Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 363: Thái thú sư đạo


Chương trước Chương tiếp

Sáng ngày hôm sau, A Tư Đóa ở trong một đội binh lính hộ vệ, đi tới phía bắc Kiếm Hà xa xôi, Dương Nguyên Khánh thì chuẩn bị xuất phát đi huyện Cửu Nguyên nói chuyện với thái thú Dương Sư Đạo. Không ngờ hắn còn chưa xuất phát thì Dương Sư Đạo lại chủ động tới huyện Đại Lợi.

Dương Sư Đạo tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, thời gian làm quan cũng chưa dài. Trước đó hắn làm Thương tào tham quân vài năm ở tả vệ, lần đầu tiên ra ngoài làm quan, lại còn làm Thái thú. Tuy nhiên con cháu danh gia vọng tộc ở tuổi mười bốn đã có thể làm Thái thú Triều Tùy rồi, Dương Sư Đạo hai mươi tám tuổi mới trở thành Thái thú thuộc dạng có tài mà thành đạt muộn.

Dung mạo Dương Sư Đạo khôi ngô tuấn tú, thân cao sáu thước, kinh luân đầy mình, có tu dưỡng và khí chất tốt. Tuy rằng thân phận là hoàng tộc cao quý nhưng tới Ngũ Nguyên hắn thích ứng với hoàn cảnh ở đây rất nhanh. Hắn đi tuần tra xung quanh, phỏng vấn những người dân bình thường, ân cần hỏi han đối với những người mẹ góa con côi, ở quận Ngũ Nguyên hắn rất được tán thưởng.

Hôm nay hắn tới tìm Dương Nguyên Khánh cũng là vì có một chuyện lớn, có chút lo lắng âu sầu. Dương Sư Đạo dẫn theo mấy tên tùy tùng đi tới trước cửa nha môn, xuống ngựa bước nhanh tới bậc thang.

Tuy rằng Dương Nguyên Khánh đem tổng quản phủ tới huyện Đại Lợi, rõ ràng là không muốn chịu sự giám sát của y. Nhưng đối với Dương Sư Đạo cũng là một chuyện tốt, đồng nghĩa với việc hắn không chịu sự giám sát của Dương Nguyên Khánh, có thể phát huy tài năng của mình, phát triển bản thân. Vì vậy Dương Nguyên Khánh không ở cùng trong thành với hắn, chẳng những đồng tình mà hắn còn vui vẻ nhận lời không chút oán trách.

Dương Sư Đạo vừa đi tới bậc thang, Dương Nguyên Khánh nghe được tin tức liền ra ngoài tiếp đón, cười ha ha nói:

-Ta còn định đi tới huyện Cửu Nguyên để gặp Thái Thú, không ngờ Thái Thú lại tự mình tới, thật là hổ thẹn!

Dương Sư Đạo khẽ cười nói:

-Tổng quản định đi tới huyện Cửu Nguyên tìm ta có việc sao?

-Có chút việc, chúng ta vào trong nói đi!

Dương Nguyên Khánh dẫn Dương Sư Đạo vào phòng làm việc của mình, hai người phân chủ khách ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh lại sai người dâng trà, lúc này mới thân thiết hỏi han:

-Mùa đông ở quận Ngũ Nguyên rất lạnh, Thái Thú đã thích ứng được chưa?

-Quả thật là lạnh hơn Trung Nguyên rất nhiều, đặc biệt là ban đêm, cái loại lạnh hàn này quả thực muốn làm cho xương cốt của người ta rạn nứt, tuy nhiên …

Dương Sư Đạo chuyển ngay sang vấn đề khác, cười nói:

-Hàng triệu dân chúng có thể bình yên sống ở nơi đây, ta đường đường là phụ mẫu của một quận mà lại không trụ nổi, đây chẳng phải khiến người khác chê cười sao? Dương tổng quản nói đúng không?

Dương Sư Đạo và Dương Nguyên Khánh tuy không nói tới giao tình thâm hậu nhưng cũng không có oán thù riêng tư gì. Nhưng dù sao hắn cũng là Hoàng tộc, trong xương cốt có một loại tài trí hơn người, chỉ có điều hắn che dấu rất giỏi, bình thường cũng không để lộ ra ngoài, cũng không cần thiết phải biểu lộ. Chỉ là khi nói chuyện với loại quan lớn như Dương Nguyên Khánh, trong giọng điệu và thần thái của hắn sẽ tự nhiên toát ra tư chất ưu việt này.

Trước đây hắn đã rất ngưỡng mộ Dương Nguyên Khánh được Thánh Thượng trọng dụng, thậm chí trong lòng còn có chút ghen tị. Nhưng phong thủy luân lưu chuyển, hiện tại Thánh Thượng còn tín nhiệm hắn hơn cả Dương Nguyên Khánh. Trước khi đi Thánh Thượng còn triệu kiến hắn dặn dò phải chú ý tới dã tâm của Dương Nguyên Khánh.

Điều này khiến trong lòng hắn có cảm giác về sự ưu việt, cảm giác mình đã vượt qua Dương Nguyên Khánh, nên trong giọng điệu của hắn có một chút gì đó từ trên cao nhìn xuống.

Dương Nguyên Khánh cũng cảm nhận được như vậy nhưng hắn cũng không hề tỏ ra không hài lòng, hắn cảm thấy như vậy rất tốt, ít nhất cũng chứng minh rằng Dương Sư Đạo không phải là loại người gian xảo, ít nhiều cũng có chút khí thịnh của người trẻ tuổi.

Dương Nguyên Khánh cười nói:

-Ta định đi tới quận Ngũ Nguyên tìm Thái Thú là để thương lượng về việc phòng ngự trong mùa đông. Mùa đông hàng năm, đây là việc lớn của quận Ngũ Nguyên, gần như huy động toàn dân.

Trên mặt Dương Sư Đạo lộ ra một nét cười khổ, hắn cũng là vì việc huy động toàn dân mới tới thành Đại Lợi tìm Dương Nguyên Khánh, tuy nhiên không phải để phòng ngự.

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy trên mặt hắn có nét cười khổ, không khỏi ngẩn người ra hỏi:

-Sao vậy, Thái Thú thấy chỗ nào không ổn sao?

Dương Sư Đạo trầm ngâm một lát nói:

-Tổng quản biết quận Tề xảy ra bạo loạn không?

-Ta có nghe thấy.

-Hiện tại sáu quận ở Sơn Đông trước sau đều dâng thư lên triều đình, nói là thiên tai nghiêm trọng, dân đói khắp nơi, thỉnh cầu Thánh Thượng tạm hoãn điều lương thực của Sơn Đông. Nghe nói Thánh Thượng đồng ý rồi, đổi sang điều lương ở Lạc Khẩu, Hồi Lạc, Lê Dương đưa tới Liêu Đông. Như vậy sẽ khiến lương thực của kho quan giảm đi đáng kể. Ta nhận được tin tức của huynh trưởng, triều đình chuẩn bị xây dựng một chức quan Giám sát đồn điền ở các thị trấn vùng biên cương. Tổng quản có nghe ra huyền ý trong đó không?

Dương Nguyên Khánh khẽ gật đầu:

-Ý của Thái Thú là triều đình có khả năng sẽ cắt giảm lương thực cung cấp cho các thị trấn vùng biên cương đúng như vậy không?

-Chính xác là như vậy!

Dương Sư Đạo thở dài một tiếng,

- Chiến dịch với Triều Tiên, đối phó với một nước nhỏ như viên đạn, không ngờ lại vận dụng tới một triệu hai trăm quân đội. Gần như là quân đội vùng biên cương của cả nước, lại còn có vô số dân phu hậu cần, cái này cần bao nhiêu là lương thực chứ, có tăng thì tất sẽ có giảm. Ý đồ của triều đình muốn biên cương tự cung tự cấp là rất rõ ràng.

-Nhưng một khoảng đất trống, ít nhất cũng phải khai hoang một năm trở thành đất ruộng thì mới trồng hoa màu được. Như vậy phải mất hai nam, bây giờ mới san đất, có phải là không kịp sao?

Dương Sư Đạo khoát tay:

-Những nơi khác chúng ta đừng quan tâm, ta muốn nói tới quận Ngũ Nguyên, ta cũng đã đi thị sát qua, và cũng thỉnh giáo nhiều lão nông dân, bọn họ đều nói đất đai ở quận Ngũ Nguyên rất phì nhiêu màu mỡ, chỉ cần canh tác một chút là có thể trồng lương thực. Vấn đề lớn nhất hiện nay là thiếu nước, nếu như chúng ta có thể lợi dụng nước của mùa đông, đào vét kênh ngòi, như vậy sản lượng lương thực sang năm ít nhất sẽ tăng 30%. Như vậy về cơ bản đã giải quyết được vấn đề tự cung tự cấp lương thực, nếu như chúng ta có thể tu sửa hệ thống thủy lợi ba năm liền, gia tăng diện tích đồn điền thì không chỉ lương thực hoàn toàn có thể tự cung tự cấp được mà còn có thể tích lũy lương thực, để làm công tác chuẩn bị cho những năm thiên tai, tổng quản thấy thế nào?

Ý tưởng của Dương Sư Đạo khiến Dương Nguyên Khánh có chút tán thưởng, không hổ là một danh tướng trong lịch sử. Tuy là Hoàng tộc nhưng lại rất có thành tích, hơn nữa tuổi trẻ có nhuệ khí, người này tuy rằng phụng mệnh tới giám sát mình nhưng nếu xử lý tốt người này có thể trở thành trợ thủ đắc lực của mình.

Dương Nguyên Khánh vốn coi Dương Sư Đạo là địch, trong thời gian này không ngừng có người nói với hắn Dương Sư Đạo không tồi, trong lòng hắn liền có cách nghĩ. Vốn dĩ hắn định đích thân tới quân Cửu Nguyên nói chuyện với Dương Sư Đạo, không ngờ Dương Sư Đạo lại tự mình tới cửa, yêu cầu tu sửa hệ thống thủy lợi mùa đông.

Nhìn một chiếc lá có thể biết cả mùa thu, từ việc hắn toàn lực chủ trương tu sửa hệ thống thủy lợi thì có thể thấy Dương Sư Đạo là một người có thực lực, là nhân tài mà Dương Nguyên Khánh đang cần. Lúc này hắn liền đổi ý, hắn quyết định lôi kéo Dương Sư Đạo trở thành người của mình.

Nhưng Dương Nguyên Khánh cũng biết, dù sao Dương Sư Đạo cũng là người mà Dương Quảng phái tới để giám thị mình, nếu muốn lôi kéo hắn thì nhất định không được nóng vội, trước tiên phải xây dựng một loại quan hệ tin tưởng lẫn nhau đối với hắn.

Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh liền thành khẩn nói:

-Thái Thú thật là biết lo trước tính sau, canh tác đồn điền để tự cung tự cấp, Dương Nguyên Khánh ra sức ủng hộ để cho quận Ngũ Nguyên thực sự trở thành một quận dân giàu. Cần ta làm việc gì Thái Thú cứ nói, ta sẽ hết sức phối hợp.

Dương Sư Đạo mừng rỡ vội vàng nói:

-Lần này ta tìm tới tổng quản là vì chuyện của dân đoàn, có thể …

Mùa đông hàng năm là lúc nông nhàn nhưng đồng thời cũng là lúc khẩn trương phòng ngự chiến đấu, huấn luyện dân đoàn hầu như ngày nào cũng phải tiến hành, hơn nữa cứ mười ngày lại tiến hành một lần huấn luyện trong mười dặm, thời gian rất là gấp.

Sự tồn tại của dân đoàn kỳ thực cũng là việc Dương Sư Đạo cảm thấy buồn bực nhất. Lúc đầu hắn còn chưa rõ nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra, mặc dù Dương Nguyên Khánh là tổng quản, theo quy định là chỉ quản quân không quản dân nhưng chế độ dân đoàn này quả thực khống chế hết những nông dân trai tráng của quận Ngũ Nguyên.

Một tháng trước Dương Sư Đạo muốn xây dựng một nhà kho, trưng dụng ba ngàn thanh niên cường tráng, không ngờ một tờ lệnh dân đoàn đã điều đi hết ba ngàn thanh niên cường tráng của hắn. Nhà kho tới nay vẫn chưa xây dựng được, làm cho hắn căm tức phẫn nộ lại bất đắc dĩ. Nơi này là biên cương, biên cương xây dựng dân đoàn tự bảo vệ là do Thánh Thương đặc biệt phê duyệt, hắn lại không thể xin hủy bỏ được.

Không chỉ có chế độ dân đoàn hạn chế quyền hạn Thái Thú của hắn mà còn có quân hộ chế. Hơn hai vạn quân hộ cũng là do quân đội trực tiếp quản lý, không thuộc quan phủ địa phương. Mặc dù năm Khai Hoàng thứ sáu có ban bố chiếu thư quân hộ thuộc quản lý của quan phủ địa phương nhưng đó chỉ trong nội địa Trung Nguyên, còn ở biên cương thì vẫn như cũ quân hộ là trực thuộc quân đội.

Đúng là chế độ này không thể không khiến hắn tới cầu xin Dương Nguyên Khánh. Cái cảm giác nói chuyện kiểu trên cao nhìn xuống lúc đầu của Dương Sư Đạo bây giờ đã hoàn toàn biến mất.

Dương Nguyên Khánh tuy rằng đã quyết định ủng hộ Dương Sư Đạo, nhưng hắn không thể dễ dàng đáp ứng như vậy được, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:

-Ta có thể hiểu được nỗi khó xử của Thái Thú, chỉ có điều tình hình năm nay thực sự rất đặc thù. Tây Đột Quyết đã bị Xạ Quỹ Khả Hãn thống nhất, mà Đông Phương Đột Quyết cũng là Khả Hãn mới lập, chưa yên. Tuy rằng người Đột Quyết cũng có thói quen mùa đông không xuất binh nhưng mùa đông lại là cơ hội bị đánh lén. Ta rất lo lắng Tây Đột Quyết Xạ Quỹ Khả Hãn sẽ lợi dụng này mùa đông đánh lén Đông Phương Đột Quyết hoặc là đánh lén Phong Châu, tới thành lập uy vọng của hắn. Cho nên mùa đông năm nay ta phải tăng cường phòng ngự hơn nữa, mà hôm qua lệnh điều động của binh bộ đã tới, điều động một vạn quân đội tới Liêu Đông chuẩn bị chiến tranh. Binh lực Phong Châu không đủ, ta lại càng không dám sơ suất.

TrênDương Sư Đạo tỏ ra thất vọng, Dương Nguyên Khánh nói rất có lý làm hắn không thể phản bác, nhưng không ngờ Dương Nguyên Khánh lại khẽ mỉm cười quay trở lại vấn đề.

-Tuy nhiên khởi công xây dựng hệ thống thủy lợi cũng quan trọng như vậy, rất cấp bách. Như vậy đi, mùa đông năm nay sẽ không huấn luyện dân đoàn nữa, toàn bộ dốc lực vào xây dựng thủy lợi nhưng quân đội thì vẫn như cũ, một khi có cảnh báo uy hiếp truyền tới, dân đoàn phải lập tức ngừng việc xây dựng thủy lợi, Thái Thú thấy thế nào?

Dương Sư Đạo không nghĩ tới cuối cùng Dương Nguyên Khánh lại đồng ý với phương án của hắn, khiến hắn không uổng đi chuyển này. Điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng dâng lên sự cảm động, Dương Nguyên Khánh không làm khó dễ hắn, đề cập tới việc dân sinh hắn vẫn toàn lực ủng hộ.

-Ta hoàn toàn đồng ý, hơn nữa còn phải đa tạ Dương tướng quân đã hiểu và phối hợp.

Vẻ mặt Dương Sư Đạo thành khẩn, từ đáy lòng biểu đạt sự biết ơn.

Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào ánh mắt hắn rồi từ từ nói:

-Kỳ thật ta và Thái Thú giống nhau, đều hy vọng bình nguyên Hà Sáo có thể phục hồi được sự phồn thịnh lúc Tây Hán, không hề bị Hồ mã chà đạp. Có Dương Nguyên Khánh ta ở đây một ngày ta quyết không để cho Hồ mã bước vào quận Ngũ Nguyên một bước.

…..

Thái Thú và Tổng quản cùng nhất trí, toàn bộ quận Ngũ Nguyên đứng dậy, tất cả thanh niên trai tráng từ 16 tuổi trở lên, 50 tuổi trở xuống đều phải tham gia vào việc xây dựng thủy lợi. Hạ tuần tháng 11 bắt đầu, hàng trăm ngàn thanh niên trai tráng được tổ chức lại cùng nhau rầm rộ đi tu sửa hệ thống thủy lợi ở khắp nơi bình nguyên Hà Sáo, có vẻ mùa đông năm nay cũng không lạnh như thế.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...