Lâm Cẩn Dung đếm tổng số vàng bạc, dặn dò Lệ Chi ngày mai phải đem mấy thứ này đưa cho Đào Phượng Đường, lại bảo Quế ma ma hầu hạ nàng tắm rửa.
Quế ma ma bộ dạng phục tùng rũ mắt, cúi bả vai. Lâm Cẩn Dung tất nhiên hiểu được nguyên nhân, khẽ thở dài một cái, thừa dịp trong phòng không có người, đơn giản nói qua với Quế ma ma nhưng lược bỏ bớt những chỗ trọng yếu, sau đó dặn dò: “Việc này trọng đại, ma ma thay ta để ý người trong phòng, không cho phép bất luận kẻ nào lắm miệng. Bằng không, đuổi ra ngoài, tuyệt đối không khoan dung!” Một câu cuối cùng, ngữ khí của nàng rất nặng.
“Tiểu thư yên tâm, sẽ không có ai dám nói năng lung tung. Nhưng nếu để phu nhân biết được chuyện này, sợ là người sẽ rất tức giận. Tiểu thư giúp ai không giúp lại giúp nàng ta. Số tiền này, nói gì thì nói, còn không phải đến từ trong tay lão gia hay sao. Bất quá cũng thật không nghĩ tới, Hoàng di nương lại tin tưởng tiểu thư, lấy hết vốn riêng ra.” Người trong phòng vốn không nhiều, đều là người trung thành, có ai dám lắm miệng? Quế ma ma tuy rằng không đồng ý, trong lòng trong mắt là tràn đầy vui mừng – tiểu thư coi bà là hạ nhân trung thành mà đối đãi. Xem ra, sự tình khẩn yếu cuối cùng cũng không giấu giếm bà, còn muốn bà quản lý, vì thế tinh thần lại vui vẻ.
Lâm Cẩn Dung cũng thoải mái giải thích cùng phụ nhân thành thật này: “Phụ thân ta có tiền riêng, hắn không cho Hoàng di nương, chẳng lẽ chúng ta có thể lấy được sao? Tất nhiên là không thể, hắn có thể sử dụng theo ý mình. Còn tiền của nương ta, nàng không chịu lấy ra ai cũng không thể làm gì nàng, nhưng nếu thật sự có người thèm muốn, tranh cãi ầm ĩ cũng sẽ mất thể diện.” Nàng nhếch khóe môi: “Hoàng di nương cầu ta, bất quá Ngũ ca an ổn giàu có, nàng ta sẽ không nghĩ đến thứ khác. Ta giúp nàng chính là giúp chính mình.”
Hoàng di nương nguyện tiếp cận với mình, đôi bên cùng có lợi, đã chứng tỏ tầm nhìn của nàng ta không hề hạn hẹp. Có điều lúc trước che giấu tâm tư, nhưng sau khi Lâm Thận Chi được vào học trong thư phòng của lão thái gia, về điểm này dù có tâm tư chỉ sợ cũng không làm gì được nữa. Đích thứ có khác, từ cổ chí kim, Lâm Diệc Chi nếu là kinh thiên vĩ tài, thì không nói tới, nhưng nếu hắn chỉ có vậy, bùn loãng không thể trát tường, thì có thể thế nào?
Nay cũng làm gì có ai để dựa vào mà bổ sung sính lễ sau này. Trước Lâm Diệc Chi là bốn đường huynh con của chính thê, người làm mẫu thân lấy bao nhiêu của hồi môn ra bổ sung là điều bình thường, không bình thường sẽ là Tam phòng. Có bốn người phía trước để so sánh, đến Lâm Diệc Chi đột nhiên thiếu hụt rất nhiều, không còn mặt mũi, nếu mẫu thân cố giữ lại đồ cưới, không lấy ra cũng bị người khác tính kế. Nếu mẫu tử Lâm Diệc Chi có thể giải quyết vấn đề, nàng vì sao phải ngăn cản? Chẳng lẽ còn muốn để bọn họ liên lụy đến mẫu thân cùng đệ đệ sao? Không thể. Huống chi mượn gà đẻ trứng đó là mua bán rất có lời.
Quế ma ma thấy nàng khóe môi tràn đầy ý cười, mặc dù có chút không hiểu lời của nàng, nhưng cũng hòa theo tâm tình tốt của nàng, đem cánh hoa thơm ngào ngạt phủ lên làn da tuyết trắng tinh tế của Lâm Cẩn Dung.
“Ma ma, không vội, ta muốn ngâm mình một lát, ngươi đi ra ngoài, chờ ta gọi vào sau.” Lâm Cẩn Dung khép hờ mắt, thân mình tựa vào bồn tắm bằng gỗ hương, khuôn mặt trắng nõn vì hơi nước nóng mà đỏ bừng.
Mấy ngày nay, Quế ma ma đã quen với việc nàng khi tắm thích ngâm mình một lúc, cũng không nói gì, buông các thứ xuống rồi lui ra ngoài.
Sau khi cửa được đóng lại, Lâm Cẩn Dung nắm chặt thành bồn tắm bằng gỗ hương bên cạnh, nước tắm nóng ấm, thơm ngào ngạt lắc lư sóng sánh trên người nàng, vốn vô cùng thoải mái, nhưng trong nước như có thứ gì đó gắt gao nắm chặt trái tim của nàng, không chịu thả lỏng. Trên mặt nàng lộ ra một tia ngoan tuyệt, nhắm mắt lại, hô hấp thật sâu, co rụt đầu, đem toàn bộ thân mình ngập trong bồn nước.
Nước ấm áp theo bốn phương tám hướng đè ép người nàng, mỗi một lỗ chân lông đều có thể cảm nhận được sự ấm áp này, nhưng mà, trong lòng nàng lại cảm thấy rét lạnh , mỗi một tấc da thịt, mỗi một giọt máu, đều có thể cảm thấy sự lạnh lẽo này.
Giống như trải qua một cuộc đời dài đằng đẵng, thẳng đến khi nước đã có chút nguội, nàng ngửa đầu,“Xôn xao” ngồi dậy khỏi mặt nước, ngửa mặt lên trời, mồm há to hô hấp, một đôi bàn tay gắt gao bám lên thành bồn tắm đã sớm trở nên trắng bệch.
Lâm Cẩn Dung buông tay, lau nước trên mặt, híp lại mắt nhìn về phía bàn, vàng bạc quả tử lấp lánh, tinh tế, vàng bạc quả tử chồng chất so với dĩ vãng đã cao hơn một chút. Nàng như trút được gánh nặng tựa vào bồn tắm cười, sẽ có một ngày, nàng sẽ không sợ giấc mộng đó nữa, ngay lúc ban ngày cũng có những nỗi sợ riêng, ví dụ như nước, ví dụ như người nào đó.
Một đêm trôi qua tốt đẹp, gió mưa mùa thu bất quá chỉ là làm nền.
Canh ba giờ mẹo, Đào thị nắm tay Lâm Thận Chi, cùng Lâm Cẩn Âm đứng đó, hồng đôi mắt tiễn bước Ngô thị. Lâm Đại lão gia được Lâm lão thái gia ủy thác, thay thế Lâm Tam lão gia bị thương không thể ra đưa tiễn, nhiệt tình hữu hảo nhìn theo xe ngựa Đào gia ẩn vào trong màn sương mù sáng sớm.
Đến giờ, Lâm lão thái thái ăn vận xong, an vị ngồi trên cao, chờ nhi tử, nhi tức, tôn tử, tôn nữ thỉnh an ân cần thăm hỏi. Đợi cho Lâm Thận Chi nhỏ nhất hoàn lễ, được Xuân Nha nắm tay đưa tới Thính Đào cư, nét mặt già nua của bà tràn đầy vẻ mệt mỏi chậm rãi chuyển hướng về phía trưởng tức Chu thị, ánh mắt Chu thị co rụt lại, nhìn về phíaĐào thị cùng Lâm Cẩn Âm im lặng đứng một bên, cùng với La thị đứng ở phía sau Lâm lão thái thái hơi hơi cười lạnh. Cuối cùng Chu thị lại chỉ thở dài, thấp giọng nói: “Tam nha đầu, lão thái thái có mấy câu muốn nói với chúng ta, ngươi dẫn Ngũ muội muội lui xuống đi.”
Đã bắt đầu rồi ! Lâm Cẩn Âm bản năng cảm giác được nguy hiểm, cố gắng trấn định thi lễ, ánh mắt lại kinh hoàng nhìn về phía Đào thị. Đã thấy Đào thị không hề chớp mắt nhìn châu sai phỉ thúy xanh biếc thâm trầm trên đầu lão thái thái, thần thái vô cùng bình tĩnh.
Lâm Cẩn Âm thầm thở dài, nhấc chân váy đi về phía trước hướng Lâm lão thái thái quỳ xuống thỉnh tội, lại nghe Đào thị nói: “Tam nha đầu, sao còn chưa đi?” Lâm Cẩn Âm quay đầu, chống lại đôi mắt sáng ngời của Đào thị, trong ánh mắt của Đào thị có một loại vui sướng cùng tự tin khó có thể hình dung.
Là điều gì khiến Đào thị có ánh mắt này? Chẳng lẽ mợ thật sự đã đưa ra ý kiến gì hay sao? Lâm Cẩn Âm có chút nghi vấn, lại bị Lâm Ngũ kéo ra ngoài.
Sau đó chính là lo âu chờ đợi một lúc lâu.
Một ngày này, Lâm Cẩn Dung như mất hồn mất vía, sáng sớm trải giấy mài mực, đến giữa trưa cũng bất quá chỉ viết được nửa trang, sau đó nắm bút ngẩn người. Trong chốc lát nghe nói Lâm lão thái thái lưu lại đám phu nhân để nói chuyện. Trong chốc lát lại nghe nói Tam phu nhân chống đối lão thái thái, bị phạt quỳ. Một lúc sau, còn nói, Tam phu nhân còn chưa quỳ đã hôn mê bất tỉnh, lúc này đang thỉnh đại phu bắt mạch.
Lâm Cẩn Dung dường như không tin lắm vào tin tức này — Ngô thị mới vừa đi, mình vẫn bị cấm chừng, Lâm Thận Chi vừa mới được đến thư phòng của lão thái gia, Lâm Tam lão gia thương thế còn chưa khỏi hẳn, Đào thị còn có thể cố gắng nhẫn nhịn không chống đối chọc giận lão thái thái, hết thảy bất quá là vì thọ yến kia kéo dài một ngày. Có điều Đào thị lại dùng biện pháp té xỉu giả bộ bị bệnh để tránh bị phạt quỳ, mà không phải trực tiếp chống lại, thật sự khiến nàng nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nhưng tin tức truyền tới lại làm cho nàng vô cùng kinh dị. Đào thị có hỉ mạch! Hoài thai hai tháng là bùa hộ mệnh hữu hiệu nhất. Lâm Tam lão gia đã từng này tuổi, nhi tử của chính thê chỉ có một, quá ít ỏi, ai còn muốn cùng một phụ nhân có tuổi đang mang thai được cưới hỏi đàng hoàng vào cửa như Đào thị mà tính sổ chính là không có mắt, không có tâm nhãn, cố ý muốn ồn ào gây ra tai nạn chết người.
Có người vui vẻ, cũng có người buồn nản. Lâm Cẩn Dung trên mặt mang theo tươi cười, trong lòng lại nghi hoặc vạn phần. Tại sao có thể như vậy? Kiếp trước, Đào thị căn bản không hề hoài thai, sau khi sinh hạ Lâm Thận Chi, cũng không hề có tin tức gì. Không chỉ là nàng, chính là Tam lão gia sau đó cưới thiếp thất cùng nha hoàn thông phòng, đều không có ai hoài thai. Vì vậy, nàng cũng chỉ có một tỷ tỷ, một thứ huynh, một đệ đệ.
Như vậy, đây sẽ là đệ đệ, hay là muội muội đây? Bút lông cừu trong tay Lâm Cẩn Dung đã được chấm đầy mực chậm chạp không đợi được chủ nhân hạ bút, rốt cục một giọt mực nhỏ xuống, ở trên giấy Tuyên Thành choáng váng nở rộ một đóa hoa mơ hồ. Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm đóa hoa kia, hơi hơi nhíu mày, điều này có mang đến chuyện xấu gì không?
Cung ma ma ngồi xổm ở nơi tránh gió ngoài hành lang, ra sức quạt bếp lò sắc thuốc, chuẩn bị tự tay bưng lên cho Đào thị. Phu nhân đã có tuổi lại mang thai, sao có thể không cẩn thận hầu hạ?
Vị thuốc nhè nhẹ xuyên qua mành cửa, len vào trong phòng, Lâm Cẩn Âm đầy cõi lòng lo âu nhìn Đào thị đang nằm trên giường dưỡng thai. Trên gối đầu đỏ thẫm thêu uyên ương nghịch nước, là gương mặt của Đào thị, nàng đang mở mắt nhìn lên đỉnh trướng thêu hoa bách hợp, đầu mày khóe mắt đều không thể che giấu sự vui mừng cùng đắc ý.
Nàng cảm thấy hôm nay như được xả hết giận. Sáng sớm nàng không hề trêu chọc lão thái thái, lão thái thái bắt nàng bưng trà tới không hiểu sao chén trà lại rơi xuống, sau đó mượn cơ hội trừng phạt nàng, sau đó muốn ngăn nàng, bảo nàng không được phép chống đối. Rồi nàng té xỉu, chẩn đoán là hỉ mạch, Chu thị giả bộ làm người tốt khuyên mọi chuyện nên dĩ hòa vi quý, La thị lại châm chọc nàng đã sớm biết, cố ý không nói ra, cố ý để đến giờ phút này dùng làm bùa hộ mệnh. Lão thái thái cũng xanh mặt mắng nàng từng tuổi này rồi, bản thân hoài thai cũng không biết, nếu có điều gì không hay xảy ra chính là lỗi của nàng.
Đúng, đối với các nàng mà nói, đương nhiên cái gì cũng là lỗi của nàng.
Nàng là nương của ba hài tử, đối với loại chuyện này tất nhiên đã sớm biết. Nhưng nàng cố ý không nói, mà bởi vì khi đó Lâm Cẩn Dung vừa bị Nhị phòng dọa sợ mà sinh bệnh, nàng vô cùng tức giận buồn bực, đối với cuộc sống trở nên chán chường. Sau đó là ngày mừng thọ của lão thái vì vậy mới cố ý không nói. Nàng muốn chờ Ngô thị đi về, lão thái thái chắc chắn sẽ hùng hổ tìm nàng tính sổ, rồi bộ dáng uất nghẹn, cố gắng kìm chế tức giận không thể làm gì được nàng.
Nàng chỉ dễ bị xúc động, không chịu khom lưng, nàng cũng không ngốc. Đào thị mỉm cười, khoái hoạt hướng trưởng nữ chớp chớp mắt: “A Âm, con đừng sợ. Chuyện này cứ như vậy trôi qua. Con không thấy được vẻ mặt lúc đó của tổ mẫu cùng Nhị bá mẫu của con, khiến ta tức cười đến chết mất.”
Lâm Cẩn Âm tối nghĩa nhìn nụ cười kia. Không sợ, nàng có thể nào không sợ? Cái khác không nói tới, mẫu thân đã lớn tuổi như vậy, kia thật sự giống như dạo qua một vòng ở quỷ môn quan. Vạn nhất…… Nàng bỗng rùng mình, nàng quả thực không dám tưởng tượng đến hậu quả sẽ mất đi Đào thị, tại đây trong nhà này, Đào thị chính là chỗ dựa của các nàng.
Đào thị lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng bắt tay nhẹ nhàng đặt trên bụng, vô hạn khát khao: “Con nói đây là cái đệ đệ hay là muội muội? Ta muốn là nhi tử, để huynh đệ bọn họ đỡ đần cho nhau, tương lai có tiền đồ cũng giúp cho các con ở phu gia (nhà chồng) đứng vững.”
Lâm Cẩn Âm thu ưu tư trong lòng, để không khí thoải mái nói: “Thất đệ còn chưa biết, chờ hắn trở về rồi hỏi hắn xem!”
Hạ Diệp cười tủm tỉm đi vào: “Phu nhân, Quế ma ma ở bên viện của Tứ tiểu thư đến thay Tứ tiểu thư thỉnh an chúc mừng người.”
Hai nữ nhi từ nhỏ đến lớn đều vô cùng hiếu thuận. Đào thị nhãn tình sáng lên, lại cười nói: “Nhanh để bà tiến vào!”