Thiển Hạ Vi Lương

Chương 38: Kẻ trộm


Chương trước Chương tiếp

Tập Vi Lương quay lại, Lâm Thiển Hạ đang nằm lỳ trên giường bả vai run run. Nghe thấy có tiếng động, cô đứng phắt dậy, lao vào lòng anh, làm nũng: "Chồng à, bế!"

Lâm Thiển Hạ làm động tác nhảy lên người anh một cách dễ dàng, nếu không phải Tập Vi Lương phản ứng nhanh, tay chân nhanh nhẹn, đâu thể nào đỡ cô dang lao tới chuẩn xác không lệch một ly được.

Lúc này hai chân Lâm Thiển Hạ đang quấn lấy thắt lưng Tập Vi Lương, hai tayvòng qua cổ anh, giống như một đứa bé vẫn còn đi nhà trẻ.

Tập Vi Lương nhất thời không phản ứng kịp. Đầu tiên, Lâm Thiển Hạ chủ động khiến anh không kịp thích ứng. Sau đó, hai từ ngọt ngào "chồng à" của cô khiến anh rung động…

Hai từ Lâm Thiển Hạ vừa nói, không chỉ là muốn nói cho Tập Vi Lương nghe, mà quan trọng hơn, là nói cho chính cô nghe.

Đúng, người đàn ông trước mặt là chồng của cô, chồng cô là Tập Vi Lương. Còn Thiệu Hoa Trạch và cô không có quan hệ gì cả!

Tập Vi Lương tuy bình thường hơi ngốc, lqd nhưng thời điểm then chốt thì không dễ lừa. Anh nhìn chằm chằm hai mắt đỏ hoe vẫn còn nước mắt của Lâm Thiển Hạ, chau mày. "Em khóc à? Tại sao…"

Không đợi Tập Vi Lương hỏi xong, Lâm Thiển Hạ đột nhiên vội vàng hôn lên đôi môi mỏng của anh.

đôi môi Mềm mại ấm áp men theo cổ anh xuống phía dưới, bàn tay nhỏ lạnh buốt còn luồn vào quân trang trên người anh xoa nhẹ, vuốt ve cơ bắp lqd rắn chắc. Tập Vi Lương nào có thể chịu được trêu đùa như vậy, hôm nay là lần đầu tiên vợ anh chủ động, nhiệt tình như vậy, anh rối trí dặn dò mình phải hỏi rõ ràng sự tình trước, nhưng không thể khống chế được dục vọng của bản thân cuối cùng đành nộp vũ khí đầu hàng!

Tập Vi Lương ôm chặt thân thể của Lâm Thiển Hạ xoay lại, ngay sau đó, không nặng không nhẹ ghì cô trên vách tường.

Sau lưng truyền đến cảm giác lạnh băng khiến Lâm Thiển Hạ không nhịn được kêu a một tiếng, Tập Vi Lương nghe được huyết mạch căng phồng, thiếu chút nữa không nhịn được trực tiếp xông thẳng vào.

Anh thở hổn hển hôn lên đôi môi mềm ngọt ngào của Lâm Thiển Hạ, đầu lưỡi nóng hổi đưa vào trong miệng cô lqd lần tìm từng ngóc ngách, duỗi hai tay, đưa vào trong áo sơ mi nhẹ nhàng nhào nặn, vân vê nơi mềm mại của cô, khiến Lâm Thiển Hạ thở hổn hển.

Lâm Thiển Hạ nhanh chóng mềm nhũn như vũng nước, cặp mắt mê ly nhìn Tập Vi Lương, cái miệng nhỏ hơi hé, không ngừng rên rỉ.

Tập Vi Lương vội vàng, cởi quần lót của cô, sau đó nhẹ nhàng tiến vào trong.

Hai người thoải mái cùng rên lên một tiếng.

Lâm Thiển Hạ cảm giác nơi tư mật của mình được lấp đầy, nóng bỏng, cảm giác căng ra khiến cô không nhịn được vặn vẹo uốn éo chiếc eo mảnh khảnh, lại không nghĩ rằng càng khiến Tập Vi Lương tấn công thêm mãnh liệt, làm hại cô cuống quít xin tha.

Tập Vi Lương dần giảm tốc độ, sau đó dán vào tai Lâm Thiển Hạ đắc ý nói: "Để cho em quyến rũ anh!"

Sau đó, cả căn phòng tràn ngập cảnh xuân dạt dào.

. . . . . .

Sau khi kết thúc, Lâm Thiển Hạ ngượng ngùng nhìn thẳng Tập Vi Lương, đưa lưng về phía anh một mình ở nơi nào suy nghĩ lỗi lầm.

Mới vừa rồi, cô thật đúng là người phụ nữ vô cùng phóng đãng…

Tập Vi Lương biết mình vợ xấu hổ, không nhịn được hôn một cái vào cái lưng bóng loáng của cô, nhếch mép lên trêu: "Thế nào? Mới vừa rồi em còn to gan như vậy, bây giờ xấu hổ hả?"

Lâm Thiển Hạ thẹn quá hóa giận, dùng tay bịt chặt lỗ tai làm bộ không nghe thấy, tiếp sau đó giả bộ.

Tập Vi Lương biết cô dâu nhỏ nhà anh da mặt mỏng, không khỏi trêu chọc, vừa rồi lời mình nói nhất định khiến cô giận, vì vậy anh vội vàng cô kéo vào trong ngực mình, cuống quít nịnh nọt: "Anh sai rồi, anh không nên mở trêu em như vậy…Đừng giận nha? Tại sao phải ngượng? Anh là người đàn ông của em, em nhiệt tình với anh là chuyện bình thường!"

Đúng vậy, anh là người đàn ông của cô. "Vi Lương…" Lâm Thiển Hạ xoay người, đôi mắt màu hổ phách sâu hút nhìn chăm chú người đàn ông gần trong gang tấc, giọng nói buồn buồn nói: "Anh nhất định phải đối xử tốt với em, đối xử tốt với em cả đời…"

Tập Vi Lương không hiểu sao cảm giác như đôi mắt Lâm Thiển Hạ đã phiếm lệ.

Hôm nay tâm trạng cô không tốt.

Đây là trực giác đầu tiên của Tập Vi Lương. Anh đã hiểu tại sao hôm nay cô bất thường, chắc đã bị cái gì tác động. Nhưng cô không muốn nói, anh cũng không muốn ép buộc cô nói.

Tập Vi Lương bao chặt Lâm hai bàn tay nhỏ bé của Thiển Hạ trong bàn tay mình.

Cô gái này, lần đầu tiên thấy cô thì cô đang say khướt, khuôn mặt nhỏ đập vào mắt anh. Cô bị anh mạnh mẽ mang đi, lần đầu tiên của hai người, khi anh đặt cô đang giơ anh vuốt dưới thân giương, giày vò không ngừng.

Nhưng cô đã quên, cũng may cô đã quên.

Bây giờ, cô là vợ anh, là người quan trọng nhất của anh, anh không đối xử tốt với cô, thì tốt với ai? Cô còn nhỏ, lại yếu đuối, như vậy đã khiến anh hạnh phúc, tất cả của cô đều là của anh, tất cả của anh cũng đều là của cô.

Anh không hiểu tình yêu là như thế nào, nhưng tình yêu là thứ không ai có thể nói được rõ ràng?

Tập Vi Lương không muốn đi nghiên cứu tình yêu là cái gì, dĩ nhiên anh cũng không nghiên cứu được. Anh cảm thấy chỉ cần mình luôn biết Lâm Thiển Hạ là của vợ anh, cũng đã đủ rồi.

. . . . . .

Gần đây Vương Mộng Khuê rất áp lực. Không, phải nói kể từ khi ký túc xá bị trộm, tâm trạng cô hình như không được tốt

Dĩ nhiên, điều này và Lãnh Thế Hiên hình như đang cố ý trốn tránh cô cũng không thoát khỏi liên quan.

Vừa nghĩ tới Lãnh Thế Hiên, Vương Mộng Khuê đã cảm thấy mệt mỏi. Cô nhắm chặt hai mắt, ép mình tạm thời gạt chuyện người này ngoại tình qua một bên.

Nhà trường bí mật điều tra, quả nhiên không ra cô đoán, không tra ra được gì. Cuối cùng đích thân giáo viên hưỡng dẫn đến kí túc xá an ủi họ, còn "tốt bụng" dặn dò họ tối trước khi ngủ nhớ khóa cửa.

Tên trộm là ai, vấn đề này quanh quẩn trong đầu nàng từng giây từng phút. Cô đoán được tên trộm là người cô biết, hơn nữa có thể có quan hệ tốt rất với cô. Vừa nghĩ đến điều này, Vương Mộng Khuê đã cảm thấy lòng lạnh đi.

Tại sao có người vì lòng tham và ích lợi của bản mà thân bán linh hồn của mình? Hơn nữa lại còn ra tay với bạn bè của mình?

Đoán được kẻ trộm rất có thể là một trong số bạn bè của mình, dạo này Vương Mộng Khuê hình như đều có thành kiến với mọi người.

Cô thường sẽ chú ý người khác đi giày gì, quả nhiên đôi giày denim màu xanh dương nhạt nữ đi không ít.

Vương Mộng Khuê cũng không loại bỏ khả năng tên trộm vì sợ bị lộ nên không dám đi đôi giày kia nữa, nhưng điều này căn bản không thể khẳng định được gì, bởi vì cô ta cũng không thể biết được giày của mình nhờ ánh trăng bị Vương Mộng Khuê thấy được.

Vương Mộng Khuê đã từng suy nghĩ tên trộm rất có thể bởi vì sợ bị lộ, cũng không dám bước vào cửa phòng họ, nhìn thấy mọi người trong phòng cô sẽ có chút lúng túng. Nhưng cô không ngờ tên trộm giả vờ rất giỏi, vô luận là người nào, trước mặt Vương Mộng Khuê luôn có dáng vẻ bình thản, vẫn thường xuyên đến phòng của họ tán gẫu bát quái một chút giống trước đây.

Vương Mộng Khuê cố nuốt cục tức, thậm chí cô còn hận tên trộm kia.

Cho dù biết mình nghĩ như vậy là không đúng, nhưng có lúc Vương Mộng Khuê vẫn cảm thấy mình mới người hại Lâm Thiển Hạ sảy thai.

Bởi vì cửa phòng, là do cô mở.

Vương Mộng Khuê đoán, nếu một ngày không tra ra được tên trộm, thì một ngày cô không thể yên giấc.

Khi Vương Mộng Khuê cho rằng chuyện này không thể sáng tỏ được, thì một phòng ký túc xá ở lầu 5 tòa nhà phía bắc, lại bị trộm nữa.

Ăn trộm không bị bắt tại chỗ, nhưng khi cô ta đi ngang một phòng ở lầu 5 đã bị 3 cô bạn trong phòng nhận ra.

Tên trộm đối với Vương Mộng Khuê cũng không xa lạ, cô ta là Vương Dĩnh. Cô ở phòng bên cạnh phòng của Lâm Thiển Hạ.

Vương Dĩnh rất trầm tính, hình như chưa bao giờ tham gia các hoạt động của trường. Bởi vì gia cảnh nghèo khó, cô ta cũng là học sinh nghèo như Vương Mộng Khuê nên hay qua lại.

Vương Dĩnh bị phát hiện, cuối cùng cũng thừa nhận hành động ăn cắp của mình, thừa nhận người đột nhập vào phòng của Lâm Thiển Hạ cũng chính là cô ta.

Cô ta bị giáo viện cùng và các bạn học chất vấn, khóc đến mức cả khuôn mặt toàn nước mắt nước mũi.

Cô ta nói, cô ta bị ép làm như vậy. Năm nay cô ta không được vào danh sách học sinh nghèo. Trong nhà kinh tế khó khăn, cha vì phải chuẩn bị tiền cho anh cô ta lấy vợ, nên không gửi tiền cho cô ta. Mà cô ta không đành lòng để cho cha thêm gánh nặng, cô ta cảm thấy cha có thể cho cô ta học đại học đã rất vất vả, nên không dám nói với ông mình không được xét vào danh sách học sinh nghèo, cũng không dám nói với cả nhà mình cần tiền. Cô ta có làm bán thời gian, nhưng gần đây chắc vì ăn uống không điều độ, dạ dày hay đau, cuối cùng chịu không nổi đành phải đi bệnh viện khám, tiêu gần hết số tiền cô ta đang có, vì bệnh tình cô ta không thể tiếp tục làm bán thời gian. Cô ta thật sự quá mệt mỏi, cô ta thậm chí muốn tìm đến cái chết.

Vương Dĩnh thừa nhận cuộc sống áp lực quá lớn, mỗi một ngày đều mất ngủ. Ngày đó nửa đêm, cô ta không ngủ được, đi dạo bên ngoài ký túc xá hóng mát.

Kết quả nhờ ánh trăng, cô ta phát hiện phòng của Lâm Thiển Hạ không khóa cửa. Ma xui khiến thế nào, cô ta đẩy cửa, lặng lẽ bước vào…

Tuy lần đó bị Lâm Thiển Hạ phát hiện, nhưng cuối cùng cô ta vẫn không bị điều tra ra. Vì biết trường học vì chú ý đến danh tiếng cũng không báo cảnh sát, bí mật điều tra, cho nên Vương Dĩnh luôn ôm tâm lý ăn may.

Một đêm, dễ dàng "kiếm" được mấy trăm đồng, làm cho Vương Dĩnh không khỏi lâng lâng.

Cô ta cuồi cùng có thể ăn bữa cơm đàng hoàng, cuối cùng cô ta cũng có tiền mua dầu gội và sữa tắm.

Vương Dĩnh có được tiền một cách dễ dàng, cảm giác này như hút ma túy, dù thế nào vẫn không cai được. Bởi vậy cô ta thường nửa đêm bí mật leo lên từng tầng, hi vọng sẽ có phòng quên khóa cửa.

Quả nhiên có công mài sắt, có ngày nên kim, ở lầu năm, cô ta phát hiện một phòng không khóa cửa.

Vương Dĩnh khóc rất thảm thương, cô cầu xin lãnh đạo nhà trường tha thứ cho cô, không nên cho cha cô biết. Cô bạn cùng phòng cũng khóc, họ nói chưa từng nghĩ tới kẻ trộm sẽ là cô.

Vương Mộng Khuê nhìn cô gái đang khóc còn quỳ trên đất cầu xin lãnh đạo, phát hiện mình không thế nào hận nổi.

Cô không nói láo, cô thật sự bị ép.

Ví dụ có vài người, bọn họ biết rõ gia đình Nguyễn Đình và Diêu Dương điều kiện kinh tế khá giả, nhưng vẫn bỏ phiếu cho bọn họ. Bọn họ cũng biết rất rõ ràng Vương Dĩnh xứng đáng với danh hiệu học sinh nghèo, lại không biết tại sao không bỏ phiếu cho cô.

Mặc dù làm ra chuyện như vậy, xét đến cùng còn là lỗi của Vương Dĩnh. Nhưng cô thật sự đã bị những người đó phá hủy, cuộc đời của cô cũng bị phá hủy…


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...