Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 917: Tình hình nghiêm trọng (1+2)
Chu huyện lệnh rất cẩn thận, trong lúc mang phạm nhân đi, không đem binh lính đến huyện nha, coi bọn họ chỉ như người qua đường thấy chuyện bất bình nên giúp đỡ, trong báo cáo cũng không nhắc đến Trình Giảo Kim và binh sĩ của anh ta, trong lòng anh ta biết chắc, không thể dính dáng tới quân đội.
Nhưng chuyện này lại mang tới cho An Nguyên quán một kết cục không tưởng được. Danh tiếng của quán vì thế mà có tên tuổi lớn. Khách hàng kéo đến đông nghìn nghịt, giành hết khách ở các quán rượu của Bùi gia. Giúp cho An Nguyên quán kinh doanh ngày càng hưng thịnh.
Phòng trên lầu năm của tửu quán, Bùi U đang vén váy lên, cẩn thận xoa rượu thuốc lên chỗ vết thương trên đùi, mặc dù bị đau đã một ngày rồi, nhưng trên đùi vẫn thấy hơi tê tê. Lạighĩ đến số tiền bồi thường thuốcen là ba nghìn xâu tiền của Bùi gia, trong lòng cô ta lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa “cốc! cốc!” ngay sau đó nghe thấy tiếng gọi của chủ quầy:
- Đông chủ, có chuyện gấp!
Giọng y có vẻ rất lo lắng.
Bùi U hoảng sợ, cuống quýt buông váy xuống, sửa sang lại áo quần, rồi mới bước đến mở cửa, chỉ thấy trưởng quầy bưng một cái mâm, trong mâm có rất nhiều tiền, Bùi U nhướn mày:
- Sao lại thế này?
- Đông chủ, chúng ta thu được tiền giả.
Quầy trưởng gần như khóc ra thành tiếng.
Bùi U trong lòng kinh ngạc, vội mở cửa, nhận lấy chiếc mâm. Cô quay vào phòng, rồi đi tới mở cửa sổ, những tia nắng sáng chói ùa vào trong phòng, chiếu lên cái khay đặt trên bàn, ánh sáng trắng trắng phản chiếu từ số tiền trong khay khiến cô chói mắt.
Bùi U cầm mấy nén bạc lên, giơ về phía ánh sáng ngắm nghía kĩ lưỡng, thật là quá tinh xảo, chẳng khác gì với mẫu tiền mà nhà nước ban hành, kích thước, hoa văn, và chữ viết đều giống nhau y hệt.
Bỗng nhiên cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, vội bước đến chiếc tủ treo, thò tay vào bên trong cầm ra mấy nén bạc. Chạm vào món tiền này, lập tức xác nhận rõ cảm nhận của cô, số tiền mà trưởng quầy cầm khá quan trọng, trọng lượng của năm miếng tiền tương đương với mười miếng tiền của triều đình phát hành.
- Đông chủ!
Quầy trưởng vẻ mặt đưa đám nói:
- Số tiền giả này chỉ có thể dùng để đánh thành đồng trắng thôi. Hôm nay khách quá nhiều, chúng tôi không chú ý hết được, số tiền giả nhận được tổng cộng là năm mươi mấy miếng tiền.
Cũng được, tổn hại tính ra cũng không lỮ, Bùi U an ủi y:
- Chuyện này không phải do ngươi, cũng không phải là lỗi của bọn tiểu nhị, nhưng phải cẩn thận một chút. Ai dám sử dụng tiền giả, phải lập tức bắt gã lại, đi đi!
- Đa tạ Đông chủ!
Trưởng quầy lau mồ hôi trên trán, quay người bước đi. Bùi U ngẫm nghĩ một chút, cô lập tức đem số ngân bạc giả cất vào một cái túi gấm, mặc thêm một chiếc áo ngắn, chải lại đầu tóc gọn gàng, mở cửa đi xuống lầu, đến lầu một, cô nói với tiểu nhị:
- Chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa, ta muốn tới Tấn Dương cung…
Trời cũng đã sắp chạng vạng, thời gian bãi triều trong cung Tấn Dương cũng đã qua, nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn còn ở Tấn Dương cung chưa đi. Bình thường hắn đến tận tối mịt mới quay về phủ, hơn nữa trong khoảng thời gian này, sự yên lặng ẩn chứa những nguy cơ đang từng bước tới gần với Đại Tùy.
Hắn phát hiện mình còn xem thường quyết tâm dùng quân lập uy của Hiệt Lợi Khả Cát. Hôm qua hắn nhận được thư cầu cứu của bộ lạc Ô Đồ Dư sinh sống tại ven hồ Ô Khất Bạc. Đội kị binh Đột Quyết bắt đầu xuất hiện quầy rầy bộ lạc Ô Đồ Dư, bọn chúng giết hại các đàn ông, cướp đoạt phụ nữ, và tài sản. Đã có hơn một trăm hộ dân chăn nuôi nằm rải rác ở Đột Quyết bị cướp bóc, giết hại.
Mặc dù chỉ là một tiểu đội kị binh Đột Quyết nhỏ bé, nhưng theo kinh nghiệm tích lũy, sau lưng đội kị binh này ắt phải có đội kị binh Đột quyết lớn mạnh hỗ trợ ở phía sau. Hơn nữa hôm nay, thời tiết có chút khác thường, đã vào tháng mười một rồi, trên thảo nguyên tuyết vẫn chưa rơi, cực kì giống với mùa đông năm Đại Nghiệp thứ sáu. Năm đó suốt cả mùa hạ và mùa thu trung nguyên hạn hán triền miên, còn mùa đông trên thảo nguyên cũng không có tuyết rơi, lẽ nào năm nay cũng như vậy sao?
Dương Nguyên Khánh trong lòng tràn đầy lo lắng, nếu mùa đông năm nay trên thảo nguyên không có tuyết rơi, thì thế cục này thật là nguy hiểm.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng của Bùi Thanh Tùng:
- Điện hạ! Ngoài cửa có binh lính báo lại, Đông chủ của tửu quán An Nguyên, Bùi U cầu kiến, nói có việc quan trọng muốn bẩm báo…
Dương Nguyên Khánh nghe nói Bùi U tới, hắn cười rồi nói:
- Cho thị vệ dẫn cô tới đây!
Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh lại dặn dò:
- Không được đi cửa chính, dẫn cô ta qua cửa phụ lên lầu.
Đây không phải vì sợ có người nhìn thấy, mà bởi vì Tử Vi các là nơi xử lý quân cơ, thông thường sẽ không cho phép những người bình thường vào trong. Giống như Bùi U là một thương nhân không có chức phẩm vị tước gì, cho nên không chỉ có Tử Vi các mà ngay cả cung Tấn Vương cũng không thể dễ dàng cho vào. Hôm nay vì đã bãi triều, hơn nữa cũng chỉ là một lần ngoại lê, nên cũng không sao cả.
Chỉ có điều Dương Nguyên Khánh phải suy xét đến thể diện của mấy tướng quốc, nếu Bùi U đi cửa chính, các tướng quốc phát hiện ra bọn họ sẽ rất khó chịu, vì vậy chỉ có thể qua cửa phụ mà thôi.
Không bao lâu, hai thị vệ đã dẫn Bùi U đến quan phòng của Dương Nguyên Khánh, Bùi Thanh Tùng tiến vào bẩm báo:
- Điện hạ, cô ta đển rồi!
- Cho cô ta vào đi!
Cửa mở, Bùi Thanh Tùng đưa Bùi U vào trong phòng, sau đó anh ta cẩn trọng đóng cửa lại, trong lòng Dương Nguyên Khánh khẽ lắc đầu:
- Trong đầu Bùi Thanh Tùng này nghĩ đi đâu vậy?
Bùi U có chút vội vã, mặc dù cô rất mực thích Dương Nguyên Khánh, nhưng trong lòng cô hiểu rõ. Dương Nguyên Khánh không để ý đến cô, dáng mình không đẹp, dung mạo lại càng không, với thân phận của một cô nhi quả phụ, nên cũng chẳng dám nghĩ xa xôi, nhưng muốn hắn chiếu cố đến việc buôn bán của mình, cũng là có thể.
Bùi U tự biết rõ mình, từ sau khi chồng cô qua đời, cô xem nhẹ chuyện tình yêu nam nữ, một lòng một dạ chú tâm đến việc kinh doanh kiếm tiền. Theo cô, nếu không thể dựa vào người đàn ông nào, thì chỉ có thể dựa vào đồng tiền mà thôi, cho nên Bùi gia muốn đập phá cửa hàng của cô, cũng chính là chặn luôn đường sống của cô. Vì vậy cô thà chết chứ quyết không để cho Bùi gia đạt được mục đích.
Cô tiến lên trước, vái một lễ thật sâu nói:
- Dân nữ Bùi U bái kiến Sở Vương Điện Hạ!
Dương Nguyên Khánh chỉ coi Bùi U la chị vợ của hắn, đương nhiên không có ý nghĩ gì khác. Hôm qua hắn cũng nghe nói chuyện xảy ra ở An Nguyên tửu lầu, hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, hắn biết Bùi gia sẽ không dễ gì để cho Bùi U trở thành thương nhân bán rượu. Sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn, hoặc là Bùi U đóng cửa tiệm rồi tái giá, hoặc là thủ tiết không đi bước nữa, hoặc cũng có thể bị Bùi gia trục xuất ra khỏi gia tộc, đoạn tuyệt quan hệ.
Kết quả cuối cùng vẫn là ân đoạn nghĩa tuyệt. Dương Nguyên Khánh cũng có chút khâm phục dũng khí của Bùi U, cô khiến cho hắn nghĩ tới một thời đã qua của mình. Năm đó chẳng phải hắn cũng bị trục xuất khỏi Dương gia sao?
Vừa khâm phục, lại vừa thông cảm, nhưng trong chuyện này, hắn chỉ có thể giả câm giả điếc, giả bộ cái gì cũng không biết, cũng không có can hệ gì tới hắn. Thanh quan khó đoạn việc nhà, hắn cũng không muốn vì chuyện này mà chọc tức Bùi gia.
Cũng may sự việc đã giải quyết xong, Dương Nguyên Khánh cũng không nhắc lại chuyện này nữa, tươi cười nói:
- U đại tỷ tìm ta có việc gì vậy?
Tiếng U đại tỷ này khiến cho trong lòng Bùi U thêm phần ấm áp. Dương Nguyên Khánh không phải vì mình bị trục xuất khỏi Bùi gia mà có phần biệt đãi. Hắn đối xử với mình vẫn như xưa, nhưng Bùi U cũng là người thông minh, cô biết Dương Nguyên Khánh sẽ khó xử trong chuyện của mình, cho nên cô cũng không đề cập tới chuyện hôm qua, cô lấy túi gấm ra vứt “rầm” một cái, rồi dốc toàn bộ số ngân lượng ra.
- Điện hạ, người tự xem đi! Tất cả đây đều là bạc giả, năm mươi mấy nén này đều thu được ở quán rượu của chúng tôi.
Nét tươi cười của Dương Nguyên Khánh vụt biến mất, mặt hắn nhăn lại, hắn đi tới phía trước, nhặt một nén bạc trên bàn lên. Bùi U phải so sánh mới phát hiện ra sự khác nhau, còn Dương Nguyên Khánh vừa cầm vào liền biết đó là tiền giả, nặng hơn rất nhiều, đây nhất định làm bằng đồng trắng rồi.
Dương Nguyên Khánh cầm chặt nén bạc trong lòng bàn tay, tỉ mỉ quan sát nén bạc giả này, kĩ thuật chế tác rất điêu luyện, từng chút từng chút một không thua gì số ngân lượng mà bọn họ tạo ra. Thậm chí ngay cả chi tiết ở các viền mép cũng giống nhau như đúc.
Dương Nguyên Khánh hít một hơi thật sâu, năm đó xét xử mấy vụ án đúc tiền giả, hắn cũng có một chút kinh nghiệm. Bình thường tiền giả đúc trong dân hầu hết đều khá thô ráp, ngay cả phường đúc có thực lực vô cùng mạnh cũng không thể đúc giống như mẫu tiền thật. Làm được tinh xảo tỉ mỉ như thế này, thì chỉ có khuôn mẫu của nhà nước mới có thể làm được.
Hơn nữa trong nửa tháng ngắn ngủi mới hoàn thành khuôn, việc đúc tiền giả rồi lưu hành trên thị trường tuyệt đối không thể là người trong dân làm ra. Thậm chí ngay cả Lý Mật, Vương Thế Sung cũng không thể làm được, trong đầu Dương Nguyên Khánh nảy ra một suy nghĩ, đây có lẽ là tiền giả do nhà Đường phát hành.
Hắn ngay tức khắc nói:
- Nhanh chóng cho truyền Ngụy Bí tới gặp ta!
Bùi U thấy sắc mặt của Dương Nguyên Khánh nhăn lại, biết chuyện này khá nghiêm trọng, cô cũng không dám nói nhiều, liền đứng dậy cáo từ. Dương Nguyên Khánh cũng không giữ, lệnh cho thị vệ hộ tống cô ra khỏi cung.
Việc xuất hiện hiện tượng tiền giả đối với Dương Nguyên Khánh mà nói, thực sự rất nghiêm trọng. Mặc dù số tiền giả này được đúc từ đồng trắng, có thể dựa vào trọng lượng để phân biệt, nhưng đối với tiền bạc phải đoán xem nó là thật hay giả, tiền như vậy còn có ai dám nhận nữa?
Điều này sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến giá trị của tiền bạc, khiến cho việc phát hành tiền bạc bị thất bại, hậu quả này bất luận như thế nào đối với Dương Nguyên Khánh cũng không chấp nhận được. Mặc dù hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị khi tiền giả xuất hiện, nhưng vụ tiền giả lần này không giống như bình thường.
Quan trọng hơn là số tiền giả này rất có thể do nhà Đường tạo ra, một khi đã xác định do triều Đường gây lên, thì đây không đơn giản chỉ là một chút tiền giả nhằm làm rối loạn thị trường.
Bọn họ sẽ tổ chức đúc tiền giả với quy mô lớn, điều này không chỉ tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của triều Tùy. Mà khi tiền giả xuất hiện với số lượng lớn trong nội cảnh nhà Đường, khiến cho người dân Đường không tiếp nhận số tiền giả của triều Tùy.
Biện pháp này là biện pháp lấy tiền giả đuổi tiền thật đi, cuối cùng sẽ dẫn đến thất bại của triều Tùy trong chính sách phát hành tiền, thậm chí sẽ làm cho tài sản của triều Tùy sẽ chảy vào tài sản của triều Đường.
Dương Nguyên Khánh lúc này mới phát hiện kế hoạch dùng bạc trắng để cướp đoạt của cải triều Đường của hắn tồn tại những lỗ hổng lớn, hơn nữa lỗ hổng này đã bị triều Đường tìm thấy.
Việc này khiến Dương Nguyên Khánh nếm trải cảm giác đau buồn khi thất bại. Hắn hao tổn tâm sức để vạch ra kế hoạch này, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra kế hoạch này có chỗ không thể thực hiện được, và đã bị đối phương dễ dàng phá hủy.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, trầm tư tìm biện pháp đối phó, tuy nhiên việc này hoàn toàn chưa đến mức tuyệt vọng, vẫn còn có cách có thể cứu vãn tình hình.
Tiền bạc sở dĩ rất dễ bị lật đổ, là bởi vì giá trị của chúng tương đối thấp, lưu thông tương đối phổ biến, ngay cả người nông dân bán rau, đến đại thẩm mua gạo đều phải sử dụng chúng. Bọn họ không nhất thiết phải phân biệt rõ ràng, nếu mỗi nén bạc đều phân biệt như vậy, vậy một triệu, rồi mấy tỉ nén phải làm thế nào?
Chí phí để nhận biết tiền giả quá cao, sẽ gây cho mọi người một cảm giác mất niềm tin nghiêm trọng, cho nên cuối cùng bỏ sử dụng tiền, nhưng nếu dùng ngân lượng thì không như thế.
Mỗi ngân lượng là mười lượng, hai mươi lượng, năm mươi lượng, số lượng ít, giá trị cao, hầu hết đều qua tay thương nhân. Bọn họ có thể dễ dàng phân biệt được, cho dù triều Đường làm giả cũng khó có hiệu quả, bởi vì những người qua tay đều là thương nhân chuyên nghiệp, gần như không có ai dùng tiền giả để giao dịch.
Làm như vậy, tiện cho thương nhân mang theo, đồng thời cũng có thể đᴠđược mục đích vét sạch của cải của nhà Đường. Nghĩ đến đây, mối ưu trong lòng phiền Dương Nguyên Khánh như được trút xuống, tiền chưa phát hành với số lượng lớn, bây giờ dừng lại vẫn còn kịp, chỉ cần đem bọn chúng nấu lên là được, tổn thất cũng không lớn lắm.
Lúc này thị vệ ở bên ngoài bẩm báo:
- Khởi bẩm Điện Hạ, Ngụy tướng quân cầu kiến!
- Cho vào!
Cửa mở, nội vệ tướng quân Ngụy Bí vội vàng đi vào, quỳ một gối, chắp hai tay lên cao thi lễ:
- Ty chức Ngụy Bí tham kiến Điện Hạ!
Dương Nguyên Khánh đập thật mạnh xuống bàn, giận dữ nói:
- Trong dân đã xuất hiện tiền giả, ngươi vì sao không báo cáo chuyện này?
Ngụy Bí kinh ngạc, vội vàng trình báo:
- Đến đêm hôm qua, trên thị trường vẫn chưa có hiện tượng này xảy ra, ty chức ngày nào cũng xem báo cáo, cũng không thấy có hiện tượng này xảy ra.
Dương Nguyên Khánh hất “rầm” một cái, năm mươi mấy nén bạc rơi xuống đất, bắn tung tóe khắp nơi. Dương Nguyên Khánh chỉ tay vào số ngân lượng nằm lăn lóc dưới đất, quát mắng:
- Ngươi mở mắt to mà nhìn, đây là cái gì?
Ngụy Bí nhặt lên mấy nén bạc giả, ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh, y đã quá quen thuộc với số tiền vừa mới phát hành, cầm chúng trong tay, y biết luôn đó là tiền giả, trong lòng y thấp thỏm lo âu.
Y vội vàng cúi đầu nói:
- Ty chức cũng lo lắng có tiền giả xuất hiện, đặc biệt phái ra ba mươi huynh đệ, ngày nào cũng giám sát vấn đề tiền bạc trên thị trường, và đều phải báo cáo lại cho thần. Mới hết ngày hôm qua thôi, ty chức quả thật không nhận được báo cáo nào viết có xuất hiện tiền giả, tuyệt đối không dám giấu diếm Điện Hạ.
Dương Nguyên Khánh trong lòng thầm nghĩ “lẽ nào tiền giả hôm nay mới xuất hiện sao?”
- Vậy báo cáo của hôm nay đâu?
Dương Nguyên Khánh hỏi.
- Ty chức vẫn chưa xem đến, chắc cũng đã được đưa tới công sở rồi.
- Lập tức phái người đến lấy.
Ngụy Bí cuống quít lui xuống, chạy xuống Tử Vi các, tìm thuộc hạ tâm phúc cùng đi với y, dặn dò gã vài câu, tên thuộc hạ lập tức chạy như bay đi. Ngụy Bí cũng không dám lên lầu, chỉ đứng ở dưới lầu lo lắng chờ đợi.
Khoảng nửa canh giờ sau, thuộc hạ của y mới mang tập báo cáo tới, mồ hôi nhễ nhại:
- Tướng quân lấy được rồi!
Ngụy Bí cầm lấy tập báo cáo, luống cuống tay chân mở ra, đây thực sự là báo cáo nội vệ của ngày hôm nay, tin tức gì cũng có, sau đó nội vệ cứ cách ba ngày lại sắp xếp biên tập thành một bản báo cáo chính thức, trình lên Dương Nguyên Khánh.
Ngụy Bí mượn ánh đèn leo lét từ phía cửa lớn, lật một phát bốn năm trang, tinh thần y đột nhiên bị chấn động, xoay người chạy thẳng lên lầu.
- Điện Hạ, hôm nay trên báo cáo có nói đến.
Ngụy Bí bước vào quan phòng, vội vàng bẩm báo.
Dương Nguyên Khánh đang đứng khoanh tay trước cửa sổ, nhìn về phía bầu trời đen kịt, sau một lúc lâu, hắn lạnh lùng nói:
- Trên báo cáo nói như thế nào?
- Khởi bẩm Điện hạ, trên báo cáo nói, buổi trưa hôm nay, ở thành bắc có xuất hiện tiền giả, là do đồng trắng đúc thành, có người phát hiện ra, và cũng đã đi báo quan rồi.
Hắn im lặng một lát, rồi lại hỏi:
- Tại tửu quán Bát Phương có động tĩnh gì không?
Nội vệ luôn giám sát quán rượu Bát Phương của Đường Phong, thậm chí còn có người trà trộn vào đó làm tiểu nhị, nếu do nhà Đường gây nên, thì cũng phải có chút quan hệ với tửu quán Bát Phương. Ngụy Bí tiếp tục báo cáo, trong này có báo cáo liên quan tới tửu quán Bát Phương.
- Điện Hạ, đông chủ của tửu lầu quán Bát Phương Lý Thủ Trọng hôm nay không tới, còn mấy người tiểu nhị cũng xin nghỉ bệnh.
Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng:
- Ta nghi ngờ số tiền giả này là của nhà Đường, Bát Phương cũng không nằm ngoài diện tình nghi, hãy bắt đầu điều tra từ Bát Phương.
- Có thể là như vậy, triều Đường sẽ biết Bát Phương bị lộ, chúng ta chỉ có thể phá hủy nó, Điện Hạ, có lẽ không phải do nhà Đường làm, có thể điều tra Bát Phương cuối cùng không?
- Không được!
Dương Nguyên Khánh kiên quyết cự tuyệt đề nghị cảu Ngụy Bí:
- Ta cho ngươi thời hạn trong một đêm, ngày mai ta không muốn nghe thấy thông tin trên thị trường còn lưu hành tiền giả. Chuyện tiền giả rất quan trọng, Bát Phương tồn tại hay không ta không quan tâm, nhưng phải trực tiếp điều tra từ nhà Đường.
Ngụy Bí không dám cự tuyệt lần nữa, y đành phải khom lưng tiếp chỉ:
- Ty chức tuân lệnh...
Vào khoảng giờ hợi, vị khách cuối cùng tại quán Bát Phương ở thành bắc cũng đã ra về, quán bắt đầu dọn dẹp đóng cửa nghỉ bán. Lúc này cũng là lúc tiếng chuông báo đóng cổng thành Thái Nguyên vang lên, sau một hồi chuông vang lên liên tục, cổng thành cũng từ từ đóng lại.
Cơ cấu của thành Thái Nguyên không giống với Lạc Dương Trường An, không phân chia thành từng xóm, cho nên không phải đóng cổng làng, cho dù là canh ba, cũng có thể tự do đi lại trong thành.
Tuy nhiên thông thường vào giờ hợi, người trên đường cũng thưa thớt dần, hơn nữa cũng đang vào mùa đông, gió thổi xào xạc, đường lớn đêm đông lại càng trống trải không người.
Bát Phương tửu quán nằm đối diện với An Nguyên tửu quán, hai quán rượu này cách nhau chừng sáu mươi bước, lúc này An Nguyên tửu quán cũng đã đóng cửa.
Nhưng trong quán lại chật ních quân nội vệ mặc áo giáp, đội nón, có chừng hơn ba trăm người, bọn họ đang chờ đợi một tín hiệu quan trọng. Một khi tín hiệu này phát ra, bọn họ lập tức xông vào Bát Phương quán để bắt giữ người.
Trước cửa sổ tầng hai của An Nguyên tửu quán, Ngụy Bí mặc áo giáp, đầu đội ngân khôi, ánh mắt lạnh lùng âm thầm quan sát Bát Phương lầu. Ánh mắt của y có chút mông lung, đây là lần đầu tiên y không chắc khi xuất kích, y cũng không thể xác định rõ tiền giả có phải do nhà Đường không.
Hơn nữa cứ cho là nhà Đường làm, nhưng đông chủ của Bát Phương quán Lý Trọng Thủ không hề có mặt trong quán, động tới tửu quán khéo là rút dây động rừng, như vậy tiền giả có thể bị chuyển đi?
Ngụy Bí không dám chắc điều gì.
Nhưng y không có sự lựa chọn nào khác, y không biết Lý Trọng Thủ đang ở đâu, chỉ có đập đổ Bát Phương quán may ra mới có được tin tức của Lý Trọng Thủ. Sau khi bắt được Lý Trọng Thủ, mới có thể tìm được manh mối về số tiền giả kia. Trừ cách đó ra, y không còn cách nào khác, Dương Nguyên Khánh chỉ cho y thời hạn là một đêm, sau khi trời sáng y nhất định phải khống chế được toàn bộ số tiền giả.
Ngụy Bí có thể hiểu được nỗi lo lắng của Dương Nguyên Khánh. Hôm nay là ngày đầu tiên tiền giả phát tán, số lượng không lớn, nhưng cứ tiếp tục như vậy, rất có thể khiến Thái Nguyên rơi vào khủng hoảng.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp