Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Chương 47: Thổ lộ muộn màng


Chương trước Chương tiếp

Cô co rúm lại muốn rút tay về, dường như không thể thừa nhận chuyện vui kinh ngạc như vậy, nếu đây thật là chuyện vui.

Tình cảm giữa bọn họ, ngay từ khi bắt đầu, anh đều có biểu hiện tự phụ mà lại tự tin, không hề có chút do dự và không xác định, ngay cả việc chia tay, anh cũng không có dây dưa, dứt khoát vung kiếm chặt đứt dây tình. Về nước mấy tháng, vài lần gặp mặt, anh cũng không cho cô một chút hy vọng nào nữa. Cho dù ở lần trước, vào lúc đêm khuya, cũng tại nơi này, anh chỉ nói hồi ức là thật, chưa từng đề cập đến hiện tại cùng tương lai. Giống như đang ám chỉ với cô, hiện tại cùng tương lai của anh không quan hệ gì với cô.

Tất cả quyết định của anh, cô đều tôn trọng, cô cũng không nhiễu loạn cuộc sống của anh. Như anh mong muốn, cô cũng đã đi được rất xa.

Giờ phút này, thần trí của anh không được tỉnh táo. Nếu trong lúc tỉnh táo, anh sẽ không nói với cô những lời này. Anh đang say, không thể xem vài câu rượu nói là thật được.

“Biên Thành, anh say rồi.” Cô chớp mắt, như bị một tảng đá lớn đè trên ngực, nặng nề đến nỗi không thể hô hấp.

Nhưng mà, trên mặt anh toát ra đau đớn cùng bất lực, trong ánh mắt khẩn cầu cùng tuyệt vọng, là điều cô chưa bao giờ thấy qua. Trái tim không phải nhảy lên, mà là run sợ. Giống như ở giữa dòng sông chảy xiết, cô là tấm ván gỗ mà anh đã bám víu vào, nếu cô buông tay anh, anh sẽ chết đuối.

Đây là người con trai kiêu ngạo mà cô từng yêu, từng xem anh như chúa tể trong cuộc sống của cô, sao cô có thể nghĩ ra ý như vậy chứ?

“Anh ngồi ra ghế sau đi, tôi lái xe đưa anh về.” Lời của anh, cô cự tuyệt dấu ở trong lòng, bây giờ đ

ây cũng không đành lòng, không thể xoay người bỏ đi.

“Sẽ không rời khỏi anh, có phải hay không? Chúng ta sẽ ở bên nhau, vĩnh viễn ở cùng một chỗ?” Khuôn mặt tái nhợt không khỏi vui vẻ, hai tròng mắt u ám chợt toả ra thần thái loá mắt, anh càng thêm dùng sức bắt lấy tay cô đặt tại ngực của chính mình, nơi đó bùm, bùm, tim đập như ngựa phi, đầu ngón tay cô đồng thời cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua lớp áo sơmi mỏng manh

“Anh đang sốt?” Cô hoảng hốt sờ đầu của anh, quả thực, nóng đáng sợ, mà bờ môi của anh cũng trắng bệch, tím tái.

Anh như là ngại bàn tay trên trán phiền toái, lắc đầu, “Không có vấn đề gì, Diệp Phong, chỉ cần em không bỏ đi, anh cái gì đều cũng tốt lên, hết thảy… Tất cả…” Anh còn muốn nói nhiều nữa, đột nhiên phát hiện bản thân không có hơi sức lên tiếng.

“Biên Thành, anh làm sao vậy…” Bên tai, giọng nói Diệp Phong êm ái như vậy, anh nở nụ cười, chống vào cửa xe cử động thân mình, mới vừa động, một trận trời đất quay cuồng, thân thể không tự chủ được ngã về phía trước, trong một tiếng thét kinh hãi, anh cuối cùng đem được Diệp Phong ôm vào trong ngực.

Trong trí nhớ mềm mại, trong trí nhớ hơi thở tươi mát, sợi tóc như nước này, này… Một bàn tay ấm áp xoa hai má của anh, anh biết đó là Diệp Phong, bờ môi anh giật giật, mỉm cười để mình rơi vào bóng tối, mất đi ý thức tồn tại.

Khi Diệp Phong đưa anh đến bệnh viện, mồ hôi chảy ròng như người vừa leo từ dưới nước lên.

Bác sĩ chịu trách nhiệm tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt lạnh lùng nói, “Anh ta sốt cao bốn mươi độ, cô còn để mặc anh ta uống say không còn biết trời trăng gì, còn nữa, anh ta chắc đã vài ngày không ăn cơm đàng hoàng?”

Diệp Phong vẻ mặt đau khổ, lắc đầu, “Tôi… không rõ lắm.” Cô nhìn Biên Thành đang được truyền dịch nằm trên giường bệnh, đã mê man thành như vậy, tay phải lại còn có thể chính xác nắm lấy cổ tay cô, y tá đành phải châm kim ở bên cánh tay trái.

“Không thể chỉ muốn được bạn trai săn sóc, yêu thương, cô gái đồng thời cũng phải dịu dàng quan tâm bạn trai như vậy.” Lời nói của bác sĩ có ý trách cứ Diệp Phong. Diệp Phong thở dài, không có tranh cãi, “Truyền dịch xng có thể ra về không?”

“Nhiệt độ rất cao, phổi có tạp âm, ít nhất phải ở bệnh viện ba ngày, mấy ngày nay chỉ có thể ăn những thức ăn nhẹ dễ tiêu hóa.”

Diệp Phong gật gật đầu.

Bác sĩ kiểm tra xong, mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài. Trong phòng bệnh chỉ có một ngọn đèn đặt trong góc tường tản ra ánh sáng vàng nhạt, tĩnh lặng mà lại tối tăm. Diệp Phong ngắt ngắt giữa hai hàng lông mày, cúi đầu nhìn Biên Thành, di động trong túi đã reo lên hai lần, cô đều không có bắt máy.

Di động lại vang lên, cô nhẹ nhàng từ lòng bàn tay Biên Thành rút tay về, mở cửa đi đến cuối hành lang nghe điện thoại.

Giờ này, người gọi điện thoại chỉ có Hạ Dịch Dương.

“Diệp Phong, em đang ở đâu?” Giọng Hạ Dịch Dương không nghe thấy bối rối, nhưng mà cô lại có thể cảm giác được sự khẩn trương của anh.

“Em…” Cô muốn nói thật, nhưng vừa ra khỏi miệng lại biến thành, “Em ở chỗ Ngả Lỵ, cô ấy tâm tình không tốt, em đến bầu bạn với cô ấy.”

Hạ Dịch Dương tạm dừng một chút, “Uhm, cô ấy hiện tại khá hơn chưa?”

“Rồi, em ở thêm một lúc nữa rồi trở về nhà, anh họp xong rồi sao?” Sờ mặt một cái, nóng bỏng nóng bỏng.

“Anh đã về nhà rồi. Anh đến đón em?”

“Không cần, anh ngủ trước đi, em tự đón xe trở về.”

Thái độ của anh hơi khác thường - không có kiên trì, chỉ dặn dò một câu, “Trên đường cẩn thận.” Sau đó, anh cúp điện thoại trước.

Diệp Phong nắm di động, không biết hình dung như thế nào tâm tình của mình trong giờ phút này, rắc rối phức tạp, sóng mũi cay cay toan chát, trong mắt đọng một vành nước mắt, cô không dám lộn xộn. Đẩy ra cửa phòng bệnh, Biên Thành còn đang ngủ, một bình nước truyền đã sắp thấy đáy, cô ấn chuông, cho y tá đổi bình khác, bình tiếp theo, là đường glucô đơn thuần, truyền vào có thể hòa tan chất cồn trong cơ thể anh.

Y tá mới vừa đi, cô vừa xoay đầu, cảm giác bên trong có tiếng ồ ồ. Cô tìm một hồi lâu, mới phát hiện tiếng động là từ trong cặp Biên Thành truyền đến. Từ trên xe đi xuống, cô tiện tay đem theo cặp của anh, phòng hờ bác sĩ muốn giấy chứng minh gì đó.

Là tiếng di động rung lên, vang một hồi lại im lặng. Cô giật mình, mở cặp, lấy di động ra, muốn tìm bạn bè của anh hoặc là thư ký tới trông chừng anh.

Trên màn hình di động có bốn cuộc gọi nhỡ, đều là Diêu Hoa, thật sự là cố chấp, cũng có thể là do thói quen, vào lúc rạng sáng này, còn có thể kiên trì lần lượt gọi đến. Điện thoại của anh phân loại rất rõ ràng, khách hàng, đồng nghiệp, bạn bè, còn có người nhà, khách hàng là không thể làm phiền, trong đồng nghiệp, cô không biết thư ký của anh gọi là gì, xem mấy lần cuối cùng đành phải từ bỏ. Bạn bè, cô không rõ lắm là quan hệ bạn bè thế nào, cô cũng bỏ qua. Cuối cùng cô chọn người nhà, vừa mở ra, cả người liền ngây dại.

Người nhà của anh chỉ có một, chính là cô.

Nước mắt, đột nhiên liền như vậy tuôn ra, không tiếng động rơi xuống, lau cách nào cũng không được.

“Diệp Phong?” Biên Thành tỉnh, vừa mở mắt ra, liền sốt ruột nhìn khắp xung quanh.

Trời đã hơi ửng sáng, ánh rạng ‘Đinh’ từ ngoài cửa sổ thấu tiến vào, anh nhìn thấy Diệp Phong hai tay ôm vai, xoay lưng về phía anh, dường như đang ngẩn người.

“Cảm thấy khá hơn chưa?” Cô quay đầu, trên mặt sau khi thức đêm có vẻ trắng xanh, mệt mỏi.

“Tốt hơn nhiều, em một đêm cũng chưa chợp mắt sao?” Truyền dịch đã gần hết, trên người cảm giác nặng nề cùng với suy yếu không thốt ra tiếng không còn nữa, anh chống tay ngồi dậy, hơi thở hơi hổn hển.

“Tôi quen rồi. Hôm nay và ngày mai còn phải truyền dịch hai ngày nữa, anh không được phép xuất viện, phòng ngừa nhiệt độ tăng trở lại. Gọi điện thoại tìm người đưa quần áo đi giặt, còn nữa phải đúng giờ ăn cơm, cố gắng ăn đồ ăn nhẹ.” Cô hạ thấp mi mắt, đeo túi lên vai.

“Em phải về sao?”

“Uhm, tôi phải đi về ngủ một lát, buổi tối còn phải đi làm.” Ngữ điệu của cô không mang theo một chút cảm xúc khác lạ nào.

Anh xốc lên chăn lên, chuẩn bị xuống giường, “Được, anh đưa em về.”

“Anh điên rồi, anh là một người bệnh.” Cô tiến tới cản anh lại, tay lại bị anh nắm lấy. “Em không muốn, phải không?” Anh hỏi một câu không đầu không đuôi.

Cô vừa nghe đã hiểu, người cứng lại một chút.

Anh từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, cô muốn nói trong phòng bệnh nghiêm cấm hút thuốc, lời nói đến miệng lại nuốt xuống, anh chậm rãi phun ra một vòng sương khói, ánh mắt rơi xuống nơi nào xa xôi, tựa hồ hơi hơi xuất thần, cách một hồi, anh phất một chút khói, giơ tay đem thuốc dí tắt, “Anh dù uống nhiều rượu, nhưng không có say, anh biết anh nói cái gì. Diệp Phong…đồng ý với anh, cẩn thận suy nghĩ, được không? Cho tới bây giờ vốn không có Hứa Mạn Mạn… Càng không có ai khác, anh chỉ là nhờ Hứa Mạn Mạn cùng anh diễn một vở kịch, bởi vình biết em đối với anh như thế nào, nếu không có chuyện gì xảy ra làm cho trái tim em băng giá, em sẽ không rời khỏi anh…”

“Tôi đã đi rồi, bây giờ vì sao anh lại muốn nắm kéo trở về?” Cô dùng ánh mắt u uất nhìn anh.

Anh nhắm mắt lại, khóe miệng nổi lên nụ cười khổ yếu ớt, “Còn có thể vì cái gì?”

“Tôi thật sự cần phải đi rồi.” Không nên vào sáng sớm cùng một người bệnh thảo luận vấn đề làm người ta tan nát cõi lòng như vậy, kỳ thật, anh hẳn phải biết, cô vốn đã không còn ở tại chỗ cũ chờ anh nữa rồi.

“Truyền dịch xong, anh đưa em đi ăn cơm?”

Cô vì sự cẩn thận trong giọng nói của anh mà lòng chua xót, từ trước, anh đều là bá đạo, Diệp Phong, chúng ta đi nơi nào, chúng ta nên làm cái gì cái gì, rất ít khi hỏi ý kiến của cô.

Cô hút hấp cái mũi, “Anh nghỉ ngơi cho tốt, đỡ một người có thể trọng so với tôi nhiều hơn mấy chục kg thật sự là đã cố hết sức.”

Anh nở nụ cười, “Uh, em cũng mau trở về ngủ đi! Ngủ dậy gọi điện thoại cho anh, anh chờ!”

Cô giật mình, cái gì cũng không nói, bước đi. Ngày mùa hè, hừng ‘Đinh’ tới sớm, bây giờ còn chưa tới sáu giờ, những người đi làm ở công ty xa đã ra cửa, trạm xe đầy người xếp hàng, một chiếc xe bồn phun nước chầm chậm ngang qua, hy vọng có thể hòa tan một ngày thời tiết nóng tăng vọt.

Đến cửa một tiệm bán điểm tâm sáng, cô nói xe taxi ngừng lại, mua sữa đậu nành cùng bánh bao, bánh xếp chiên, còn có mấy cái cơm nắm, mấy thứ này cô và Hạ Dịch Dương bình thường rất khó ăn được. Giờ này, tương đương với lúc nửa đêm của họ.

Nhẹ nhàngở cửa ra, phát hiện cửa phòng ngủ đang mở, bên trong như là không có ai, lại nghiêng đầu, nhìn thấy Hạ Dịch Dương đứng ở trước phòng sách, trên người còn mặc quần áo khi ra ngoài ngày hôm qua.

“Anh không có ngủ sao?” Cô giật mình hỏi.

Anh nhíu mày, xoa xoa đôi mắt đau nhức, “Có một chương trình tiếp sóng phải viết, thời gian gấp rút, phải thức đêm. Trong tay em cầm cái gì?”

“Là bữa sáng!” Cô đem gói to thả trên bàn cơm, bước lên, thể lực như chống đỡ hết nổi ngã vào trong lòng của anh, “Dịch Dương, mệt quá, anh ôm em một lát.”

Anh cúi đầu, mỉm cười ôm lấy cô, ôn nhu nói: “Đi tắm rửa một cái, sau đó ăn một chút, rồi lên giường ngủ đi!”

Cô từ từ nhắm hai mắt, “Uhm. Dịch Dương, tối hôm qua anh nói có chuyện muốn nói với em, là chuyện gì?”

“Em muốn nghe?” Anh dịu dàng hôn hôn cái trán của cô.

“Muốn!”

“Sau khi nghe xong, cần phải tuân theo đó!”

Cô ngẩng đầu, hàng mi dài run run.

“Quốc hội đã phê chuẩn Thanh Đài thành thành phố trực thuộc trung ương, thứ Hai tuần sau có chương trình hoạt động chúc mừng và nghi thức thành lập, đài chuẩn bị tổ chức hoạt động một tuần tiếp sóng, anh là biên tập viên hiện trường, phải ở Thanh Đài khoảng mười ngày! Ngày mai sẽ lên đường. Ngày mai vừa vặn là thứ Sáu, em cũng xin nghỉ phép ngắn hạn, trở về thăm ba mẹ em. Thấy thế nào?”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...