The Seductive One
Chương 5
“Anh có một vài câu hỏi về chuyện em định sẽ xử lý công việc như thế nào,” anh nói.
Cô ngờ vực nhìn anh. “Anh sẽ không đổi ý về món nợ, phải không?”
Anh nhăn răng cười. “Anh đã nói đồng ý rồi mà. Anh không nuốt lời đâu. Sáng mai em sẽ có các giấy tờ cần thiết.”
Ở gần Nic không phải là một công việc khó khăn gì, và nghĩ đến việc cô đã trở nên mê mẩn Max mất rồi, và cô còn rất ít việc để làm ở điền trang, ngoại trừ việc đi hái nho hoặc tranh cãi với nội, cô đồng ý ở lại.
Cô giúp anh mang đồ đạc của con chó con vào nhà chính. Điền trang nhà Marcelli là một kiến trúc kiểu Tây Ban Nha đồ sộ, còn ngôi nhà của nhà Giovanni lại là kiểu trang trại một tầng, với các phần cơi nới thêm trải dài như vô tận. Nhiều năm trước, một lần khi ông nội của Nic đi xa khỏi thị trấn, cô đã từng ngủ lại đêm ở đây. Cô vẫn còn nhớ từng căn phòng trông ra sao, và họ đã làm tình ở bao nhiêu chỗ trong ngôi nhà.
Họ đi qua một gian sảnh, đến một căn bếp rộng lớn đã được tu sửa lại.
“Anh định cho nó ở đâu?” cô hỏi.
“Có một phòng để đồ cũ, nó có thể ngủ ở đó.”
“Một phòng chứa đồ? Trong đó có nóng không? Có cửa sổ không? Anh định sẽ nhốt nó trong đó suốt à?”
Nic lắc đầu. “Em lúc nào cũng cho rằng anh là một gã tồi. Có lẽ em sẽ thích nhìn qua cái nhà ngục của Max trước khi phàn nàn thế.”
“Nó còn bé mà. Nó sẽ nhớ mẹ và các anh chị em của nó. Hiển nhiên là nó sẽ khóc giữa đêm cho xem. Anh nên để nó ngủ cùng anh.”
“Không đời nào. Bây giờ nó còn nhỏ, nhưng chóng thôi nó sẽ lớn đùng lên. Anh không chia sẻ giường của mình với một con chó nặng tám mươi pound đâu.”
Brenna vụt có một ý tưởng là cô có thể đề nghị chia sẻ cái giường của Nic cùng anh, nhưng cô cố đẩy hình ảnh họ cùng nhau trên một đống chăn màn lộn xộn ra khỏi đầu, và chuẩn bị tư tưởng để khiếp sợ về ngôi nhà mới của Max.
Lẽ ra cô không nên dại dột như thế, cô nghĩ, cảm thấy mình có nhiều hơn cả một chút ngốc nghếch, khi cô nhìn thấy cái “phòng chứa đồ.” Có thể nó đã từng là nơi chứa đựng các loại hộp to nhỏ và đủ loại đồ đạc linh tinh, nhưng giờ nó đúng là thiên đường cho một con cún con.
Sàn nhà được trải thảm. Hai cửa sổ lớn đón ánh nắng mặt trời, ở một góc phòng yên tĩnh có đặt một tấm vải lót, êm ái, trông giống một miếng da cừu. Một vài đồ chơi để con chó gặm nhấm và một đĩa đựng nước để gần cửa ra vào. Ở góc đối diện là một thùng nhựa lớn cao khoảng sáu inch và được lót báo. Sara đã bảo với họ là lũ chó con đã được huấn luyện để biết dùng “cái hộp nhỏ” của chúng vào buổi đêm.
“Anh định cho nó ăn ở ngoài sảnh chờ. Hay làm thế lại giống một hình thức tra tấn quá? Có lẽ anh nên dọn cho nó một chỗ trên bàn ăn. Nhưng không có ngón tay, nó sẽ thấy việc sử dụng bộ đồ ăn bằng bạc đúng là một cực hình đấy.”
Brenna đặt chiếc hộp đồ của con chó con vào tủ và treo dây xích và áo khoác của nó lên móc treo gần cửa. “Được rồi. Một căn phòng rất tuyệt.”
“Uh-huh.” Nic đặt Max vào giường của nó. Con cún nhỏ khẽ động đậy, rồi lại quay trở vào giấc ngủ. “Thế tức là anh đúng và em...” Anh ngừng lại chờ đợi.
Cô chớp chớp mắt. “Sai. Được chưa? Anh đã đúng và em đã sai.”
Anh bước đến và quàng một tay lên vai cô. “Anh rất thích mỗi khi em nói thế.”
Giây phút cánh tay anh đặt lên vai cô, hơi nóng lan khắp người cô. Như là cô đang ở giữa một ngọn lửa vậy. Một giây trước còn chưa có gì cả, và giây sau đó là một luồng hơi gấp gáp, theo sau nó là một tia lửa sáng chói lòa và bùng cháy. Cô muốn được gần anh hơn nữa và muốn được anh chạm vào cô ở những chỗ khác nữa. Cô muốn chạy trốn.
Thật may mắn cô đã chọn một phản ứng lý trí hơn cả hai phương án đó. Cô bước về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài.
“Anh có cả một vườn cỏ rất đẹp đằng sau nhà. Max sẽ thích nó.”
“Anh còn có thứ em sẽ thấy thích hơn kìa. Lại xem đi.”
Trong nửa giây, cô đã nghĩ anh đang nói đến một chuyện gì đó, ừm, giới tính cơ. Ánh mắt cô vô tình chiếu đến chỗ phía dưới người anh. Lúc cô nhận ra mình đang làm gì, cô khẽ giật đầu lại, và thầm cầu nguyện sức nóng trên khuôn mặt cô không biểu hiện ra ngoài thành một cơn đỏ mặt.
“Anh có thể cụ thể hơn không?” cô hỏi lại từ chỗ đứng bên cửa sổ.
“Khi nào thì em sẽ học để tin tưởng anh đây?”
“Khi những chai vang nhỏ nhắn mọc được trên đồng nho.”
“Chuyện này không tệ đâu, anh thề đấy.”
“Uh-huh.”
Anh bước ra khỏi căn phòng của Max. “Lại đây đi. Đáng để xem lắm.”
Cô ngập ngừng, rồi chậm rãi đi theo anh.
“Nói anh nghe về các thùng ủ rượu xem nào,” anh nói khi cô bắt kịp anh. Họ đi qua bếp và ra ngoài nhà. “Em làm thế nào kiếm được chúng?”
Cô cần thêm một nhịp thở nữa mới đổi cuộc nói chuyện sang chuyện công việc được. “Một vài cái là em đặt hàng. Em cũng đi mua ngoài nữa. Có một số người đã đặt thừa quá nhiều và họ quá vui mừng để bán đi phần dôi ra đó.”
Những thùng ủ rượu loại tốt giá đến hàng trăm đô. Tuổi thọ của chúng có giới hạn thôi, và cần phải được thay thế thường xuyên. Những thùng trống không chỉ tổ làm mồi cho nấm mốc và mối mọt, nên những nhà làm rượu vang muốn chúng lúc nào cũng phải được dùng để chứa đầy. Cái khó là lượng rượu sản xuất được thay đổi hàng năm, nên việc xác định được chính xác số lượng thùng rượu cần cho mỗi vụ nho thu hoạch giống như là một trò chơi đoán số liên miên vậy.
“Em sẽ trữ chúng ở đâu?”
“Không phải ở Marcelli Wines rồi,” cô nói. “Em vẫn chưa thuê địa điểm. Em không muốn có bất cứ thỏa thuận nào cho đến khi em chắc chắn là mình có đủ về tài chính đã.”
Anh đưa cô tới nhà máy rượu. Một vài tòa nhà tập hợp lại thành một khu công nghiệp nhỏ. Lớn nhất là tòa nhà trung tâm và một tòa nhà mới được xây thêm. Brenna quan sát tòa nhà mới đầy ghen tị, một khu kho ủ rượu trang bị tối tân, có cả những căn phòng điều chỉnh được nhiệt độ. Một vài cái giá được thiết kế và được bố trí cho việc di chuyển các thùng rượu được dễ dàng. Một máy vi tính được dùng để cập nhật những gì đang có trong kho. Tất cả mọi người trong thung lũng đều đã được nghe nói đến những thiết bị mới của Nic. Cô thậm chí đã nói chuyện cả với nhà thầu và đặt làm một phiên bản thu nhỏ cho Marcelli Wines. Nội cô nói làm thế chỉ phí tiền.
“Em không nghĩ là anh có phòng nào thừa ở đây,” cô nói với một vẻ khao khát.
“Rất tiếc, không có. Nhưng anh lại có cái này.”
Anh đi về phía một tòa nhà nhỏ hơn. Cô đi theo anh vào trong và thấy chóng mặt muốn ngất.
Tòa nhà chỉ to bằng một cái chuồng gia súc, với một vài bức tường ngăn cách khoảng không gian thành các phòng và một căn gác xép ở phía trên. Những giá dùng để thùng rượu giờ trống trơn, xếp dọc theo hàng. Những ống dẫn lớn bằng bạc dùng để truyền nhiệt từ các máy sưởi công nghiệp và điều hòa nhiệt độ để bên ngoài nhà vào trong cắt ngang trần nhà, chạy dọc theo các bức tường.
Brenna ngay lập tức tính toán sức chứa của kho. Nếu Nic cho cô thuê chỗ này, cô có thể trữ toàn bộ rượu của mình chỉ ở một địa điểm thôi. Quãng đường đến nhà Giovanni lại quá thuận tiện cho cô đi đi lại lại trong ngày. Cô đã từng tưởng tượng đến việc sẽ phải lái xe khắp thung lũng để đến được ba, bốn nơi trữ rượu khác nhau.
“Bao nhiêu vậy?” cô hỏi. “Em sẵn sàng ký hợp đồng thuê hai năm. Như thế giá thuê sẽ rẻ đi.”
“Em vay tiền của anh chỉ để chi tiêu quanh quẩn như vậy và để trả anh tiền thuê kho à?” Anh lắc đầu. “Ta sẽ gộp luôn tiền thuê kho vào khoản vay.”
Brenna nuốt vào khó khăn. Anh đã lui cho cô sau hai năm mới phải trả nợ. Thêm phần lãi suất dồn tích lại và số tiền thuê nhà được hoãn lại theo đó, cô sẽ giảm được một lượng chi tiêu đáng kể lúc này. Nếu như cô thất bại...
Đừng nghĩ đến chuyện đó, cô tự nhủ. Thành công là lựa chọn duy nhất. Một khi cô đã tạo được nhãn hiệu Bốn Chị Em Gái rồi, Nic sẽ không thể động chạm gì đến cô được đâu. Cô chỉ cần hai năm, lâu nhất là ba.
“Từ giờ đến lúc đó mình sẽ giành hết cả linh hồn cho cái kho này mất thôi,” cô lẩm bẩm.
“Vậy thì nói không đi.”
Cô nhìn vào trong căn phòng trống. Một ham muốn cũ xưa hiển hiện, xua hết đi lý trí trong cô. Đó không phải là cảm giác về thân thể của Nic, hay về những gì anh có thể làm cho cô. Thay vào đó, cô muốn có cái kho này cho xưởng rượu của cô.
“Em cho là anh vẫn chưa cho thay thế hết những thiết bị làm rượu.”
“Thực tế thì, anh đã thay rồi.”
Brenna cố để không rên lên khi cô nhìn thấy một tổ hợp những đường ray vận chuyển và máy ép nho. Hiển nhiên là chúng cũ hết rồi, và có thể lăn ra hỏng bất cứ lúc nào, nhưng chúng có phải sẽ được sử dụng bởi một ai đấy đang cố để ép được nho càng nhanh càng tốt đâu. Cô có thể làm việc thâu đêm được, và sẽ không phải lo đến chuyện máy móc bị làm việc quá tải.
“Em không biết phải cảm ơn anh ra sao nữa,” cô nói khi Nic dẫn cô ra lại bên ngoài tòa nhà. “Anh đã làm quá nhiều, nhiều hơn những gì em có thể trông đợi. Có lẽ em nên cho anh hai lô rượu vang.”
“Hoặc có lẽ thay vào đó, anh nên đặt em làm cho anh một thứ pha chế mới xem sao.”
“Một người nhà Marcelli làm việc cho nhà Giovanni? Thiên đường sẽ mở cửa hay sao?”
“Hiển nhiên rồi.”
Cô liếc mắt về phía mặt trời và thấy đường chân trời đã xuống thấp hơn cô nghĩ.
“Em phải về thôi,” cô nói. “Em phải có mặt ở nhà để không ai nghi ngờ gì cả, và anh thì phải cho Max ăn nữa.”
Nic cười. “Em vẫn cứ tin chắc rằng anh không thể tự mình chăm sóc nó được, phải không?”
“Chăm chó con đòi hỏi rất nhiều trách nhiệm.”
“Anh nghĩ anh có thể xoay sở được.”
Về điểm này thì cô đoán là anh có thể xoay sở được về bất cứ chuyện gì. “Em đã có một buổi chiều dễ chịu,” cô nói với anh. “Và không chỉ bởi anh đã cho em vay tiền đâu.”
“Chiều nay rất vui,” anh nói đồng tình.
Cô nhận ra câu chuyện đang đi lệch chiều hướng khi đã quá muộn. Bỗng nhiên mọi thứ trở nên thực sự riêng tư quá. Cô nhận thấy mình muốn được bước đến gần anh hơn, hoặc là anh bước lại gần cô hơn. Cô muốn được chìm đắm trong đôi mắt nâu của anh, muốn để quá khứ và hiện tại hòa lẫn vào nhau. Phần cơ thể trong cô tin chắc rằng nó vẫn rất tuyệt như ngày xưa, và cô cũng không dám chắc phần còn lại trong cô lại không đồng tình với ý tưởng đó.
Cô muốn... quá nhiều thứ.
Có vẻ như thực sự là lúc nên bỏ chạy rồi.
“Vậy thì,” cô nói, chìa tay ra. “Cảm ơn vì tất cả.”
Anh nhìn bàn tay cô. Khóe miệng anh cong lại - như thể anh biết anh đã khiến cô xao động. Có thể anh đã làm được thế. Có thể anh cố tình làm thế. Mà nếu có vậy, cũng vẫn là một cái giá quá nhỏ để trả cho món nợ.
“Anh rất vui khi giúp đỡ được em,” anh nói một cách trang trọng khi họ bắt tay nhau.
Cô cố để bỏ qua cảm giác khi làn da anh chạm vào cô. Một cách vô thức, cô bỗng nhớ đến một câu thoại trong “Romeo và Juliet”, cô đã không còn đọc nó từ hồi lớp chín, quãng thời gian dài tưởng như đã trăm năm rồi.
“Tay chạm tay, như là nụ hôn của những ngón tay[9].”
[9] Nguyên bản câu này trong ‘Romeo và Juliet’ là “Palms to palms is a holy palmer’s kiss” - lời Juliet nói với Romeo trong buổi Dạ hội hóa trang, lần gặp gỡ đầu tiên của cả hai người, holy palmer’s kiss như là một nụ hôn của tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, của hòa bình. Romeo và Juliet đã áp hai bàn tay vào nhau, như là một nụ hôn của những ngón tay, và rồi sau đó là a really first kiss.
Sẽ không có nụ hôn nào hết, cô tự nhủ. Không có ngón chạm ngón, môi chạm môi, hay động chạm của bất cứ phần nào của thân thể hết.
Cô rút tay khỏi anh và đi về phía xe mình. “Vậy em nghĩ em sẽ đến đây sáng mai để lấy các giấy tờ vay nợ.”
“Được thôi.”
“Và, ừm, em sẽ phải làm quen với cái máy ép nho nữa.”
“Không thành vấn đề. Bảo anh nếu em cần thêm bất cứ cái gì nữa.”
“Chắc rồi. Em sẽ bảo.”
Cô bước hụt chân trước khi đến được cái xe của mình, nhưng cô đã kịp lấy lại thăng bằng để khỏi ngã. Vẫy tay về phía Nic, cô trượt vào sau tay lái và nhanh chóng mở máy. Nhanh chóng - đó là cách an toàn nhất.
Nguyên tắc số một, mới tinh, cô nghĩ khi lái xe đi. Tránh xa Nic bằng mọi giá. Anh nguy hiểm hơn những gì cô có thể nghĩ.
* * *
Đêm đó, Nic nằm duỗi dài trên ghế sofa và cầm theo cuốn nhật ký bọc da cũ kĩ mà anh vẫn đang cố đọc hai tuần gần đây. Không chỉ là chuyện nét chữ viết tay nhỏ khó đọc khiến anh muốn bỏ cuộc, mà còn bởi cái câu chuyện quái quỷ trong đó được viết bằng tiếng Ý.
Anh đã từng học tiếng Ý ở trường trung học, nhưng khả năng của anh chỉ giới hạn đủ để hỏi đường tới thư viện và vài câu chửi thề. Thế tức là anh sử dụng thời gian để lật cuốn từ điển Ý - Anh nhiều hơn là có thêm được chút tiến triển nào với cuốn nhật ký của Sophia Giovanni.
Anh tìm thấy cuốn nhật ký gần hai năm trước, khi anh đi dọn dẹp văn phòng của ông nội. Ông đã mất được gần năm năm, nhưng Nic không vội vàng gì để dọn dẹp đồ của ông cả. Ngôi nhà khá rộng, và Nic chỉ đơn giản là khóa cửa phần lớn các phòng lại. Nhưng một chiều mùa đông, anh quyết định xóa bỏ nốt những gì trong ngôi nhà còn gợi nhớ đến người ruột thịt cuối cùng của anh.
Bố mẹ Nic đã mất trong một tai nạn xe hơi ở Tây Ban Nha gần mười lăm năm, tuy vậy, họ đã bỏ rơi cậu con trai của mình từ nhiều năm trước đó. Bố mẹ anh không bận tâm đến chuyện gì ngoài những chuyến du lịch xa hoa và những buổi tiệc đình đám - họ ưa thích ở Châu Âu hơn. Một sáng Nic thức dậy, nhận ra họ đã bỏ đi và chỉ còn lại có ông nội là người sẽ nuôi nấng anh, đó là khi anh lên bốn tuổi.
Anh đã không bao giờ gặp lại cha mẹ mình nữa. Họ thỉnh thoảng gửi thư, rồi gọi điện. Khi họ mất, anh đã khó mà cảm thấy đau đớn thực sự. Với anh, gia đình tức là chỉ có anh và ông nội. Thế giới của anh không có gì giống với của nhà Marcelli, nơi mọi người sống quây quần trong điền trang cũ, yêu thương và hạnh phúc và chữa lành mọi bệnh tật cho nhau bằng món pasta.
Một tiếng ư ử khe khẽ phá ngang cơn mơ màng của anh. Anh nhìn lên và thấy Max đang đi vào phòng khách. Con cún con trông bé nhỏ và lạc lõng và sợ hãi. Khi nó nhìn thấy Nic, nó kêu lên to hơn một chút.
Nic nhìn đồng hồ đeo tay. “Muộn rồi. Mày không mệt à? Tao có thể đưa mày lại phòng của mày.”
Đôi mắt nâu to tròn nhìn anh không chớp. Một cơn rùng mình chạy dọc người nó. Max nằm bịch xuống, áp bụng lên sàn, đầu đặt trên hai chân trước và bắt đầu kêu ư ư.
Nic đứng bật dậy trên nền gỗ cứng và khẽ chửi thề. “Mày đang cô đơn,” anh nói. “Tao cá là mày đang nhớ mẹ.”
Tự càu nhàu với mình, anh đi đến chỗ Max và nhấc nó lên, rồi quay lại ghế sofa. “Mày thấy bóng chày thế nào?” anh hỏi, nằm lại trên ghế và gác hai chân lên bàn.
Thay vì trả lời câu hỏi, Max nằm lên bụng anh và khẽ thở ra mãn nguyện.
“Không phải là một fan hâm mộ cuồng nhiệt, hả? Ta sẽ thay đổi chuyện này. Bản thân tao thì thích đội Dodgers[10].” Max dụi dụi cằm rồi nhắm mắt lại. Nic khẽ vỗ vỗ lên cái lưng mềm mại của nó, bật ti vi và thấy trận đấu đã bắt đầu rồi. Anh liếc qua tỷ số, rồi gập cuốn nhật ký lại. Anh sẽ dịch nó sau. Sau tất cả thì, quá khứ, hay là gia đình, có quan trọng gì nữa đâu?
[10] Dogers: Mội đội bóng chày nổi tiếng và giàu truyền thống của LAX
* * *
Hai ngày sau Maggie dồn Nic vào góc trong giờ nghỉ trưa sau cuộc họp ở công ty. Anh đã thấy cô khó chịu cả buổi sáng và không ngạc nhiên gì khi cô nắm lấy cổ tay áo anh, lôi anh ra khỏi phòng họp và vào văn phòng của cô.
Lửa cháy trong đôi mắt xanh lục của cô và trông cô giận dữ đủ để đập vỡ đầu anh bằng một cái ghế xoay mất.
“Em khó chịu quá,” anh nói một cách ôn hòa.
“Ở một mức độ nào đấy. Trước hết, cái đội quân anh đang thành lập chỉ toàn là đàn ông. Có nhiều phụ nữ cũng rất thông minh với các vấn đề về tài chính đấy. Em sẽ rất vui khi cung cấp cho anh một vài cái tên.”
Anh khoanh tay trước ngực và dựa vào khung cửa. “Luận điểm này yếu quá,” anh nói với cô. “Em biết là anh không bận tậm đến vấn đề giới tính mà. Mục tiêu thu mua lần này là một ông già cổ hủ, lạc hậu. Không phải là mẫu người sẽ bán công ty cho một phụ nữ.”
Cô đi vòng qua bàn của mình và ngồi lên một góc bàn. “Đây là chuyện khác cơ. Tại sao lại lén lút như thế? Mọi khi, nếu muốn mua một công ty, anh chỉ đơn giản là đưa ra lời đề nghị. Lần này, anh lại chơi trò dàn cảnh thế này.”
“Tên anh không thể xuất hiện trong cuộc thương lượng được.”
“Tại sao?”
“Ông cụ sẽ không bao giờ bán cho anh.”
“Vậy thì có lẽ anh không nên mua nó nữa.”
“Đó không phải là một lựa chọn.”
Maggie không thể biết được, nhưng chuyện này đã nằm trong kế hoạch của anh lâu rồi. Bảy năm qua, anh đã phấn đấu vì mục tiêu này. Gia đình Marcelli đã lấy đi của anh tất cả. Anh sẽ lấy lại những gì của anh bằng cách lấy đi tất cả những gì họ đã tạo dựng ra.
“Đây là một vụ hoàn toàn trong sạch,” Nic nhắc cô. “Anh đã sắp đặt một nhóm các nhà thương thuyết mua bán rất thuyết phục. Chúng ta sẽ làm một thương vụ công bằng. Khi nó được chấp nhận, họ sẽ rút lui và anh sẽ tiếp quản.”
“Em không thích chuyện này.”
“Anh không làm gì phạm pháp cả. Thêm nữa, chuyện này sẽ tiến triển tốt thôi.”
“Em biết. Ai mà không bị ấn tượng bởi một vị CEO của một ngân hàng lớn, một đối tác cấp cao của một quỹ đầu tư và cả một nhà phân phối rượu vang lớn nhất vùng West Coast chứ? Anh làm ăn với họ, họ thích anh, nên họ ban cho anh sự giúp đỡ nho nhỏ này. Kinh tởm.”
“Tại sao?”
Cô thẳng người lên và nhìn thẳng vào anh. “Vì anh không nói cho ai biết sự thật. Không nói cho em, cho họ, đặc biệt là không nói cho Brenna Marcelli, người...”
Anh đã đợi cô sẽ ghép các mảnh ghép lại với nhau. Nhìn khuôn mặt cô bây giờ, anh biết cô vừa mới ghép xong hết rồi.
“Đó là lý do anh làm chuyện đó,” cô thở ra, rõ ràng là đang sốc. “Em đã không thể nào đoán được tại sao anh lại cho một ai đó vay quá nhiều tiền như vậy mà không đòi hỏi ít nhất là một động thái đảm bảo nhỏ. Anh đã dùng một món nợ có thể thu hồi trước hạn, nhưng kể cả anh có thu hồi lại được tất cả mọi thứ, anh sẽ vẫn bị lỗ. Cách duy nhất để kiếm thêm lợi nhuận từ vụ này là phải để cô ấy thành công. Nhưng tất cả cái trò này không phải là chuyện về việc gây dựng nhãn hiệu mới của cô ấy, phải không?”
Anh lắc đầu. “Nó là một cái đòn bẩy.”
“Cô ấy là con gái ông cụ à?”
“Cháu gái.”
Maggie thở một hơi sâu. “Anh muốn mua Marcelli Wines. Nhưng anh lại là một người nhà Giovanni. Anh không bao giờ được phép đặt chân lên đất của họ, chứ đừng nói đến chuyện nhòm ngó đến nó. Nên để làm được việc đó, anh tập hợp một nhóm các vị có thể khiến bất cứ ai cũng phải quỳ gối cảm ơn mà bán cho họ. Anh có tiền và có tín dụng để làm được nhiều hơn thế, nên việc mua bán lần này không hề có gánh nặng gì về chuyện tiền nong. Sẽ sao nếu sự thật bị phơi bày và vụ thương lượng đổ bể? Sẽ sao nếu có một ai đó cũng muốn mua nhà máy và làm hài lòng ông cụ Marcelli hơn? Không phải vì chuyện tài chính mà là chuyện cá nhân. Anh không thể mạo hiểm với chuyện đó, phải không?”
Maggie đã làm cùng anh đủ lâu để biết được trong đầu anh có những cái gì. Cô đi guốc trong bụng anh. “Đúng thế.”
Cô nhìn anh chằm chằm. “Anh hẳn phải là con người may mắn nhất trên đời này. Bởi đúng vào lúc đó, số phận lại trao tận tay cho anh con át chủ bài. Cháu gái của Lorenzo Macelli lại đến vay tiền của anh, và anh đã cho cô ấy vay. Giờ thì anh nắm trong tay một giấy ghi nợ có thể thu hồi trước hạn của một người quá quan trọng với ông cụ. Nếu ông cụ từ chối bán cho anh, anh sẽ dọa phá hủy sự nghiệp của cháu gái ông. Bởi đây không phải là chuyện lấy lại tiền, mà là lấy lại thanh danh. Anh có thể cầm chắc việc khiến Brenna không bao giờ còn có thể làm việc được trong thị trấn này nữa.”
“Có thể kết luận như vậy.”
“Tại sao, Nic? Marcelli Wines có gì quan trọng đến thế?”
Một câu hỏi phức tạp. Nhưng anh sẽ đưa ra cho cô một câu trả lời thật đơn giản thôi, không cần phải giải thích toàn bộ câu chuyện. “Anh muốn nó. Nó là cái còn lại để mua.”
“Vô nghĩa. Còn đến hàng tá các nhà máy rượu khác trong thung lũng. Tại sao lại là họ?”
“Đó là một câu chuyện dài giữa hai nhà. Hãy nghĩ nó là cách của anh để kết thúc một mối hận thù truyền kiếp.”
“Vậy thì đây là chuyện cá nhân rồi.”
“Em biết mà, anh không có lẫn lộn chuyện cá nhân với chuyện công việc.”
“Thế thì anh giải thích chuyện này là như thế nào đây?”
“Đất đai nhà Marcelli là rộng nhất trong thung lũng, chỉ sau chúng ta. Họ là tất cả những gì ta không có. Một nhà máy rượu nhỏ với những loại rượu cao cấp, gần như là đẳng cấp. Chúng ta sẽ đổi mới nó, mở rộng hơn, làm ra lợi nhuận thật sự. Một nước cờ thông minh.”
“Tại sao anh không kể với em?”
Kể rằng mười năm trước, khi anh nói với ông nội mình là anh yêu Brenna Marcelli, Emilio đã giận dữ điên cuồng? Ông cụ - người thân duy nhất của anh - đã bắt anh phải chọn lựa. Brenna hay cơ nghiệp của ông. Nic đã chọn Brenna, và cô đã chọn gia đình cô.
Là một người luôn giữ lời, Emilio đã đuổi Nic đi và đảm bảo chắc chắn không một nhà máy rượu nào trong vùng West Coast còn thuê anh nữa. Nic đã sang Pháp, nơi anh phải làm việc như một lao công giữa các đồng nho.
Một thời gian sau, Emilio đã đi tìm anh. Không còn ai khác để thừa kế Wild Sea cả. Vậy nên Nic và ông nội mình đã cùng nhau chia sẻ điền trang, nhưng họ không bao giờ thực sự tái hợp nữa. Emilio đã không bao giờ tha thứ cho Nic vì đã chọn một người nhà Marcelli chứ không phải gia đình mình, và Nic... anh đã học được bài học cho riêng mình. Chiến thắng là tất cả những gì còn quan trọng.
Maggie đi qua anh và ra ngoài sảnh. Ở đó, cô dừng lại và xoay vai nhìn anh. “Em không nghi ngờ gì chuyện kế hoạch của anh sẽ tiến triển một cách hoàn hảo. Nhưng để em hỏi anh một câu này. Món nợ của Brenna thì sao? Giả sử anh sẽ mua được Marcelli Wines đi, anh có thu hồi món nợ đó không?”
Anh chưa nghĩ xa đến thế. “Anh không biết.”
“Em đoán còn tùy thuộc vào chuyện nó có lợi gì cho anh hay không.”
“Rõ ràng rồi.”
Cô quay lưng bước đi.
“Anh thực sự là một gã quá khôn ngoan. Quá tệ là anh cũng đồng thời là một tên con hoang khốn kiếp.”
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp