Thế Thân

Chương 11


Chương trước Chương tiếp

Lúc gần trưa Liễu Vận Ngưng và Lưu Dục trở lại tẩm cung, bất ngờ thay, Liễu Vận Ngưng lại gặp lại thị nữ đã theo mình vài năm trước —- Lý Nhĩ đang đứng chờ ngoài tẩm cung.

Kinh ngạc, đó là biểu hiện đầu tiên của nàng, nhanh chân chạy đến, giọng nói không giấu được sự vui mừng, hỏi: "Lý Nhĩ, sao ngươi lại ở đây?"

Lý Nhĩ cũng mang vẻ mặt vui mừng bật khóc, nghẹn ngào, trả lời: "Tiểu thư, là Nhị phu nhân bảo Lý Nhĩ tiến cung, Lý Nhĩ còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại tiểu thư nữa, ô ô." Dứt lời, nàng thật sự bật khóc.

Liễu Vận Ngưng không khỏi buồn cười, khẽ vỗ vai nàng, hòa nhã nói: "Được rồi, hiện giờ không phải đã gặp rồi ư? Đừng khóc nữa, đừng để người ta nhìn vào rồi cười cho."

"Ừm, tiểu thư bảo thế nào Lý Nhĩ sẽ nghe theo thế ấy." Khóc thút thít, Lý Nhĩ ngừng lau nước mắt, kéo kéo ống tay áo của Liễu Vận Ngưng, sợ sẽ không thấy nàng nữa.

Liễu Vận Ngưng vỗ vỗ vai nàng, nói: "Vào đi rồi nói sau!"

"Dạ."

Sau khi vào phòng, Lý Nhĩ vẫn nắm lấy ống tay áo của Liễu Vận Ngưng mà không chịu buông ra, mặt Lưu Dục không khỏi âm trầm, trách mắng: "Đây là Đại nội Hoàng cung, khác với phủ Tể tướng, sao ngươi có thể tùy tiện làm càn?"

"Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng muốn biện hộ thay cho Lý Nhĩ, lại bị ánh mắt của Lưu Dục ngăn lại: "Lý Nhĩ, ở trong cung, chỉ cần một tiểu nhân làm sai chuyện gì cũng có thể khiến Nương Nương rơi xuống vực sâu muôn đời không thể trở lại được, ngươi muốn hại Nương Nương sao?"

"Ta......"

"Ở trong cung, đã là nô tỳ thì phải xưng là nô tỳ, ta cái gì?!"

"Nhưng mà......"

"Không nhưng nhị gì cả, nô tỳ chỉ có bổn phận nghe đáp, không được phép biện giải!"

"Tiểu thư." Lý Nhĩ cầu cứu Liễu Vận Ngưng, lại bị thanh âm nghiêm khắc của Lưu Dục làm cho hoảng sợ: "Gọi Nương Nương!"

"Ngươi......" Lưu Dục tức giận trừng mắt với nàng, rơi nước mắt, lớn tiếng đáp trả: "Cần gì phải nhắc phép tắc nhiều như vậy, ở phủ Tể tướng ta là vậy đấy! Tiểu thư cũng đâu nói gì, ngươi cho mình là ai hả? Có tư cách gì......"

"Bốp!" Lạnh lùng liếc Lý Nhĩ một cái, Lưu Dục lạnh lùng quát: "Dựa vào ta là người được Nhị phu nhân chọn đến để hầu hạ Nương Nương! Ta có nghĩa vụ thay Nương Nương dọn sạch những chướng ngại có thể làm hại đến Nương Nương!"

"Lưu Dục!" Kéo Lý Nhĩ lại, Liễu Vận Ngưng dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Lưu Dục, chau mày.

"Nương Nương—-" Lưu Dục bình tĩnh nhìn nàng, lạnh nhạt nói: "Nô tỳ chỉ đang chấp hành nhiệm vụ mà Nhị phu nhân giao phó cho nô tỳ!"

"......"

"Tất cả những tai họa có thể làm hại đến Nương Nương, nô tỳ đều có nghĩa vụ phải loại bỏ."

"Lưu Dục—-" Bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, Liễu Vận Ngưng chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Lý Nhĩ vẫn là một đứa trẻ, sau này dạy dỗ từ từ là được, không cần phải......" Nàng nhìn một bên má sưng đỏ của Lý Nhĩ, không thể giấu được sự đau lòng: "Không cần phải xuống tay nặng như vậy."

Mặt không biến sắc nhìn Lý Nhĩ đang đứng sau lưng Liễu Vận Ngưng, Lưu Dục nói: "Nô tỳ biết rồi!"



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...