Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 132: Lên đô thị mua quà
Nếu Trịnh gia đã không đồng ý như vậy, Dương Huyền Cảm cũng không nhắc chuyện này với Nguyên Khánh nữa. Tuy nhiên hai ngày nay Khải Dân Khả Hãn và đặc sứ mấy nước Khiết Đan, Cao Cú Lệ, Tân La đều lục tục tiến vào kinh chúc mừng tân Hoàng đế đăng cơ. Ông ta là Hồng Lư Tự khanh, phụ trách tiếp đãi, vô cùng bận rộn, không có thời gian nói chuyện kỹ hơn với Nguyên Khánh.
Sáng sớm, Dương Nguyên Khánh liền rời khỏi Dương phủ đi tới chợ Đô Hội. Ngày hôm sau là ngày sinh nhật của công chúa Nhạc Bình, triều đình mời các quan từ ngũ phẩm trở lên. Hắn cũng nhận được một lời mời. Như vậy, thì không cần đến cùng với Tấn vương.
Dương Nguyên Khánh tính cách vô cùng mạnh mẽ. Hắn vừa không muốn người ta biết hắn là cháu của Dương Tố, cũng không muốn trên người mình có dấu ấn của Tấn vương. Tấn Vương Dương Chiêu mặc dù có thêm sự lối kéo lung lạc với hắn nhưng hắn vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh ta.
Lần này tiệc sinh nhật của công chúa Nhạc Bình tuy rằng là Dương Chiêu đề xuất hắn phải tham gia nhưng Dương Nguyên Khánh nếu đáp ứng đến đó thì hắn liền sẽ lấy thân phận của chính mình tham gia yến tiệc chứ không muốn trở thành là quan đi theo sau Dương Chiêu.
Mà đã là lấy thân phận của chính mình tham gia tiệc sinh nhật công chúa Nhạc Bình thì hắn phải chuẩn bị một món quà. Tuy Dương Nguyên Khánh có mang về mấy món đặc sản thảo nguyên từ biên cương về, nhưng đó là chuẩn bị tặng cho thím và Nữu Nữu. Hắn suy xét mãi vẫn là quyết định đến đô thị mua một món quà.
Dương Nguyên Khánh vẫn mặc áo lam như cũ, thắt lưng buộc ngang, trên thắt lưng trống trơn. Tuy hắn được ban tặng túi Tử Kim Ngư, lại không muốn đeo lên thắt lưng để thể hiện sự vinh hiển. Hắn cưỡi ngựa đi, chưa đầy một tiếng đồng hồ thì đã đến chợ Đô Hội.
Chợ Đô Hội so sánh với chợ Lợi Nhân thì hàng hóa cao cấp càng nhiều hơn, giá cả cũng đắt hơn... Thông thường là cung cấp hàng cho công khanh quyền quý và nhà giàu vì thế nên số cửa hiệu không nhiều, chỉ bằng một nửa so với chợ Lợi Nhân, cũng phân các loại hàng ra.
Dương Nguyên Khánh ngựa quen đường cũ... trực tiếp đi đến dãy cửa hiệu châu báu, tìm thấy cửa hiệu Bách Bảo Trai. Hắn quen với cửa hiệu này. Năm đó hắn bắt được con báo gấm đầu tiên liền bán cho ông chủ Ngô của Bách Bảo Trai. Về sau hắn lại liên tục săn được báo gấm và báo vằn cũng là Bách Bảo Trai tìm người mua cho hắn… Vừa mới đến cửa tiểu nhị liền đã nhận ra hắn.
- Ôi, đây không phải là Dương nhị ca sao? Bao nhiêu năm nay không đến rồi, đã cao lớn như vậy rồi sao?
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, nói giỡn:
- Bảo nhi, cậu làm sao mà vẫn là tiểu nhị hả? Ngô Ứng Lễ sao mà không thăng cấp cho cậu lên à? Ông ấy có nhà không?
Tiểu nhị Bảo nhi gãi đầu, nhỏ giọng nói với Nguyên Khánh:
- Cái ông quỷ lột da đó biết đó. Ông ta chỉ biết bản thân mình thôi.
- Ha hả! Đó là tính cách của ông ta mà. Ông ta đâu rồi?
- Có nhà đó, đang có khách bán châu báu…Dương ca, ngươi là..
Tiểu nhị thấy Dương Nguyên Khánh không mang theo vật săn đến liền không biết hắn đến có việc gì. Dương Nguyên Khánh cười cười nói:
- Tôi đến mua hai vật châu báu, phải là châu báu loại đẹp. Ở đây có nhận đồng tiền vàng Phất quốc không?
Phất quốc cũng chính là đế quốc Đông La Mã, các thương nhân Túc Đặc thường lui tới con đường tơ lụa, cũng đưa đồng tiền Đông La Mã đến Trung Nguyên. Do đồng tiền vàng Đông La Mã có hàm lượng vàng rất cao nên vào thời Tùy Đường rất được hoan nghênh. Tuy rằng pháp luật triều Tùy không quy định về tiền nhưng đại đa số thương gia lớn đều thu nhận đồng tiền này, một đồng tiền vàng này có thể đổi mười xâu tiền.
- Tiền vàng Phất quốc dùng được, Tiểu ca làm sao có đó?
- Ta đổi với thương nhân Túc Đặc.
Dương Nguyên Khánh cùng tiểu nhị đi vào cửa hàng. Cửa hàng không lớn, không có tủ kính gì cả, trên tường cũng không treo đồ vật trang trí gì lớn… Châu báu ở đây giá cả vô cùng đắt, thông thường không dễ lấy đi được. Về cơ bản đều là một tiểu nhị giới thiệu cho một khách.
Bọn họ đi vào nội đường. Bên trong phòng bày năm sáu cái ghế. Đây mới chính là nơi giao dịch. Có lẽ vì còn khá sớm nên bên trong không có ai cả, chỉ có ông chủ Ngô Ứng Lễ đang tiếp một vị khách bán châu báu.
Ngô Ứng Lễ là bằng hữu cũ với Dương Nguyên Khánh. Con báo gấm săn được đầu tiên chính là bán cho ông ta. Ngô Ứng Lễ ở chợ phía đông có một biệt hiệu, gọi là Ngô lột da, bóc lột người vô cùng dã man. Làm sao lại có người bán châu báu cho ông ta chứ?
Dương Nguyên Khánh không khỏi nhìn người bán châu báu. Đó là một người đàn ông trẻ, chừng hai mươi bốn tuổi, dáng người vừa vừa, tướng mạo nho nhã, mặc một cái áo nâu, đầu đội bình khăn, quần áo và khăn đều có chút hơi cũ. Xem ra anh ta cũng bần hàn. Bên cạnh anh ta dẫn theo một cô bé chừng sáu bảy tuổi. Tuy cô bé nhỏ tuổi nhưng lại rất xinh đẹp đáng yêu, đôi mắt to sáng ngời, cái mũi thẳng đáng yêu, đôi môi đỏ tươi. Cô bé vô cùng điềm tĩnh, ngồi ở một bên, chắc là con của người đàn ông đó. Cô bé cũng mặc một cái áo vải thô như cha nhưng sạch sẽ gọn gàng, khiến người ta phải yêu thích.
Dương Nguyên Khánh vừa mới ngồi xuống liền nghe thấy con dao bóc lột của Ngô Ứng Lễ đã được dùng đến:
- Vị công tử này, ngọc lục bảo này của anh là từ đâu ra vậy? Nếu như quan phủ biết được, chắc là anh sẽ bị kiện đó.
- Đây là vật truyền lại tổ tiên nhà tôi, có liên quan gì đến quan phủ chứ? Ông mua thì mua, không mua tôi sang nhà khác.
Người đàn ông này khá là cứng rắn, khiến cho con dao bóc lột của Ngô Ứng Lễ rơi tõm xuống khoảng không. Ngô Ứng Lễ cười gượng, lại nói:
- Đây là ngọc lục bảo đúng rồi. Nhưng giá anh đưa ra quá cao, tôi nhiều nhất chỉ có thể đưa bảy trăm xâu tiền thôi. Anh có bán không?
- Ông chủ này, ông quá độc ác rồi đó. Cái vòng tay này ít nhất cũng đến hai nghìn xâu tiền. Tôi đòi một nghìn xâu đã là giảm một nửa rồi. Ông lại còn muốn ép giá nữa. Không được, ít nhất cũng phải một nghìn xâu tiền.
Dương Nguyên Khánh thăm dò nhìn thì chỉ thấy trên bàn tay anh ta là một cái vòng tay lục bảo, chất liệu xanh biếc trong suốt, mịn nhẵn như nước vậy, không hề có chút tạp chất nào. Kiểu cách của chúng cổ xưa, xem ra là một báu vật quý giá, bán một nghìn xâu tiền thực sự là không đắt.
Ngô Ứng Lễ lại lắc đầu:
- Chiếc vòng ngọc này của anh tuy không tồi nhưng người bình thường thực sự chẳng dám mua đâu. Anh nến hiểu ý của tôi. Vì thế nên cao nhất tôi cũng chỉ có thể trả bảy trăm xâu tiền thôi. Nếu như anh không bán thì tôi trả lại cho anh.
Người đàn ông mặt hơi đỏ lên, dường như lời nói của Ngô Ứng Lền đã nói trúng điểm yếu của anh ta. Anh ta không muốn bán quá rẻ nhưng anh ta lại đang cần dùng tiền. Điều này khiến anh ta hơi khó quyết định.
Ngô Ứng Lễ ánh mắt độc ác, đã nhìn ra sự động lòng của đối phương liền cổ vũ anh ta:
- Thế nào, đồng ý đi thôi. Tôi lập tức đưa tiền cho anh, mà còn đưa cho anh tiền vàng. Bây giờ các cửa hiệu thông thường không trả tiền vàng được đâu.
Người đàn ông đang định đồng ý thì Dương Nguyên Khánh lại ở một bên cười nói:
- Một nghìn xâu tiền, ta mua.
Ngô Ứng Lễ dường như một chân hẫng trên không, suýt nữa ngã ra. Ông ta xoay người, vẻ mặt phẫn uất. Đây là cửa hiệu của ông ta, ai lại dám cướp giật mối kinh doanh của ông ta chứ? Nhưng ông ta lại nhận ra ngay Dương Nguyên Khánh, liền sững người ra.
- Dương ca nhi, là cậu à?
Dương Nguyên Khánh chậm rãi đi lên trước, cười tủm tỉm vỗ vỗ vai của ông ta:
- Lão Ngô, làm người phải có giới hạn chứ. Nếu ông ra tay quá độc thì cẩn thận lột da của chính mình đó.
Ngô Ứng Lễ năm đó chỉ biết Dương Nguyên Khánh võ nghệ cao cường, bây giờ đã cao lớn đến như vậy, thật không đơn giản. Nếu như đánh nhau thì mấy hộ vệ trong cửa hiệu của ông ta căn bản không phải là đối thủ của hắn… mình sẽ bị thiệt. Chiếc vòng ngọc lục bảo quý báu này quý vô cùng, nhà quyền quý trong kinh sẽ tranh nhau muốn có nó. Ông ta ít nhất có thể bán được sáu nghìn xâu tiền. Đây thật là một mối hời. Ông ta không muốn để cho Dương Nguyên Khánh:
- Được rồi, Dương ca đã nói tình như vậy thì xong rồi nhé, một nghìn xâu tiền, giao dịch xong.
Không ngờ người đàn ông kia lắc đầu, cầm chiếc vòng ngọc từ trên bàn lên nói:
- Tôi không bán cho ông, tôi bán cho vị công tử này.
Anh ta nói với Dương Nguyên Khánh:
- Một nghìn xâu tiền, chúng ta thống nhất.
Ngô Ứng Lễ vội vàng:
- Thế này đi, tôi trả cho anh một nghìn năm trăm xâu tiền, anh bán cho tôi.
Dương Nguyên Khánh trên người chỉ còn lại có một trăm miếng tiền vàng Đông La Mã. Hai tay hắn đưa ra, nói một cách bất đắc dĩ:
- Tất cả tôi chỉ có một nghìn xâu tiền, một nghìn năm trăm xâu tiền tôi không mua được.
Ngô Ứng Lễ mừng rỡ:
- Vậy tôi lập tức đưa anh một nghìn năm trăm xâu tiền. Tôi lặp tức đưa tiền mặt cho anh.
Người đàn ông trẻ liếc mắt nhìn Ngô Ứng Lễ một cái, khinh bỉ nhân phẩm của ông ta. Anh ta đưa chiếc vòng ngọc cho Dương Nguyên Khánh:
- Chỉ cần một nghìn xâu tiền, tôi bán cho anh.
Ngô Ứng Lễ miệng há hốc, hồi lâu vẫn không khép miệng lại được… Trong mắt ông ta lộ rõ vẻ tiếc nuối. Vì ba trăm xâu tiền mà ông ta đã mất đi món hời làm ăn mấy nghìn xâu tiền. Ông ta thực sự đã lột da chính mình rồi.
Chiếc vòng ngọc vào tay Dương Nguyên Khánh, hắn lập tức cảm nhận thấy một cảm giác ấm áp mềm mại. Quả nhiên là báu vật lạ thường. Hắn lấy tiền trong túi ra đưa cho người đàn ông trẻ tuổi cười nói:
- Đây là một trăm đồng tiền vàng Phất quốc, đến quầy phường có thể đổi được một nghìn xâu tiền vàng. Mời công tử xem.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thoáng qua cái bọc rồi nhét vào trong người. Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Công tử không đếm sao?
- Không cần, nhiều ít một chút thực sự cũng không sao. Đa tạ Dương công tử.
Người trẻ tuổi chắp tay với Dương Nguyên Khánh rồi dắt cô tay cô bé nói:
- Nguyệt Tiên, chúng ta đi thôi.
Dương Nguyên Khánh cùng anh ta đi lên đường lớn, ở phía sau anh ta chắp tay cười nói:
- Xin hỏi quý danh công tử?
Người trẻ tuổi do dự một chút, nhưng cô bé đang dắt tay anh ta tranh nói trước:
- Cha cháu họ Tiêu. Tên cháu là Tiêu Nguyệt Tiên. Xin đa tạ đại ca ca.
- Hóa ra là Tiêu công tử!
Dương Nguyên Khánh cười thi lễ với anh ta:
- Sau này có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.
- Được, có duyên sẽ gặp lại.
Người trẻ tuổi nắm tay cô bé bước nhanh về hướng cửa chính chợ Đô Hội, dần dần biến mất giữa đám người.
- Người này không tồi!
Dương Nguyên Khánh trong lòng âm thầm khen ngợi. Hắn lại lấy từ trong lòng ra cặp vòng tay lục bảo, càng nhìn cảm giác càng tốt. Đeo lên tay sẽ có cảm giác ấm áp. Hắn vốn là muốn mua quà cho công chúa Nhạc Bình nhưng lúc này đây hắn lại thay đổi ý định. Cặp vòng tay này nhất định phải tặng cho thím. Tay của thím bị đau. Cặp vòng tay này tặng cho thím là tốt nhất.
Về phần công chúa Nhạc Bình, dù sao hắn cũng đã có ân tình với cô, trên người hắn vẫn còn có mấy xâu tiền, liền mua hai thếp tơ lụa tặng cho cô làm lễ vật vậy.
Lúc này, Ngô Ứng Lễ ở trong cửa hiệu hô:
- Dương ca, đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Cái vòng tay này không phải người bình thường có thể dùng được đâu. Bên trong có khắc một hàng chữ đó, anh tự nhìn đi!
Dương Nguyên Khánh vừa cẩn thận nhìn lại mặt trong của chiếc vòng. Bên trong có một hàng chữ “'Tiêu Lương hoàng thất cung tàng” (cất giữ tại hoàng thất triều Lương – họ Tiêu). Dương Nguyên Khánh hơi ngây ra. Đây vốn là vật trong hoàng cung Lương Triều. Vậy người đàn ông trẻ tuổi họ Tiêu này lẽ nào lại là quý tộc Lương Triều?
Dương Nguyên Khánh sau đó lại mua hai thếp tơ lụa ở chợ Đô Hội. Tiểu nhị bọc hẳn hoi cho hắn. Hắn liền viết một tấm danh thiếp bảo tiểu nhị thay hắn trực tiếp đưa đến phủ công chúa Nhạc Bình.
Nghĩ đến ngày mai là sinh nhật công chúa Nhạc Bình mà quần áo của hắn không phải là quân phục biên cương thì là áo lam, có chút mộc mạc. Không nói là phải ăn mặc đẹp, nhưng ít nhất cũng phải mua một bộ tạm được.Hắn xoay người đi đến cửa hàng quần áo. Nhưng mới đi được vài bước, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, vừa mới sờ vào trong người, trên mặt dần hiện lên nụ cười đắng chát, hắn phát hiện ra trên người hắn một xu không có.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp