Thê Nô
Chương 23: Trận đấu
“Thật khéo! Sớm biết mấy người cũng tới thì chúng ta hẹn trước cùng đến, nhiều người náo nhiệt.” Trần Thiệu đáp lại, cười tít mắt, trong lòng không khỏi cảm khái bi thống. Lần này bắn bia là anh nói ra. Vợ trước, chồng trước, tiểu tam trước, anh họ trước, tụ cùng một chỗ thật đúng là đầy đủ náo nhiệt nha!
Đào Tư Di không biết trong lòng mình xuất phát từ cái gì, khi nhìn thấy Lý Mộ Tiêu, cô bỗng nhiên muốn thoát khỏi lòng Diệp Lan Trăn. Hành động của cô khiến Diệp Lan Trăn có chút không vui, một ngày vợ chồng trăm năm ân ái, mà Lý Mộ Tiêu trừ việc tác phong có vấn đề, thật đúng là một người chồng tốt, nếu nói Đào Tư Di còn tình nghĩa, cũng là thói thường của con người, nhưng đây không phải là điều anh hy vọng muốn thấy.
Tay Diệp Lan Trăn thoáng dùng lực, mạnh bạo giữ chặt Đào Tư Di ở trong lòng. Cho dù cô còn tình cũng không sao, anh sẽ không buông tay cô gái này. Bảo bối vừa mới tới tay, còn cất giấu chưa ấm chỗ, làm sao có thể để người đoạt đi, anh không có thói quen tốt đó.
“Tối hôm qua mệt muốn chết phải không, em đứng cũng không vững rồi. ”
Anh cúi đầu nỉ non bên tai Đào Tư Di, tiếng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn rơi vào tai tất cả mọi người nơi này. Diệp Lan Trăn mỉm cười nhìn tay Lý Mộ Tiêu nắm hình quả đấm, trên cánh tay anh ta nổi gân xanh, tuy biểu tình trên mặt không có thay đổi quá lớn, nhưng hành vi của anh ta cũng nói cho Diệp Lan Trăn biết, nhưng lời anh nói có đầy đủ độ mạnh yếu.
Nhớ tới đêm qua, Đào Tư Di nhịn không được đỏ mặt, thành công kéo lại lực chú ý từ trên người Lý Mộ Tiêu.
Hai người tương tác tự nhiên bị Tô Mạn Ca nhìn thấy, cô ta kéo cánh tay Lý Mộ Tiêu, nhìn thấy anh ta hơi thu liễm cảm xúc, mới tiếp tục nói: “Hôm nay có tôi và Mộ Tiêu, vừa rồi cảm thấy ít người đúng là không có ý nghĩa, tổng giám đốc Trần không ngại để chúng tôi tham gia cùng chứ?”
Trần Thiệu có chút khó xử chăm chú nhìn Diệp Lan Trăn, đây mới là nhân vật chính. Mà Trần Thiệu cũng nhìn ra, Tô Mạn Ca là nhằm tới cô gái trong lòng Diệp Lan Trăn. Muốn đi cùng hay không, vẫn là chờ ý tứ của Diệp Lan Trăn thì tốt hơn.
“Nhiều người càng náo nhiệt, dù sao cũng đều chỗ quen biết, bảo bối, em nói có phải hay không.” Diệp Lan Trăn dùng tay vỗ nhẹ đôi má Đào Tư Di, mắt nheo lại liếc về phía Tô Mạn Ca.
Ánh mắt anh khiến Tô Mạn Ca nhịn không được rùng mình một cái.
Đào Tư Di hết sức chán ghét Tô Mạn Ca, không vì cái gì khác, chỉ là vì cô ta khiến cô nhận rõ được bộ mặt thật của Lý Mộ Tiêu. Đào Tư Di biết bản thân lòng dạ hẹp hòi, mà cũng ít nhiều có phần giận chó đánh mèo, nhưng ai nói Tô Mạn Ca cũng là một trong tiểu tam chứ! Hơn nữa lúc đó mục đích của cô ta cũng không tốt đẹp gì. Tuy cô không một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, nhưng cô cũng không phải thánh mẫu, bị người đánh mặt trái mà vẫn còn chìa má phải ra. Đối với loại người phiền chán này, cô bình thường đều mắt không thấy, tâm không phiền, nhưng người ta lại cứ muốn tiến thêm. Thấy Diệp Lan Trăn vui vẻ đáp ứng Tô Mạn Ca, cô khó tránh khỏi có chút oán thầm, nén giận trừng mắt nhìn người đàn ông bên người.
Nét mặt này của cô khiến Diệp Lan Trăn như bị bắt quả tang tại trận. Tính khí của cô gái nhỏ này lại vẫn chọc người thích thú, Diệp Lan Trăn nhịn không được ngứa tay muốn bóp hai má cô.
Mọi người tới bãi bắn bia, súng ống đã chuẩn bị tốt. Vốn bọn Trần Thiệu sắp xếp tùy ý, tùy tiện chia đội cá cược rồi bắt đầu đánh. Lúc này thêm hai người, ngược lại có phần không biết nên bắt đầu như thế nào.
Vài người đang cân nhắc trong lòng, chỉ thấy Lý Mộ Tiêu nguyên trầm mặc không nói, bỗng đi tới trước mặt Đào Tư Di cùng Diệp Lan Trăn. Trong tay anh cầm một khẩu súng lục, hành động này làm mọi người sửng sốt, đây là động tay chân? Quyết chiến?
Diệp Lan Trăn có chút kỳ quái nhìn Lý Mộ Tiêu. Quyết đấu, anh trái lại không sợ, chỉ là hành động này không khỏi có phần quá mức ngây thơ, nhưng kết quả lại khiến anh thất vọng rồi. Thì ra là, người ta không phải tìm anh, mà là tìm cô gái trong ngực anh.
“Tư Di, so một ván đi.” Lý Mộ Tiêu đưa khẩu súng trong tay mình tới trước mặt Đào Tư Di. “Anh mang em đi qua nhiều nơi, anh nhớ rõ đây là hoạt động em thích nhất. ”
Đào Tư Di đột nhiên cảm thấy rầu rĩ làm cô không thở nổi. Nếu không biết Lý Mộ Tiêu bên ngoài… làm chuyện đó, có lẽ đã không có cục diện như ngày hôm nay. Hai người sẽ không đến nỗi ngay cả một câu nói cũng không biết bắt đầu từ chỗ nào.
Diệp Lan Trăn bất mãn buộc chặt cánh tay Đào Tư Di, sợ chỉ cần một chút sơ ý, lửa tình giữa hai người sẽ tái bùng cháy, chuyện tình cảm có thể nói không cho phép sao. Cô gái nhỏ ngày hôm qua đã bị anh sửa chữa qua, anh có thể nhìn ra Lý Mộ Tiêu có chút về phương diện chiếu cố tâm tình Đào Tư Di. Những chuyện khác đến thì không sao, nhưng chuyện này, Diệp Lan Trăn đúng là hạ quyết tâm muốn khai phá cô gái nhỏ đúng chỗ. Đây chính là vấn đề liên quan đến phúc lợi của anh.
Khai phá phải có kỹ thuật, mà anh có kiên nhẫn, quá trình này vẫn tràn ngập lạc thú, nhớ tới hình ảnh khuôn mặt nhỏ tràn ngập hoảng sợ nhìn anh, Diệp Lan Trăn hận không thể tiến ngay vào thân thể cô. Bộ dáng nhỏ sợ hãi đó, thân thể mềm nhũn đó, anh còn chưa bắt đầu hưởng thụ, không thể cứ như vậy bị người ta đoạt đi.
“Muốn đi sao?” Diệp Lan Trăn vô cùng thân thiết khẽ cắn tai cô, một chút đều không để ý là đang ở chỗ đông người. Như dự đoán của anh, mặt Đào Tư Di lập tức đỏ hồng. Lúc này Diệp Lan Trăn mới ngẩng đầu nhìn Lý Mộ Tiêu trước mặt. “Tổng giám đốc Lý, Tư Di trước cho cậu mượn một lát, ngày hôm qua cô ấy đã mệt muốn chết rồi, mong tổng giám đốc Lý thông cảm. ”
Những lời này thành công khiến mặt Lý Mộ Tiêu trở nên trắng bệch, tuy đã cảm thấy được quan hệ giữa bọn họ không thể so sánh tầm thường, nhưng không nghĩ tới, Diệp Lan Trăn sẽ không e dè mà nói ra. Anh ta run sợ trong lòng, tay run rẩy. Vật trong tay không cẩn thận rơi xuống đất, tiếng thanh thúy vang lên làm mọi người càng quan tâm hơn tới tình huống nơi này.
“Thực xin lỗi, tôi không tiếp được. ”
Đào Tư Di nói xong, lập tức cúi người nhặt súng lục trên mặt đất, hành động này của cô, vô hình trung đã hóa giải xấu hổ giữa ba người. Cầm súng lục trong tay, Đào Tư Di từ bên người Diệp Lan Trăn tiến bước, chủ động đi đến xạ kích điểm cách đó không xa.
Lý Mộ Tiêu không sốt ruột đi tới, anh ta nhìn vẻ mặt cười mỉm của Diệp Lan Trăn, hít sâu một hơi, hạ giọng nói một câu chỉ có hai người nghe thấy.
“Cậu Diệp, tôi không ngại giữa hai người đã phát sinh chuyện gì, nếu cậu không tính cho cô ấy một cuộc hôn nhân, tôi chỉ muốn mời cậu trả lại cô ấy cho tôi.” Nói xong anh ta mới xoay người đi theo hướng Đào Tư Di đứng. Lưu lại vẻ mặt sáng lạn của Diệp Lan Trăn đang tựa ghế ngồi nhàn nhã.
Trần Thiệu thủy chung quan sát hành động giữa ba người, anh ta thấy có vẻ như Diệp Lan Trăn cười có chút khó chịu.
Bởi vì súng lục vừa rồi không cẩn thận bị làm rơi, Đào Tư Di cẩn thận kiểm tra, cảm thấy không có gì trở ngại. Lúc này mới che lỗ tai, giơ tay làm tư nhế nhắm, cân nhắc sức nặng của cây súng.
Tư thế này của cô cực kỳ tiêu chuẩn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cực kỳ nghiêm túc, ngay trong nháy mắt cô giương súng bắn, Diệp Lan Trăn đột nhiên cảm giác, cô giống như thoát ly khỏi thế giới này, cả người như đang sống trong một không gian khác.
“Pằng….” Một tiếng súng vang lên.
“Vòng số 10. ”
Không ai nói một câu, ban đầu mọi người còn có chút vui đùa ầm ĩ thì giờ đều dừng động tác trong tay. Nhìn chằm chằm vào Đào Tư Di đang cẩn thận kiểm tra súng ống. Vòng số 10 khó đánh, nhưng có đôi khi, dựa vào chút vận khí, lại thêm luyện tập siêng năng cũng không phải không có khả năng. Chỉ là súng ống có độ nặng khác nhau, lại thêm thời tiết làm nguyên nhân, thành tích đứng đầu này thật khiến người chấn kinh, huống chi còn là một cô gái nhỏ mềm yếu.
Trần Thiệu quan sát nét mặt của mấy đương sự chính. Diệp Lan Trăn không khác mọi người là bao nhiêu, có chút chấn kinh. Lý Mộ Tiêu lại là tràn ngập hoài niệm, trong mắt đều là đau khổ trầm trọng khiến Trần Thiệu có cảm giác buồn bực. Còn Tô Mạn Ca đang ở cùng bọn họ là vẻ mặt đầy ghen tỵ.
“Pằng…pằng….” Hai tiếng súng, vẫn là vòng số 10!
“Đến lượt anh.” Đào Tư Di tháo bông che tai, đặt súng lục trên bàn, cô quay đầu nhìn thoáng qua Lý Mộ Tiêu, nét mặt vẫn như trước đó.
“Em biết là anh không thể sánh bằng với em.” Lý Mộ Tiêu cười khổ một cái. “Lần thứ hai chúng ta tới đâu, anh đã không thể hơn em, em đã quên rồi sao?”
Anh thích nhìn tư thế Đào Tư Di bắn bia, cái cảnh giới không coi ai ra gì kia, mỗi lần đều làm anh rung động. Nhất là sau khi bắn bia xong, thành tích kinh người đó, luôn khiến cho người chồng như anh có niềm kiêu ngạo không nên lời, đây là vợ anh, bộ dáng mềm mại như vậy, chơi đùa với súng ống, một chút đều không thua người.
Đào Tư Di sửng sốt, nếu không phải gả cho Lý Mộ Tiêu, có lẽ cô sẽ không có cơ hội tiếp xúc với hoạt động này. Có nhiều thứ mới lạ đều là do người đàn ông trước mắt này mang cô đi thử. Nếu không có anh, có lẽ hiện tại cô chỉ là một nhân viên bình thường đi làm, sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về. Mỗi ngày tính toán tiền lương trong tay, tính xem thế nào mới có thể mua được một căn hộ nhỏ tại Côn Thành này. Nhưng những thứ đó, cô đều không trải qua, bởi vì người đàn ông trước mắt.
Nhận thấy không khí bất thường giữa hai người, Diệp Lan Trăn cau mày, trong lòng không vui làm nụ cười anh từ yếu ớt chuyển sang cứng đờ. Đây là cái gì, lửa tình tái bốc cháy sao, không nhìn xem đây là nơi nào. Anh vừa định đứng lên đi tới, một người phụ nữ so với anh càng không kiềm nén được bỗng vọt tới. Diệp Lan Trăn lập tức thả lỏng, cái gì gọi nâng đá đập chân mình. Hồi ức càng ngọt ngào, hiện thực càng tàn khốc.
“Tiêu, trước kia anh không mang em tới, nếu anh dạy em từ năm ngoái khi chúng ta mới quen, nói không chừng, em hôm nay có thể so trận với Tư Di một lần đó. ”
Tô Mạn Ca tươi cười, lời tuy là nói với Lý Mộ Tiêu nhưng ánh mắt lại gắt gao khóa trên người Đào Tư Di. Lời của cô ta thành công kéo Đào Tư Di từ trong hồi ức trở lại.
“Nếu anh không muốn so, tôi đi về trước.” Đào Tư Di nhếch khóe miệng, khẽ cười. Áp chế chua xót trong lòng muốn dũng mãnh tiến ra ngoài. Cô không khỏi âm thầm thở dài một hơi, trong mắt trào phúng nhìn Lý Mộ Tiêu.
“Tô Mạn Ca.” Lý Mộ Tiêu cất tiếng cảnh cáo, anh vừa mới cảm thấy Đào Tư Di buông lỏng, nhưng lại để cho người phụ nữ này can thiệp vào.
Thấy tình cảnh này, Đào Tư Di ngược lại thở phào. Trong lòng thầm mắng mình không tốt, vết sẹo đã quên lại còn vỗ tay tán thưởng, khẳng định là lỗi do cô. Nhận ra ánh mắt cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào cô, Đào Tư Di chấn động. Thiếu chút nữa đã quên là còn có tên đàn ông kia!
Diệp Lan Trăn phát hiện bản thân mình rốt cục cũng được cô gái nhỏ kia chú ý tới, trên mặt lập tức tươi cười. Anh chủ động đứng lên, từng bước tiêu sái đi tới trước mặt ba người. Cánh tay quen thuộc khoát lên vai Đào Tư Di, mắt nhìn thẳng vào đôi nam nữ trước mặt.
“Tổng giám đốc Lý, anh vẫn nên dậy Tô tiểu thư đi, Tư Di cũng mệt mỏi rồi, tôi đưa cô ấy qua bên kia nghỉ ngơi một lát.” Nói xong liền ôm lấy bả vai Đào Tư Di. “A… Đúng rồi, trước khi lo chuyện bao đồng nên xem lại phân lượng của chính mình. ”
Cảm nhận người trong lòng đang vùng vẫy, Diệp Lan Trăn cúi đầu thì thầm bên tai Đào Tư Di. “Nếu em còn lộn xộn, anh không ngại trước mặt mọi người mà cắn đầu lưỡi của em đâu.” Nhìn thấy mặt cô gái trong nháy mắt đỏ bừng, Diệp Lan Trăn nở nụ cười, anh phát hiện, đối với vật nhỏ không nghe lời, vẫn là uy hiếp có hiệu quả hơn.
Đào Tư Di xấu hổ vùi mặt vào trong lòng Diệp Lan Trăn, cô không thể nói đạo lý cùng người đàn ông này.