Thế Giới Có Chút Ngọt
Chương 59: Kỳ nghỉ hè
Trong thời gian nghỉ hè, nếu như đi biển thì có thể hóng gió biển, phơi nắng, đi bộ trên bờ cát, còn có thể bơi lội, nghịch nước; nếu như đến những khu nghỉ mát thì có thể câu cá, đánh bài... Mùa hè, mùa hè, rõ ràng là có thể đi chơi ở nhiều nơi như vậy.
Nhưng mà tại sao?
Mạc Tạp đội nón, hướng về phía một đám người kêu la: "Tại sao mùa hè lão tử phải đến chùa chứ!!"
Ngũ Khu Dương nhún nhún vai: "Những nơi khác cũng đã được đề xuất, nhưng cuối cùng An Na lại đề nghị tới nơi này."
"Vậy tại sao không có ai hỏi qua tôi?"
"Cấp bậc của cậu chưa tới mức để có thể tham gia thảo luận. Cậu không có tiếng nói trong gia đình!"
"Bây giờ tôi có thể giết cậu, sau đó thay thế địa vị của cậu, có được không?"
An Na bình tĩnh hỏi: "Mạc Tạp, cậu có ý kiến gì đối với nơi tôi chọn không?"
Mạc Tạp quay đầu, trên gương mặt tất cả đều là vui vẻ giả dối, giơ ngón tay cái lên: "Tuyệt! Chỗ này đơn giản chính là tiên cảnh của nhân gian." Kể từ sau khi bị An Na đá một cước, sâu trong nội tâm của Mạc Tạp liền bắt đầu thay đổi, thay đổi nhanh hơn gió, đây là thiên tính của con người.
"Hai người thật là, hiếm khi thấy hai người các cậu cãi vã với nhau chuyện gì. Nhiều người như vậy, khó coi chết đi được." An Na chỉ trích.
"An Na, cô kéo tôi ra ngoài làm gì? Bi kịch lớn nhất của một người chính là nghĩ rằng mình được du lịch giải sầu, nhưng ngược lại gặp phải núi lở, trợt sườn núi, lật xe, đi lạc, bị cướp..."
An Na giơ tay lên, đấm mặt của Quảng Lý một cái, chân hung hăng giẫm lên trên lưng của Quảng Lý. Mạc Tạp làm bộ không quen biết hai người kia, nhiều người như vậy, bọn họ mới trông khó coi. Cậu nói sang chuyện khác: "Này, Ngũ Khu Dương. Thật lạ nha, cậu sao lại không mang theo bạn gái hoặc là bạn trai cùng đi chơi? Cậu không cảm thấy cô đơn à?"
"Không, không!" Ngũ Khu Dương lắc đầu: "Cậu thật là không biết gì hết, chỗ này có nhiều mỹ nữ và mỹ nam như vậy, nếu mang theo người yêu thì làm sao làm quen với bọn họ? Thì làm sao có những cuộc gặp gỡ lãng mạng?"
Mạc Tạp cũng không muốn quan tâm tới Ngũ Khu Dương nữa, đi tới bên cạnh Thần Cách. Thần Cách mang kính mát, che kín ánh mắt thâm thúy, áo phông và quần jean, tay trái có đẹo một cái đồng hồ màu đen. Tuy Thần Cách ăn mặc đơn giản nhưng lại rất đẹp mắt.
"Mặc dù nơi đây, so với trong tưởng tượng của tôi có một chút chênh lệch, nhưng mà ít nhất có thể chụp hình kỉ niệm cùng cậu là được. Tôi muốn cất giữ những tấm hình này thật lâu."
Thần Cách còn chưa lên tiếng, Ngũ Khu Dương đã vừa cười vừa nói: "Cậu có bao giờ thấy Thần Cách chụp hình với ai chưa? Đừng có nói đùa."
"Đó là vì bọn cậu chỉ là bạn của hắn, còn tôi thì lại khác. Tôi là ai vậy ta? Đúng không, Thần Cách?" Mạc Tạp cảm thấy đầy tự hào nhìn Thần Cách. Thần Cách cũng nhìn chằm chằm cậu: "Cậu là ai?"
"Cái gì mà tôi là ai! Tôi là người ngủ bên cạnh cậu, là người cống hiến cái mông cho cậu. Cậu có biết tôi đã hy sinh bao nhiêu không? Cái mông kia phải chịu đựng bao nhiêu áp lực, ủy khuất và nước mắt nhục nhã. Tôi có cái mông vĩ đại như vậy, ngay cả chụp hình với cậu cũng không được?"
"Tôi có thể chụp chung với cái mông của cậu một tấm hình."
"Không thấy được mặt mũi thì chụp hình còn có ý nghĩa gì nữa chứ!" Mạc Tạp không hài lòng.
"Cậu cũng có thể vẽ cái mặt lên trên cái mông."
"Thần Cách!!"
Ngũ Khu Dương nhìn có chút hả hê, tiếng cười rất chói tai. Mọi người vừa trò chuyện vừa đi về phía trước. Nhưng mà, bất kể là ai trong bọn họ dọc đường đi muốn chụp hình cùng Thần Cách đều bị hắn tránh né và lạnh lùng cự tuyệt. Nếu muốn chết thì có thể chụp hình chung với hắn! Muốn chụp hình thì không được! Tức giận, Mạc tạp uống một đống nước. Cũng chính là bởi vì uống quá nhiều nước, chưa bao lâu, Mac Tạp liền mắc tiểu, hoảng hốt tìm nhà vệ sinh khắp nơi.
Trời không phụ người có lòng, rốt cục cũng để cho cậu tìm được. Cậu vội vả không kịp chờ xông tới: "Các cậu chờ tôi một lát!"
Đây là một nhà cầu rất cao cấp, bên trong rất sạch sẽ, bệ đi tiểu bên ngoài đã bị người khác chiếm hết. Mạc Tạp nhịn không được, chỉ còn cách đi vào bên trong phòng để giải quyết. Sau khi giải quyết xong, tâm tình của cậu liền nhẹ nhàng thoải mái. Bước chân như bay, lúc kéo cửa sổ lên còn nhẹ nhàng nhún nhảy. Cũng vì cái nhảy này, chuyện mất mặt nhất liền xảy ra.
(@Phong: Không phải kéo cửa sổ phòng vệ sinh đâu nha^^ )
Mười phút, mười lăm phút trôi qua, Quảng Lý nghiêm túc suy nghĩ: "Có phải ở trong nhà vệ sinh thấy cái đó của mình ngắn hơn của người ta, sinh ra xấu hổ mà chết rồi không?"
An Na không có gì kiên nhẫn cau mày: "Để tôi vào xem một chút."
Lúc này, điện thoại của Thần Cách trong túi quần vang lên, là ngu ngốc gọi tới.
"Nghe!"
"Thần Cách!"
"Ăn xong rồi chứ?" Thần Cách hỏi.
"Cậu! Bây giờ không phải là lúc có thể nói giỡn. Cậu mau vào đây nhanh lên, chỉ một mình cậu, phải lặng lẽ đi, phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra." Mạc Tạp liên tục dặn dò. Thần Cách cúp điện thoại đi vào trong nhà vệ sinh. Mạc Tạp ló ra một cái đầu: "Tôi ở chỗ này, mau tới giúp tôi một chút."
Thần Cách đi tới, liền một cảnh thấy vô cùng tức cười. Một cái chân của Mạc Tạp bị cắm vào trong bồn cầu. Tay vịn ở cửa, lúng túng ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, chỉ có thể liều mạng lôi chân ra bên ngoài. Cậu đưa tay về phía Thần Cách: "Mau kéo tôi ra ngoài đi!" Thần Cách quay đầu đi, bật cười.
"Cậu còn cười! Chưa từng thấy qua người nào bị mắc kẹt chân trong bồn cầu sao? Tôi cũng xui xẻo chết, chân vừa trợt liền... Cậu ngàn vạn không cần nói cho Ngũ Khu Dương và mấy người kia biết, nếu không tôi không còn mặt mũi nào đi gặp ai."
Thần Cách nhìn vào cửa nhà vệ sinh, lại hướng ra đám người Ngũ Khu Dương ở bên ngoài: "Mọi người vào đây xem Mạc Tạp nè!"
"Thần Cách!!!" Mạc Tạp ma kêu quỷ rống.
Kế tiếp, chính là tiếng cười kinh thiên động địa. Ngũ Khu Dương cười đến nổi không đứng vững, cầm máy chụp hình không ngừng bấm nút chụp. Sắc mặt Mạc Tạp tái xanh: "Còn cười nữa... Các cậu ít nhiều gì cũng phải có chút thông cảm cho nỗi khổ của tôi chứ. Mau làm gì đó để ra tôi ra đi! Còn nữa, An Na, cô có thể đi ra ngoài hay không? Nơi này là nhà vệ sinh nam!"
Thật vất vả chân Mạc Tạp mới được kéo ra khỏi bồn cầu, chân cũng đã tê rần, trên đường còn phải bị trêu chọc. Mạc Tạp nhìn về phía Thần Cách xem thường: "Tôi đối với cậu rộng mở cánh cửa lòng, tin tưởng cậu, mới để cho cậu tới cứu tôi, vậy mà cậu lại..."
"Tôi chẳng qua là tìm bọn họ cùng nhau thương lượng làm cách gì cứu cậu thôi." Trên mặt Thần Cách không có vẻ áy náy chút nào.
"Không cần dùng lí do tầm thường như vậy. Làm cho tinh thần của tôi bị tàn tật rồi."
"Không phải là tinh thần bị tàn tật, mà là không có tinh thần."
"Được, coi như cậu giỏi. Nếu ép tôi tới đây một lần nữa, tôi liền xuất gia làm hòa thượng." Mạc Tạp ôm tay uy hiếp Thần Cách.
"Không thể nào!"
"Cậu dựa vào cái gì khẳng định như vậy?" Thấy Thần Cách bình tĩnh như thế, Mạc Tạp càng mất bình tĩnh, tốt nhất đừng ép cậu.
Thần Cách liếc về Mạc Tạp một cái: "Hình dáng đầu của cậu không thích hợp để đầu trọc."
"Ai tới giết tôi đi!" Mạc Tạp ngửa mặt lên trời thét dài.
Phía sau ba con mình ngựa đầu người chạy tới, cuối cùng Ngũ Khu Dương thắng lợi hoan hô: "Tôi tới giết cậu đây!"
Một người đầu trọc đi ngang qua Mạc Tạp, Mạc Tạp bắt hắn lại: "Tiểu sư phụ, trụ trì của các người đâu rồi? Mau gọi ông ấy đến dùng cái bát (chén) của ông ấy bắt mấy người này lại đi!"
Người đàn ông đầu trọc có chút lúng túng, tránh ra khỏi tay của Mạc Tạp: "Bạn học, không phải tất cả những ai đầu trọc xuất hiện ở nơi này đều là hòa thượng. Tôi chỉ là bởi vì thời tiết quá nóng nên mới cạo trọc đầu mà thôi."
Ngũ Khu Dương cười lớn tiếng hơn: "Quảng Lý, mau tới vịn tôi đi, ha ha ~~~ bụng tôi thật là đau nha, ha ha ha ~~~."
Đám người không ngừng cười đùa, cho đến khi vào bên trong chùa, mọi người mới bắt đầu yên lặng. Nhưng mà nơi này thật rất nhàm chán a, nên đi dạo cũng đã đi dạo, nên xem biểu diễn võ thuật cũng đã xem. Không biết nên làm gì nữa, tìm một khu đất trống, Ngũ Khu Dương lấy máy chụp hình ra. Ba người đi xung quanh một chút, sau đó tụm lại thì thầm với nhau chuyện gì đó.
Không bao lâu, Ngũ Khu Dương gọi một người đi đường lại: "Ngại quá, mỹ nữ, có thể nhờ cô giúp bọn tôi chụp một tấm hình không?"
"Cũng được!" Đối phương rất vui vẻ đáp ứng.
Bốn người nháy mắt lẫn nhau, Mạc Tạp ở một bên nhàm chán nhìn vào bia đá có khắc chữ, gọi Thần Cách: "Thần Cách!"
Thần Cách không có đề phòng chút nào, quay đầu lại.
Quảng Lý và An Na xông lên phía trước, một người kéo một cái tay của Thần Cách, còn Ngũ Khu Dương và Mạc Tạp ôm lấy chân của Thần Cách, cố định hắn lại, không cho nhúc nhích. Người đi đường đang cầm máy chụp hình bị khí thế hung hăng trước mặt làm cho ngơ ngẩn.
Bốn người đồng thời gấp gáp nói: "Mau chụp đi!"
Nút chụp được nhấn xuống, ánh sáng trắng của đèn flash rọi vào gương mặt vô biểu cảm của Thần Cách. Ba người nhanh chóng mau chạy ra, Mạc Tạp lắc đầu một cái, đứng ở trước mặt Thần Cách: "Các cậu thật không có khí phách gì hết. Chạy cái gì mà chạy, tôi cũng sẽ không chạy, Thần Cách sẽ không nỡ đánh tôi đâu."
Thần Cách nắm được mặt của Mạc Tạp: "Cậu nói quá sớm rồi đó."
"Đau, thật là đau!"
"..."
"..."
"..."
Nửa đêm, Mạc Tạp thức dậy, len lén hươ hươ tay trước mắt Thần Cách, sau đó khẽ đẩy hắn: "Thần Cách!"
"Đại soái ca!"
"Ngu ngốc!"
"Thần Cách là tên khốn kiếp!"
Được rồi, Thần Cách đã ngủ say như chết rồi. Mạc Tạp lấy điện thoại di động ra, vui vẻ lại gần mặt của Thần Cách, làm ra vẻ thân mật. Thần Cách trở mình, tay đánh váo bụng của Mạc Tạp. Mạc Tạp sợ hãi tắt điện thoại, bỏ vào trong túi quần. Thấy Thần Cách vẫn không nhúc nhích, cậu liền thở phào nhẹ nhỏm, nằm vào trong chăn trở lại, đắc ý cười trộm: hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Thần Cách nhẹ cau mày, được rồi, không biết bất cứ điều gì thì tốt hơn.