Thích
Chương 36
Một luồng sáng chói mắt chiếu vào từ con đường phía trước, trong lúc hoảng hốt cô theo bản năng phanh gấp lại, chiếc xe quặt sang bên phải, tuy rằng tốc độ đã giảm xuống, nhưng thân xe vẫn đâm mạnh vào thùng rác ven đường.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, phía sau đã có một chiếc xe dừng lại, ngay sau đó cửa kính xe bị người đập mạnh, cô ngẩng đầu, thấy sắc mặt Tô dưới ánh đèn đã trở nên xanh mét.
Do dự mở khóa cửa, nhưng cửa lại bị anh kéo mạnh ra, còn chưa kip phản ứng gì thì một cái tát đã bay đến, đau đớn nhất thời từ bên má lan tràn, Thích khiếp sợ mở to đôi mắt đang phiếm lệ, cô không thể tin nổi, Tô đánh cô!
Cô vô ý thức che lại hai má đang bỏng rát của mình, trong lúc nhất thời ngay cả nói cũng không thể nên lời.
Lớn như vậy, cũng chỉ có mười một tuổi năm ấy, Lý Kiều tức giận đã đánh qua cô.
"Diệp Thích, em điên loạn đủ chưa?" Thanh âm lãnh đạm của Tô vang lên, dường như đang nghiến răng nghiến lợi, "Thì ra năng lực của em chỉ có thế, vì một người đàn ông mà ngay cả tính mạng đều không màng, em có nghĩ tới người mẹ đã mất của em hay không? Có nghĩ tới người cha đang cô đơn một mình hay không? Em có thể đừng quá ngây thơ như vậy được không? Cho dù em vẫn mạng lớn mà đuổi theo hắn ta thì thế nào, mang cái chết ra cầu xin hắn sao? Hắn căn bản là không cần nghe lời giải thích của em——-"
"Cho dù em có ngây thơ thì cũng không cần anh quản!" Bị chạm đúng chỗ đau, Thích hoảng sợ phản kích lại, "Em muốn làm thế nào là chuyện của em, không liên quan đến anh! Anh không phải là đang khó chịu vì em không tiếp nhận anh mà chỉ một lòng hướng đến ông ta sao?"
"Tôi cho tới bây giờ vẫn chưa hề yêu cầu em sẽ tiếp nhận tôi", sắc mặt Tô bỗng nhiên biến đổi, đôi mắt lam thẫm đang nhìn chằm chằm vào cô sâu hút không lường được, "Em tốt nhất đừng nên yêu phải tôi".
Thanh âm của anh ngắn ngủi âm trầm, mà Thích giờ phút này lại thẹn quá thành giận, căn bản không nghe thấy anh nói những gì, cũng chẳng thèm hỏi lại.
"Mời anh tránh ra, em muốn về nhà" cô nhìn anh, cố gắng duy trì bình tĩnh, không rõ là đang giận anh hay đang giận chính mình.
Tô chăm chú nhìn cô một hồi, xác định cô sẽ không tiếp tục hành động vô lý trí, mới chậm rãi lui thân về sau.
"Sớm nghỉ ngơi một chút ...thật xin lỗi". Thời khắc cửa xe đóng lại, Thích mơ hồ nghe thấy anh nói, ngữ khí ôn hòa.
Nước mắt của cô lập tức dâng lên, lại kiên quyết không thèm liếc anh một cái.
Gió đêm từ cửa kính đang mở tiến vào trong xe, lạnh thấu xương, cô hung hăng cắn chặt môi —— trên thế giới này, ai mắc nợ ai, cô mắc nợ ai.
Hồi đó, mỗi lần Lý Kiều thay cô đổi kiểu tóc, cô đều nằm nghiêng trên ngực hắn, quấn quýt đòi hắn kể lại chuyện xưa.
Hắn hỏi, cháu muốn nghe chuyện gì.
Cô đáp, nghìn lẻ môt đêm.
Hắn nói, vì sao? Trẻ con như vậy, chỉ có đứa trẻ năm sáu tuổi mới nghe loại truyện này.
Cô đáp, bởi vì nó rất dài, có thể được nghe ông kể lâu một chút.
Hắn cười, vỗ cái trán của cô, cháu đúng là tiểu bạo quân tham lam.
Sau đó cô hỏi hắn, nếu ông có một cây đèn thần của Aladdin, ông sẽ ước thứ gì?
Hắn đang làm việc, trên mặt bàn đâu đâu cũng phủ kín các loại văn kiện, nghe vậy liền nhìn cô, trong ánh mắt tựa hồ có chút hoảng hốt, lập tức mỉm cười, không nói gì cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.
Một hồi lâu, cho đến khi dường như làm cho cô quên mất vấn đề này, hắn đột nhiên hỏi, vậy còn cháu?
Cô sửng sốt một chút, nhìn hắn, dưới khung cảnh cửa sổ sát đất, vai hắn rộng lớn như vậy, cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp bình an trong lòng hắn.
Cô không trả lời hắn
Kỳ thật trong khoảnh khắc đó, khi hắn híp đôi mắt phượng dài xinh đẹp nhìn cô mỉm cười, thời điểm khóe miệng đó cong lên, trong lòng cô đã có câu trả lời, cùng ông ở chung một chỗ.
Nguyện vọng thứ nhất, cùng ông ở chung một chỗ.
Nguyện vọng thứ hai, cùng ông ở chung một chỗ.
Nguyện vọng thứ ba, cùng ông ở chung một chỗ.
Chỉ cần có một cơ hội để biến nó thành sự thật, lãng phí bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
Bảy năm sau, hắn trở về từ nơi sinh ra những câu chuyện cổ tích, vẫn giống như trước đây, không quên tặng cô một món quà.
Đêm đã khuya, ngẩng đầu, chậm rãi mở hộp quà ra.
Gói quà nhung tơ được mở ra, đầu ngón tay chợt cảm thấy lành lạnh —– một cây đèn có màu vàng lỗi thời lộ ra trước mắt.
Cô cầm lấy tấm thiệp ở một bên, tay kìm không được khẽ run lên.
——– Thích, mong cô sớm có thể tìm được cây đèn thần của chính mình
Cô buông người dựa vào trên cửa sổ thủy tinh, nhẹ nhàng cười, cười rồi lại cười, trên mặt đã ẩm ướt một mảnh.
Hắn viết ra câu này, đơn giản là muốn vạch rõ quan hệ với cô.
Muốn chơi một trò chơi không? Hai người đối diện, không được nói chuyện, không được động đậy, ngay cả ánh mắt cũng không được nháy, ai động đậy trước người đó thua. Mà cô, trong cuộc chiến tình yêu này, ngay từ đầu đã là kẻ thua cuộc.
———————-
Bật đèn, phòng khách lạnh lẽo mới có một chút ít cảm giác ấm áp.
Lý Kiều cởi áo khoác đi vào bên trong, mới phát hiện trên sô pha có một bóng người.
"Tề Nhã?"
Hắn đi qua, hạ thân mình xuống cùng cô đối diện, "Sao em lại ở trong này?"
"Anh đi đâu vậy", cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn nửa ngày, ý thức mới mơ hồ tỉnh lại, "Trợ lý của anh bảo rằng anh đã xuống máy bay từ lâu".
"Em đến đây lúc nào?"
"Bốn giờ chiều"
Hắn sửng sốt: "Em cứ ngồi như vậy đến bây giờ? Đã ăn gì —"
"Lý Kiều", Tề Nhã nhẹ giọng mở miệng, biểu tình có chút kích động, còn có chút bất lực, "Em mang thai".
Lý Kiều quay mạnh đầu nhìn cô, giật mình tại chỗ.