Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh
Chương 10: Vưu vật xinh đẹp
- Đứng lại! Đừng chạy!!!
- Hô —— hô —— hô ——
- Đứng lại! Đừng chạy! ! !
Trên con đường gồ ghề trong khu rừng nhỏ phía sân sau của Biên Tiên các, Bàng Dục xiêu vẹo chạy bán sống bán chết trước sự truy đuổi của Cấm quân.
“Đồ lợn chó đẻ! Súc sinh! F*ck you! Đmm! Đồ con c*c! @#$%^%$...”, Bàng Dục vừa chạy vừa chửi rủa trong lòng, dựa trên kiến thức của hắn không một từ ngữ “tốt đẹp” nào là chưa phun ra về phía đối phương.
Mẹ kiếp! Cứu ngươi một mạng không cảm ơn thì thôi, bây giờ lại còn lấy oán trả ơn --- hãy nhớ lấy lần này, tiểu tử thối, coi như ta đã được mở rộng tầm mắt rồi! Loài người hóa ra cũng có loại như ngươi!!!
Bàng Dục trong lòng vô cùng oán giận, âm thầm ân cần “thăm hỏi” tổ tông mười tám đời nhà tên tuyệt sắc công tử kia.
Nhưng Bàng Dực chỉ vừa mới “hỏi thăm” đến đại bá của tên kia thì chợt nghe thấy tiếng Cấm quân đã tiến lại gần, mơ hồ là ở ngã rẽ phía trước.
Bàng Dục quả thực không có biện pháp gì khác, hắn đành cắn răng tiếp tục chạy! Ít nhất thì còn có cơ hội thoát thân, tuy răng cơ hội thực sự không nhiều nhưng vẫn còn khá hơn là đứng yên ở đó cho người ta mổ xẻ.
Kết quả là một màn mèo vờn chuột diễn ra. Do tuyệt sắc công tử đã đặc biệt “chiếu cố”, nên Bàng Dục hắn chẳng khác gì một con chuột rơi vào giữa bầy mèo – Diệp Cô Thành đã đích thân thống lĩnh 800 binh sĩ Thần sách doanh để bắt một tên cường đạo thì làm sao có thể thất bại được.
Hậu viện tuy rộng lớn, đối tượng thì chỉ có một người. Nhưng đây là 800 Cấm quân trăm người chọn một a, lại còn được huấn luyện đặc biệt ở Thần sách doanh. Thiết nghĩ 800 người này bắt một tên thổ phỉ cũng là việc nằm trong lòng bàn tay.
Bàng Dục sở dĩ vẫn chưa bị bắt là vì đối phương thực sự quá cẩn thận. Tuy là 800 người nhưng mà từng gốc cây bụi cỏ đều không bỏ qua, làm cho Bàng Dục có thời gian mà chạy… Thối lắm! Lão tử hôm nay vui vẻ nên sẽ chơi với các ngươi một phen.
Lúc đó đang là cuối xuân. Gió ấm nhẹ nhàng đưa đẩy thức tỉnh vạn vật. Từng đám rêu xanh ngọc tô điểm vẻ đẹp quý phái của diệp tùng. Phóng tầm mắt ra có thể nhìn thấy rất nhiều loại hoa quý. Đúng là “Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn. Thiển thảo..”* Mẹ nó, lửa cháy đến đít rồi. Sao ta lại có thể có tâm tình để ngâm thơ được cơ chứ!
Trích:
*Thơ : Bạch Cư Dị
Tiền Đường Hồ Xuân Hành
錢 塘 湖 春 行
孤 山 寺 北 賈 亭 西
水 面 初 平 雲 腳 低
幾 處 早 鶯 爭 暖 樹
誰 家 新 燕 啄 春 泥
亂 花 漸 欲 迷 人 眼
淺 草 才 能 沒 馬 蹄
最 愛 湖 東 行 不 足
綠 楊 陰 裏 白 沙 堤
白 居 易
Hán Việt:
Cô Sơn tự bắc Giả đình tây
Thủy diện sơ bình vân cước đê
Kỷ xứ tảo oanh tranh noãn thụ
Thùy gia tân yến trác xuân nê
Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn
Thiển thảo tài năng một mã đề
Tối ái hồ đông hành bất túc
Lục dương âm lý Bạch Sa đê
Tạm Dịch nghĩa( với sự giúp đỡ của vovong và vietstars):
Ngày xuân đi dạo bên hồ Tiền Đường
Phía Bắc là Chùa Cô Sơn, phía Tây là đình Giả
Mặt nước vừa mới phẳng lặng, chân mây đã xuống thấp
Chim oanh tới sớm tranh nhau những nơi ấm áp trên cây
Chim yến mới bay đến (tân yến?) đang ngậm bùn xuân xây nhà ai
Muôn vàn các loài hoa dần dần làm mắt người ta mê đắm
Cỏ thấp chỉ tới tầm gót chân ngựa
Rất thích phía Đông của hồ, đi dạo mãi vẫn không chán
Dưới bóng râm của hàng dương xanh là con đê Bạch Sa( cát trắng)
Tạm dịch thơ:
Ngày Xuân dạo bước hồ Tiền Đường
Bắc chùa Cô Sơn, Tây đình Giả
Mặt hồ phẳng lặng, chân mây hạ
Chim oanh buổi sớm tranh cây ấm
Bùn xuân én ngậm xây ai nhà
Muôn hoa khiến mắt người mê đắm
Cỏ non vờn vó ngựa thôi a
Bờ Đông rất thích, dạo không chán
Đê núp dương xanh chính Bạch Sa
Bàng Dục quả thực rất phiền não. Hắn thấy mỹ cảnh như vậy thật nhịn không nổi muốn ca ngợi một cái. Năm đó chẳng phải đã hù dọa biết bao cô gái đó sao, thực không có biện pháp. Hồi ở thế kỉ 21, khắp nơi tràn ngập toàn nhạc nhẽo tuổi trẻ. Những gì là Lý Bạch Đỗ Phủ đã sớm bị coi là lỗi thời cổ hủ. Còn kẻ yêu thơ từ thi phú như hắn chỉ là tiêu điểm cho mọi người trêu đùa khinh bỉ, như một kẻ tâm thần mà thôi. Dù hắn có là đại kì tài trăm năm khó kiếm, thi đỗ vào trường cao đẳng ngữ văn với điểm tối đa thì có sao chứ. Hắn vẫn không thể thuộc về cái thế giới đó.
Tuy nhiên ông trời hình như cũng không quá vô tình. Không hiểu thế nào lại đưa hắn về thời Tống khi mà văn phong của đất nước đang cực thịnh. Để cho một bụng đầy kinh văn của hắn cuối cùng cũng có đất dụng võ. Ai mà có thể tưởng tượng ra cảnh này được chứ… Aiz!
Hắn vẫn nhớ lúc ở trong phủ quá nhàm chán bèn cầm quyển Đường thi lên xem tạm cho thư giãn. Vốn chỉ có ngâm nga mấy bài thơ, nào ngờ lại làm cho con nha hoàn mang điểm tâm vào cho hắn, mắt trợn ngược cằm suýt rơi xuống đất. Ai da, ôi mẹ của ta ơi, Hầu gia hắn đang đọc sách! Mà lại là Đường thi khô khan thâm ảo nữa chứ!!! Chuyện này đã làm chấn động toàn phủ. Mọi người đều biết tên thiếu gia vô công rồi nghề và vô học này tự nhiên đi đọc Đường thi. Bàng thái sư nghe được tin này lập tức cảm động đến phát khóc!
Quên đi, đối đầu kẻ địch mạnh không thể không cẩn thận được, Bàng Dục khẽ cắn môi kiên quyết đem mấy cái “Thấy cảnh sinh tình” nuốt hết trở vào bụng. Nhìn chung quanh tìm kiếm một chút, hắn chợt phát hiện ra đằng trước cách đó không xa có một hồ nước, quanh hồ hơi nước tản mát, ở giữa hồ là một tòa thủy tạ tao nhã mà không kém phần tinh xảo hoa mỹ, có một hành lang nhỏ uốn khúc ngang qua mặt hồ.
Mẹ nó, nơi này thật đẹp. Tuy rằng hình như rất dễ bị phát hiện nhưng mà nơi nguy hiểm nhất lại có thể là nơi an toàn nhất.
Bàng Dục quyết định rất nhanh, lập tức chạy về phía thủy tạ, lúc này hắn lại nghe thấy tiếng cấm quân hô hoán ngay phía sau:
- Phía trước hình như có người, mau đuổi theo!
- Đừng để cho hắn chạy, đứng lại…
Bàng Dục lập tức khẩn trương hẳn lên, rất sợ bị phát hiện hành tung, mắt ngó ngang ngó dọc một cái, hắn liền đạp cửa chính xông thẳng vào trong.
Cửa vừa mở, chợt một hương thơm nhẹ nhàng đưa vào mũi hắn. Bàng Dục không kịp dừng lại, trong lúc vội vàng chợt ngã về phía trước.
“Oạch”
Chậc, thế này thi bị vỡ mặt rồi a!
Bàng Dục đang chuẩn bị bảo vệ cái đầu quý giá của mình, phút chốc trước mắt tồi sầm, khuông mặt hắn đập thẳng vào…
Hai cái ngọn…
Nhưng quả thật là mềm mại đẫy đà a!
Đây thật chẳng khác lụa Tô lạc cực hảo hạng a, thậm chí hình như còn có càm giác da thịt đẫy đà ấm áp nữa. Mặc dù gương mặt đang bị vùi lấp giữa hai ngọn núi mềm mại, hắn vẫn cảm nhận được hình dáng to lớn của “vật thể” dễ chịu này.
Bàng Dục có thể rất thuần khiết – là thân thể thuẩn khiết, nhưng hắn tuyệt đối không phải kẻ ngu si, tiếp xúc trong nháy mắt liền minh bạch chính mình đang có diễm phúc lớn như thế nào.
Làm một người chính nhân quân tử, hắn nghĩ mình cũng nên lui về phía sau, không thể tiếp tục chiếm tiện nghi của cô nương này được, thế nhưng đó chỉ là nghĩ thôi, cảm giác bồng bềnh như có như không này thật là say lòng người a.. ôi mẹ ơi, lui ra thì thật là đáng tiếc, đáng tiếc a.
- Này, đứng lên đi, người định ở trong lòng ta mãi sao?
Bên tai hắn chợt vang lên tiếng cười khanh khách, bây giờ thì mới rõ thế nào là nhất tiếu khuynh thành a, tiếng cười như tiếng nhạc đáng yêu mềm mại uyển chuyển mà tràn đây mị lực làm rung động lòng người.
Bàng Dục da mặt vốn cực dày, nhưng cũng biết khi nào nên thối lui, hắn chỉ không ngờ khi vừa nhấc đầu khỏi hai cái ngọn núi mềm mại kia thì cô nàng đưa hai chân gác lên kẹp chặt mặt và cổ hắn, khiến hắn giãy dụa cách nào cũng không thoát ra được.
Bàng Dục tim đập thình thịch, bản năng nguyên thủy nhất của nhân loại trong hắn nhất thời không thể kiềm chế được, trong hoàn cảnh này e rằng thánh nhân cũng sẽ không khá hơn hắn là bao.
Còn như cái gì mà kiềm chế với định lực của chính nhân quân tử… chỉ có hai chữ thôi, vô nghĩa!
Tiếng cười mê hoặc kia một lần nữa lại vang lên, nhưng lại thêm mấy phần kiều mị khêu gợi, Bàng Dục lần này thực sự không nhịn được nữa rồi, lúc thú tính chuẩn bị bộc phát thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng chân rầm rập tiến tới.
Cấm quân!
Bàng Dục toát mồ hôi lạnh, cố sống cố chết vùng thoát khỏi đôi chân đẹp đến chết người kia.
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành có thể thuần phục được toàn bộ nam nhân trong thiên hạ!
Thú tính ban đầu biến mất sạch sẽ, trước mắt hắn là một mái tóc đen tuyền óng ả, điểm trên đó là một chiếc trâm bạch ngọc thuần khiết, cặp lông mày được tô điểm rất nhẹ nhàng, đôi mắt đẹp long lanh như nước, ngọc thủ trắng trong mịn màng như tuyết, chiếc áo lụa màu hồng mỏng như cánh ve chỉ càng tôn lên những đường cong nóng bỏng mở ảo như có như không. Ngọc phong căng tròn cong vút chỉ được che bằng một làn lụa mỏng, vểnh lên khiêu khích nhân loại, ở giữa hai vưu vật kì diệu này là một rãnh sâu hun hút mê người, mùi hương ôn nhu mềm mại vẫn còn đọng lại đâu đây..
- Nhìn cái gì vậy tiểu đệ đệ? Hì hì, chưa thấy qua nữ nhân bao giờ sao?
Mỹ nhân che miệng cười nói, hàm răng khẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng, ném cho hắn một cái nhìn làm xiêu hồn lạc phách, phong tình như nước, Bàng Dục trong lòng tầng tầng rung động.
- Nhìn cái gì… đương nhiên là nhìn tỷ tỷ xinh đẹp nhà ngươi rồi.
Hắn cợt nhả nói, thần sắc chợt trở nên khẩn trương.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, nghìn vạn lần không thể tỏ ra mình đang gặp phải chuyện, bằng không nàng chỉ cần hô một cái thì cái mạng nhỏ của lão tử cũng sẽ đi tong. Bàng Dục âm thầm tự nói với chính mình.
Tự nhiên bị nam nhân xông vào phòng chiếm tiện nghi của mình, thế nhưng mỹ nữ cũng không tỏ vẻ hoảng loạn hay sợ hãi gì, lại khanh khách cười duyên làm đôi ngọc phong rung lên khiêu khích. Kiều đồn vểnh ra. Phía trước phía sau tạo thành một đường cong mê người, quả thật là vưu vật của tạo hóa a, chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm, từng phân từng phên trên cơ thể đều tràn ngập mê hoặc đầy nữ tính.
- Thật không? Tỷ tỷ ta nhìn xinh đẹp vậy sao?
Mỹ nữ vừa cười vừa hỏi hắn, khuôn mặt phảng phất một lớp hồng nhạt, mông đung đưa, ngực rung rung như hai giọt nước to lớn.
Hương khí say đắm lòng người tản ra trong phòng , nhìn nàng như một tiên nữ cao cao tại thượng, bộ ngọc phong trắng sữa nõn nà mờ ảo ngạo nghễ vô cùng, nhất là hai quả nho non mịn trên hai quả bưởi tròn căng vi diệu biến hóa, kích thích trí tưởng tượng của người ta, Bàng Dục mặt lại đỏ lên, trái tim hắn đập càng lúc càng nhanh trước tiên thiên mĩ cảnh này.
- Rất rất đẹp, tỷ tỷ là người đẹp nhất mà ta từng thấy.
Bàng Dục ăn ngay nói thật, phỏng chừng nếu không phải lo lắng Cấm quân lúc nào cũng có thể xông vào tóm hắn, thì hắn đã vất tất cả qua mọi bên để hưởng thụ rồi.
Thấy mỹ nữ mà không chiếm tiện nghi thì chỉ có kẻ ngu si thôi!
- Đẹp.. đẹp thì để tỷ tỷ cho ngươi nhìn một lần!
Mỹ nữ cười rực rỡ như hoa xuân, đôi mắt long lanh quay tròn như vô ý liếc qua ngoài cửa sổ, ngọc thủ thon dài chợt với tới nắm lấy cổ tay Bàng Dục kéo một cái. Không biết vì sao mà hắn lại không tự chủ được liền ngã lần nữa, khuôn mặt hắn lại biến mất trong cái khu vực thần bí êm ái nhất trần gian đấy…