Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 98-1: Sư Anh cho mời (1)
Vì vậy, nàng thở ra, hi vọng hắn cầu nguyện lần sau đừng rơi vào tay nàng, nếu không chắc chắn sẽ để cho hắn đẹp mắt.
Lúc này Tô Mặc đảo mắt, thấy xa xa một bóng người đang lén la lén lút nhô cái đầu ra. Tô Mặc nhíu nhíu mày, tỉ mỉ quan sát đối phương một lát, chợt cười nói: "Hạ Phong công tử, thật là đã lâu không gặp."
Nam tử kia âm thầm đi ra, xấu hổ cười nói: "Yêu Cơ cô nương."
Tô Mặc dùng ánh mắt mị hoặc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Nếu Hạ Phong công tử tới, vì sao không vào xem một chút?"
Hạ Phong lập tức ngượng ngùng khoát tay áo nói: "Ta… Ngại vào."
Tô Mặc cong môi, "Ngươi đứng ở bên ngoài đã lâu rồi phải không?"
Hạ Phong gật đầu một cái, "Vâng."
Tô Mặc nói tiếp: "Nhất định còn chưa có ăn khuya."
Hạ Phong nuốt một ngụm nước bọt, hạ mắt xuống.
Tô Mặc cười cười, chân thành nói: "Hiện tại Ngu Nhiễm không có ở nơi này, ngươi cũng có thể tới ăn chút đồ ăn, ta mời ngươi mà."
Hạ Phong lập tức vuốt vuốt bụng, vẻ mặt có chút xấu hổ, nói thật nhỏ: "Ta dĩ nhiên là biết Nhiễm công tử không có ở đây, nếu không ta cũng không dám ở chỗ này. Ngươi là nữ nhân Nhiễm công tử thích, ta cũng không dám đắc tội ngươi."
Tô Mặc không biết nên khóc hay cười, biết hắn đang mượn nàng làm bậc thang để leo xuống mà thôi.
Vì vậy, hai người liền tiến vào trong trướng, Tô Mặc chuẩn bị cho hắn một ít còn sót lại đồ ăn, xếp mấy món điểm tâm ra bàn. Hạ Phong không còn để ý hình tượng gì, ăn như hổ đói.
Hắn đang hưởng thụ bữa ăn ngon nhất trong mấy ngày qua. Hắn mỗi bữa ăn đều ăn rất nhiều thức ăn, để bổ sung vào phần hao phí thể lực trong ngày. Trong lòng hắn cười khổ, nghĩ thầm hôm nay Tề quốc báo nguy, địa phương quỷ quái này ngay cả một quán rượu cũng không có. Bởi vì hắn không tìm được quán rượu mua đồ ăn khuya, nên bị hoa Tích Dung đuổi ra ngoài, hại hắn phải ăn gió nằm sương.
Thật may là lúc này gặp được Yêu Cơ, nàng đã giải cứu hắn.
Phải nói, tài nấu nướng của nàng thật là không tệ chút nào.
Tô Mặc ưu nhã ngồi ở một bên, mắt đẹp chớp chớp, nhàn nhạt nói ra một câu nói ý vị sâu xa: "Ăn từ từ, không đủ còn nữa, nhìn dáng dấp ngươi nhất định đã trải qua nhiều vất vả rồi. Thật ra thì, ta hiểu rõ ngươi cũng không phản bội Nhiễm công tử, ngươi nhất định là có nỗi khổ tâm."
Nghe được lời nói này, Hạ Phong hít một hơi thật dài, cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.
Hắn đè xuống chua xót cùng khổ sở dưới đáy lòng. Nhớ lại những năm còn làm ở Kim Ngu Đường, đó chính là những ngày tháng như ở thiên đường. Kể từ sau khi hắn đi theo Hoa Tích Dung, mặc dù được rất nhiều tiền nhưng lại trở thành tên sai vặt, bôn ba khắp nơi, làm lụng vất vả, thật sự là mệt sắp chết đi được. Mặc dù vị gia kia thưởng phạt phân minh, nhưng những nữ nhân bên cạnh hắn ta lại rất đáng sợ, người người nhìn chằm chằm hắn như hổ rình mồi, thích phóng ám tiễn ở sau lưng hắn, khiến cho hắn bán sống bán chết. Bao nhiêu uất ức hắn đều nuốt vào bụng, thậm chí ba lão bà đến bây giờ cũng không được nhìn thấy một người. Những ngày tháng sau này thật không dễ dàng gì cả.
Hạ Phong thậm chí đã muốn bỏ đi, nhưng mà cứ thay chủ hoài như vậy, danh tiếng không tốt cho lắm. Huống chi về sau bất luận hắn đi nơi nào, cũng tìm không được công việc nhiều tiền như làm thủ hạ của Ngu Nhiễm và Hoa Tích Dung.
Ánh mắt Tô Mặc lẳng lặng nhìn Hạ Phong, đôi môi nâng lên một độ cong duyên dáng, trong tươi cười mang theo ánh sáng nhọn, nhẹ giọng nói: "Nếu như mà ta an bài cho ngươi để ngươi trở lại Kim Ngu Đường, trở lại bên cạnh Ngu Nhiễm, thì thế nào?"
Hạ Phong mới vừa ăn một khối điểm tâm, không nhịn được lập tức lớn tiếng ho khan, "Thật… thật sao?"
Tô Mặc nhìn hắn ăn đến nước mắt chảy ròng ròng, vội vàng cầm một ly nước ấm đặt trước mặt hắn, nói: "Đương nhiên là thật."
"Nhiễm công tử đồng ý ư?" Hạ Phong không thể tin hỏi.
"Hạ Phong công tử, hiện giờ, ta nói gì chàng cũng đều nghe theo."
"Chuyện này… Chuyện này…” Hạ Phong mặc dù hiểu Ngu Nhiễm thích nàng, nhưng là luôn là cảm thấy có chút gì đó cổ quái không nói ra được.
"Ngươi không tin." Tô Mặc nhíu mày.
"Không không không, ta làm sao không biết xấu hổ như vậy chứ?" Hạ Phong lắp bắp nói.
"Thật ra thì, chính là Nhiễm công tử không cần ngươi, cửa hàng Tô gia của ta cũng có thể tuyển dụng ngươi, tiền mỗi tháng giống như ở Kim Ngu Đường, ngươi còn có thể làm việc cho hai người là ta và Nhiễm công tử, kiếm được hai phần bạc."
"Nhưng… Nhiễm công tử sợ rằng…”
"Không sao, ta đã là nữ nhân của Ngu Nhiễm."
"Ngươi… Ngươi…” Hạ Phong lập tức trừng lớn mắt, nàng không phải gả cho Văn Nhân Dịch rồi sao? Vì sao lại nữ nhân của Ngu Nhiễm được? Trong lòng hắn dâng lên rất nhiều nghi vấn, thầm nghĩ đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?
"Ta chỉ hỏi ngươi một lần cuối cùng, như thế nào?" Tô Mặc ra tối hậu thư.
"Được!" Hạ Phong lập tức gật đầu thật mạnh một cái.
Tô Mặc bên môi nâng lên một nụ cười lạnh mạt đầy mê hoặc. Nàng đã không thể chờ đợi được nữa, rất muốn thấy bộ dáng tức giận của tên mỹ nam yêu nghiệt kia.
*
"Hạ Phong." "Hạ Phong." "Hạ Phong."
Hoa mỹ nam nằm ở trên giường như một như một tuyệt thế phong vân yêu nghiệt. Hắn lười biếng kêu vài tiếng, nhưng mà một hồi lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
Hắn có chút hậm hực bật ngồi dậy, tóc dài rũ xuống, cái mền trợt xuống bên dưới, lộ ra làn da trơn bóng xinh đẹp như tơ lụa. Hắn mở trừng hai mắt, ánh mắt yêu mị tản ra, dưới khóe mắt là nốt ruồi lệ diễm lệ rung động lòng người.
Phàm là người nào nhìn thấy nam nhân như vậy trái tim cũng sẽ bay chạy như hươu, không biết hồn đã lạc phương nào, như si như say, như điên như dại.
Vậy mà, khi ánh mắt của hắn đảo qua, thấy phong thơ trên mặt bàn, con ngươi diễm lệ của Hoa Tích Dung ngưng đọng lại, mặt hơi biến sắc.
Mỹ nam yêu nghiệt vươn cánh tay ngọc thon dài mở phong thư ra, nằm trên giường, một cái tay khác chống má, tùy ý đảo mắt qua một lượt. Sắc mặt hắn âm trầm, giọng sâu kín nói: "Lại là một đơn xin từ chức, hắn ta thế mà muốn rời đi, đây rốt cục là có chuyện gì xảy ra?"
Ánh mắt của hắn đảo qua lần nữa, sóng mắt lưu chuyển còn hơn cả dao trì nguyệt hoa. Phát hiện lời nói của đối phương khẩn thiết, đại khái là nhắc đến nỗi khổ tâm riêng của hắn. Ý muốn rời đi đã không thể vãn hồi, không hề do dự. Trong thư thậm chí còn nhắc tới Ngu Nhiễm, nhắc tới Tô Mặc, nhắc tới Chu tiên sinh. Bày tỏ mình là người lưu luyến quá khứ, hơn nữa hắn còn cần nhiều thời gian để chăm sóc các lão bà và người nhà hắn. Con ngươi Hoa Tích Dung đảo qua vài vòng. Hôm qua vẫn còn rất tốt. Vì sao chỉ trong một đêm đối phương lại làm ra quyết định này? Hắn tin rằng đây tuyệt đối không phải là quyết định nhất thời. Hoa Tích Dung dĩ nhiên không ngốc, hắn lập tức nhớ đến Tô Mặc trong doanh trướng.
Hắn nhẹ nhàng mím môi, dung mạo vẫn vinh quang tuyệt thế, mỹ lệ vô biên. Nữ nhân này thật đáng giận, cư nhiên bắt cóc mất nam tử hắn nhìn trúng, hiện tại trong tay hắn lại không có người nào có thể dùng.
Hiện giờ, tìm được một người có thể tin dùng quả là khó khăn. Chẳng những có thể chịu đựng sự ức hiếp của hắn, còn có đủ thực lực làm việc, cũng có thể ứng đối những phụ nhân vô sỉ chung quanh kia.
Trong lòng hắn có một tia buồn bã, chợt cảm thấy mất đi mới có chút đáng quý.
Hoa Tích Dung chợt nhẹ nhàng cười, nụ cười quyến rũ, như âm thanh phượng hoàng tiêu vĩ cầm, hắn cúi đầu nói: "Thánh nhân có nói qua, chỉ nữ nhân và tiểu nhân là khó dưỡng, lời ấy thật không sai, nữ nhân, vĩnh viễn là ghê tởm nhất vô sỉ nhất hèn hạ nhất."
*
Bên bờ biển, đêm khuya gió biển cũng không yên tĩnh, thỉnh thoảng cuốn sóng biển nổi lên cuồn cuộn.
Hải vực này đen nhánh thâm trầm hệt như trước kia, không có lấy một tia sáng.
Bóng đêm cũng bắt đầu lặn, không khí ẩm ướt quất vào mặt, cảm giác này làm tâm tình người ta dần dần trầm xuống.
Ba mỹ nam tử cùng nhau đi trên đê sông, may mà chung quanh cũng không có nữ tử nào, nếu không chắc chắn sẽ bị phong thái của ba người này khuynh đảo.
Nam tử mặc áo trắng thân hình cao lớn, cổ bọc lông cáo, ánh mắt lành lạnh như ngọc, nhàn nhạt nói: "Anh tiên sinh, khoảng không gian hải vực trước mắt này coi như là an toàn, chúng ta chỉ cần ngồi thuyền đối phó dị thú trong biển cũng đủ rồi, vì sao ngài nói muốn xây tường thành lên trong chu vi trăm dặm vậy?"
Sư Anh chắp hai tay sau lưng, ánh mắt yên lặng như đang thưởng thức bóng đêm, hắn cười cười, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ ưu nhã vô tận, tự nhiên trấn định nói: "Văn Nhân công tử sợ rằng không biết, một trăm năm trước các nơi đã từng xảy ra một lần thiên hạ đại loạn, một lần kia tình thế nghiêm trọng, vô cùng thảm thiết, chết tới mấy triệu người."
Ngu Nhiễm khoanh hai tay, lập tức nói: "Chuyện này ta có nghe nói qua, nhưng không biết có quan hệ gì với việc xây dựng tường thành?"
"Nơi đây có cửa vào Yêu giới đã mở bị ra." Sư Anh chậm rãi nói, "Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện."
"Yêu giới?" Ngu Nhiễm nhíu mày, không hiểu nói: "Yêu giới cùng Ma giới có gì khác nhau?"
"Yêu là yêu, ma là ma, quỷ là quỷ, thần là thần, mà người là người." Sư Anh từ từ trả lời.
Văn Nhân Dịch đăm chiêu, nói: "Vì sao ta không nhìn thấy lối vào đó?"
Sư Anh ôn nhu nói: "Là nơi ở dưới mặt biển ba nghìn dặm, thần thức phải đủ cường đại mới có thể cảm thấy."
Cách ba nghìn dặm? Văn Nhân Dịch cùng Ngu Nhiễm không khỏi nhìn nhau, bọn họ hiện giờ là Ngưng Mạch kỳ, lúc hết sức chuyên chú cũng chỉ mới miễn cưỡng dò hơn mười dặm, không ngờ đối phương lại còn nói có thể thấy được tới nơi ba nghìn dặm, sâu không lường được. Để nhìn rõ được nơi đó, tốc độ quyết đoán và phán đoán không phải người bình thường có thể đạt tới. Nam nhân trước mắt này thật sự khiến cho người ta không thể dò xét được.
Sư Anh ngoái đầu nhìn lại hai người, ánh mắt sâu thẳm của hắn như có thể nhìn thấu tất cả thế gian, môi hắn vẽ ra đường cong ưu nhã, sóng mắt động lòng người, nhàn nhạt nói: "Quan hệ giữa hai vị thật không tệ!"
Nghe vậy, Ngu Nhiễm nhìn Văn Nhân Dịch, Văn Nhân Dịch nhìn Ngu Nhiễm, ánh mắt hai người đều mang theo chút hàn ý. Chẳng biết tại sao, mặc dù nhìn đối phương không vừa mắt nhưng lại cảm giác nhất định phải tiếp nhận cái hiện thực này. Bọn họ biết là do khế ước ràng buộc, nhưng cái này không có nghĩa bọn họ chán ghét lẫn nhau.
Hai người không khỏi khẽ hừ một tiếng, lộ ra nét mặt chán ghét.
Sư Anh bên môi độ cong thủy chung không thay đổi, người này bề ngoài ôn nhã, trong ánh mắt mang theo một chút vẻ ưu mị, tròng mắt đen sâu thẳm nối thành một đường với bóng đêm đen như mực, làm cho không người nào có thể đoán được nội tâm của hắn.
Lúc này Văn Nhân Dịch ngước mắt hỏi: "Anh tiên sinh, lúc nào thì đẩy nhanh tốc độ?"
Sư Anh cười nhạt nói: "Cành nhanh càng tốt, nếu không một khi lối vào càng lúc càng lớn, lúc đó không chỉ xuất hiện những yêu vật bình thường như bây giờ, mà chỉ sợ sẽ càng ngày càng khó đối phó, lúc đó thiên hạ hoàn toàn đại loạn."
Ngu Nhiễm chế nhạo nói: "Không ngờ lối vào cư nhiên cách đây không xa, Văn Nhân Dịch, đến lúc đó yêu vật ăn thịt người đều nhằm về ngươi, vận khí lần này của ngươi thật không tốt.”
Văn Nhân Dịch nói: "Thật ra thì, lối vào Yêu giới nếu ẩn trong biển, những yêu thú kia ước chừng thời gian lên bờ không thể quá dài, đây mới là mục đích Anh tiên sinh chế tạo tường thành có đúng hay không?"
"Ừ, thật ra thì mục đích của ta rất đơn giản, chỉ cần phòng thủ là được rồi."
"Như vậy thỉ không phải nên chuẩn bị một chút thủ đoạn phòng thủ, tỷ như chiến hào? Dầu hỏa? Cự thạch?"
Sư Anh cười nhạt, cũng không trả lời, "Thành tường bằng trúc bao vây bên ngoài là một công việc rất vất vả, các ngươi phải bắt đầu làm đi, nếu không nơi đây một khi bị hủy diệt, cả Tề quốc cũng sẽ khó mà giữ được."
Văn Nhân Dịch nhíu mi nói: "Anh tiên sinh, mặc dù nói thì dễ, nhưng nhân lực, vật lực đều là chuyện vô cùng phiền phức."
Sư Anh ngoái đầu nhìn lại, lạnh nhạt nói: "Ta còn có vị bằng hữu, hắn bằng lòng bỏ ra phần lớn tiền tài."
Ngu Nhiễm cười nói: "Người bằng hữu kia chẳng lẽ là nhà từ thiện sao?"
Sư Anh lắc đầu, "Không, hắn là gian thương."
Gian thương? Ngu Nhiễm sờ sờ má, cảm thấy người này thật là hào phóng, hắn mặc dù là có tiền nhưng lại không muốn cho người không quan trọng hoặc là cho tình địch sử dụng.
Ngu Nhiễm nói: "Đạo làm ăn của hắn có chút đặc biệt phải không?"
Sư Anh lạnh nhạt nói: "Thương đạo của hắn đúng là vô cùng đặc biệt, nhưng mà hắn cũng là phú ngang thiên hạ. Vị bằng hữu kia đã nói muốn có được, trước phải bỏ ra, chấp nhận bỏ ra mới có thể có được, bỏ ra càng nhiều, lấy được càng nhiều. Bằng hữu của ta, hắn lần này muốn bỏ ra một số lớn tiền tài để chế tạo cái tường thành bằng trúc này."
Văn Nhân Dịch nói tiếp: "Tuy tài lực đầy đủ, nhưng nhân thủ không đủ."
Sư Anh xoay chuyển ánh mắt, cười nhạt một tiếng, "Nhân thủ cũng không có vấn đề, ngươi đem tất cả thủ hạ binh lực đều an bài tới xây thành là đủ."
Ngu Nhiễm chuyển cây quạt trong tay, từ từ cười nói: "Bọn họ là binh lính, không phải công tượng."
Văn Nhân Dịch cũng không đồng ý, "Đúng vậy! Nếu như bọn họ đều đi xây dựng thành trì, người nào bảo vệ nơi đây?"
Sư Anh đảo mắt qua hai người, "Vị gian thương bằng hữu kia của ta sẽ tìm người đến bảo vệ, chỉ cần thành trì xây xong trước, tất cả mọi chuyện hắn ta đều có thể một mình gánh chịu."
Văn Nhân Dịch cùng Ngu Nhiễm đều nhìn nhau một cái, tên gian thương kia là người phương nào? Bản lĩnh như thế?
Sao lại xuất hiện ra một nhân vật bậc này mà không có động tĩnh gì chứ?
Sư Anh đứng chắp tay trước bờ biển, phong thái phiêu dật, hắn cười nhạt một tiếng mà nói: "Tóm lại, hai vị cứ yên tâm là được!"
*
Trời chưa sáng, Tô Mặc đang nằm trên giường đọc sách, nàng không nghỉ ngơi mà đang suy nghĩ làm sao mở rộng lớn hơn việc buôn bán của Hạ gia.
Vào lúc này ở kiếp trước, nàng bị nhốt trong cung đế vương, hoàn toàn không rõ ràng thế cục Tề quốc.
Trước mắt, nàng đã làm rất tốt, việc buôn bán của Tô gia lớn mạnh không chỉ gấp mười lần, hơn nữa bạc chảy vào ngày càng nhiều hơn.
Hiện giờ cơ quan thuật của Tô gia đã là cường hạng, nhưng nếu như phương diện luyện khí cũng tốt giống như vậy, không phải hai bút đều cùng vẽ hay sao?
Nhưng mà, luyện khí đòi hỏi kỹ thuật rất khó, năng lực nàng có hạn, rốt cuộc phải làm như thế nào?
Lúc này, chợt một con chim cơ quan từ bên ngoài bay tới cạch một tiếng.
Nàng nhíu mày, phát hiện con chim này cũng không phải là mình làm, mà là…
Thế là, nàng khẽ nghiêng người, lập tức vươn tay ra vỗ vỗ đầu chim cơ quan, bên trong lập tức truyền đến âm thanh ôn tồn nho nhã của Sư Anh, "Yêu Cơ cô nương, không ngờ nàng lại có lòng đưa thức ăn tới cho Anh mỗ, đáng tiếc Anh mỗ không có trong phòng, cô phụ ý tốt Yêu Cơ cô nương. Nếu như thế, ngày khác ta mời Yêu Cơ cô nương đi ra ngoài dùng bữa, thưởng thức trà thơm, có được không?"
Tô Mặc không khỏi giật mình, hắn ta rõ ràng chưa trở về, làm sao biết nàng muốn để lại đồ ăn cho hắn?
Sắc mặt nàng biến ảo không chừng, nhớ tới kiếp trước, dường như mình cần gì hắn đều có thể biết, nàng vẫn cho rằng hắn là người khéo hiểu lòng người.
Lúc này trong Thiên Thư chợt truyền đến âm thanh thiếu niên, lười biếng mang chút lạnh lùng: "Nữ nhân, ngươi có phải đang tò mò Sư Anh làm sao biết nhiều như vậy đúng không?"
Nói xong, bóng dáng thiếu niên đã xuất hiện ở trước mặt Tô Mặc, vẫn là tuấn mỹ ngạo khí như thế.
Tô Mặc cong cong khóe miệng nói: "Không sai, ngươi biết?"
Thiếu niên hừ một tiếng, đi về phía trước hai bước, đôi mắt phượng nghiêng nghiêng liếc nhìn Tô Mặc, ngạo nghễ nói: "Thần thức của hắn cường đại khác thường. Nếu ngay cả thân thuần âm của ngươi cũng có thể nhìn ra, như vậy cũng có thể dò âm cả trăm dặm, huống chi hắn còn có một thứ dị bảo, thông qua vật này hắn có thể nghe thấy được rất nhiều bí mật."
Tô Mặc cười cười nói: "Ngươi nói là mặt nạ của hắn?"
Thiếu niên ngồi trên giường, tóc đen xõa ở đầu vai, lạnh lùng nói: "Mặt nạ Sư Anh vô cùng không bình thường, có thể giúp hắn nhìn thấy rất nhiều điều hắn muốn thấy, có thể khiến thần thức nghe được nhiều điều hắn muốn nghe."
Tô Mặc liền cười một tiếng, kiếp trước hắn cũng không phải luôn mang mặt nạ, dung nhan của hắn rất đẹp, nàng dĩ nhiên là vô cùng rõ ràng, nàng lạnh nhạt cười nói: "Mặt nạ của hắn có rất nhiều, trong phòng luyện khí có tới mười cái."
Thiếu niên châm cho mình một ly trà, từ từ nhấp một ngụm, thở dài nói: "Mặt nạ trong phòng luyện khí sao có thể so sánh với cái trên mặt hắn được? Cái mà hắn đang mang hiện tại là bảo vật đó."
Tô Mặc bĩu môi một cái, "Bảo vật?"
Thiếu niên trợn mắt một cái, cũng không quay đầu lại, khinh thường nói: "Nữ nhân, tối hôm qua lúc ngươi cùng Văn Nhân Dịch làm chuyện tốt, sợ là hắn đều có thể nghe biết hết."
Tô Mặc vốn đang nghiêm túc, nhất thời tức giận mà nói: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?"
Thiếu niên vẫn không nhìn nàng, giọng càng thêm không vui nói: "Nữ nhân vô sỉ, ngay cả bản công tử còn có thể nghe được, thật là ầm ĩ muốn chết, hai người các ngươi thật không biết tiết chế mà." Nếu cẩn thận nhìn sẽ phát hiện lỗ tai hắn ửng đỏ, mặt mũi thoáng vẻ ngượng ngùng.
Tô Mặc đỏ mặt, Thiên Thư mặc dù rất tốt, nhưng sau khi thành hôn lại biến thành phiền toái rồi.
Nàng liếc mắt nhìn chim truyền tin, không biết nên trả lời như thế nào, cũng không biết có nên đồng ý hay không.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp