Thiện Lương Tử Thần

Chương 44: Huyền Dạ Đến


Chương trước Chương tiếp

- Nhưng mà, cha….

- Đi xuống!

Hội trưởng thanh âm nghiêm khắc hẳn lên.

Diệt Phượng cắn cắn môi, tức giận hừ một tiếng, xoay người lui ra ngoài.

Hội trưởng thì thào nói:

- Xem ra, ta thật sự phải chạm trán hắn. Minh Vương, Minh Vương cũng dám đụng đến người của ta. Hừ!

............

Hai ngày thời gian trôi qua rất mau.

A Ngốc, Huyền Nguyệt cùng Nham Thạch huynh đệ tại đỉnh Thiên Cương sơn hai ngày trôi qua nhàn nhã. Thỉnh thoảng Tịch Văn có tìm đến A Ngốc hỏi hắn chút sự tình, hoặc là chỉ điểm Nham Thạch, Nham Lực chút công phu. Đối với A Ngốc, hắn nhưng lại cái gì cũng không học. A Ngốc từ ngày cảm giác được thực lực mình chưa đủ, trong hai ngày này, cơ hồ liên tục không ngừng tu luyện Sanh Sanh quyết, cho dù Huyền Nguyệt tìm đến cũng bị hắn cự tuyệt. Mặc dù hai ngày thời gian không dài, nhưng Sanh Sanh chân khí của hắn đã có chút tiến bộ, đạt đệ lục trọng cảnh giới chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

A Ngốc không chịu gặp Huyền Nguyệt, nhưng Thiên Cương Kiếm Phái Tứ đại đệ tự đối với nàng lại vô cùng nịnh hót, bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua tiểu cô nương nào xinh đẹp như vậy, mỗi ngày đều quanh quẩn bên người nàng, dẫn nàng du lãm cảnh đẹp trên núi.

- A Ngốc, A Ngốc.

Huyền Nguyệt lo lắng chạy đến phòng A Ngốc, A Ngốc vừa mới tu luyện xong hết 7 chu thiên, đang chuẩn bị nghỉ ngơi ăn một chút gì đó, nhìn thấy Huyền Nguyệt bộ dáng lo lắng, vội vã hỏi:

- Làm sao vậy? Nguyệt Nguyệt. Xảy ra chuyện gì?

Huyền Nguyệt bối rối nói:

- Không tốt, A Ngốc, ta cảm giác được hơi thở phụ thân, chỉ sợ là người đuổi tới nơi này. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chúng ta nhanh nhanh chạy trốn đi.

A Ngốc kéo bàn tay đang lạnh lẽo của Huyền Nguyệt, nói:

- Nguyệt Nguyệt, ngươi đừng có gấp gáp, nếu như phụ thân ngươi thật sự muốn bắt ngươi trở về, ngươi trốn cũng trốn không được. Nhớ lần trước tại Ma Pháp Sư công hội, hắn dặn ta phải hảo hảo chiếu cố ngươi, cũng không có nói muốn dẫn ngươi quay lại Gáo đình. Có lẽ, hôm nay hắn qua Thiên Cương kiếm phái có chuyện gì thôi?

Huyền Nguyệt tâm tình hơi chút bình phục, lắc đầu nói:

- Không, sẽ không đâu. Trong tứ đại đế quốc, phía nam Hoa Thịnh đế quốc đệ tử Thần Thánh Giáo đình rất thưa thớt, bình thường Giáo đình chúng ta cũng rất ít quan hệ. A Ngốc, ta có cảm giác, cha nhất định là tới bắt ta trở về. Chúng ta, chúng ta hay là mau chạy đi.

A Ngốc do dự một chút, gật đầu nói:

- Cũng được! Chúng ta trước hướng đại sư bá bọn họ cáo từ, sau đó liền rời đi.

Huyền Nguyệt liên tục gật đầu, nói:

- Ta về trước thu thập đồ đạc, ngươi nhanh kêu Nham Thạch đại ca bọn họ, chúng ta khẩn trương lên đường.

Nói xong, hấp tấp chạy ra ngoài. Nhìn Huyền Nguyệt bộ dạng lo lắng, A Ngốc không khỏi mỉm cười, nghĩ thầm, cũng chỉ có phụ thân nàng mới có thể trị nàng. Nếu có một người quan tâm tới hắn như vậy, thật tốt biết bao! Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhớ tới Ca Lí Tư cùng Âu Văn, trong lòng A Ngốc, khái niệm phụ thân cũng không quá rõ ràng, hắn sớm đã đem Ca Lí Tư cùng Âu Văn trở thành thân nhân của mình. Đương nhiên, bây giờ còn có thêm một người là Huyền Nguyệt. Càng ở chung cùng Huyền Nguyệt, hắn càng phát hiện chính mình càng khó tự kềm chế.

Vừa nghĩ hắn vừa đi đến phòng của Nham Thạch huynh đệ, đem lời Huyền Nguyệt mới rồi nói qua. Nham Lực bật cười:

- Ta thật muốn xem một chút vị Tế Tự đại nhân này có bao nhiêu lợi hại, làm cho Nguyệt Nguyệt không sợ trời không sợ đất của chúng ta sợ đến chạy loạn a.

Nham Thạch nói:

- Tốt lắm, nếu phải đi, hãy mau thu thập đồ đạc thôi. Nếu như không có Nguyệt Nguyệt, chúng ta dọc đường đi cũng mất vui a.

Kỳ thật bọn họ cũng không có gì phải thu thập, chỉ đem vài món quần áo nhét vào trong bao, thế là xong. Bọn họ vừa thu thập xong, Huyền Nguyệt đã kích động chạy vào.

- Đi mau, đi mau, hơi thở của cha đang đến gần, sợ rằng đã đến đỉnh núi, như thế này chúng ta nhất định phải từ hướng khác đi xuống mới được.

A Ngốc gật đầu, kéo tay Huyền Nguyệt, nói:

- Vậy chúng ta nhanh chóng cáo từ đại sư bá rồi lập tức rời đi.

Bốn người ra khỏi phòng đi tới phòng tĩnh tu của Tịch Văn. A Ngốc nhẹ nhàng gõ cửa vài cái, nói:

- Đại sư bá, ta là A Ngốc, có chút việc muốn nói với người.

Tịch Văn thanh âm truyền ra

- Vào đi!

A Ngốc bốn người đẩy cửa vào, Tịch Văn khoanh chân ngồi trên tháp, nhìn bộ dạng bốn người, mỉm cười nói:

- Như thế nào, các ngươi muốn đi sao? Sư phụ lão nhân gia người còn chưa có truyền đến tin tức ấy chứ.

Tới lúc này rồi, Huyền Nguyệt cũng không còn rụt rè nữa, thật thà nói:

- Ta, ta cảm giác được cha ta đang rất nhanh đến đây. Ta vốn trốn Giáo đình ra, nếu như bị bắt lại, chỉ sợ cũng không ra được nữa, Tịch Văn đại thúc, ngài cho chúng ta đi trước đi. Chờ thêm đoạn thời gian, chúng ta tìm được Tinh Linh Tộc tộc nhân rồi lập tức trở về, ngài xem như thế có được không.

Tịch Văn bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười nói:

- Nha đầu ngươi! Ta nếu là phụ thân ngươi, cũng sẽ nhất định bắt ngươi trở về. Tốt lắm, phải đi cũng nên đi thôi. Nếu như phụ thân ngươi là đuổi theo các ngươi tới, hẳn là đi từ phía sau núi, các ngươi hãy từ phía trước đi xuống, sau đó theo hướng tây, sẽ tiến vào Quang Minh tỉnh. A Ngốc, qua đoạn thời gian, ngươi nhất định phải trở về một chuyến, biết không?

- Ta nhất định sẽ trở về, đại sư bá. Ngài thay chúng ta hướng sư tổ cáo từ.

Đúng lúc này, Huyền Nguyệt đột nhiên toàn thân đại chấn, ánh mắt hoàn toàn ngốc trệ. A Ngốc cảm giác được biến hóa của Huyền Nguyệt, quay đầu hỏi:

- Nguyệt Nguyệt, ngươi làm sao vậy?

Huyền Nguyệt thì thào:

- Xong hết rồi, chạy không được nữa rồi. Cha ta khí cơ đã khóa trên người ta. Cái này xong hết rồi.

A Ngốc không rõ ý tứ của Huyền Nguyệt, vừa định hỏi, lại nghe bên ngoài có tiếng nói:

- Chưởng môn sư tổ, có khách nhân Thần Thánh Giáo đình tới, đang đợi ngài tại đại đường.

Tịch Văn trong mắt tinh quang chợt lóe, từ trên giường nhẹ nhàng đứng lên xuất hiện cạnh Huyền Nguyệt, mỉm cười nói:

- Nếu trốn không được thì phải đối mặt thôi. Cũng không phải địch nhân, có cái gì đáng sợ. Chúng ta đi, ta cũng muốn gặp mặt phụ thân ngươi xem rốt cuộc là vị nhân vật anh hùng nào.

Hắn còn chưa biết phụ thân Huyền Nguyệt chính là một trong tứ đại Hồng Y tế tự của Thần Thánh Giáo đình. A Ngốc dẫn Huyền Nguyệt sắc mặt tái nhợt, cùng Nham Thạch huynh đệ đi theo Tịch Văn hướng đại đường đi đến.

Huyền Nguyệt thấp giọng nói:

- A Ngốc, nếu như cha muốn đem ta trở về thì phải làm thế nào bây giờ? Ta còn muốn cùng ngươi ngao du đại lục nữa! Ta, ta không muốn xa ngươi a!

A Ngốc trong lòng nóng lên, an ủi nói:

- Sẽ không đâu Cho dù hắn đem ngươi mang về Giáo đình, ta sau này cũng sẽ đi tìm ngươi. Nguyệt Nguyệt, ngươi đừng khẩn trương, tay ngươi ướt mồ hôi rồi.

Từ phòng Tịch Văn đến đại đường kiếm phái bất quá chừng 100 thước, Huyền Nguyệt thể xác và tinh thần nhưng lại biến hóa vô cùng. Rốt cuộc có nên tới hay không, hay là trốn đi mà trốn cũng không xong a.

Trong đại đường, ngoại trừ Tịch Văn, sáu gã Nhị đại đệ tử cũng sớm đã đông đủ, vừa thấy Tịch Văn đến, lập tức đứng lên, cung kính thi lễ:

- Chưởng môn!

Đám người A Ngốc vừa tiến vào đại đường, liền nhìn thấy ngay một thân hồng bào y phục của tế tự Huyền Dạ, Tịch Văn kinh ngạc nói:

- Là Hồng Y tế tự đại giá quang lâm, lão hủ không có nghênh đón từ xa, thật sự là không có ý tứ.

Huyền Dạ vừa tiến vào Thiên Cương sơn mạch cảnh nội, liền phát hiện hơi thở nữ nhi mình, vì có thể mau chóng gặp mặt nữ nhi, hắn theo hơi thở Huyền Nguyệt truy tung, một mình một người sử dụng quang hệ phi hành thuật tự sáng tạo hao phí nguyên một ngày mới tìm được chủ phong Thiên Cương sơn, tại sườn núi nghỉ ngơi một chút khôi phục pháp lực, lúc này mới đến nơi. Hắn không nghĩ tới, nữ nhi mình lại chạy đến Thiên Cương Kiếm Phái, mặc dù chưa từng thấy Thiên Cương kiếm thánh, nhưng hắn cũng hiểu được đạo lý nổi danh vô hư sĩ. Giáo đình cùng Thiên Cương Kiếm Phái chưa từng có quan hệ, hắn tự nhiên phải cẩn thận.

- Ngài chính là Thiên Cương kiếm thánh? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Huyền Dạ cũng không thèm nhìn nữ nhi mình, khách khí hướng Tịch Văn nói.

Tịch Văn mỉm cười, đáp:

- Giáo chủ đại nhân khách khí, Thiên Cương kiếm thánh là sư phụ ta, tại hạ được ơn của ân sư, tiếp nhận vị trí chưởng môn đời thứ hai.

Huyền Dạ trong lòng cả kinh, Tịch Văn vừa tiến đến, hắn rõ ràng cảm giác được đối phương cường đại. Không nghĩ tới, hắn mới chỉ là đệ tử của Thiên Cương kiếm thánh mà thôi. Trong lòng cảnh giác đối với Thiên cương kiếm phái không khỏi gia tăng vài phần.

Chuyện tới trước mặt, Huyền Nguyệt cũng biết chính mình chạy không được, cúi đầu đi tới cạnh Huyền Dạ, thì thào kêu lên:

- Cha.

Huyền Dạ hừ một tiếng, nói:

- Ngươi vẫn còn biết ta là cha ngươi ư?

A Ngốc cũng đi qua, cung kính nói:

- Thúc thúc ngài hảo.

Khi A Ngốc cùng Huyền Nguyệt vào cửa, Huyền Dạ rõ ràng thấy được A Ngốc nắm tay nữ nhi mình, tâm lý đối với hắn chán ghét càng tăng thêm, chỉ hừ một tiếng, không nói lời nào. Tịch Văn nói:

- Giáo chủ đại nhân mời ngồi. Không biết ngài quang lâm tệ phái, có chuyện gì sao?

Huyền Dạ thở dài, trừng mắt nhìn Huyền Nguyệt, nói:

- Còn không phải vì nha đầu này. Nha đầu này không biết trời cao đất rộng dám trốn khỏi Giáo đình. Vốn ta còn muốn cho nha đầu trên đại lục học hỏi kinh nghiệm, làm cho nha đầu nếm chút khổ sở. Nhưng ai biết được nha đầu này lại cao hứng dám có ý niệm đi đến Tử Vong sơn mạch thám hiểm. Bất đắc dĩ, ta cũng chỉ muốn đem nha đầu này trở về.

Huyền Nguyệt trong lòng kinh hãi, kéo tay Huyền Dạ, cầu khẩn nói:

- Cha, không được a! Ta không muốn quay lại Giáo đình, nơi đó buồn chán chết mất. Ta xin cam đoan không đi đến Tử Vong sơn mạch có được không? Cha cũng đừng bắt ta trở về. Đi mà cha, xin người đó.

Trước kia tại Giáo đình, Huyền Nguyệt chiêu này sử dụng trăm lần hữu dụng, ngay cả Giáo hoàng cũng không thể cưỡng lại được. Đáng tiếc, lúc này Huyền Dạ đã hạ quyết tâm, mặc dù trong lòng cũng mềm ra, nhưng vẫn lạnh lùng nói:

- Ngươi mang đến phiền toái cho ta còn chưa đủ sao? Làm trò nhiều như vậy trước mắt trưởng bối, không được vô lễ.

Tịch Văn nói:

- Giáo chủ đại nhân, lệnh ái kỳ thật rất nhu thuận, mặc dù nàng tuổi còn nhỏ nhưng lịch lãm trên đại lục tựa hồ cũng không có gì không ổn. Huống chi còn có A Ngốc đi theo nàng. A Ngốc đứa nhỏ này tâm địa thiện lương, công lực cũng không kém, có hắn bảo vệ, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Cảm tình giữa Huyền Nguyệt cùng A Ngốc hai ngày qua hắn sớm đã thấy rõ, hắn cũng rất thích tiểu cô nương hoạt bát này, cũng muốn gián tiếp thành toàn cho bọn họ.

Huyền Nguyệt cảm kích nhìn Tịch Văn, nhanh nhảu:

- Đúng vậy, đúng vậy! A Ngốc đã cứu ta vài lần ấy chứ. Hắn thà chính mình bị thương cũng muốn bảo vệ ta, cha, người cứ yên tâm đi.

Huyền Dạ mắt hàm thâm ý liếc nhìn A Ngốc một cái, nói:

- Chưởng môn, chính là bởi vì có A Ngốc, ta mới càng thêm lo lắng.

Tịch Văn khẽ cau mày, bọn họ sư huynh đệ đều học theo tính xấu của Thiên Cương kiếm thánh, đó chính là thường bao che khuyết điểm. Càng huống chi A Ngốc lại chính là đẹ tử duy nhất của cửu sư đệ đã chết, hắn đối với hài tử thiện lương này vô cùng thương yêu, vừa nghe Huyền Dạ phát ngôn hàm ý khinh thường, tự nhiên trong lòng không hài lòng,

- Giáo chủ đại nhân lời này có ý tứ gì?

Huyền Dạ nhìn A Ngốc liếc mắt một cái, nói:

- Ta lần đầu tiên thấy hắn, cũng cho rằng hắn là một hảo hài tử thiện lương. Nhưng ai biết được, hắn trên người lại giấu thiên hạ chí tà Minh Vương kiếm. Cũng nên nói rõ, hắn cùng thiên hạ đệ nhất sát thủ “Minh Vương” chắc hẳn có quan hệ không bình thường. Minh Vương kiếm là thứ Giáo đình đã tìm kiếm nhiều năm. Ngài có hiểu được, ta làm sao an tâm để nữ nhi mình đi bên cạnh một tiểu ác ma như vậy?

Huyền Dạ nói quả thật có chút nặng nề, Huyền Nguyệt ngây dại, A Ngốc lại càng toàn thân đại chấn, hắn trong lòng thống khổ vạn phần, mặc dù biết hắn thân phận mình cùng Huyền Nguyệt không xứng, nhưng cũng không nghĩ tới phụ thân Huyền Nguyệt lại đối xử với mình như thế, hắn thanh âm có chút run rẩy, sắc mặt đỏ bừng kháng thanh nói:

- Ta, ta không phải ác ma.

Huyền Dạ cười lạnh:

- Còn nói chính mình không phải ác ma. Ta hỏi ngươi, đạo tặc tại Tinh Linh sâm lâm là ai giết? Đám thổ phỉ tại Á Liễn Tộc do ai giết? Gần ngàn tánh mạng đều chết dưới Minh Vương kiếm của ngươi, ngươi còn nói chính mình không phải ác ma.

- Không, không…….

A Ngốc điên cuồng hô to, hắn toàn thân máu hoàn toàn sôi trào, đầu óc nóng lên, một màn huyết tinh khi trước không ngừng hiện lên trong đầu, hắn hai tay vò đầu, không ngừng hoảng loạn,

- Không, không, ta không muốn giết người, là bọn hắn bức ta, là bọn hắn bức ta.

Huyền Nguyệt nhìn bộ dạng A Ngốc, trong lòng đại đau nhức, muốn tới an ủi hắn, nhưng lại phát hiện thân thể chính mình căn bản không thể động đậy.

- Cha, sao người lại có thể nói như vậy? A Ngốc giết đều là người xấu! Hơn nữa không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết chúng ta.

Huyền Dạ hừ lạnh một tiếng, nói:

- Người xấu thì không là người sao? Là hơn một ngàn tính mạng.

A Ngốc chấn động toàn thân, một cỗ khí lưu ấm áp nhu hòa dũng mãnh tiến vào thân thể hắn, cùng chân nguyên lực không ngừng vỗ về hơi thở rối loạn, một thanh âm nhu hòa vang lên bên tai hắn.

- A Ngốc, bình tĩnh lại. Cứ tiếp tục như vậy ngươi sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mất. Hết thảy có sư bá làm chủ cho ngươi.

A Ngốc trong cơ thể hơi thở dần dần bình tĩnh lại, hắn quay đầu nhìn, Tịch Văn không biết lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn.

Bao gồm cả Tịch Văn, tất cả Thiên Cương Kiếm Phái Nhị đại đệ tử trong mắt đều lộ vẻ tức giận. Những lời vừa rồi của Huyền Dạ chẳng những vũ nhục A Ngốc, cũng vũ nhục luôn Minh Vương Âu Văn. Âu Văn là huynh đệ bọn hắn, hơn nữa đã chết, bọn họ như thế nào có thể dễ dàng tha thứ cho ngoại nhân nói những lời như vậy chứ.

- Giáo chủ đại nhân, ngài hẳn nên chú ý lời nói của mình. A Ngốc là Tam đại đệ tử của Thiên Cương Kiếm Phái chúng ta, ta có thể cam đoan, hắn có tâm tính thiện lương. Đối với những việc A Ngốc làm ta thấy không sai. Giết một người xấu, tương đương với việc cứu vớt hàng trăm ngàn người tốt. Hơn nữa, địch nhân lại đang uy hiếp đến tính mạng chính mình, đổi lại là ngài, ngài có thể không vì tự bảo vệ mình mà giết người sao?

Huyền Dạ ngẩn người, hắn thật không ngờ A Ngốc lại có quan hệ thâm hậu như vậy với Thiên Cương Kiếm Phái, Tịch Văn sau khi biết được hắn có được Minh Vương kiếm lại vẫn như cũ che chở hắn, nhìn chung quanh mấy vị đang nổi giận đùng đùng này đều là cao thủ, hắn trong lòng cũng cảm thấy có chút hồi hộp, nếu như chỉ là một mình Tịch Văn, hắn thấy mình còn có thể đối phó, nhưng bảy lão nhân tuổi không nhỏ này công lực không hề yếu kém, tùy tiện 2 người liên thủ thì chưa chắc hắn có khả năng đối phó.

Huyền Nguyệt cấp bách rơi lệ đầy mặt, khóc nói:

- Cha, A Ngốc cho tới bây giờ cũng chưa từng giết qua một hảo nhân, ngài đừng oan uổng hắn a!

Huyền Dạ đi tới trước mặt A Ngốc, trong mắt hàn quang không ngừng lóe ra, trong lòng thầm nghĩ, chính mình cũng giết 2000 danh thổ phỉ, xem ra thật sự không thể trách tiểu tử này lạm sát. Hừ lạnh nói:

- Đúng là bởi vì hắn bây giờ còn chưa có giết qua một hảo nhân nào, cho nên ta mới không có lấy tính mệnh hắn. Bất quá, Minh Vương kiếm của hắn phải do Giáo đình thu hồi, hơn nữa, ngươi cũng sẽ không cùng hắn một chỗ, phải lập tức theo ta phản hồi Giáo đình.

A Ngốc ngẩn ngơ giật mình đứng ở nơi đó không biết làm sao, khẩn khoản nhìn về phía Tịch Văn, hắn kỳ thật rất muốn đem Minh Vương kiếm giao ra, nhưng cái này lại là di vật cuối cùng lưu lại của Âu Văn thúc thúc, hắn có chút không nỡ.

Tịch Văn vừa muốn nói chuyện, Chu Văn đã mạnh mẽ đứng lên, tức giận hừ một tiếng, nói:

- Hồng y Giáo chủ các hạ, ngươi nên biết rõ, nơi này là Thiên Cương sơn chứ không phải Thần Thánh Giáo đình của các ngươi. Tôn nghiêm kiếm phái không thể để bất luận kẻ nào xâm phạm. A Ngốc là đệ tử đời thứ ba của bổn phái, ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, theo như lời ngươi nói Minh Vương chính là sư đệ đã thất lạc nhiều năm của chúng ta. Hiện tại sư đệ đã chết, Minh Vương kiếm chính là di vật của hắn, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngoại nhân mang nó đi.

Huyền Dạ trong lòng giận dữ, từ khi nhận chức Hồng Y tế tự cho tới nay, chưa có người nào dám nói chuyện như thế với hắn, nhưng những lời Chu Văn nói quả thật khiến hắn kinh hãi, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, thiên hạ đệ nhất sát thủ “Minh Vương” lại chính là đệ tử của Thiên Cương kiếm thánh. Có lão gia hỏa này, xem ra mục đích mình đến đây không cách nào đạt được, chẳng lẽ thật sự phải về Giáo đình điều động người sao? Nhưng Thiên Cương Kiếm Phái sau lưng được Hoa Thịnh đế quốc chống đỡ, nếu như bởi vì việc này mà náo loạn, sợ rằng đối với song phương đều rất bất lợi

Lộ Văn ở một bên nhìn Huyền Dạ sắc mặt lúc xanh lúc trắng, biết hắn đã tới cực hạn của nộ hỏa. Lộ Văn cùng Tịch Văn liếc nhau, vội vã tiến lên từng bước, kéo vai Chu Văn, hướng Huyền Dạ nói:

- Giáo chủ đại nhân, thật sự là không có ý tứ, sư đệ ta trời sinh tính tình lỗ mãng, ngài đừng để ý. Bất quá, Minh Vương quả thật là sư đệ nhiều năm thất lạc của chúng ta, hắn bị Sát Thủ công hội bức bách mới làm ra sự tình này, hiện tại người đã chết, hết thảy tội nghiệt chúng ta cũng không tái truy cứu, cũng hy vọng ngài không nên thâm cứu, lại càng không nên vũ nhục hắn. Về phần Minh Vương kiếm, ta hy vọng có thể tìm được giải pháp song phương đều hài lòng. Sư phó của ta lão nhân gia người luôn có hảo cảm với Giáo đình, cho nên, chúng ta cũng không hy vọng xảy ra sự tình gì, ngài nói có phải không?

Lộ Văn một phen nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến cho Huyền Dạ phát tác không được, hắn trầm giọng nói:

- Vậy các ngươi nói như thế nào giải quyết? Minh Vương kiếm vốn do Giáo hoàng đệ tam phát hiện, sau đó lại thất lạc không rõ nguyên nhân. Khi “Minh Vương” đem tà kiếm này tung hoành đại lục, Giáo hoàng đại nhân đã hạ lệnh, ra lệnh chúng ta không tiếc bất cứ gì cần phải thu hồi tà kiếm này. Hiện tại Minh Vương kiếm lại ngay trên người A Ngốc, chẳng lẽ các ngươi muốn ta buông bỏ hay sao?

Tịch Văn mỉm cười, tiến lên từng bước chắn trước người A Ngốc, nói:

- Giáo chủ đại nhân, chúng ta cũng hiểu được tính chất tà ác của Minh Vương kiếm, nhưng Sanh Sanh đấu khí phái ta lại vừa khớp tương khắc, ta tin tưởng A Ngốc có năng lực trở thành thủ hộ giả, tuyệt không lạm sát, nếu không, Thiên Cương Kiếm Phái chúng ta cũng không dễ dàng buông tha hắn. Ta nghĩ, ta lập cam đoan hẳn là ngài có thể chấp nhận?

Lấy danh dự Thiên Cương Kiếm Phái trên đại lục, lại được chưởng môn hứa cam đoan, quả thật làm khó cho Huyền Dạ, hắn nhận thức được trừ phi Tứ đại Hồng y Giáo chủ tề tựu, nếu không tuyệt không có khả năng cùng Thiên Cương Kiếm Phái chống đỡ, do dự một chút, Huyền Dạ nói:

- Ta tín lời cam đoan của quý phái, bất quá, A Ngốc hiện tại thực lực có thể trở thành Minh Vương kiếm thủ hộ giả hay không ta còn chưa nắm chắc?. Như vậy đi, chỉ cần hắn có thể dưới sự công kích ma pháp của ta kiên trì năm giây không ngã ra đất, ta lập tức thừa nhận thực lực hắn. Các ngươi thấy thế nào?

Tịch Văn trong lòng chấn động, hắn biết Hồng y Giáo chủ Huyền Dạ đã nhượng bộ rất lớn. Quay đầu nhìn về phía A Ngốc, A Ngốc vẻ mặt mờ mịt, nhìn không ra cảm thụ nội tâm hắn. Tịch Văn cũng rất bồn chồn, hắn biết Huyền Dạ nói rất có đạo lý, Minh Vương kiếm thủ hộ giả quả thật thực lực phải cường đại. Mặc dù A Ngốc đã đạt tới đệ ngũ trọng Sanh Sanh chân khí, nhưng Huyền Dạ dù sao cũng là Hồng y Giáo chủ, tại Giáo đình địa vị chỉ dưới một người, Tịch Văn đối với công kích ma pháp cũng không phải hiểu rõ, không biết A Ngốc có thể chống đỡ được năm giây hay không.

Lúc này, Huyền Nguyệt đột nhiên mở miệng nói:

- A Ngốc, ngươi cứ thử xem, ta tin tưởng ngươi có thể làm được.

Chu Văn nói:

- A Ngốc ngươi cứ thử xem. Nếu ma pháp hắn quá lợi hại, ngươi dùng Minh Vương kiếm cũng nhất định có thể chống đỡ.

Huyền Dạ sắc mặt hơi đổi, nghĩ thầm, chính mình như thế nào lại quên Minh Vương kiếm, nếu như Minh Vương kiếm xuất ra, bản thân có thể ngăn cản hay không còn chưa biết được ấy chứ? Lực lượng chí tà trong truyền thuyết khiến hắn không khỏi có chút sợ hãi, dù sao Minh Vương kiếm có danh hiệu bút xuất giết người a.

A Ngốc lắc đầu nói:

- Không, không thể dùng Minh Vương kiếm, Minh Vương kiếm xuất ra, ắt có người chết. Tế tự thúc thúc, ta nguyện ý bằng chính công lực bản thân chống đỡ ma pháp của ngài. Nếu như ta năng lực không đủ để bảo vệ Minh Vương kiếm, ngài có thể đem nó về. Nhưng nếu bản thân ta có thể bảo vệ nó, liền mong ngài quay về.

Huyền Dạ vừa nghe A Ngốc nói không dùng Minh Vương kiếm, trong lòng không khỏi buông lỏng, cảm giác đối với A Ngốc có chút thay đổi, khẽ gật đầu nói:

- Tốt lắm, nơi này hơi nhỏ, chúng ta ra bên ngoài thôi.

Tịch Văn liếc nhìn mấy vị sư đệ một cái, hướng Huyền Dạ làm ra một cái thỉnh thủ thế, Huyền Dạ cũng không khách khí, kéo Huyền Nguyệt dẫn đầu đi ra đại môn.

Tịch Văn vỗ vỗ bả vai A Ngốc, hướng Nham Thạch, Nham Lực nói:

- Các ngươi công lực hơi kém, dễ bị phản chấn, không nên đi a.

Nham Thạch nhìn vẻ mặt mờ mịt của A Ngốc, nói:

- Tịch Văn sư phụ, ngài nhất định phải bảo vệ A Ngốc đó!

Tịch Văn gật đầu nói:

- Ngươi yên tâm đi, chúng ta đi.

Nói xong liền mang theo A Ngốc cùng mấy vị sư đệ ra ngoài đại đường hiên ngang đứng thẳng, Huyền Nguyệt thì cúi đầu thút thít mà khóc, nàng biết, vô luận A Ngốc có thể chịu được công kích của phụ thân hay không thì chính mình cũng phải theo hắn phản hồi Giáo đình.

Tịch Văn nói:

- Giáo chủ đại nhân, chúng ta mau đến chỗ địa điểm trông trải trên núi thôi.

Huyền Dạ khẽ gật đầu, nói:

- Hảo, thỉnh ngài dẫn đường!

Tịch Văn dẫn theo A Ngốc cùng mấy vị sư đệ hướng phía ngoài đi đến, Huyền Dạ nhưng lại không phát hiện, trong các vị sư đệ của Tịch Văn đã ít đi một người. Đoàn người ra sân Thiên Cương Kiếm Phái, đi tới đỉnh núi bằng phẳng rộng rãi.

Huyền Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu hướng Huyền Dạ nói:

- Cha, cha đừng cấm chế con, ma pháp của cha sẽ làm bị thương đến con.

Huyền Dạ vừa rồi đưa ra đề nghị liền quyết định dốc toàn lực thực thi, hạ quyết tâm khiến A Ngốc không thể năm giây chống đỡ, nếu dụng toàn lực thì không thể bận tâm đến nữ nhi, vội vã thu hồi phong ấn Huyền Nguyệt, nói:

- Con ra xa một chút, dùng Phượng Hoàng Chi Huyết bảo vệ chính mình, cha sẽ tận lực khống chế năng lượng.

Huyền Nguyệt nhu thuận gật đầu, hướng một bên chạy đi, ngang qua đám người A Ngốc, nàng cùng A Ngốc ánh mắt giao nhau, hai người thân thể đồng thời chấn động, đều toát ra ánh mắt phức tạp, A Ngốc bị Huyền Dạ gọi là ác ma, cũng đã tuyệt vọng, mà Huyền Nguyệt vì sắp chia lìa mà vạn lần không muốn. Huyền Nguyệt cắn cắn môi, thấp giọng nói:

- Dụng Thần Long Chi Huyết bảo vệ chính mình. Ngươi nhất định phải cố gắng a!

Huyền Nguyệt mới vừa rồi sở dĩ tán thành phụ thân, chính là bởi vì Huyền Dạ hoàn toàn không biết A Ngốc trên người vẫn mang theo Thần Long Chi Huyết. A Ngốc nghe xong Huyền Nguyệt nói, đáy mắt rốt cuộc dâng lên một tia thần thái, khẽ gật đầu. Lúc này, một âm thanh trầm thấp đột nhiên vang bên tai A Ngốc.

“Hài tử, đừng kinh ngạc cũng đừng động. Ngươi yên tâm cứ cùng tiểu tử ngạo mạn kia so đấu một hồi đi, hết thảy có ta, yên tâm đi!”

A Ngốc ngẩn người, thanh âm này đúng là của Thiên Cương kiếm thánh. Nhưng hắn xem bốn phía một chút lại căn bổn không thấy bóng dáng Thiên Cương kiếm thánh đâu.

“Nhìn cái gì vậy, không phải nói ngươi đừng kinh ngạc sao? Ta dùng truyền âm thuật nói chuyện với ngươi, nhớ kỹ, thời điểm ma pháp công kích, dùng Sanh Sanh đấu khí bảo vệ toàn thân, ý tồn vu tâm, bất luận đối phương công kích như thế nào, ý chí đều phải kiên định, lấy thân thể làm gốc, như núi như nhạc. "

Huyền Dạ có chút không nhịn được nói:

- A Ngốc, đến đây đi, chỉ cần ngươi có thể tiếp được công kích của ta, ta sẽ để ngươi làm Minh Vương kiếm thủ hộ giả.

Huyền Dạ ánh mắt như xuyên thấu làm thân thể hắn đại chấn, tinh thần uy áp khổng lồ khiến cho hắn trong lòng căn bản không có lấy một ý niệm phản kháng, đành phải cúi đầu chậm rãi đi về phía trước.

"Đồ đần, đây là ma pháp công kích tinh thần, thu nhiếp tinh thần, ý tồn đan điền. "

Nghe được Thiên Cương kiếm thánh chỉ điểm, A Ngốc chấn động toàn thân, trong cơ thể Sanh Sanh đấu khí theo bản năng khu động dâng lên, nháy mắt trải rộng toàn thân, ngẩng đầu nhìn lại, Huyền Dạ ánh mắt tựa hồ cũng không phải như vậy.

Huyền Dạ chứng kiến A Ngốc đột nhiên thoát khỏi tinh thần trói buộc, cả kinh, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Sau khi ta bắt đầu công kích, ngươi chỉ cần chống đỡ được năm giây, là ngươi vượt qua kiểm tra.

A Ngốc hơi vuốt cằm, tập trung tinh thần, trong đan điền thúc dục dịch thái Sanh Sanh chân khí, nháy mắt nhập vào cơ thể, chuyển hóa thành Sanh Sanh đấu khí, bạch sắc quang mang nồng hậu bao quanh thân thể A Ngốc ngưng tụ thành hộ thể kết giới, tạo ra một tư thế phòng ngự.

Nhìn bộ dạng A Ngốc, Huyền Dạ trong lòng kinh hãi, A Ngốc hiện tại so với khi trước gặp qua tựa hồ công lực tiến bộ rất nhiều.

- Thiên Thần Nộ, mượn nhữ thần uy, quán chú vu tâm, diệt trừ tà ác.

Kim quang hiện lên, Thiên Thần Nộ tràn ngập hơi thở thần thánh xuất hiện trong tay Huyền Dạ. Xa xa Huyền Nguyệt thất kinh, nàng không nghĩ tới phụ thân lại dùng đến cả Thiên Thần Nộ để đối phó A Ngốc. Nhưng nàng hiện tại hối hận đã không còn kịp rồi, Huyền Dạ đã bắt đầu ngâm xướng chú ngữ,

- Vĩ đại Thiên thần! Ngài có được thần lực vô tận, làm thờ phụng giả trung thành của ngài, ta thỉnh cầu ngài, đem thần lực giao cho ta

Một bạch sắc ma pháp lục mang tinh thật lớn xuất hiện dưới chân Huyền Dạ, hơi thở thần thành nồng đậm từ lục mang tinh dâng lên, cùng kim sắc quang mang của Thiên Thần Nộ không ngừng dây dưa, năng lượng mênh mông khiến Tịch Văn mấy người cũng có chút biến sắc. Huyền Dạ tay phải nắm Thiên Thần Nộ chậm rãi giơ lên, ngâm xướng:

- Lực lượng của Thần! Ngưng tụ đi.

Bạch sắc quang mang từ lục mang tinh nhanh chóng bốc lên hướng Thiên Thần Nộ trong tay hắn ngưng tụ, Thiên Thần Nộ điên cuồng hấp thụ năng lượng quang nguyên tố, nhất thời kim quang đại phóng, phút chốc, ngay cả ánh dương trên trời cũng bị nó che dấu, từng đạo kim sắc tích điện không ngừng xoay tròn quanh Thiên Thần Nộ, năng lượng mênh mông vừa rồi liền không thấy đâu, nhưng không ai biết, lực lượng cự đại đã ẩn giấu trong Thiên Thần Nộ, tùy thời có thể bộc phát.

Lúc Huyền Dạ ngâm xướng chú ngữ, A Ngốc cũng không có nhàn rỗi, được Huyền Nguyệt lúc nãy nhắc nhở, hắn mới nhớ tới chính mình còn có Thần Long Chi Huyết có thể hộ thân, vì vậy hắn vừa duy trì vòng bảo hộ Sanh Sanh đấu khí, vừa ngâm xướng chú ngữ mà Huyền Nguyệt đã dạy, hai tay giơ lên

- Vĩ đại Long Tộc vương! Thỉnh ngài đem vô tận thần lực cho ta mượn, thúc dục hình thành vòng bảo hộ, bảo vệ Long tôn nghiêm.

Lúc này hắn tinh thần lực trải qua vài ngày nghỉ ngơi đã đạt trạng thái cuồng phong, theo chú ngữ ngâm xướng, ngực hắn lam mang đại phóng, tựa hồ có vô số quang điểm chung quanh hướng hắn tập trung, bạch sắc quang mang nhàn nhạt xuất hiện trên tay A Ngốc, theo hắn thúc dục từ từ khuếch tán ra bao ngoài Sanh Sanh đấu khí tạo thành một tầng dày năng lượng kết giới, đúng là A Ngốc đã dụng Thần Long Chi Huyết phóng thích ra quang hệ ma pháp cực mạnh: Quang Chi thủ hộ.

Huyền Dạ tự nhiên thấy được biến hóa của A Ngốc, hắn mặc dù kinh ngạc nhưng hiện tại trong tay ma pháp đã ngưng tụ thành hình, tiễn đã lên cung không thể không phát. Hắn trầm giọng ngâm xướng:

- Đi thôi, Nộ Thần.

Đây là quang hệ ma pháp công kích Thần Thánh cấp một, Huyền Dạ được Thiên Thần Nộ tăng phúc, uy lực không kém chút nào so với ma pháp cấp 8. Hắn vì bảo tồn thực lực, hơn nữa hắn cũng không cho rằng cần phải sử dụng đến ma pháp cấp 8 - Thần Chi Thẩm Phán, cho nên mới dụng ma pháp này xuất ra đơn thể công kích ma pháp cực mạnh. Thiên Thần Nộ kim mang đại phóng, năng lượng kim sắc rít gào, hình thành một cột sáng kim sắc đường kính một thước hướng ngực A Ngốc xạ tới. Huyền Dạ sợ giết chết A Ngốc sẽ mang đến cho mình phiền toái, ma pháp này hắn đã có chuẩn bị kỹ, chỉ cần A Ngốc hoàn toàn vô pháp ngăn cản, hắn có thể khống chế ma pháp tùy thời biến mất.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...