàng kiếm năng lượng vừa lại ép xuống vài phần, Miêu nữ hoảng sợ nói:
- Không, không nên a! Ta cũng là bị bắt buộc mà thôi, nếu như ta không trợ giúp Hoắc Đốn, ta cũng sẽ chết rất bi thảm a! Tha ta đi, ta sau này cũng không dám nữa.
Miêu nữ bi thanh cầu khẩn, đôi mắt bích lục ngập nước không ngừng chảy xuôi xuống, nàng thân mình bộ dáng cực kỳ động lòng người, vô cùng đáng thương khóc khiến lòng A Ngốc không khỏi lại mềm ra.
A Băng tiến đến cạnh A Ngốc, lạnh lùng nói:
- Nàng tuyệt đối không chịu sự sai khiến của Hoắc Đốn. Ta trước kia căn bản là chưa từng thấy nàng, nữ nhân này rất ác độc. Mau giết nàng.
A Ngốc cắn răng, hướng Miêu nữ nói:
- Nói! Rốt cuộc ngươi tại sao lại giúp Hoắc Đốn?
Miêu nữ Mễ Mễ nghẹn ngào đáp:
- Ta…ta nói. Kỳ thật, ta vốn là công chúa Miêu nhân tộc, sau bị một đám người tà ác bắt được, bọn họ tàn khốc ngược đãi ta, cũng hạ cấm chế trên người ta, ta không thể không bị bọn họ khống chế a! Ta cũng không biết lai lịch bọn chúng chỉ biết thủ lĩnh bọn chúng được xưng là Giáo chủ. Tha ta đi, ta sau này cũng không dám hại người nữa.
Đúng lúc này, chung quanh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dày đặc, mọi người đồng thời cả kinh, Băng biến sắc nói:
- Không tốt, khẳng định là viện binh của Hoắc ĐốnTử Tước. Mau đi.
Tiếng bước chân dày đặc vô cùng rung động, đại biểu cho bao nhiêu người a! Mọi người đều biết rõ chỉ có quân đội huấn luyện nhiều năm mới có thể phát ra tiếng bước chân đồng nhất chỉnh tề như thế.
A Ngốc tâm thần đặt trên đám người phía xa sắp xuất hiện, hoàng kiếm năng lượng trong tay nhất thời buông lỏng một ít. Miêu nữ Mễ Mễ trong mắt hiện lên một tia dị mang, thân thể mềm mại đang té trên mặt đất nhẹ nhàng lui ra sau một thước, thoát ly khỏi sự khống chế của A Ngốc, thân hình bạo khởi, nhất trảo hướng ngực A Ngốc chộp tới, tốc độ nàng cực nhanh, chỉ có thể dùng tốc độ điện quang để hình dung.
A Ngốc theo phản xạ ngửa người về sau, trên tay năng lượng kiếm xuất ra, nhưng Miêu nữ tốc độ tại ngưỡng cửa tử vong lại phát huy tới cực hạn, thật sự quá nhanh. A Ngốc vừa động, kiếm năng lượng vừa xuất, lợi trảo đã đến sát trước mặt hắn.
A Ngốc trước người đột nhiên xuất hiện một người, thân ảnh cao cao dùng chính thân thể mình kịp lúc chặn lại công kích của Miêu nữ, huyết quang phún ra, Miêu nữ hữu trảo đã cắm vào thân ảnh vừa nhảy lên nọ.
Nàng ngẩn người, không chút do dự rút nhanh lợi trảo ra, thân hóa lục quang, nhanh như chớp, tránh thoát đạo long tức công kích của Thánh Tà, mấy người vừa động, đã biến mất trong tầm mắt mọi người.
Miêu nữ chạy.
Thân ảnh vừa giúp A Ngốc ngăn trở công kích yếu đuối ngã vào lòng A Ngốc, máu tươi không ngừng từ cơ thể nàng phún dũng ra, chính là Băng, Băng tại thời khắc mấu chốt nhất, lần nữa cứu tính mạng A Ngốc, phía ngực phải nàng hoàn toàn bị miêu trảo xuyên thấu. A Ngốc gắt gao ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Băng, toàn thân máu nóng sôi trào.
- Không…….
Tiếng gào phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, vang vọng đến tận trời cao.
Lúc này, viện binh Hắc Ám thành khôi giáp chỉnh tề đã xông tới.
Nham Thạch huynh đệ đều rút ra binh khí, hai mắt màu đỏ trừng trừng nhìn kỹ đám địch nhân trước mặt. Bị Miêu nữ đánh lén nếu như bọn họ không có cự linh xà lưng bảo vệ thì đã sớm chết dưới miêu trảo của nàng rồi, bọn họ trong lòng phẫn nộ đã đạt tới cực hạn.
A Ngốc gắt gao ôm Băng, nhanh chóng dụng Sanh Sanh chân khí phong bế huyết mạch, nhưng do vết thương quá lớn, huyết lưu mặc dù đã giảm bớt nhưng vẫn như cũ không ngừng chảy ra.
A Ngốc tận lực đem Sanh Sanh chân khí không chút nào giữ lại điên cuồng đưa vào cơ thể Băng. Băng sắc mặt tái nhợt dọa người, gương mặt nàng đã không còn băng lãnh nữa, mỉm cười nhìn A Ngốc, trong mắt lộ vẻ thê lương.
- Đừng uổng phí khí lực, mang ta rời khỏi nơi này có được không? Ta không muốn chết ở cái địa phương dơ bẩn này. Mang ta rời khỏi Hắc Ám thành đi.
Đám binh lính Hắc Ám thành quây tụ lại chứng kiến bộ dạng của Thánh Tà và Cốt Long thì đều bị dọa đến không dám tiến thêm, giơ cao binh khí trong tay tạo dáng tùy thời chuẩn bị công kích.
A Ngốc cực kỳ hối hận, hận chính mình tại sao lại quá mềm yếu không dứt khoát một kiếm kết liễu Miêu nữ, nếu vậy Băng đã không bị thương nặng như thế. Nếu như chính mình tu vi ma pháp cao thâm, có thể lợi dụng Thần Long Chi Huyết trợ giúp Băng trị liệu vết thương, nhưng hiện tại hắn cái gì cũng làm không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Băng sinh cơ dần dần trôi đi.
Cắn răng một cái, A Ngốc ôm lấy Băng nhẹ nhàng bay lên lưng Thánh Tà, thấp giọng nói:
- Hảo huynh đệ, hiện tại phải dựa vào ngươi.
Thánh Tà nghe được thanh âm A Ngốc từ đáy lòng vang lên
- Ca ca, ngươi kêu mọi người leo lên lưng tiểu đệ ta đi, lực lượng của hắn so với ta cũng không khác mấy. Ta ở phía trước mở đường giúp hắn đưa mọi người đào tẩu.
A Ngốc gật đầu, quay đầu nhìn về phía Cốt Long. Cốt Long tựa như nhận được chỉ thị của Thánh Tà, đã nằm sấp thấp xuống. A Ngốc hét lớn một tiếng
- Đại ca, mang theo Tinh Linh leo lên lưng Cốt Long. Chúng ta lao ra ngoài.
Nham Thạch lui lại sau mấy bước, một tay ôm thiếu nữ Tinh Linh, cùng Nham Lực phi thân lên lưng Cốt Long.
A Ngốc vọt người lên, rơi xuống cổ Cốt Long, hắn dụng ma pháp bào gắt gao cột vào miệng vết thương của Băng, ôn nhu nói:
- A Băng, ngươi nhất định phải kiên trì. Tin tưởng ta, ta nhất định có thể mang ngươi thoát khỏi đây.
Băng như trước ôn nhu mỉm cười, tựa hồ thân thể bị thương không còn chút nào đau đớn nữa. Nàng áp đầu vào ngực A Ngốc, thì thào nói:
- Ngươi…. khiến ta ….trong lòng ….cảm thấy …..ấm áp. Ta …..không…. sao! Bất luận ….xảy ra……. việc gì,…. ta… cũng đều …..đã ……cảm thấy……. thỏa ….mãn.
A Ngốc dụng Sanh Sanh chân khí miễn cưỡng duy trì tính mạng cho Băng, nàng bị thương nghiêm trọng, kinh mạch bị đứt đoạn, tính mạng đang từ từ tiêu thất.
A Ngốc hô lớn:
- Mau lao ra.
Thánh Tà ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rồng ngâm thật lớn, thân thể to lớn bay lên, một đạo long tức màu xám dày đặc hướng đám binh lính phun ra, nhất thời trên trăm tên lính bị đạo long tức công kích liền biến mất.
Cốt Long theo sát sau lưng Thánh Tà, thân thể khổng lồ căn bản không phải binh lính bình thường có thể xúc phạm tới. Hơn trăm vạn binh lính tạo thành một vòng tròn bao quanh, không ngừng công kích bọn họ, nhưng ngã tư đường dù sao cũng rất nhỏ hẹp, binh lính có thể vọt tới trước hai đầu cự long số lượng cũng không nhiều. Tuy vậy, đám trọng khải bộ binh cũng tạo thành uy hiếp nhất định đối với Thánh Tà, nó chỉ có thể không ngừng phun ra long tức tiêu diệt đám địch nhân cận thân.
Hắc Ám thành ma pháp sư mặc dù thiếu, nhưng cũng không phải không có, nay đã bị hoàn toàn mua chuộc không ngừng hướng lưỡng đầu cự long phát ra đủ loại ma pháp. Sự liên hợp công kích của hơn 10 danh ma pháp sư quả là đáng sợ.
A Ngốc dùng Sanh Sanh biến ảo hóa xuất một tầng võng phòng ngự nhằm bảo vệ phía sau Cốt Long, nhưng hắn lực lượng cũng có hạn, vừa phải duy trì tính mạng cho Băng lại muốn bảo vệ mọi người, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Trong cơ thể Sanh Sanh chân khí còn sót lại càng ngày càng ít, nếu như không phải Sanh Sanh chân khí có đặc tính tự hồi phục, hắn đã sớm công lực khô kiệt.
Nham Thạch huynh đệ hiện tại căn bản giúp không được gì, thiếu nữ Tinh Linh thì miễn cưỡng có thể phóng thích ra một kết giới mỏng mang màu xanh nhạt trợ giúp A Ngốc chống cự, nhưng tình thế đối với bọn họ càng ngày càng bất lợi, Thánh Tà dù sao cũng vẫn chỉ là một tiểu long, long tức của hắn cũng chỉ có hạn, lúc trước đã tiêu hao đại lượng năng lượng, tới giờ phút này, nó đã không dám phun ra long tức nữa, chỉ có thể dựa vào thân thể mạnh mẽ, long trảo lợi hại không ngừng phóng về phía trước.
A Ngốc đột nhiên phát hiện, Cốt Long thân thể tựa hồ có chút biến hóa, Cốt Long không ngừng hấp thu linh hồn của đại lượng binh lính tử vong, đôi mắt nguyên bản lục mang nay dần đã biến thành màu tím, thân thể thật lớn phát ra từng trận tiếng vang nhẹ, lực công kích chẳng những không yếu bớt mà ngược lại còn tăng cường.
Thánh Tà lúc này đã trở nên điên cuồng, lân phiến màu xám nay đã nhiễm hồng máu nhân loại, biến thành một con cự hồng long. Hắn không ngừng giết chóc, đã có hơn một ngàn binh lính chết ở trong tay nó.
Nhưng người chung quanh tụ họp lại ngày càng nhiều, Thánh Tà cũng đã suy yếu dần, đám ma pháp sư như trước không ngừng phóng thích ra ma pháp, một khối hỏa cầu, một chi nhũ băng không ngừng đánh sâu vào thân thể nó. Chúng nó mặc dù không làm thương tổn tới hai con rồng, nhưng lại làm cho A Ngốc mấy người ứng phó càng thêm khó khăn.
Thánh Tà đột nhiên ngừng thân thể, kim sắc trong đôi mắt nhìn về phía A Ngốc, đột nhiên, nó sau lưng hai cánh hoàn toàn triển khai, thân thể đứng thẳng lên, tiếng rồng ngâm trong suốt rền vang triệt cửu thiên. A Ngốc rõ ràng chứng kiến, Thánh Tà từ kim giác trên trán đến sau lưng, 7 cái kim giác bắt đầu tản mát ra mãnh liệt kim sắc quang mang.
Thánh Tà thì thào niệm gì đó, thanh âm kỳ quái bất luận kẻ nào cũng vô pháp nghe hiểu, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác tâm thần bị chấn nhiếp.
A Ngốc mấy người cùng Cốt Long đột nhiên lui về sau vài bước, thân thể có chút run rẩy. Đôi mắt màu tím sậm hiển lộ ánh mắt sợ hãi.
Đám binh lính cách Thánh Tà chừng ba thước toàn bộ bị đánh bay.
Thanh âm rồng ngâm của Thánh Tà vẫn đang cuồn cuộn không dứt, kim giác tản mát ra quang mang bao trùm toàn bộ thân thể, nhìn qua, Thánh Tà dường như biến thành kim sắc vậy. Nó đột nhiên khom hạ thân thể, long vĩ có chút vểnh lên, 7 kim giác phía lưng chỉ hướng bầu trời, kim giác quang mang càng ngày càng thịnh, đột nhiên, mỗi đơn vị kim giác đều bắn ra một cỗ kim sắc quang mang, quang mang chiếu sáng bầu trời đêm, tại địa phương cách mặt đất chừng ba mươi thước, thất đạo kim quang hội tụ cùng một chỗ, năng lượng khổng lồ khiến Cốt Long không tự giác lần nữa lui về sau 10 thước.
Thánh Tà nặng nề rống lên một tiếng, lân phiến cứng rắn cũng không kháng cự nổi năng lượng không ngừng bạo khai làm lộ ra huyết nhục bên trong, năng lượng kim sắc khổng lồ không ngừng từ trên người Thánh Tà tuôn ra, tràn ngập chân trời.
Ma pháp công kích từ chung quanh bay tới không ngừng bị kim sắc quang mang hấp thu, đám ma pháp sư trợn mắt há mồm nhìn tràng diện quỷ dị này mà không biết làm sao.
Đám lính vây công đều không dám tiến lên trước, tất cả đều đứng lặng tại chỗ.
A Ngốc nhìn Thánh Tà sau lưng giàn dụa máu tươi, trong lòng đại đau nhức, thông qua tinh thần lực lớn tiếng la lên
- Tiểu Tà, ngươi đang làm gì vậy?
Thánh Tà lần đầu tiên không để ý đến lời kêu gọi của A Ngốc, thân thể đang cuộn mình dần dần đứng thẳng lên, kim giác không ngừng phát ra kim sắc quang mang, ngưng tụ trên không trung thành một quang cầu đường kính đạt tới ba thước.
Thánh Tà đang sử dụng năng lực chỉ có Long vương trưởng thành mới có, Long chú – kim sắc thôn phệ, đây là một kỹ năng có phạm vi sát thương công kích đặc thù, chỉ Long vương mới có thể thi triển. Vì để sử dụng kỹ năng này, Thánh Tà cơ hồ hao hết toàn bộ tiềm lực, khiến hắn lâm vào ngủ say đến tận hơn hai năm sau.
Nhưng nó không biết chính là, cùng với sự xuất hiện của Long chú, Cốt Long đối với nó đã hoàn toàn thần phục.
Thánh Tà thong thả giơ lên nhất chích tiền trảo, kim sắc long mục nhìn quét ngang đám binh lính nhân loại thấp bé, đáy mắt toát ra một tia khinh thường. Nó cúi đầu kêu một tiếng, tựa như muốn nói gì đó, trong mắt đột nhiên kim quang đại phóng, lập tức trên không trung kim sắc năng lượng cầu trong nháy mắt hoàn toàn bạo phát.
Năng lượng thần thánh khổng lồ đem cả bầu trời đêm hoàn toàn chiếu sáng, kim sắc quang mang như mặt trời chiếu rọi khắp nhân gian, trừ bỏ phạm vi 50 thước lấy Thánh Tà làm trung tâm, phương viên hàng ngàn km hoàn toàn bị kim sắc quang mang bao phủ.
Đám lính Hắc Ám thành cơ hồ còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng đã nhanh chóng biến mất, chung quanh phòng ốc, kiến trúc không ngừng tan rã dưới sự chiếu rọi của kim sắc năng lượng. A Ngốc mấy người hoàn toàn thất thần, trơ mắt nhìn chung quanh biến thành một hải dương kim sắc năng lượng tràn ngập mênh mông.
A Ngốc tự hỏi, nếu như chính mình công lực đang ở trạng thái đỉnh phong, dụng Sanh Sanh biến ảo hóa xuất tầng phòng ngự, liều mạng bảo vệ thân thể, may ra mới có thể dưới kim sắc quang mang bảo trì một đường sinh cơ.
Đây như một màn công kích của cấm chú, thật sự rất huyết lệ, ngay cả đang đứng giữa bờ vực sinh tử như Băng cũng đều phải nhìn đến ngây dại.
Hắc Ám thành là một trong tam đại thành thị của Lạc Nhật đế quốc, diện tích đạt tới một vạn sáu ngàn km vuông.
Thần thánh lịch ngày 23 tháng 3 năm 995, tất cả dân Hắc Ám thành đều sẽ không quên
Lúc nửa đêm, tuyệt đại bộ phận bình dân đều còn đang ngủ say, Hắc Ám thành địa khu Tây Bắc đột nhiên sáng lên, tựa như thần đang dùng thánh quang quan tâm con dân, kim sắc quang mang thật lớn lấy một người làm trung tâm nhanh chóng lan ra, đem cả tòa thành thị hoàn toàn chiếu sáng.
Nhưng ánh sáng đó cũng không phải thần tích, cũng không phải thánh quang, đó là ánh sáng mang đến tử vong cùng hủy diệt.
Trong phạm vi ánh sáng, Hắc Ám thành tây bắc bộ, toàn bộ 100% diện tích, tất cả kiến trúc và tánh mạng đều bị quang mang thôn phệ biến thành hư vô.
Hết thảy đều đơn giản, nhưng lại cực kỳ chân thật.
Hắc Ám thành hơn 60% quân đội hoàn toàn biến mất dưới chiêu công kích hủy thiên diệt địa này. Kim sắc quang mang duy trì chỉ trong vài giây rồi dần dần biến mất, chung quanh biến thành một mảnh hoang vu, tựa như chưa hề có kiến trúc từng tồn tại.
Khi trời đêm khôi phục yên tĩnh, chỉ có thanh âm thở dốc của mọi người là còn có thể nghe rõ.
Thân thể mềm nhũn, Thánh Tà tê liệt trên mặt đất, A Ngốc đáy lòng vang lên tiếng Thánh Tà
- Ca......Ca......, thu hồi… ta vào ……trong …Thần Long ….Chi Huyết… đi. …Ta phải ngủ ….một đoạn ….thời gian,… trong …thời gian… này…. sợ rằng …sẽ không giúp …được …ca. Ca… ca …hết thảy …phải… cẩn… thận….
A Ngốc niệm động chú ngữ, đau lòng thu hồi Thánh Tà vào trong Thần Long Chi Huyết.
Cố gắng của Thánh Tà cũng không có uổng phí, chung quanh binh lính và ma pháp sư không còn đuổi giết mọi người nữa. Tại ngoài ngàn thước mới có ẩn hiện một ít binh lính còn sót lại. A Ngốc nhìn một chút A Băng đang trong lòng, vỗ vỗ cổ Cốt Long, hô lớn:
- Đi, chúng ta lao ra Hắc Ám thành.
Cốt Long tựa hồ bị hù dọa đến ngây người bởi công kích Thánh Tà lúc trước phóng thích ra. Một hồi lâu mới phản ứng lại, tru lên một tiếng, bước động long túc thật lớn, dựa theo phương hướng A Ngốc chỉ dẫn rất nhanh vọt đi.
Đám binh lính may mắn còn sống đều ngây người, chứng kiến bộ dạng Cốt Long hung ác thì đều lập tức bỏ chạy tứ tán. A Ngốc bọn họ không bị chút ngăn trở nào, Cốt Long rất nhanh vọt đi, lập tức đến cửa thành Tây.
Cửa thành cao lớn, thấy bọn họ lao đến binh lính thủ thành lập tức bắn tên, một cơn mưa tên lao xuống nhằm ngan cản dám người A Ngốc.
A Ngốc ra lệnh Cốt Long dừng lại ở ngoài phạm vi công kích của mũi tên, trong mắt lãnh mang chợt hiện, cẩn thận đặt Băng xuống lưng Cốt Long, từ Thần Long Chi Huyết lấy ra Huyền Thiết cung, hít sâu khẩu khí, thúc dục chân khí còn sót lại không nhiều lắm trong cơ thể, một vầng sáng màu vàng lưu chuyển thành mũi tên dài xuất hiện tại dây cung.
A Ngốc hét lớn một tiếng, ra sức giương căng Huyền Thiết cung.
- Hủy diệt hết thảy ngăn cản ta đi.
Dây cung phát ra âm thanh vù vù, hư ảnh màu vàng chợt lóe rồi biến mất.
Cốt Long lần nữa sinh ra cảm giác sợ hãi, giống như công kích của lão đại phát ra từ trên lưng hắn căn bản không có khả năng ngăn cản!
A Ngốc tiễn pháp mặc dù không chuẩn xác, nhưng cửa thành thật sự quá lớn, nghĩ muốn không bắn trúng cũng khó.
Lợi tiễn năng lượng nhanh như chớp trúng mục tiêu nửa phiến cửa thành bên trái. Tiếng nổ ầm ầm, cửa thành nổ tung xuất hiện một thân ảnh có đường kính ba thước khiến cả thành lâu đều lạnh run. A Ngốc hô to một tiếng,
- Đi!
Cốt Long không chút do dự chạy như điên lao ra để lại phía sau một tràng bụi dài.
A Ngốc với nhất tiễn kinh thế đã chấn nhiếp binh linh thủ thành, hơn nữa kim quang khinh khủng lúc trước, khiến cho bọn hắn ngơ ngác đứng đó, hiển nhiên quên luôn cả tiến công.
Đợi đến khi bọn họ muốn ngăn cản, Cốt Long đã theo đà đưa mọi người đến trước cửa thành. Cửa thành đối với Cốt Long mà nói là có chút hơi nhỏ.
Cốt Long trong mắt quang mang màu tím không ngừng lóe lên, đột nhiên mở ra, một đạo ánh sáng tím nhàn nhạt chiếu xạ, tiếp bước A Ngốc, hoàn toàn làm nổ tung bộ phận cửa thành còn sót lại.
Đây là do Cốt Long đã hấp thu hơn một ngàn linh hồn, năng lực tăng lên sinh ra kỹ năng Thực chi viêm.
Nhìn thành quả của mình tạo ra, Cốt Long hưng phấn hét lớn một tiếng, cũng không quay đầu lại nhanh chóng xông ra ngoài. Tốc độ đột nhiên tăng lên gấp đôi, sau lưng thưa thớt vũ tiễn căn bản không cách nào xuyên thấu tầng phòng ngự của A Ngốc.
Cốt Long không ngừng chạy, bởi vì đã hấp thu đông đảo năng lượng linh hồn và vì quá tức giận nên nó không cảm thấy mệt mỏi chút nào, vẫn băng băng đi sâu vào trong rừng, A Ngốc mới kêu nó ngừng lại.
Dụng Thần Long Chi Huyết thu hồi Cốt Long, A Ngốc cẩn thận đặt Băng vẫn đang hôn mê xuống đất. Bản thân kinh mạch đau đớn dị thường, công lực còn thừa không tới lưỡng thành. Nham Thạch thở dài một tiếng, nói:
- Hiện tại ta mới hiểu được, lực lượng của con người quả thật quá nhỏ bé. Nếu như không phải có 2 đầu long của ngươi, sợ là chúng ta đã táng thân trong Hắc Ám thành rồi.
Nước mắt theo hai gò má A Ngốc chảy xuôi xuống, thì thào nói:
- Nếu như có Nguyệt Nguyệt ở chỗ này thì tốt rồi! Băng, ngươi ngàn vạn lần không được chết a!
Hắn lúc này công lực đã không còn đủ để cứu Băng.
Băng thân thể dần dần biến lãnh, sức sống cũng từ từ tiêu thất.
Thiếu nữ Tinh Linh đi tới cạnh Ngốc, liếc nhìn một chút, ôn nhu nói:
- Hãy để ta thử một lần xem sao. Được không?
A Ngốc ngẩn người, nói:
- Ngươi có thể cứu nàng sao? Mau, màu…. van cầu ngươi, cứu nàng đi.
Thiếu nữ Tinh Linh gật đầu, nói:
- Ngươi không cần cầu ta, ngươi là bằng hữu của Nữ vương bệ hạ, vừa lại người đã trực tiếp cứu ta. Ngươi là ân nhân của ta a! Cho dù chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, ta cũng sẽ không thấy chết mà không cứu được, bất quá, ta sợ năng lực bản thân không đủ, chỉ có thể thử xem. Ngươi cũng nên nghỉ ngơi trong chốc lát, thể lực ngươi tiêu hao quá lớn, như vậy ngươi có giúp cũng không có nhiều tác dụng. Yên tâm điều tức đi! Khi ngươi tỉnh lại, ít nhất ta sẽ không để tình trạng nàng tệ hơn hiện tại. Truy binh sắp tới rồi, chỉ có thực lực tăng cường một ít mới có thể ứng phó.
Kỳ thật, hiện tại Hắc Ám thành đã hoàn toàn lâm vào khủng hoảng, đại lượng thị dân và quân đội đều tử vong, khiến cả thành thị đều rối loạn, làm gì còn tâm tư truy bắt đám người A Ngốc chứ.
Nghe thiếu nữ Tinh Linh khuyên nhủ, A Ngốc thân thể dần dần trầm tĩnh lại, nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống, bắt đầu điều tức.
Nham Thạch huynh đệ đi tới cạnh A Ngốc, một tả một hữu hộ tại hai bên, cầm chắc binh khí, ngưng thần nhìn kỹ phương hướng Hắc Ám thành, trên mặt đều toát ra thần sắc kiên nghị.
Thiếu nữ Tinh Linh nói:
- Các ngươi cũng nên nghỉ ngơi trong chốc lát đi, mới vừa rồi các ngươi cũng đều đã bị thương.
Nham Thạch lắc đầu, nói:
- Không, chúng ta muốn chắc chắn A Ngốc huynh đệ được an toàn. Ngươi mau chữa thương cho vị cô nương này đi. Đợi A Ngốc tỉnh lại, chúng ta sẽ điều tức.
Nham Thạch trong lòng hối hận không từ nào có thể hình dung.
Trong ba người, hắn vẫn luôn tin mình là người cơ mẫ nhất, nhưng tại thời khắc mấu chốt, suýt nữa khiến ba người lâm vào vạn kiếp bất phục. Nếu như không phải A Ngốc đã triệu hồi 2 đầu long cường đại, còn có A Băng kịp thời đưa tới giải dược Lãnh Ngưng Sương, ba người căn bản không có một tia cơ hội chạy trốn.
Thiếu nữ Tinh Linh gật đầu, quỳ gối bên cạnh Băng, nhẹ nhàng cẩn thẩn giải băng bó, vết thương lộ ra cả đầu khớp xương bên trong.
Thiếu nữ Tinh Linh vươn ngón trỏ, thì thào niệm vài câu chú ngữ. Đầu ngón tay nàng xuất hiện một điểm đạm màu xanh biếc quang mang, ngón trỏ vươn ra, cẩn thận điểm hướng vết thương của Băng, lục quang hiện lên.
Thiếu nữ Tinh Linh nhắm mắt lại thì thào chú ngữ, sau khi dụng tự nhiên ma pháp kiểm tra, nàng giật mình phát hiện, xương vai, xương quai xanh của Băng đều đã hoàn toàn nát bấy, căn bản không thể chữa trị.
Thở dài, thiếu nữ Tinh Linh chậm rãi ngâm xướng:
- Thần Tự Nhiên vĩ đại, thỉnh ngài cho ta mượn linh khí trong thiên địa, xoa dịu sanh linh trước mắt này.
Quang mang màu xanh biếc bao quanh thân thể thiếu nữ Tinh Linh, nàng chậm rãi đưa tay đặt ở phía trên Băng, quang mang lóe ra, chậm rãi đưa vào cơ thể Băng, xoa dịu vét thương của nàng.