Thê Tử Ngốc
Chương 3
Viên thị cũng từ trong phòng đi ra, thấy Khâu Tiểu Ninh như vậy, thì nhíu mày. Lúc này, Khâu Tiểu Ninh tự nhiên cũng thấy Viên thị, chậm chạp chạy đến bên cạnh bà, vẻ mặt nhu thuận, yếu ớt cười, nói: “Nương, Ninh nhi và nương cùng làm đồ ăn sáng nha.”
Vì tránh làm ca ca khó xử, tất nhiên nàng phải cố gắng làm cho nương bớt ghét nàng mới được. Hơn nữa, thông qua nương, nàng cũng có thể tìm được cha mẹ ruột, rồi sau đó sẽ cùng ca ca danh chánh ngôn thuận thành thân, sẽ không làm cho người ta nói ba đạo tứ(?). Nói ra, nàng cũng rất muốn tìm được cha mẹ ruột của mình, không biết hình dáng của họ như thế nào? Mà vì sao nàng và cha mẹ lại lạc nhau? (*Di Phong: Cái này thì có lẽ một số bạn đã đọc ‘Trùng sinh chi ngốc phu quân’ thì biết nha, mình cũng không nói thêm gì, còn bạn nào chưa đọc thì có thể tìm đọc, hoặc chờ tới những chương gần cuối sẽ nói rõ, mà mấy chương sau có nhắc một chút về cha mẹ của chị Ninh và một số chuyện năm xưa đó ^^~).
Câu nói vừa rồi của Khâu Tiểu Ninh làm cho Viên thị muốn mắng người cũng phải nuốt lại, bà kinh ngạc nhìn nàng. Quả thật bà cũng muốn có người phụ giúp việc nhà, nhưng nghĩ lại lão gia sắp trở về, dừng một chút vẫn tức giận nói: “Ta không dám để cho ngươi phụ nha, đừng gây phiền toái là đã tốt cho ta rồi. Phụ thân ngươi cũng sẽ mau trở về, chính ngươi nên ngoan ngoãn ở trong phòng mình đi.”
Thật không biết hắn nghĩ gì, rõ ràng biết nha đầu kia không phải con ruột của bọn họ, mà còn đối tốt với nàng như vậy. Chẳng lẽ hắn quên con gái của mình rồi sao? Nghĩ đến rất có khả năng này, Viên thị càng chán ghét Khâu Tiểu Ninh hơn.
Khâu Tiểu Ninh muốn giúp mà không được, trong lòng nàng cũng không khổ sở mấy, bởi vì nàng biết phụ thân rất nhanh sẽ về. Hẳn là phụ thân biết nàng không phải con gái ruột đi, nhưng vì sao người lại đối xử với nàng tốt như vậy? Năm đó nương đem nàng làm thiếp cho Hàn Thiếu Quân, nếu phụ thân còn sống, không biết có đồng ý với quyết định của nương không?
Khâu Minh Duệ vừa mới bước ra khỏi phòng thì thấy muội muội đang đứng ngẩn người, lại nhớ tới mấy ngày nay, muội muội lại sinh bệnh, nhíu mày, lên tiếng: “Nha đầu! Muội đang ngốc cái gì vậy? Muốn bồi tam ca luyện quyền một chút không? Thân thể của muội yếu quá, nên luyện tập quyền một chút. Mau theo tam ca đi luyện quyền đi.” Có lẽ muội muội luyện quyền thì thân thể sẽ tốt hơn một chút nha.
Khâu Tiểu Ninh lấy lại tinh thần, nhìn Khâu Minh Trí, lập tức chạy đến bên người y: "Tam ca." Qua một đoạn thời gian nữa thì tam ca sẽ được phụ thân đưa lên núi học võ, tới năm nàng mười tám tuổi mới gặp lại tam ca. Trừ phụ thân và ca ca đối với nàng tốt nhất, thì tam ca là một trong những người nàng luyến tiếc.
Khâu Minh Duệ nghiêm túc nhìn tiểu mập mạp muội muội chạy đến, trên mặt y thấp thoáng có nét cười, chờ Khâu Tiểu Ninh đến gần, liền giơ tay xoa xoa đầu nàng, “Nha đầu, đến, tam ca chỉ muội luyện quyền…Xem nè, chân phải như vậy, tay phải huy như vậy…” Vừa nói, vừa uy vũ múa một bài quyền cho nàng xem.
Nhìn tam ca tuổi còn nhỏ mà múa quyền có dáng đến chừng này, Khâu Tiểu Ninh rất cao hứng, trách không được khi tam ca mười tám tuổi, võ công lại cao như vậy. Tay miễn cưỡng chém ra, tuy có một chút dáng vẻ, nhưng quả thật lúc này y vẫn còn quá nhỏ, không thể phát ra hết được sức mạnh.
Hai người vừa luyện được một chút, thì Khâu Minh Trí đi ra khỏi phòng mình, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Khâu Tiểu Ninh, chế nhạo nói: “Hừ, ngươi là tiểu thư mà còn đi tập quyền, đứng không ngã là không sai rồi.”, rồi lại nhìn Khâu Minh Duệ, tiếp tục nói: “Tam đệ, đệ bị choáng đầu à, lãng phí thời gian với nha đầu này, ta sẽ nói cho nương biết, để người mắng nha đầu này.” Nương không thích nha đầu, hắn cũng vậy. Nha đầu kia giống như con ngốc, thường nói chuyện với chim nhỏ và bọn côn trùng, hại hắn bị đám bạn chê cười, làm sao hắn lại có một muội muội như vậy chứ? Thật sự là xui tám đời mà.
Khâu Tiểu Ninh cúi đầu nhíu nhíu mày, nguyên lai từ lúc nhỏ, nhị ca đã chán ghét nàng? Nhưng nàng cũng không muốn bị hắn tiếp tục khi dễ, đang muốn phản bác, thì nghe được tiếng ca ca.
"Nhị đệ, phụ thân sẽ rất nhanh trở về, đệ có muốn ta nói cho phụ thân biết ngày hôm qua đệ khi dễ tiểu bàn tử không?” Không biết tại sao nhị đệ lại luôn khi dễ Ninh nhi? (**tiểu bàn tử: tiểu mập mạp)
Khâu Minh Trí vừa nghe xong, cổ liền rụt lại. Phụ thân luôn không thích hắn đánh nhau, nếu để phụ thân biết hắn đánh tiểu bàn tử, nhất định người sẽ phạt hắn quỳ ở từ đường một ngày không cho ăn. Hừ, vì tiểu nha đầu kia mà đại ca lại đi uy hiếp hắn, chờ phụ thân và đại ca không có ở nhà, hắn nhất định sẽ thu thập nha đầu đáng ghét này.
"Muội muội, muội không sao chứ?" Nha đầu luôn bị người khác khi dễ, thật sự không biết tương lai sẽ như thế nào đây? (*Di Phong: hắc, Thông ca đừng lo cho chị, tốt nhất là nên lo cho anh đi *cười nham hiểm*)
Nàng lắc đầu: "Ca ca, Ninh nhi không có việc gì, ca ca, tam ca, chúng ta tới cửa chơi đi! Chúng ta sẽ sớm thấy phụ thân về nha.” Lúc vừa rời giường, tiểu Tước nhi nói cho nàng biết, phụ thân rất nhanh đến cửa thành, hiện tại chắc là cũng sắp đến nhà rồi.
Hai huynh đệ gật đầu, ba đứa nhỏ chiều cao không đồng đều, liền đi đến của chờ phụ thân họ về.
Đứng chờ ở cửa không lâu, thì thấy một nam tử tướng mạo đoan chính, khoảng ba mươi, đi đến. Khâu Minh Thông và Khâu Minh Duệ đều bước lên, chia nhau cầm lấy một số đồ từ hai tay của nam tử trung niên đó, đồng thời cả ba đứa nhỏ đều kêu lên: “Phụ Thân.”
Khâu Khải Chính gật gật đầu, ôm lấy Khâu Tiểu Ninh, mặt nghiêm khắc thoáng có nét cười, “Tiểu Ninh, thời gian qua có ăn cơm nhiều không?” Vừa ôm nàng vào lòng, Khâu Khải chính liền nhíu mày, sao nha đầu này lại gầy thêm rồi?
Giọng nói quen thuộc vang lên, làm cho hốc mắt Khâu Tiểu Ninh đỏ lên, đầu vùi vào bờ vai rộng lớn của ông, cố gắng giữ cho âm thanh không run, nói, “Phụ thân, Ninh nhi ăn cơm rất nhiều nha, ngược lại, phụ thân chắc là ăn không có tốt đi.” Phụ thân, một đời này, Ninh nhi nhất định sẽ không cho người Hàn gia hất nước bẩn lên người của Người, nhất định sẽ không làm Người buồn bực mà chết.
"Như vậy nha, nếu phụ thân đã về, con càng phải ăn nhiều một chút. Đợi lát nữa, phụ thân nhất định sẽ nhìn chằm chằm con ăn.” Vừa nói xong, ông liền vươn tay ra xoa đầu Khâu Tiểu Ninh, ánh mắt đầy đau xót. Nha đầu này cũng thật đáng thương mà, không biết phụ mẫu là ai, lại bị nương, người đã từng có ơn nhặt nàng về, không yêu thương.
Đầu nhỏ cọ cọ vào người Khâu Khải Chính, Khâu Tiểu Ninh hít sâu vài hơi, rồi mới trả lời, “Ninh nhi đã biết, Ninh nhi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.” Mặc kệ tương lai có tìm được phụ mẫu thân sinh không, phụ thân sẽ mãi là phụ thân của nàng.
**DP**DP**
Vào nhà chính, Viên thị thấy bọn họ bước vào, liền đứng lên: “ Lão gia, ông trở về sớm vậy, mau ngồi xuống ăn cơm.” Nhìn Khâu Khải Chính ôm Khâu Tiểu Ninh, bà đem bất mãn vào lòng, nha đầu kia thật là… Xem ra bà nên đáp ứng đề nghị của quản sự ma ma, vả lại trong nhà cũng không dư giả nhiều, Thông nhi phải đến trường nên cần không ít bạc đâu.
Cơm nước xong, Viên thị nhìn sắc mặt Khâu Khải Chính, thấy tâm tình của ông cũng khá tốt, liền không nặng không nhẹ mở miệng: “Lão gia, tôi có chuyện muốn thương lượng với ông.” Phu quân bà vẫn luôn muốn Thông Nhi đề danh bảng vàng, làm rạng rỡ tổ tông, chuyện đó chắc ông sẽ đồng ý đi.
Đem giấy và mực ông mua ở Giang Nam cho Khâu Minh Thông, ông thản nhiên lên tiếng, :Chuyện gì? Bà nói xem.”
"Quản sự ma ma ở Hàn phủ quản sự ma ma có tới tìm tôi, bà ta nói, nói…” Lời muốn ra khỏi miệng, nhưng trong lòng Viên Thị hơi khó chịu, sợ Khâu Khải Chính sẽ nổi giận.
"Bà ấy nói cái gì?" Khâu Khải Chính ngẩng đầu, nhìn về phía Viên thị.
Ngồi ở một bên, trong lòng Khâu Tiểu Ninh bắt đầu nóng nảy, nàng mơ hồ biết chuyện gì xảy ra, đây không phải chuyện muốn nàng đến Hàn phủ làm nha hoàn trong kiếp trước sao?
Khác với những nha hoàn bảy, tám tuổi đến phủ, nha hoàn nhất đẳng hầu hạ bên cạnh chủ tử là được bồi dưỡng từ nhỏ, đa phần đều bắt đầu khi ba, bốn tuổi. Mà kiếp trước của nàng, lúc nàng được khoảng bốn tuổi bị bắt đến phủ bồi dưỡng. Đến lúc tuyển nha hoàn vào năm mười tuổi, bởi vì Hàn Thiếu Quân muốn thu dụng ca ca mà chọn muội muội ca ca là nàng làm nha hoàn bên người, mà lão phu nhân thấy nàng ngơ ngơ ngác ngác, nghĩ sẽ không quyến rũ chủ tử, mà đồng ý (*Tác giả: Kỳ thật không phải nguyên nhân này.)
Nghĩ lại một lần nữa bước vào Hàn phủ, bị Hàn Thiếu Quân thông qua nàng lợi dụng ca ca, chuyện kiếp trước có thể sẽ xảy ra một lần nữa, nàng phải nghĩ cách đời này nhất định sẽ không bước vào Hàn phủ. Bên trong, nha hoàn, chử tử âm mưu tranh đấu, là việc mà cả đời nàng không thể học được. Khâu Tiểu Ninh thầm nghĩ, chỉ cần làm thê tử ca ca, thì sẽ không cần bước chân vào Hàn Phủ….
"Bà ta nói, lão phu nhân muốn đem Ninh nhi nhà ta vào phủ, theo ma ma giáo….?”
Viên thi chưa nói xong, thì đã bị Khâu Khải Chính ngắt lời, “Một chút nữa ta sẽ đến Hàn phủ gặp lão phu nhân, ta sẽ nói việc này, thân mình Ninh nhi nhà chúng ta không tốt, không thể làm phiền trong phủ lo thêm.” Cả đời ông đã là hạ nhân, ông không có nghĩ sẽ cho các con ông tiếp tục làm hạ nhân. Ý tứ lão phu nhân, ông đại khái có thể đoán ra được mấy phần, nghĩ đến tính cách không tốt của vị tiểu thư còn nhỏ tuổi kia, ông càng không muốn đưa Ninh nhi vào.
“Lão gia, ông…” Viên thị muốn nói, nhưng thấy Khâu Minh Thông và Khâu Minh Duệ muốn mở miệng, lời nói dừng lại trong họng, nhìn hai người, nói: “Minh Thông, mang đệ đệ và muội muội con xuống đi, nương có chuyện muốn thương lượng với phụ thân con.” Dù bà muốn nói, nhưng cũng không thể để bọn nhỏ nghe, chuyện này cũng không hay ho gì, vả lại, có tụi nhỏ ở đây, bà khó mà nói để ông động tâm.
Khâu Minh Thông nhìn nhìn Viên thị, nói: "Nương, con không muốn muội muội xa chúng ta.” Có phải nương muốn đưa muội muội vào Hàn phủ không? Giống như y làm bạn học đi theo thiếu gia sao? Y là con trai thì có thể được, nhưng muội muội lại là một bé gái nha, đến Hàn phủ cũng chỉ có thể làm nô tỳ, hơn nữa sẽ là nô tỳ cả đời.
Khâu Tiểu Ninh cúi đầu, ánh mắt vòng vo chuyển động, chạy tới ôm chân Khâu Khải Chính, khóc nói: "Phụ thân, nương, Ninh nhi không muốn rời xa hai người và các ca ca, Ninh nhi không muốn…Ở nhà Ninh nhi sẽ chịu khó…Ninh nhi không muốn rời xa các người…” Mặc kệ phải dùng phương pháp nào, nàng tuyệt đối không muốn đến Hàn phủ, tốt nhất là cách càng xa càng tốt.
Khâu Tiểu Ninh vừa khóc, làm cho Khâu Khải Chính đau lòng, cũng không muốn thương lượng với Viên thị nữa, chỉ nói: “Được rồi, việc này tôi sẽ xử lý, bà cũng đừng có quan tâm nữa, xem xem dọa con khóc đến mức này nè.” Mặc dù ông biết Ninh nhi không phải con gái ông, nhưng nàng lại được ông nuôi từ nhỏ đến bây giờ, ruột thịt hay không, ông cũng không còn để ý nữa. Do vậy, Khâu Khải Chính không muốn nàng làm nha hoàn nhà người ta.
Lão phu nhân muốn Ninh nhi vào phủ học giáo lý, sợ là muốn bồi dưỡng Ninh nhi làm nha hoàn cho tiểu Tiểu thư. Mà lão phu nhân một lòng muốn đem tiểu Tiểu thư vào cung làm Quý nhân, nha hoàn bên người là ngàn chọn vạn tuyển, nhất định không thể quá thông minh để tránh sau này gây chuyện không nên, đương nhiên tốt nhất là có thể chết vì chủ tử. Mà Ninh nhi lại có thể được bọn họ bỏ giá ra đào tạo.
“Lão gia…”Viên thị không chịu hết hy vọng, đây là chuyện tốt nha, so với đi theo bọn họ, thì nha đầu vào Hàn phủ sẽ tốt hơn. Vả lại, tuy bộ dạng có chút ngốc, nhưng lại rất xinh đẹp, nói không chừng tương lai có thể được một vị chủ tử nào đó trong Hàn phủ coi trọng, nạp làm thiếp thì sao? Như vậy, khi khoa thi đến, Thông nhi sẽ có hậu trường tốt á.
Bất quá, Khâu Khải Chính không đem chuyện đó để vào mắt, chỉnh quần áo lại một chút liền đi đến Hàn phủ.
Nhìn Khẩu Khải Chính rời đi, Khâu Tiểu Ninh vẫn không dám thở mạnh. Không biết vị lão phu nhân kia có đáp ứng không? Ở trong ấn tượng kiếp trước của nàng, lão phu nhân kia chính là người thông minh nhất.