Thiên Hải Nguyên Đường

Chương 31-1: Buông Tay (1)


Chương trước Chương tiếp

Trong khi đó phía Huyết vân,hắn phi ngựa tông vào cửa lớn tòa biệt viện.Cánh cừa mở toang,bên trong một đám lính Đông hải tay lăm lăm thương kiếm,sẵn sàng nghênh chiến.

-tên Tử hồng đâu?

-to gan,dám ăn nói thất kính thế.Còn không mau xuống ngựa chịu trói,vì gian kế của ngươi mà gần 2 vạn hắc phong kỳ thiệt mạng,hôm nay chúng ta sẽ thay những người anh em chết trận báo thù.

Dứt lời đồng loạt cả đám lao tới,cùng lúc đó bọn ẩn vệ của Mặc liên đi theo phía sau cũng nhào vô hiệp trợ.Lại một hồi chém chém giết giết,nhưng Huyết Vân không có thời gian để cà kê ở đây,ngay từ đầu đã tiên hạ thủ vi cường,vung ám khí phóng tới nhanh chóng mở đường cho hắn tiến vào bên trong.

Hắn cứ đâm đầu chạy vào,tâm không ngừng thúc dục bản thân phải mau mau tìm thấy Tư không.Huyết vân vừa quan sát địa hình vừa dỏng tai nghe ngóng,thỉnh thoảng lại gọi lớn.

-Vương gia…vương gia…

Ngoài tiếng vũ khí va chạm ở tiền sảnh,trong này mọi âm thanh như đóng băng khiến hắn lại nổi lên bất an.Tư không tuyết sơn,rốt cuộc ngài đang ở đâu.

-Tử hồng.
Huyết vân gào lớn.
-ngươi mau lăn ra đây cho lão tử.

Không gian vẫn im ắng như thể trêu tức hắn,tuyết đã thôi rơi tự lúc nào,gió cũng ngừng thổi,lá trên cành chẳng còn trụ nổi một chiếc,tất cả đều đã trôn vùi dưới lớp băng giá.

Hắn chạy ra hậu viện,liền nhìn thấy dấu chân ngựa dẫn ra cửa sau rộng mở.Huyết vân chạy ra ngoài,trên nền không gian trắng đến lóa mắt,xuất hiện dấu chân ngựa khá sâu để lại,hẳn là con ngựa này trở 2 người đi.

Hắn liền chạy vòng ra đằng trước leo lên con ngựa gần nhất rồi vung cương phóng như bay.Chạy chưa đầy canh giờ thì từ phía xa đã thấy bóng dáng nhân hiện hữu.Đến gần hơn liền nhìn rõ bên cạnh một con ngựa có một bạch y đứng nhìn hắn,mà phía sau người đó lại có một nhân kề thanh kiếm vào cổ.

Huyết vân vội vã nhảy xuống ngựa,chân mới bước dài thêm liền bị giọng nói đanh thép bắt dừng lại.

-dừng lại!không ta giết vương gia.

Người lên tiếng là tả tướng tây hổ kỳ Tử hồng.Đáng chết,lại để tên đó dùng Tư không làm lá chắn.Huyết vân nhìn nhanh một lượt toàn thân vương gia,thấy người như chẳng thương tổn gì ngoại trừ gương mặt lại lạnh lẽo một cách khác thường làm tâm hắn thoáng trấn động.

-ngươi đường đường là đại tướng quân quyền uy tột đỉnh lại giở chiêu bỉ ổi hạ lưu này sao?sau này đồn ra ngoài ngươi còn mặt mũi nào mà điều binh khiển tướng.

Nghe Huyết vân nói thế Tử hồng nghiến răng nghiến lợi đáp.

-Bỉ ổi hạ lưu,vốn nên dùng để mắng ngươi mới đúng,3 vạn Hắc phong kỳ của ta đều chết trong tay ngươi,ta vốn đã không còn mặt mũi,chút hành động con con này nào tính là gì?

-dụng binh đánh giặc vốn là hành động dối trá,thắng thua là lẽ thường tình,ngươi là đại tướng quân vốn phải hiểu rõ điều này hơn ai.

Dứt lời Huyết vân dấn một bước.

Tử hồng lập tức gào lên.
-không được lại gần,ngươi mà còn manh động ta lập tức xuống tay.

Huyết vân gằn giọng.
-ngươi dám làm thế,thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

Tử hồng cười chua chát.
-kết cục của ta đằng nào cũng thế,được chết cùng chỗ với ngài ấy dù sao vẫn tốt hơn ngươi.

-nằm mơ!Được chết cùng chỗ?ta sẽ vất thây ngươi xuống vực sâu vạn trượng.

Huyết vân vừa dứt câu,giọng nói từ từ mà lành lạnh của Tư không tuyết sơn nhẹ vọng tới.
-tất cả đều do ngươi sắp đặt?

Huyết vân không nhúc nhích được,ngay hơi thở dường như cũng ngưng lại.

-2 vạn kỵ binh của Bắc kỳ làm sao mà lại tới đây nhanh vậy được?chẳng lẽ đội ngũ vừa đặt chân vào địa phận Đông hải không lâu người đã cầu quân tiếp viện?ngươi là lấy lý do gì để xin hoàng huynh?...không có lý nào hoàng huynh lại nhờ vả Tây hoàng…chẳng lẽ cũng do bàn tay ngươi vươn tới?...bên Tây Hoàng lại được hưởng lợi gì từ trận chiến này mà đồng ý hỗ trợ?...ngươi đã hứa gì?

Một loạt câu hỏi chậm chãi ném về phía Huyết vân,hắn chỉ biết câm lặng trơ mắt nhìn biểu tình vương gia bình tĩnh và trầm ổn như thế,như thế lạnh lùng cùng quyết tuyệt.

Gió nhè nhẹ thổi tới khiến mái tóc của Huyết vân vì một đường chạy ngược chạy xuôi vốn đã rối giờ càng rối bung lên,gương mặt lo lắng bất an mà càng trở lên tái nhợt chẳng có tí huyết sắc.Gió từ phía Huyết vân thổi về phía vương gia,người đứng ở ngay trước mặt,gần gũi như thế…tâm sao lại xa vời vời…

-trả lời ta,Vân…vì lý do gì ngươi đến Bắc kỳ…tiếp cận ta?

Vì lý do gì?thân là trưởng lão của Huyết Hải giáo,phụng mệnh của thánh nữ,đến Bắc kỳ chính là làm nội gián.Là vì đế nghiệp thống nhất tứ quốc của chủ công,hắn sẵn sàng vứt bỏ nhiều thứ,khoác lên mình bỏ bọc giả tạo,từ đó xây dựng mối quan hệ mật thiết nơi này,dễ bề thao túng cục diện nội bộ.Công việc vẻ vang của Huyết vân là thế,cớ sao lại chẳng mở miệng nói rõ ràng?

Nói rõ cái gì?Nói hắn từ đầu tới cuối đều là dối gạt Tư không tuyết sơn?Nói Tư không tuyết sơn đường đường là một vương gia được vạn dân tôn kính nể trọng lại chẳng có mắt phân biệt kẻ gian,chứa chấp phản nghịch,nuôi ong tay áo,dẫn sói về nhà?

-ngươi sao không trả lời ta?

Một lúc lâu sau cũng không thấy Huyết vân đả động,Tư không tuyết sơn lại lạnh lùng vấn.
-không còn gì để nói với ta sao?

Tử hồng nóng nảy nói.
-Tư không,người cần gì phải dông dài với kẻ ti bỉ hạ lưu như hắn,lập tức bảo hắn trả giá cho hành động khiến mấy vạn người vong mạng.

Huyết vân mắt lạnh nhìn Tử hồng,cảm thấy nếu không phải tên khốn đó núp sau lưng Tư không tuyết sơn thì hắn đã sớm phóng phi tiêu cho tên đó thành nhím rồi.

Tử hồng rút bên hông một thanh kiếm khác rồi ném mạnh rơi xuống trước mặt Huyết vân.Vẻ mặt vô cùng đắc ý gào lớn.

-ngươi còn mặt mũi nào mà diện kiến Tư không…dù ngươi có chết ngàn vạn lần cũng đừng mong ngài ấy tha tội.

Huyết vân hơi cúi đầu nhìn thanh kiếm hồi lâu rồi ngước mắt nhìn về phía Tư không tuyết sơn,vẫn im lìm.Giọng của Tư không có phần mỉa mai,có phần cay nghiệt.
-tội của ngươi không đáng chết sao?

Huyết vân khẽ lắc nhẹ.

-vậy ra ngươi cũng sợ chết?

Huyết vân lại chỉ biết lắc nhẹ,nở nụ cười khổ sở,bi ai vấn.
-nếu thần chết…ngài sẽ thoải mái?

Trước câu hỏi của Huyết vân,Tư không tuyết sơn lại ngây ra bất động,giọng của Tử hồng vang lên có phần không kiên nhẫn.

-Tư không đương nhiên sẽ dễ chịu,vì ngươi mà 2 vạn quân Bắc kỳ bỏ mạng…nếu đã biết ngươi là kẻ chủ mưu sao có thể tha thứ được.

Tư không tuyết sơn không đáp lời,Huyết vân cũng chẳng nói năng chi nữa,nhìn ngài ấy đăm đăm một hồi.Gió đông thổi tới mang theo luồng giá lạnh căm căm,trái tim ấm nóng bên trong lại tưởng chừng như sắp đóng băng tới nơi.

Chậm chạp,Huyết vân cầm lấy thanh kiếm lên,gương mặt của Tử hồng tươi sáng rạng ngời.Giọng của Tư không tuyết sơn mơ hồ vọng tới.

-ngươi có từng hối hận?

Huyết vân dừng tại lưng chừng,nhìn Tư không giây lát rồi đứng thẳng lưng lại,nhàn nhạt đáp.Chất giọng ôn nhu,nhè nhẹ như hơi thở,như thấu hiểu lại như vương vấn.

-những việc thần đã làm qua…chưa từng muốn hối hận…

Tư không nghe được câu phúc đáp,mở to đôi mắt u buồn nhìn Huyết vân,ngẩn ra vài giây rồi nghiến răng vấn.

-một chút hối hận cũng không có?

-tuyệt không hối.
Huyết vân kiên định nói.

Huyết vân,ngươi lừa gạt ta lâu như thế,nhìn thấy ta cứ ngu ngốc tin tưởng để ngươi thao túng,chơi rất vui vẻ sao?Bao năm qua thì ra những gì ngươi thể hiện chỉ là đóng kịch?ngươi quan tâm ta,lo lắng cho ta,tất cả đều là dối trá?

Ngay đến một chút ngụy biện cũng không thèm nói ra.Ngươi tuyệt tình như thế thật sự là không dành dù chỉ một chút xúc cảm chân thành?

Ta thật ngu ngốc làm sao,biết rõ ngươi không thể nào nhưng lại chẳng thể thu hồi được tâm ý.

Quả nhiên là tự làm tự chịu,tự khiến mình tổn thương.Ta từng muốn trốn tránh,trớ trêu sao lại càng vọng tưởng yêu thương,càng khao khát có lại càng sợ đánh mất…

Ta đã từng lo lắng,từng bất an,cô đơn rồi cam chịu…là ta đã đặt tình cảm vào đối phương quá nhiều,lại trao cho người không muốn tiếp nhận…

Ngươi từng nói ta đơn thuần,giống như những bông tuyết bay trong ngày ngập nắng,nói ta sau này nhất định sẽ có được hạnh phúc như ý…khiến ta tự ước hẹn trong lòng,chỉ cần ngươi vẫn chịu nhìn ta,ta liền dối lòng dối người cho rằng lời ôn nhu là thật…

Vì ngươi mà mở 2 phiến môn,cuối cùng chẳng thể nào khép lại.

Ta chẳng cầu ngươi phải dành cho ta thật nhiều tình ý,chỉ cần chút thôi rung động…nhưng đã đến nước này ta sao còn u mê mơ tiếp.

Buông bỏ thôi chấp niệm kia tựa ảo ảnh,vốn tình này chỉ là trăng dưới nước,khẽ chạm tay trăng kia liền vỡ tan…

Tư không tuyết sơn ngẩng đầu,khẽ nhắm mắt lại,khiến cho 2 hàng lệ tuôn 2 bên mép tóc.Lời ác độc bật qua khẽ răng.

-ngươi đã chẳng biết hối cải,sao xứng để sống tiếp…

Giọng của Tử hồng thình lình vang lên làm Tư không mở mắt nhìn.
-khoan đã,chỉ một nhát kiếm,chết thế thật quá dễ dàng cho hắn.Tư không,ngài bảo hắn tự chặt một cánh tay trước.

Tên khốn Tử hồng đó,đúng là miệng chó chẳng thể mọc nổi ngà voi.Nếu không phải thanh kiếm đó đang kề bên cổ Tư không uy hiếp hắn thì Huyết vân đã lột da xẻ thịt Tử hồng rồi,còn có sức mà ở đó ý kiến ý cò.

-ngài nói xem,một kẻ tội ác khiến cho sinh linh đồ thán như hắn,phải chịu đau đớn tứ chi đứt rời may ra 2 vạn lính Bắc kỳ chết tức tưởi kia mới được an ủi phần nào.

Tư không tuyết sơn nhìn Huyết vân,gương mặt hắn không có biểu tình kinh hãi run sợ gì hết,ánh nhìn bình thản,như thể chẳng còn gì quan trọng,không gì đáng líu kéo hắn.

-Ngài muốn ta chết thế nào?
Huyết vân nhè nhẹ mở lời,chất giọng ấm áp giống như ngày trước vẫn hỏi Tư không muốn hắn làm việc gì.

Tư không sửng sốt nhìn Huyết vân,tâm trấn động đến từng tế bào khiến cho lệ bất tri bất giác tuôn rơi.Ta muốn hắn chết thế nào sao?Ta lúc trước dù biết hắn tới thân cận nhất định có mụch đích nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua,kể cả sau này dù biết hắn đối với ta là chân diện ý giả,coi ta là quân cờ khiến Bắc kỳ và Đông hải xích mích gây chiến…cuối cùng chính là tứ quốc phân tranh…hắn làm tất cả…cho chủ công của hắn…

Nhưng Tư không chưa từng vụt qua ý niệm muốn Huyết Vân chết…

Tư không khó khăn mở miệng,cảm giác không khí như chứa độc tố,chẳng muốn hút vào.
-ngươi chặt một cánh tay,ta coi như đã đền đủ tội…từ giờ ân đoạn nghĩa tuyệt…ta không còn muốn nhìn thấy ngươi nữa…


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...