Cuộc sống của nữ nhi trong cung, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của ông, Thái Tử đối xử với nữ nhi của ông, khắc khe sao, đâu chỉ đơn giản là khắc khe đâu chứ? Thật sự là trắng trợn làm nhục mới đúng! Ông vất vả nuôi con khôn lớn, nữ nhi ông bảo vệ từng li từng tí, chẳng lẽ đưa vào cung để người ta ngược đãi hay sao? Thái Tử hoàn toàn không cho ông chút thể diện nào, đúng là khinh người quá đáng, người không hiểu lý lẽ như vậy, sao có thể xứng làm Thái Tử của một quốc gia cơ chứ? Đợi khi hắn lên ngôi, nữ nhi của ông còn có đường sống hay sao? Âu Dương Thừa tướng nghĩ đến đây, hai hàng chân mày nhíu chặt lại.
Nếu hắn ta không phải là Thái Tử, thì nữ nhi của mình hòa ly với hắn sẽ dễ dàng hơn đúng không? Âu Dương Thừa tướng ngẫm nghĩ, đừng chọc ta điên lên, ngay cả một triều đại ta cũng có thể lật đổ được nữa đấy, lại nhớ đến hôm trước Thái Tử yêu cầu ông khi vào triều tiến cử Lưu Văn Thanh vào làm Thiếu Khanh trong Đại Lý Tự, ông khẽ nhếch khóe môi, lạnh lùng nở nụ cười, cầm bản tiến cử đã viết xong xuôi ném vào trong lò sưởi.
Thái Tử, nếu ngươi đã vô tình, thì đừng trách lão phu ta vô nghĩa, ngay cả Hoàng đế Đại Chu ta cũng có thể đạp xuống, huống chi chỉ là một Thái Tử nho nhỏ như ngươi? Tuy Hoàng Thượng không có nhiều con, nhưng người có tiền đồ cũng không ít, không có lão phu chống lưng cho, để xem sau này ngươi lăn lộn trong triều đình thế nào?
Âu Dương Thừa tướng híp hai mắt lại, nở nụ cười rét lạnh, mở tờ giấy tuyên thành ra, hăng hái vung bút, rất nhanh, một bảng tiến cử mới xuất hiện.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Hôm sau, sau buổi chầu sớm, Thái Tử mặt mày xanh mét, hùng hổ đi vào tẩm điện của Thái Tử Phi, không đợi thái giám thông truyền đã giơ chân đá cửa điện xông vào.
Cửa điện đập mạnh vào tường, phát ra một tiếng vang lớn, sau đó bật trở lại, lung lay phát ra những âm thanh “cót ca cót két” .
“Thái Tử sao vậy? Ai chọc Ngài tức giận sao?” Âu Dương Tuệ Như cũng không sợ hãi vì thái độ hung hăng của Thái Tử, chỉ thờ ơ liếc nhìn cửa điện thảm hại một cái, cũng không chút hoãn loạn tiếp tục công việc chăm sóc cây cảnh của mình, nhẹ nhàng nhặt nhánh cây tùng bị cắt bỏ lên, bỏ vào trong giỏ trúc.
“Đến cùng là ngươi đã nói cái gì với Thừa Tướng hả? Vì sao ông ấy đã đáp ứng ta rất tốt rồi, hôm qua vừa tiến cung gặp ngươi xong lại thay đổi quyết định, đem Văn Thanh đẩy đến cái xứ lạnh lẽo đói khổ kia chịu tội vậy hả?” Hiển nhiên lúc trong triều Thái Tử đã bị tức giận không ít, bây giờ vẻ mặt vẫn còn vẻ xanh tím.
“Văn Thanh sao? Là ai? Thái Tử đang nói việc trong triều với nô tỳ sao? Thật có lỗi, nô tỳ không thể nghe, càng không thể thảo luận cùng Ngài được, hậu cung không được tham dự vào việc chính sự, đây là quy củ mới.” Âu Dương Tuệ Như cũng không thèm nâng mắt thờ ơ nói.
Bây giờ ngay cả mặt ngoài nàng cũng không buồn diễn với hắn, Thái Tử đi vào, hành lễ nàng cũng lười làm, cứ làm việc của mình thôi.
“Ngươi mà không biết Văn Thanh là ai sao? Bớt giả vờ đi! Nếu không phải ngươi nói gì đó với Thừa Tướng, thì sao hôm nay ông ấy lại làm khó làm dễ Văn Thanh, đi đâu cũng đối nghịch với cô nữa chứ!” Người yêu dấu chẳng những không được thăng chức, còn bị sung quân đến biên cương cằn cỗi, mà đi một cái là 3 năm; hễ mình vừa lên tiếng phản đối, đều bị Âu Dương Tĩnh Vũ nói xa nói gần bác bỏ, làm như hoàn toàn quên mất việc hứa hẹn tiến cử Văn Thanh với mình trước đó vậy. Thái Tử bị Âu Dương Tĩnh Vũ chọc điên không ít, cảm thấy có chút đau đầu choáng váng, chỉ nghĩ tìm nữ nhi của ông trút giận, mà hoàn toàn không biết mình đang nói gì nữa.
Âu Dương Tuệ Như buông cây kéo trên tay xuống, cầm lấy khăn tay từ Tiểu Vũ chậm rãi lau bàn tay ngọc, sau đó biếng nhác ngồi lên sạp, nhấp một ngụm trà để ấm người, lúc này mới nhìn đến Thái Tử đang tức giận sắp điên, nhãn nhã nói: “Thái Tử đang nói gì vậy? Nô tỳ thật sự không hiểu. Tại sao nô tỳ phải làm khó người tên Văn Thanh gì đó chứ? Quyết định của phụ thân, nô tỳ làm sao quản được đây? Với lại Thái Tử và Văn Thanh gì đó có quan hệ gì? Vậy mà lại vì hắn mà tức giận nô tỳ và phụ thân, còn nặng nề trách mắng như vậy, chẳng lẽ trong lòng Thái Tử hắn còn quan trọng hơn ta và phụ thân hay sao? Thật làm cho lòng nô tỳ lạnh lẽo vô cùng.”
Thái Tử bị một loạt câu hỏi sắc bén của Âu Dương Tuệ Như làm cho á khẩu, lúc này mới phản ứng lại, chuyện của hắn và Lưu Văn Thanh, Thái Tử Phi đương nhiên là không biết gì. Đúng là kiểu bị nói trúng tim đen nên mới chột dạ lo lắng, lúc Lưu Văn Thanh bị Thừa Tướng gây khó dễ, trước tiên hắn chỉ nghĩ đến việc tìm Thái Tử Phi hỏi tội, bây giờ nghĩ lại, hắn làm vậy không phải chưa đánh đã khai hay sao?
Nhưng mà, có thật là Thái Tử Phi không biết chút gì về chuyện của hắn và Lưu Văn Thanh không? Thái Tử nhớ tới lần vây săn lúc trước, lại dùng ánh mắt ngoan độc nhìn về phía Âu Dương Tuệ Như, hỏi thử: “Cô cùng Văn Thanh là tri kỷ, giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm chân thành, cô cực kỳ coi trọng hắn. Thái Tử Phi và hắn đã gặp qua mấy lần, lúc vây săn ở Tây Sơn còn thi thơ với nhau, Thái Tử Phi không nhớ sao?”
Ánh mắt Âu Dương Tuệ Như vẫn tập trung nhìn về Thái Tử, nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của hắn, trong lòng biết hắn đã sinh nghi ngờ, nhưng nàng cũng không tỏ ra bối rối, lại làm ra vẻ như đột nhiên nhớ ra: “À, thì ra là Lưu đại nhân. Nô tỳ không có ấn tượng sâu lắm với hắn, nhưng với Hình cô nương thì ấn tượng sâu sắc hơn, có thể nói là suốt đời khó quên! Người ta vẫn hay nói là cha con đồng tâm, như vậy, phụ thân nô tỳ cũng như nô tỳ thôi, nếu có việc gì liên lụy đến Lưu đại nhân, chỉ có thể nói là ngộ thương, coi như số phận của Lưu đại nhân không được may mắn vậy.”
Nói như vậy nhưng không hề có ý áy náy chút nào, Âu Dương Tuệ Như quét mắt về phía Thái Tử như ngầm khiêu khích, tiếp tục nói: “Đưa ra ngoài cũng tốt, coi như là để tôi luyện, Lưu đại nhân còn trẻ lại tài hoa hơn người, đi vài ba năm cũng sẽ trở lại thôi, Thái Tử sốt ruột làm gì kia chứ? Nhưng mà, Hình Phương Lan kia chỉ là một tiện tỳ xuất thân hèn mọn, vậy mà cũng dám làm mất mặn bản cung và phụ thân, thật là không biết sống chết mà. Muốn vị trí Trắc Phi sao, phải xem bản cung có gật đầu hay không đã!”
Thấy Thái Tử Phi nói một hồi lại rẽ sang chuyện của Hình Phương Lan, giọng điệu độc ác, từ ngữ tàn nhẫn, lúc này Thái Tử mới nhớ đến, thì ra nguyên nhân là chuyện của Hình Phương Lan, cũng là do hắn hung hăng đắc tội cha con nhà này, chắc là do hắn muốn tấn phong Trắc Phi cho Hình Phương Lan đã chọc giận Thừa Tướng, hôm nay Thừa Tướng mới làm khó làm dễ hắn bằng mọi cách, không phải là do biết chuyện của hắn và Lưu Văn Thanh.
Thái Tử giật mình, tâm tình buông xuống một nửa, đồng thời, lửa giận trong lòng lại bùng cháy dữ dội hơn. Hắn đường đường là Thái Tử, ngay cả sủng hạnh một nữ nhân, cho nàng ta danh phận cũng không có quyền, còn phải nhìn sắc mặt của người khác, bị người ta kiềm kẹp, vậy Thái Tử như hắn có thể làm gì?
Nhưng nghĩ đến người trong lòng sắp bị đẩy đi xa, Thái Tử đang chuẩn bị bùng nổ lại do dự, cố gắng áp chế lửa giận, giọng điệu cứng ngắc, mang theo một chút ý thương lượng: “Nếu như cô đồng ý không lập Lan Nhi làm Trắc Phi nữa, Thái Tử Phi có thể thuyết phục Thừa Tướng tiến cử Lưu Văn Thanh vào làm Thiếu Khanh trong Đại Lý Tự không? Vị trí này với Văn Thanh và cô đều rất quan trọng, mong Thái Tử Phi có thể khuyên Thừa Tướng nên lấy đại cục làm trọng.”
Lấy đại cục làm trọng sao? Tách hai tỷ đệ này ra, tiêu diệt từng kẻ một mới là đại cục của ta! Chờ đến khi ta xử lý Giang Ánh Nguyệt xong, để Thừa Tướng thu thập một tên quan nho nhỏ ở cái xứ khỉ ho cò gáy đó không phải chỉ cần búng tay một cái là được hay sao? Âu Dương Tuệ Như cúi mắt, ngón tay vuốt ve ly trà tinh xảo, trong lòng lạnh lùng suy nghĩ.
“Thái Tử hồ đồ rồi sao? Đã quên cung quy mới mà Hoàng Tổ Mẫu mới ban bố à? Hậu cung không được tham dự vào chuyện chính sự, vi phạm phạt 50 roi, giam vào lãnh cung, vĩnh viễn không được ra ngoài! Thỉnh Thái Tử đừng nói như vậy nữa, vị trí Thái Tử Phi này, nô tỳ vẫn chưa muốn buông tay.” Muốn buông tay, cũng phải đợi xử lý xong Giang Ánh Nguyệt cái đã. Âu Dương Tuệ Như liếc mắt nhìn Thái Tử, nhếch môi nở nụ cười châm biếm.
Thái Tử sửng sôt, lúc này mới nhớ đến cung quy mới, lại nhìn vẻ mặt vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa của Âu Dương Tuệ Như, cuối cùng không thể kiềm được lửa giận nữa.
Âu Dương Tuệ Như ngươi được lắm! Cô từ tốn thương lượng với ngươi, ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, như vậy, đừng trách cô đem thể diện của ngươi đạp xuống lòng bàn chân!
Tâm tính ngang ngược bắt đầu trỗi dậy, Thái Tử cười lạnh nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tuệ Như: “Vậy sao? Ngươi muốn mượn sức Thừa Tướng chèn ép cô, chèn ép Lan Nhi sao? Hừ, sợ là không được như ý nguyện của ngươi rồi! Bây giờ cô sẽ đi Từ Ninh cung thỉnh tấn phong cho Lan Nhi, Thái Tử Phi ở đó mà chờ tin tốt của cô đi nhé!”
Dứt lời, Thái Tử hung ác nhìn chằm chằm Âu Dương Tuệ Như, phất tay nhanh chóng bỏ đi, trên đường đi chân mày đều nhíu chặt lại, liên tục suy nghĩ xem có cách nào giúp Lưu Văn Thanh không bị điều đi hay không.
Thái Tử vừa đi, Âu Dương Tuệ Như lấy một phong thư từ tay áo ra, xé nát rồi vứt vào ống rửa bút, chữ đen viết trên giấy tuyên thành bị thấm nước loang lỗ ra, biến thành một nhúm đen mờ, nhìn không ra được thứ gì.
Đây là mật thư mà Âu Dương Tĩnh Vũ cho người đưa tới, nêu rõ từng chi tiết về thân thế của Hình Phương Lan. Hình Phương Lan là nghiệt chủng của mẫu thân nàng ta và một nam nhân người Hán sinh ra khi cùng nhau bỏ trốn, phụ tử, hừ, nàng ta theo mẫu thân trở về nhà cậu, dựa vào sự quan tâm của người cậu là Quan Lộc Tự Khanh mới có thể sống yên ổn ở kinh thành. Tuổi còn nhỏ, vừa vào kinh đã có quan hệ với Lưu Văn Thanh, xem ra thân phận của phụ thân nàng ta chắc chắn không đơn giản, đáng tiếc Thừa Tướng đối với người chết lại không xem trọng, không thấy có điều tra gì thêm. Nhưng cũng không sao, nàng chỉ cần biết, với xuất thân thế này, Hình Phương Lan tuyệt đối không thể ngồi vào vị trí Trắc Phi được rồi.
Mới kể khổ hôm qua, hôm nay đã đưa người ra khỏi kinh thành, Âu Dương Thừa Tướng quả thật làm việc mạnh mẽ dữ dội mà! Nghĩ đến khát vọng và ham muốn quyền lực của Lưu Văn Thanh, bây gờ lại bị điều đi xa khỏi trung tâm quyền lực, không biết phải chịu khổ bao nhiêu năm mới có thể trở về nữa, Âu Dương Tuệ Như gõ gõ ngón trỏ lên môi, nở nụ cười tà ác.
Tâm tình của tiểu bạch kiểm bây giờ thế nào nhỉ? Chắc chắn là lòng dạ như bị thiêu đốt hành hạ dữ lắm đây! Tỷ đây chịu nhiều khổ cực, nhất định phải khiến các ngươi hoàn trả lại gấp trăm gấp ngàn lần rồi!
Âu Dương Tuệ Như mím môi, hung hăng thề trong lòng, sau đó đứng dậy, phủi phủi quần áo một chút, trầm giọng nói: “Đi, đến Từ Ninh Cung thôi!” Đã muốn tấn phong Trắc Phi, sao lại có thể vắng mặt nàng kia chứ?
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Chính điện Từ Ninh cung, trong một góc sáng của điện, từng làn khói nhẹ nhàng phiêu đãng bay lên từ chiếc lư đồng chạm rồng khắc mây, theo làn khói tản ra, mùi đàn hương nồng nàn quanh quẩn, lan tràn trong không khí, khiến cho không khí đậm chất tôn giáo của điện càng thêm trang nghiêm hơn.
Mà bây giờ, một tiếng quát lớn đã làm không khí trang nghiêm đó hoàn toàn bị phá vỡ: “Ngươi muốn tấn phong nữ nhân này làm Trắc Phi sao? Thái Tử, ngươi có biết bản thân đang nói gì không hả?”
Thái Hậu chỉ vào Hình Phương Lan đang quỳ gối dưới chân, vẫn im lặng tỏ vẻ cung kính từ lúc tiến vào điện đến giờ lớn tiếng hỏi.
“Dạ, kính mong Hoàng Tổ Mẫu thành toàn.” Xuất thân của Ngô thị còn thấp hơn Hình Phương Lan một chút, Thái Hậu lúc đó vẫn đồng ý tấn phong, lần này hắn chỉ cần quấn quýt một chút, cuối cùng chắc cũng sẽ được như ý thôi. Thái Tử khẳng định trong lòng.
Thế Tông ngồi bên cạnh Thái Hậu, chậm rãi nhấp một ngụm trà, hờ hững nhìn Thái Tử vẻ mặt kiên quyết đang quỳ trước mặt hắn, cũng không phát biểu ý kiến gì.
Thái Tử mê muội vô dụng lại cố chấp, thân là con trai trưởng, nên từ nhỏ đã tự cho mình là rất cao, lập người như vậy làm Thái Tử, đặc biệt có thể kích thích được sự bất mãn và oán hận của những hoàng tử khác, tuy là Thái Tử thường xuyên làm Thế Tông tức giận, nhưng mà, ở phương diện dùng để kích thích lòng người, trêu chọc thù hận, đứa con này của hắn quả thật là vô cùng có năng lực, làm hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ. (Càfé: đây là đang khen sao???? Nể Thái Tử thật!)
Đem nữ nhi nhỏ tuổi của Thừa Tướng gả cho hắn, đúng là dùng để nâng đỡ hắn, cũng như để áp chế Thừa Tướng, vận mệnh con cái đều nằm trong tay hoàng thất, Thừa Tướng tuyệt đối không thể sinh hai lòng, sẽ hết lòng phò tá Thái Tử. Một kẻ bất tài không làm được gì, ghép với một bề tôi phò tá cường hãn, hơn nữa có những hoàng tử khác trong sáng ngoài tối như hổ rình mồi, ván cờ mới có thể đưa ra quân chủ chốt! Hắn chờ mong các hoàng tử trổ hết tài năng trong cái hồ nước đục này, ngôi vị hoàng đế của Hoàn Nhan Bất Phá hắn, phải là người có đủ thủ đoạn tàn nhẫn, tài năng hơn người mới có thể kế thừa được.
Tâm tình tính kế khi xưa hào hứng phấn khởi bao nhiêu, hôm nay, Thế Tông mới thấy hối hận đến dường nào! Ngàn tính vạn tính, hắn lại quên tính bản thân vào đó, đâm đầu vào Thái Tử Phi — con dâu của hắn, đợi đến khi phát hiện ra, thì đã lún sâu bao nhiêu rồi, không thể kiềm chế được bản thân nữa.
Hoàng đế không sai, cũng chẳng sợ sai, trách nhiệm luôn ở trên người kẻ khác, Thế Tông cứ vậy mà đổ hết mọi tỗi lỗi lên đầu Thái Tử thôi, bây giờ nhìn thấy Thái Tử hắn không thể thờ ơ, không quan tâm như trước nữa, mà là vô cùng bực bội và tràn đầy chán ghét. Đúng vậy, hắn ghen ghét con trai mình, người như vậy, thế nhưng lại có được bảo bối của hắn, mỗi khi hắn nghĩ tới điều đó, đều có một loại kích động khát máu bùng lên.