Hàn Thiên Liễu khi thấy Thương Đông Thần đối với nữ nhi mình như vậy cũng thấy cảm động, nhìn bộ dạng hai đứa nhỏ hiện giờ thật giống như đôi vợ chồng già, chỉ sợ hắn cùng thê tử mình ở chung một chỗ cũng không được tình cảm giống như vậy.
"Này. . . . . , Như Nhi, ngươi thật sự nghĩ rõ ràng phải gả đến Thương gia sao, nếu lời nói này thật sự là suy nghĩ của ngươi, cha cùng nương sẽ đáp ứng ngươi, bất quá ngươi phải biết rằng ngươi gả đến Thương gia, về sau cuộc sống mặc kệ là tốt hay xấu thì bản thân ngươi cũng phải chịu trách nhiệm, cha cùng nương về sau không thể giống như ở nhà bảo hộ ngươi được."
Hàn Thiên Liễu mặc dù cảm động trước hành động của Thương Đông Thần đối với nữ nhi mình, nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của nữ nhi, hắn thấy bản thân không được xử lý theo cảm tính, nhất định phải đem sự tình giảng giải tốt cho nữ nhi một lần mới được, về phần nữ nhi quyết định thế nào, hắn sẽ không quản .
"Không khóc, ta sẽ bảo vệ ngươi." Thương Đông Thần khuôn mặt tuấn tú nhăn thành một đoàn, khi hắn nhìn thấy thời điểm Hàn Mạch Như muốn khóc, khuôn mắt tuấn dật của hắn luôn nhăn lại, bộ dáng rất khổ sở.
Hàn Mạch Như nhìn hắn lộ ra vẻ hiểu ý tươi cười, đầu tiên là dỗ hắn một câu nói, "Thần Nhi ca ca, Như Nhi nín khóc, ngươi trước ngồi xuống đã, để cho Như nhi muội muội nói chuyện cùng phụ thân của Như nhi, được không?"
Thương Đông Thần nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Mạch Như, tròng mắt hắn vòng vo vài vòng, hình như là đánh giá lời nói của nàng có phải hay không lừa mình, cứ như vậy hai người nhìn đối phương một hồi lâu sau, Thương Đông Thần rốt cục khuôn mặt luôn nhăn lại cũng dãn ra, lộ ra một chút khờ ngốc tươi cười hồi đáp, "Hảo, Thần Nhi nghe Như Nhi muội muội, Như Nhi muội muội không khóc là được."
Nói xong, Thương Đông Thần quả nhiên thật nghe lời ngồi xuống cái ghế ở gần Hàn Mạch Như nhất, thật yên tĩnh ngồi, chính là ánh mắt luôn luôn hướng Hàn Mạch Như bên này nhìn.
Đem Thương Đông Thần luôn đứng ở bên cạnh dàn xếp tốt, nhìn về phía Hàn phụ đang chờ đáp án của nàng, nàng dùng thái độ thoải mái, đáp lời "Cha, người cho nữ nhi tự quyết định chuyện này, vậy chọn một ngày hoàng đạo, để cho Như nhi cùng Thần nhi ca ca thành thân đi."
Việc hôn nhân cần có người chủ động, vậy để người đó là nàng đi, để cho nàng được ở cạnh hắn, bảo vệ hắn, chăm sóc hắn.
Hàn Thiên Liễu nghiêm cẩn nhìn nữ nhi, qua hồi lâu, hắn thấy trong mắt nàng không có lấy một điểm ủy khuất, rốt cục thỏa hiệp xuống, thở dài nói, "Vậy được rồi, Như Nhi đã quyết định, ta với nương ngươi cũng chỉ có thể chiếu theo lời ngươi mà làm thôi." Nói xong câu đó, hắn đem ánh mắt xoay sang người Thương Vô Lăng cùng Thương Lưu thị bên này, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu, "Thương lão đệ, thương đệ muội, vừa rồi thái độ của ta có chút đường đột, hi vọng các ngươi không nên trách lão phu, còn mong hai người là thông gia tương lai có thể đối tốt với con gái ta, ta ở tại đây trước cảm tạ hai vị thông gia tương lai." Hàn Thiên Liễu cúi người cùng với Thương Vô Lăng và Thương Lưu thị nói lời nhờ vả.
Thương Vô Lăng cùng Thương Lưu thị bị hành động này của Hàn Thiên Liễu làm cho phát hoảng, vợ chồng hai người đồng thời đứng lên, vội nâng Hàn Thiên Liễu đứng dậy, Thương Lưu thị cảm động nói, "Hàn đại ca, ngươi ngàn vạn đừng nói như vậy, là chúng ta Thương gia trèo cao, ngươi yên tâm, Như Nhi gả đến chúng ta Thương gia, chúng ta hai vợ chồng sẽ đối đãi với nàng giống như con gái ruột thịt vậy."
Hàn Thiên Liễu lau nước mắt ở khóe mắt, nhẹ gật đầu nói, "Đa tạ , có những lời này của các ngươi, ta cùng nương đứa nhỏ này yên tâm giao nó đến tay các ngươi ."
Nhìn đến phụ thân như muốn khóc, trong lòng Hàn Mạch Như cảm thấy cũng không tốt lắm, mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, bản thân mình làm nữ nhi luôn làm những việc để cho phụ mẫu phiền lòng, tổng làm cho bọn họ thương tâm, nghĩ đến chính mình làm nữ nhi thật bất hiếu.