Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
Chương 136-2: Làm người của ta (2)
Hai người không phải phu thê, nhưng còn hơn cả phu thê.
Lòng nàng không nhịn được đau xót, trường tương tư, tại Trường An*.
(*) Trường tương tư kỳ 1 – Lý Bạch
Trường tương tư,
Tại Trường An.
Lạc vĩ thu đề kim tỉnh lan,
Vi sương thê thê điệm sắc hàn.
Cô đăng bất minh tứ dục tuyệt,
Quyển duy vọng nguyệt không trường thán.
Mỹ nhân như hoa cách vân đoan,
Thượng hữu thanh minh chi cao thiên,
Hạ hữu lục thuỷ chi ba lan.
Thiên trường địa viễn hồn phi khổ,
Mộng hồn bất đáo quan san nan.
Trường tương tư,
Tồi tâm can.
Dịch nghĩa
Nhớ nhau hoài,
Ở Trường An.
Sẹt sành kêu thu bên giếng vàng,
Sương mỏng lạnh lẽo sắc chiếu lạnh.
Đèn lẻ loi không sáng nỗi nhớ càng nung nấu,
Cuốn rèm ngắm trăng ngửa mặt lên trời than dài.
Người đẹp như hoa hiện lên sau sắc mây,
Trên có giải xanh trời cao thăm thẳm,
Dước có nước xanh sóng nhẹ đưa.
Trời cao đất rộng hồn thêm khổ,
Mộng hồn bay đến nơi quan san kia cũng khó.
Nhớ nhau hoài,
Đứt ruột gan.
Cơ Bạch đi tới hai bước, chợt nghe giọng nói yêu mị của Hoa Tích Dung truyền đến: “Cơ Bạch, chúng ta gặp phiền phức rồi, lại đây thương lượng cách trốn thoát đi.”
Cơ Bạch ngước mắt, dừng chân, “Chuyện gì?”
Tiếng chuông ầm ĩ bên ngoài vọng vào.
Tiếng bước chân của Hoa Tích Dung ngày càng gần, hắn mang theo Thánh nữ cùng vào.
Thánh nữ đã bị Hoa Tích Dung trói chặt, trên mặt nàng như in một dấu tay, chính là dấu tay của Hoa Tích Dung. Nàng ta nhíu nhíu mày, giọng điệu vô cùng bất mãn: “Vừa rồi trong các ngươi có người vừa tăng thực lực, bên ngoài đột nhiên phát sinh dị tượng, rất phù hợp với lời đồn ‘Thiên hạ loạn, yêu nghiệt ra’ của Ma giới, cho nên lão phu nhân tới bắt ta trước, bà ta cho rằng ta đã đạt đến Nguyên Anh kỳ, là mối uy hiếp lớn.”
Tô Mặc khẽ giật mình, không ngờ mình lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Sắc mặt Cơ Bạch vẫn không cảm xúc, chỉ yên lặng nghe.
Thánh nữ lạnh lùng nhìn Tô Mặc, “Đều do ngươi gây họa, từ khi ngươi xuất hiện ta đã biết ngươi không phải thứ tốt gì rồi, không bằng ngươi ra ngoài tự thú trước đi. Còn Cơ Bạch, lão yêu phụ đó thích ngươi, ngươi cũng đi cùng luôn đi.”
Cơ Bạch không để ý tới nàng ta, hắn đứng chắp tay, mái tóc bạc phất nhẹ theo gió. Tô Mặc lên tiếng: “Vừa rồi không phải ngươi nói ở đây có đá ghi hình sao? Hiện giờ bên ngoài thế nào rồi?”
Hoa Tích Dung tung tung hòn đá trong tay, cười nói: “Các ngươi cùng xem đi.”
Thánh nữ nhìn đá ghi hình trong tay Hoa Tích Dung, hận đến nghiến răng, hắn ta quá đáng giận.
Hòn đá phóng ra một tia sáng, chỉ chốc lát đã có thể xem tình hình bên ngoài. Hơn vạn kỵ binh đứng trước cổng thành, cách đó không xa còn có một luồng khí đen khổng lồ đánh tới. Binh sĩ kéo quân, cưỡi ngựa đen, mặc khôi giáp đen, đeo mũ đen, thân mang pháp khí, hệt như một đội quân địa ngục.
Chúng kỵ binh lấy khí thế như lôi đình đánh vỡ cổng chính của Thánh nữ thành, cưỡi ngựa vọt vào.
Trên đường đi, đoàn binh sát phạt, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Bên trong cung điện Thánh nữ đang tụ tập rất nhiều cường giả và vô số quý tộc. Các nam sủng ăn mặc sặc sỡ, đủ loại phong tình nhẹ nhàng nhảy múa giữa hoa viên, áo sa trong suốt, nhịp điệu uyển chuyển.
Yến hội được bày rất nhiều bàn ngọc, các quý tộc Ma giới cao quý được thưởng thức mỹ thực ngon nhất, rượu thơm say lòng người, tiếng nhạc du dương. Tuy nữ chủ nhân hiện không có ở đây, nhưng không khí vẫn vô cùng náo nhiệt, mọi người vung quyền uống rượu, nâng ly cạn chén.
Đột nhiên tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, chúng kỵ binh đã xông vào yến tiệc, ánh mắt độc ác âm hiểm, huơ pháp khí bắt đầu chém giết. Cả cung điện chìm trong tiếng la hét hoảng sợ, vô số tân khách run rẩy tìm chỗ trốn, thị tì trai lơ tránh không kịp đều bị chém đứt đầu.
Tiếng kêu la không dứt, kỵ binh ùn ùn không ngừng, ập vào khắp bốn phương tám hướng, không ít người đã chịu chết oan.
Một binh sĩ hô to: “Mau giao Thánh nữ ra đây, lão phu nhân nghi ngờ Thánh nữ muốn làm phản.”
“Nếu Thánh nữ không chết, chúng ta sẽ san bằng Thánh nữ thành.”
Nhìn tòa thành của mình chỉ thoáng chốc đã rối tinh rối mù, Thánh nữ cắn răng, buồn bực nói: “Không ngờ lão yêu bà đó xuất động nhiều người tới vậy, dám chạy đến chỗ ta đại khai sát giới, bà ta phát rồ thật rồi.”
Tô Mặc thản nhiên: “Bà ta điên cuồng như thế, nhất định không phải một sớm một chiều, ta có ra ngoài tự thú thì có ích gì? Người ta không phải kiêng kị ta, mà là ngươi đó Thánh nữ đại nhân!”
“Tiểu Mạch nói không sai, lão phu nhân luôn biết phân nặng nhẹ, hơn nữa chuyện bà ta làm nhất định mưu đồ đã lâu, không phải đột nhiên ra tay công thành.” Hoa Tích Dung nhìn Tô Mặc, ánh mắt lơ đãng lướt qua ngực nàng, chậm rãi nói tiếp: “Có lẽ thám tử của bà ta biết ta và Cơ Bạch đã đến Thánh nữ thành. Chỉ tham gia thọ yến thôi cũng không sao, nhưng lúc này trời đột nhiên phát sinh dị tượng, điều đầu tiên bà ta nghĩ đến nhất định là Thánh nữ ngươi cấu kết với chúng ta đạt tới Nguyên Anh kỳ, lần này chỉ sợ ra tay càng ác độc hơn, vì ngươi đã trở thành mối họa lớn nhất của bà ta.”
Thánh nữ cắn răng: “Cũng do mấy ngôi sao chổi các ngươi!”
Cơ Bạch hỏi: “Nguyên Anh kỳ?”
Vừa rồi dị tượng của Tô Mặc rõ ràng đến thế sao?
Tô Mặc nghĩ thầm, lần trước nàng đạt đến Tôi Thể cũng phát sinh Thất tinh bạn nguyệt. Tuy không biết lần này là thế nào, nhưng nàng cảm thấy nhất định không thể kém hơn.
Trong mắt Thánh nữ hiện lệ khí âm lãnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hừ, nếu ta đạt đến Nguyên Anh kỳ thì tốt rồi, ta sẽ liên hợp với các quý tộc chém đầu bà ta. Nhưng mà bà ta lại quá đề phòng, hơi có chút gió thổi cỏ lay đã lập tức xuất thủ.”
Hoa Tích Dung cười mỉa mai, “Nếu không phải do ngươi không biết giấu tài, nếu không do ngươi thường xuyên tranh đoạt với bà ta từ nhỏ đến giờ, nếu ngươi biết ẩn nhẫn, bà ta cần gì phải thời thời khắc khắc cẩn thận đề phòng, muốn ra tay với ngươi?”
Thánh nữ hừ lạnh: “Là do các ngươi làm hại thì có!”
Nàng nhìn lướt qua Tô Mặc, lạnh nhạt nói: “Chỉ mới Ngưng Mạch thôi mà đã xuất hiện dị tượng, đúng là yêu nghiệt.”
Tô Mặc cười cười, nàng trước giờ luôn không muốn giao hảo với loại nữ nhân hoang dâm vô sỉ như nàng ta.
Cơ Bạch đăm chiêu nhìn Tô Mặc, hai tay chắp sau lừng.
Thiên hạ loạn, yêu nghiệt ra.
Chẳng lẽ có liên quan đến nàng?
Nếu là vậy, hắn càng không thể chần chờ ở bên cạnh nàng.
Hoa Tích Dung cũng rất bất ngờ, hắn cười khẽ, lấy quạt gõ trán Thánh nữ, giọng điệu từ tính: “Thiết kỵ của đối phương sắp đạp tới đây rồi, các đại tướng quân Nguyên Anh kỳ cũng sẽ ra mặt, nghe nói lão yêu bà tổng cộng có bốn đại tướng Nguyên Anh, mà chúng ta nhất định không phải đối thủ của chúng, nếu còn không đi, chết là cái chắc!”
“Bốn?” Ánh mắt Tô Mặc thâm trầm.
“Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, nói cho gia mau, cửa ra ở đâu?”
Ánh mắt Thánh nữ lạnh băng, “Ngươi thả ta ra, ta nói cho ngươi biết.”
Hoa Tích Dung liếc nàng ta một cái, “Cái miệng của ngươi không thành thật, phải đánh!”
Tay hắn xuất hiện một nhạc khí nhỏ, hắn gảy nhịp, trong bóng tối như xuất hiện vô số ánh sáng xanh chằng chịt, Thánh nữ lập tức cảm thấy hít thở không thông.
Bộ dáng cao cao tại thường vừa rồi của nàng ta hoàn toàn biến mất, nhổ một ngụm máu, nói: “Âm công, Hoa Tích Dung, ngươi dám đối xử với ta vậy sao?”
Hoa Tích Dung cười khẽ, “Nếu ngươi thành thật nói lối ra ở đâu, ta đương nhiên sẽ rất tốt với ngươi, độn thuật chạy trốn của ngươi ta biết rõ, nếu thả ngươi ra, chẳng phải chúng ta thành kẻ chết thay?”
“Ít nhất thực lực của ta cũng là Kim Đan hậu kỳ, khi bọn họ nhìn thấy ta sẽ biết ngay là hiểu lầm, sẽ giữ lại cho chúng ta một mạng.”
Hoa Tích Dung lắc đầu, “Nếu đã ra tay, sao còn dừng lại được?”
Cơ Bạch cũng lạnh nhạt nói: “Không sai, chuyện hôm nay là mồi lửa, đối phương thà giết lầm một ngàn cũng tuyệt đối không buông tha cho chúng ta.”
Thánh nữ cắn cắn môi, cơn phẫn nộ tuôn trào trong lòng.
“Không chừng còn tàn sát hàng loạt dân trong thành nữa.” Hoa Tích Dung nói tiếp.
Thánh nữ híp mắt, “Bà ta không dám đâu, đây chính là thánh địa.”
Hoa Tích Dung cười mỉm, “Chúng ta đánh cược đi, chỉ cần Thánh nữ ngươi chết, lão yêu bà đương nhiên sẽ trở thành Thánh nữ mới, có thể đổi thành, cớ sao lại không dám? Nên bây giờ ngươi nói vị trí cho chúng ta cũng chính là cho bản thân ngươi một đường lui không phải sao?”
Thánh nữ cười lạnh: “Ta ghét nhất bị ép buộc, dù sao cũng chết, không bằng chúng ta chết chung đi, ta có chết cũng không nói!”
Ánh mắt Hoa Tích Dung trầm xuống, chuẩn bị công kích lần nữa. Tô Mặc mím mím môi, đột nhiên cười nhẹ, “Đợi đã, Hoa gia.”
“Sao vậy, Tiểu Mạch?”
“Hoa gia, Thánh nữ dù sao cũng là Thánh nữ, tật xấu không biết thương hương tiếc ngọc này của ngươi phải sửa.”
Hoa Tích Dung hơi gật đầu: “Gia đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, Tiểu Mạch nói sao gia nghe vậy.”
Tô Mặc cười quyến rũ, “Kỳ thực ta có biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Hoa Tích Dung hứng thú hỏi.
“Nữ nhân coi trọng nhất là dung mạo của mình, nếu như nàng ta không chịu nói, vậy cứ đánh gãy một cái răng của nàng ta. Sức khôi phục của Ma tộc tuy tốt, nhưng không có răng có tai, đứt tay đứt chân thì cũng chịu chết. Cho nên trước tiên cứ bẻ răng nàng ta trước đi, nếu bẻ hết răng vẫn không nói thì nạo mũi, sau đó là hai tai, cánh tay, cuối cùng là chân, chỉ cần để cái lưỡi lại, làm thành người lợn* cũng được.”
(*) Người lợn: Là một hình phạt Hoàng thái hậu Lữ Trĩ dùng để trừng trị sủng phi tình địch Thích phu nhân của mình, bằng cách cắt hết tứ chi, móc mắt, cạo tóc, đổ thuốc độc vào bụng, cắt lưỡi.
Nói rồi, nàng cười nhu hòa, vươn tay tát đối phương một cái.
Thánh nữ tuyệt đối không ngờ Tô Mặc nói đánh là đánh, nàng ta ngớ ra, chỉ chốc lát sau đã bị Tô Mặc tát tới tấp “Chát chát chát chát” thêm mười bạt tai.
Tô Mặc đương nhiên cũng có chút quan báo tư thù (lợi dụng việc công trả thù riêng), ai bảo nàng ta ngấp nghé Cơ Bạch, thật không biết liêm sỉ.
Phun một búng máu ra, Thánh nữ giận dữ, cả đời này nàng chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ.
Tô Mặc rút chủy thủ, đôi mắt trong veo nhìn thoáng qua Hoa Tích Dung, cười cười: “Hoa gia, Thánh nữ thật mạnh miệng, không bằng ta cắt tai nàng ta trước vậy.”
Hoa Tích Dung cũng cười: “Mũi cũng được, gia biết rõ chủy thủ của ngươi rất lợi hại, lần trước gia đã lĩnh giáo rồi.” (Á à Hoa ca phát hiện Tô tỷ là nữ rồi, còn ai nhớ chi tiết này không? xD)
Thánh nữ tức giận: “Dừng tay, Hoa Tích Dung, chúng ta dù sao cũng từng hợp tác, ngươi đừng quá tuyệt tình, thông đạo kia không phải ta không muốn nói, mà là do chính ta cũng chưa đi bao giờ!”
Hoa Tích Dung mỉm cười: “Nói vậy, ngươi không nắm chắc?”
Thánh nữ lập tức gật đầu: “Chỗ đó có rất nhiều cửa vào, vì để mê hoặc kẻ địch, cửa ra thật sự chỉ có một.”
Hoa Tích Dung cười giễu, nhấn mạnh: “Ta tin cửa ra chỉ có một, nhưng ngươi nhất định cũng biết.”
Thánh nữ thấp giọng: “Nhưng rất nguy hiểm, bên trong toàn là cơ quan, ta bị trói sẽ không tiện tránh né, nếu ta chết, các ngươi cũng không ra được.”
“Xem ra ngươi nhất định muốn mở trói, gia không đáp ứng!” Hoa Tích Dung cười khinh thường.
“Ta muốn Cơ gia giám sát ta, Hoa gia ta thật tiêu không nổi.” Thánh nữ nhìn Cơ Bạch, ánh mắt lưu luyến, chỉ tiếc Cơ Bạch vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt.
“Nếu ngươi nói cho chúng ta biết cửa vào, ta đương nhiên sẽ để Cơ Bạch trông chừng ngươi.” Tô Mặc lại đáp ứng thay Cơ Bạch.
“Ừ, ở phía trước, sâu trong đó có một động quật, nhưng bốn phương thông suốt, rất dễ lạc đường.” Thánh nữ nói không chút tình nguyện.
Ba người cùng nhìn theo, lúc này Thánh nữ hơi nắm chặt tay, một cái xiên xuất hiện, dây thừng nới lỏng. Vừa rồi nàng ta cố ý phân tán sự chú ý của bọn họ, sau đó lập tức cắt dây thừng, ba năm bước nhảy lên, vỗ vào cái bàn ở giữa động, sàn nhà lập tức nứt ra một khe, nàng ta thả người chui vào thông đạo.
Hoa Tích Dung đuổi theo cùng nhảy vào, nhưng lúc này khe hở lập tức đóng lại.
Tô Mặc phục hồi tinh thần, nàng nhìn thoáng qua Cơ Bạch, “Hai người họ đi rồi, chúng ta phải làm gì đây?”
“Không sao, chúng ta cũng xuống cùng.”
Cơ Bạch bước lên từ từ dò dẫm tìm cơ quan, nào ngờ một chỗ khác dưới mặt đất thật sự mở ra. Tô Mặc nhíu mày: “Cơ công ta, xem ra hai chúng ta nhất định phải đi một lối khác rồi.”
Cơ Bạch nắm tay nàng, quay đầu nhìn nàng, “Mặc Nhi cứ yên tâm theo ta, nhớ không được buông tay.”
Tô Mặc gật nhẹ, hai người cùng bước lên, đi vào thông đạo.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp