“Đi mau!”
Trường giải Trịnh Cung hung thần ác sát thúc giục những người lưu đày bị rớt lại phía sau. Những người đó sắc mặt trắng bệch, sức cùng lực kiệt lảo đảo cố đi nhanh hơn.
Lệ Tri đi trong đội ngũ phía sau, vì để tiết kiệm sức lực nàng cắn chặt răng, một chữ cũng không nói ra, ép bản thân mình đi lên phía trước.
Mồ hôi từ hai gò má đỏ ửng của nàng chảy xuống hòa vào cổ áo ướt đẫm, mồ hôi sau lưng cũng đã làm ướt áo lót bên trong, khi gió lạnh thổi qua, nó giống như chiếc khăn tay được vớt từ giếng nước lên dính sát vào người, Lệ Tri không khỏi rùng mình một cái.
Gió gào thét cuốn bay bông tuyết trong sơn cốc trống trãi, khi xuyên qua những cành cây trơ trọi, nó tạo ra những âm thanh như quỷ khóc sói tru.
Xe ngựa của Tạ Lan Tư đi ở cuối đội ngũ, phía trước có một gã nha dịch đánh xe, hắn vung roi ngựa để xua đuổi những người lưu vong xung quanh, bốn bánh xe lắc lư, tiếng chuông vang lên không ngừng.
Tiếng chuông đã đưa Lệ Tri trở lại đêm qua. Tiếng gió sàn sạt, bóng cây lắc lư.
Bên dưới bầu trời vô biên, Tạ Lan Tư tóc đen dài buông lỏng, trên khuôn mặt sáng như ngọc lộ ra thần sắc lãnh đạm. Hắn lười biếng khoác hờ một chiếc áo sam màu tím khảm xà cừ đứng trong nền tuyết mịn, một sợi dây lưng bằng tơ tằm màu đỏ thẫm rũ xuống cạnh chân hắn, ánh trăng sáng khiến hắn như không nhiễm bụi trần, giống như dải ngân hà từ trên đỉnh mây chảy xuống.
Âm thanh giẫm vỡ lá khô làm Tạ Lan Tư ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau, hắn nở nụ cười như không có việc gì.
Những lời mắng chửi và thúc giục của nha dịch đã khiến Lệ Tri tỉnh táo trở lại. Trên đất ánh trăng theo gió mà đi. Nỗi đau thể xác một lần nữa bừng tỉnh, cơn
đói chẳng thấm vào đâu so với sự tra tấn lặn lội đường dài.
Đế giày mỏng như giấy khiến nàng cảm nhận rõ ràng từng viên sỏi dưới chân, để giảm bớt đau đớn, Lệ Tri lấy chiếc khăn tay mình vừa tìm được ra, định nhét vào đế giày.
Nàng vừa mới cúi người, thì có một tiếng thét sắc nhọn phá vỡ yên tĩnh vang lên.
“A..!”
Một gã đoản giải ôm chặt mũi tên đầm đìa máu tươi trên cổ, hai mắt trừng lớn hoảng sợ mà té xuống.
Vù vù..lại có thêm mấy mũi tên nữa bắn vào đám người, đội người lưu vong bỗng chốc đại loạn.
“Sơn tặc đến rồi! Mau chạy đi!”
Không biết là ai la lên, mọi người liền điên cuồng chạy về phía trước như đoạt mạng.
Lệ Tri bị đám người hoảng loạn đụng ngã xuống đất, chưa kịp đứng lên, thì đã bị một bàn chân to mang giày rơm rơi xuống cổ tay nàng.
Theo bản năng, Lệ Tri đưa bàn tay còn lại của mình ra cầm thật chặt cổ tay đang đeo chiếc vòng bằng vỏ sò của mình.
Bàn chân to đó rơi trúng vào mu bàn tay của nàng, đau nhói. Lệ Tri biến sắc, cắn chặt răng không rên một tiếng.
Đợi dòng người hoảng loạn chạy về phía trước, nàng nắm lấy cơ hội đứng lên, sau khi đứng vững chuyện đầu tiên nàng làm chính là kiểm tra chiếc vòng, tuy mu bàn tay bị giẫm rách da nhưng may mắn chiếc vòng không sao.
Chuyện thứ hai, chính là nhìn về phía xe ngựa đi cuối đội ngũ.
Sơn tặc lao từ trong rừng núi ra, chúng cưỡi những con ngựa to khỏe phóng thẳng vào dòng người lưu đày, khảm đao giơ lên phát sáng lạnh lùng dưới bầu trời xám xịt. Tiếng gào thét rung trời, những tên nha dịch lười biếng bị áp đảo tuyệt đối về mặt lý chí và quân số, chỉ có thể nhếch nhác chạy thoát thân.
Chiếc xe ngựa không ai quan tâm bị vứt bỏ trên đường, Tạ Lan Tư bị mấy tên
sơn tặc lôi ra khỏi xe ngựa, ép hắn leo lên lưng một con hắc mã, trong nháy mắt liền chạy sâu vào trong rừng.
Sau khi Tạ Lan Tư bị sơn tặc bắt đi, một gã giống như thủ lĩnh đã huýt sáo triệu tập đồng bọn rút lui.
Chỉ trong thời gian uống cạn tách trà, Tạ Lan Tư và những tên sơn tặc đã biến mất trong rừng, chỉ còn lại đám người lưu đày và những tên nha dịch sợ hãi nhìn nhau.
“Trước tiên mọi người di chuyển đến nơi an toàn đi!”
Một gã áp giải đường dài tên Chân Điều có vài phần chủ kiến hét lên.
Mọi người hoang mang lo sợ đi theo chỉ thị của hắn. Gấp gáp đi được một đoạn mới dừng lại ở một khoảng đất trống được bao bọc bởi vách núi.
Lúc này, đám nha dịch mới nhớ đến việc kiểm kê nhân số. Trải qua một trận tai vạ vừa rồi, người lưu đày ít đi mười chín người.
Đừng nói là ít đi mười chín người, cho dù là số người mất nhiều hơn mười chín người cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng trong mười chín người bị mất đó lại có cả đứa con của phế Thái Tử, đây mới đúng là chuyện lớn mất đầu. Đám nha dịch ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt mỗi người đều tràn đầy lo lắng.
Lệ Tri lo cho Tạ Lan Tư hơn bọn hắn rất nhiều. Nàng lợi dụng lúc hỗn loạn vừa qua, mọi người đang chen chúc với nhau liền lặng lẽ đến gần đám nha dịch đang thương lượng đối sách.
“Sơn tặc bây giờ tại sao lại to gan như vậy, ngay cả đội ngũ của quan sai cũng dám tập kích?”
“Bọn chúng rõ ràng đến vì đứa con của phế Thái Tử, chúng ta có nên bẩm báo với cấp trên không?”
“Phí lời! Chuyện này còn cần ngươi nhắc à?”
Trịnh Cung quát mắng tên đoản giải mà một thành trì trước đó phái tới xong, hắn quay đầu nhìn Chân Điều, cũng là trường giải giống hắn:
“Chân huynh, huynh hiểu biết sâu rộng, huynh nói xem…bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Chân Điều có chút xuất thần, vẻ mặt bất định. Nghe Trịnh Cung kêu, hắn liền
hồi thần nhưng vẻ mặt vẫn lộ chút do dự. Đám nha dịch đều không hiểu nhìn hắn.
Lát sau, Chân Điều định thần nói: “Chúng ta đã đi hơn phân nửa hành trình rồi, lúc này mà quay về sẽ tiêu phí nhiều thời gian hơn. Không bằng để một người nhanh chân ra roi thúc ngựa sáu mươi dặm, chạy đến Trọng Thành báo cáo cho huyện lệnh việc này, sau đó điều binh doanh đến cứu.”
Đám nha dịch không có chủ ý nào tốt hơn nên đồng ý làm theo lời của Chân Điều.
Trịnh Cung mang theo hai gã áp giải đường ngắn tháo ngựa trên chiếc xe bị vứt bỏ lúc trước ra. Lệ Tri cau mày nhanh chóng suy nghĩ.
Sáu mươi dặm ra roi thúc ngựa, đã vậy còn phải báo huyện lệnh điều binh khiển tướng, vừa đi vừa về ít nhất phải mất một đêm. Nếu là kẻ thù chính trị của phế Thái Tử muốn nhổ cỏ tận gốc, thì thời gian cả đêm đủ cho Tạ Lan Tư chết một nghìn lần.
Biến số quá nhiều, nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Con đường lưu đày hoang tàn vắng vẻ, cho dù có chạy trốn thành công, cuối cùng cũng sẽ rơi vào miệng cọp hoặc là bị lạc đường chết đói. Hơn nữa phần lớn tội nhân lưu đày đều mang trên người cùm gỗ rất nặng, bọn nha dịch căn bản không cần lo lắng những lưu nhân này tự ý chạy trốn.
Chờ những tên lính gác bận bỏ ngựa ra khỏi xe, lơ là với những chuyện khác, Lệ Tri lặng lẽ đi vào trong rừng.
Vốn dĩ có thể hành động một cách thần không biết quỷ không hay, nhưng Lệ Tri lại bị muội muội cùng cha khác mẹ của mình là Lệ Hương nhìn thấy. Nàng ấy không tin nổi mà trừng lớn hai mắt, buột miệng nói ra:
“Ngươi muốn làm gì?!”
Vô số ánh mắt nhìn về phía Lệ Tri, trước khi bị đám nha dịch ngăn lại, Lệ Tri đã nhanh chân chạy vào trong rừng.
“Đứng lại!” Trịnh Cung tức giận đuổi theo.
Nếu bị bắt lại, không những không cứu được Tạ Lan Tư mà mình còn bị mất mạng. Lệ Tri dùng hết sức bình sinh của mình để chạy. Không biết qua bao lâu, nàng mới nhận ra chỉ còn một mình nàng trong rừng.
Lệ Tri dừng bước thở dốc. Nàng nhìn xung quanh, tìm được hướng mặt trời lặn, dựa theo phương pháp trong cuốn du ký mà nàng đã đọc trước đây để phân biệt Đông Nam Tây Bắc.
Tìm được phương hướng thì con đường muốn đi sẽ dễ tìm hơn.
Lệ Tri phải mất thời gian gần một nén nhan mới đi ra khỏi khu rừng. Vừa nhìn thấy ánh sáng, thì trước mắt nàng đã hiện lên một mảnh đất trống đầy thi thể chưa được dọn dẹp, cứ phơi thây nơi hoang dã như vậy, chờ đợi dã thú đến thăm.
Nàng dựa theo hướng sơn tặc biến mất, không chút do dự, một lần nữa bước vào rừng cây rậm rạp.
Nơi vó ngựa đi qua chắc chắn sẽ để lại dấu vết, nhất là một đại đội nhân mã lớn như vậy. Lệ Tri dễ dàng đi theo dấu chân ngựa tìm được đại bản doanh của bọn chúng.
Sơn trại tọa lạc ở đỉnh núi, tường trại dựa vào vách núi, cửa lớn đóng chặt. Trên tháp canh đơn sơ có hai tên sơn tặc đang ngồi canh gác.
Lệ Tri nhờ rừng núi để ẩn núp, quan sát được đại khái hoàn cảnh sơn trại, nàng nhìn thấy tường trại thấp nhất cũng là hai mươi thước, không thể nào leo tường trà trộn vào trong được.
Nếu như không thể trà trộn vào, vậy chỉ có thể để sơn tặc tự đưa nàng vào. Lệ Tri nhìn tuyết trắng trên mặt đất, quyết định đánh cuộc một lần.
*******
“Cái gì? Có một nữ nhân muốn tìm nơi nương tựa ở sơn trại chúng ta?”
Trên chiếc ghế bành khoác da sói, đại đương gia của sơn trại với thân hình cường tráng híp mắt nhìn tên tiểu đệ đang hồi báo phía dưới.
“Nữ….. Mười bốn mười lăm tuổi, nàng nói mình là một trong những người lưu đày bị áp giải lần này, nhờ chúng ta mà nàng có cơ hội trốn thoát.” Tiểu đệ giải thích nói: “Huynh đệ canh cổng không biết xử trí như thế nào nên mới đặc biệt đến đây bẩm báo với mấy vị đương gia.”
“Chuyện này có gì mà khó xử trí?” Nhị đương gia với mái tóc dài rối tung nói: “Nếu là nữ thì cứ đưa tới tường rào, xếp chung với những nữ nhân chúng ta bắt
được ấy. Các huynh đệ trong tường rào chẳng lẽ còn sợ nhiều nữ nhân sao?”
Nhị đương gia và Đại đương gia trao đổi với nhau một ánh mắt dâm tà, hai người ăn ý mà cười ha hả.
“Nhưng mà…nhưng mà…. Mấy vị đương gia vẫn nên nhìn người trước rồi hãy nói sau đi!”
“Nữ nhân này có gì hiếm lạ à?” Đại đương gia nổi lên hứng thú: “Nếu vậy, cứ cho nàng đi vào đây, ba huynh đệ chúng ta sẽ tự mình nhìn thử!”
Tiểu đệ lĩnh mệnh đi ra.
Một lát sau, tiểu đệ lại một lần nữa bước vào bậc cửa Quần Anh Sảnh.
“Vào đi, đương gia của chúng ta muốn gặp ngươi!” Tiểu đệ đứng bên ngoài cửa hô.
Trên ghế bành, ba vị đương gia không hẹn mà cùng nhìn ra cửa.
Trong khung cửa vuông vức, những hạt bụi nhỏ li ti bay trong ánh hoàng hôn rực rỡ, một thiếu nữ mặc tố y cúi đầu bước qua ngưỡng cửa, tựa như một bông tuyết lạc đường.
Ánh mắt ba vị đương gia đều đặt trên người thiếu nữ. Sự khinh thường trước kia bất tri bất giác biến mất không còn lại gì.
“Ngươi ngẩng đầu lên.” Đại đương gia trầm giọng lên tiếng.
Giống như chần chừ, lại giống như khiếp nhược, Đại đương gia lên tiếng được một lúc, thiếu nữ mới từ từ ngẩng đầu lên.
Đó là một đôi mắt sáng ngời với đôi mày tinh tế như được vẽ trên giấy trắng, một bông tuyết đọng lại trên lông mi dài của nàng, chớp lên chớp xuống, như muốn xát vào lòng ba người.
Yết hầu Đại đương gia giật giật, vừa muốn nói chuyện….. “Ta muốn nàng.”
Âm thanh thô lỗ phát ra từ vị Tam đương gia từ nãy đến giờ chưa mở miệng. Thân thể hắn cao lớn ngồi trên ghế, giống như một bãi dầu mỡ được bao bọc trong ruột dê.
“Khục….” Đại đương gia hắng giọng, đè xuống những tham niệm trong đầu. “Nếu như Tam đệ ưa thích, làm ca ca đương nhiên sẽ ủng hộ rồi. Ngươi… Ngươi tên gì?”
Lệ Tri một lần nữa rũ mắt xuống, nói khẽ:
“Nô tên Lý Hạ.”
Đại đương gia rất hài lòng với thái độ khom lưng uốn gối của Lệ Tri, ôn hòa nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý làm phu nhân của Tam đệ ta không?”
Lệ Tri nhìn về miếng thịt mỡ ngồi chỏng chơ trên ghế.
“Ba huynh đệ chúng ta là ba huynh đệ ruột thịt, vì bị quan phủ áp bức nên bất đắc dĩ mà vào rừng làm cướp.” Đại đương gia nói: “Nếu như ngươi nguyện ý theo Tam đệ ta, thì sau này, chúng ta chính là người một nhà. Mặc dù không có vinh hoa phú quý, nhưng có thể ăn ngon mặc đẹp, so với người phải lang thang bên ngoài thì tốt hơn gấp trăm lần.”
“….Đương nhiên nguyện ý.” Lệ Tri nói.
“Tốt!” Đại đương gia vui mừng vỗ đùi một cái: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay ta sẽ làm chủ hôn cho các ngươi!”